Không Nói Tôi Yêu Cậu

Chương 40: # Thứ Tự Quan Trọng



Đến lúc Đông Hằng và Saint về đến nhà thì trời cũng đã giáp khuya. Căn nhà hoàn toàn mới, nội thất chưa chuẩn bị nhiều nhưng căn bản đã đầy đủ. Không phải là nhà Đông Hằng, cũng không phải nhà của Saint, đây chính là hai người góp tiền lại cùng mua, là căn nhà riêng của chúng ta.

Từng hơi thở lúc nói ra đều có hương rượu nhưng hai người vẫn khá tỉnh táo, không hề say xỉn. Saint vừa vào nhà đã đi pha ngay hai tách trà gừng nóng hổi, uống cho tỉnh táo. Đông Hằng mệt mỏi nằm dài trên sô pha, đến giày còn chưa kịp đặt vào tủ.

Saint đặt tách trà lên bàn, lay người Đông Hằng "Anh uống chút trà đi."

Đông Hằng không nhanh không chậm ngồi dậy, cầm tách trà lên uống, rất nhanh đã hết.

Saint nói "Anh khát lắm à, muốn uống nữa không?"

Đông Hằng lắc đầu, nắm lấy tay Saint "Em biết điều quan trọng nhất bây giờ là làm gì không?"

Saint suy nghĩ "Tiền cưới quan trọng nhất?"

Đông Hằng nhìn Saint rồi cả hai cùng gật đầu, chuẩn bị làm một việc cực kì trọng đại. Hai người bày đống phong bì ra, nhưng chữ viết của Đông Hằng quá đẹp đi, Saint đành là người ghi nhận lại vậy.

Saint nói "Mở của Blue trước."

Đông Hằng lục tìm "Blue sao?"

Saint nghĩ lại, có thể cậu ấy để tên thật "Là Hoàng Nghị."

Đông Hằng cầm một phong bì lên "Thấy rồi, không ít nha."

Saint tìm những người chưa kết hôn ghi trước, sau này phải trả lễ. Phần tiếp theo cậu ghi ông lớn, thấy bên ngoài điền tên Lâm Tùng thì miệng tủm tỉm cười "Chú em cho nhiêu vậy."

Đông Hằng tỏ vẻ ngạc nhiên, bên trong phong bì có hẳn một tờ giấy "Nhiều tiền quá chú sợ nhét không lọt thùng, ông đây cho hẳn cái thẻ cho gọn, muốn làm gì làm. Đừng phá công ty là được. Mật khẩu sinh nhật con đấy."

Saint chắc khóc mất, thường ngày hai người hay đấu khẩu, không ngờ lại là người cho nhiều nhất.

Đông Hằng thở dài "Bên em ai cũng cho nhiều đấy, anh sợ luôn nha. Cứ tưởng mời không đông người thì chỉ được một ít."

Saint bĩu môi "Nhà anh cũng đâu ít, bác Trương, Khải Tuấn, Quang Hậu thôi cũng đủ đè xẹp em rồi."

Saint ôm quyển sổ nằm dài xuống, không nhịn được cười lớn "Giờ em giàu rồi, làm gì đây nhỉ."

Đông Hằng kéo ngăn tủ đầu giường lấy chiếc thẻ ra "Như lời hứa đây là thẻ lương của anh. Nếu như em làm mất em phải trả cho anh cả đời."

Saint nghiêng đầu "Còn nếu không làm mất?"

Đông Hằng nói "Vậy thì anh sẽ bám theo em cả đời."

Để xem cuộc đời này có bao nhiêu người vì bạn mà làm tất cả. Với tôi chỉ một là quá đủ, chỉ sợ rằng cầu mà không có được.

Đông Hằng lúc tắm ra thì thấy Saint đang cố mở cửa tủ quần áo. Dường như cậu đã dùng mọi cách có thể, dưới chân đầy các dụng cụ "Để anh mở."

Đông Hằng thao tác nhẹ nhàng xoay chỗ nắm mở ra, Saint rất chăm chú nhìn theo "A, là vậy sao. Anh mua tủ thế này làm gì, mua kiểu phổ thông là được mà."

Đông Hằng nhìn Saint, kéo cậu lại cùng ngồi lên giường "Anh nhìn trúng một đứa nhỏ, em muốn nhận con nuôi không?"

Saint bất ngờ, hôn lễ vừa mới làm xong Đông Hằng liền đề cập đến chuyện này, có vẻ đã suy nghĩ rất lâu rồi. Saint nhìn chiếc tủ nói "Nên đây là tủ thiết kế an toàn cho trẻ em à."

Đông Hằng gật đầu "Cũng tiện tay mua thôi, thằng bé năm tuổi rồi."

Saint thắc mắc "Tại sao lại là đứa bé đó, có gì đặc biệt không?"

Đông Hằng cười nhẹ "Em từng gặp nhóc đó đấy, chính là đứa trẻ chạy đâm vào người em vào một lần tìm anh ở bệnh viện."

Saint ngờ ngợ nhớ ra "Là đứa nhỏ rất dễ khóc đó."

Đông Hằng lắc đầu "Thằng bé không dễ khóc đâu, vào lúc đụng trúng em thì nó đã khóc trước đó rồi. Chính là lúc thằng bé biết mẹ nó đã đi theo ba, rời xa nó mãi mãi."

Saint run người không nghĩ mọi chuyện lại ra như vậy, bản thân cậu thật sự sống quá hạnh phúc rồi.

Đông Hằng nghĩ Saint cũng nên biết nhiều chuyện về đứa bé, nói tiếp "Vụ tai nạn đó làm người ba chết tại chỗ, người mẹ nhập viện vài ngày cũng không thể qua khỏi. Là do bị hãm hại nhưng cảnh sát điều tra mãi không tra ra được."

Saint nhíu mày, bất bình "Sao lại như vậy chứ?"

Đông Hằng nắm lấy tay Saint "Nghe nói ba thằng bé là cảnh sát, mẹ hình như từng là nhà nghiên cứu nhưng cụ thể anh không rõ."

"Bây giờ đứa trẻ đó vẫn đang ở bệnh viện."

Saint thắc mắc "Sao vẫn ở đấy, nó bị gì sao?"

Đông Hằng nhẹ giọng "Là trầm cảm, đồng nghiệp anh vẫn đang theo dõi, thằng bé rất dễ kích động."

Saint gặt đầu, việc mất đi người thân khiến thằng bé như vậy, nếu nhận lại được phần nào bù đắp có lẽ sẽ giúp nhóc con khá lên. Saint nói "Em sợ không đủ năng lực, lúc nhìn thấy người khác khóc em thật sự không biết phải làm gì."

Đông Hằng ôm lấy Saint "Còn anh nữa mà, rồi sẽ ổn cả."

Hai người ôm nhau rất lâu, lát sau Saint đẩy Đông Hằng ra "Em cũng đi tắm đây, mấy thứ này lát nữa em sẽ dọn anh đừng động vào. Vừa nãy em còn tưởng tủ mới mua mà hỏng rồi đấy."

Đông Hằng mặc lời Saint nói, thu dọn lại đống dụng cụ rồi mới chịu nghỉ ngơi. Anh lục trong vali lấy laptop ra, chăm chú lướt xem.

Lúc Saint ra thì Đông Hằng đã ngủ sâu, hôm nay phải bận rộn nhiều việc khiến cả người thật mỏi mệt. Cậu nhẹ nhàng lấy laptop trên người Đông Hằng ra rồi gấp lại, đặt ở tủ đầu giường.

Saint tắt đèn, chậm rãi vòng sang bên kia, không cẩn thận làm đầu gối đập vào chân giường, cơn đau nhói lên bất giác. Phải một thời gian mới có thể quen thuộc căn phòng được.

Cậu nhẹ nhàng nằm lên giường, từ từ nhích qua nằm cạnh sát anh. Đông Hằng nghiêng người qua ôm lấy Saint, cằm tựa lên đầu cậu, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc.

Đông Hằng dường như đã bị tỉnh giấc, giấc ngủ anh luôn không sâu. Chỉ cần xung quanh có một thay đổi nhỏ rất có thể làm anh tỉnh dậy, rất lâu mới ngủ lại được.

Không hiểu sao hôm nay đột ngột tỉnh giấc cảm nhận được có người bên cạnh lại rất khác. Ôm anh vào lòng, ngửi được mùi hương quen thuộc khiến tâm trạng cực kì thoải mái, dễ dàng thiếp đi một lần nữa.

Đông Hằng dậy từ rất sớm, tư thế ngủ hai người vẫn như tối qua, không thay đổi mấy. Anh ôm chặt cậu, suy nghĩ tham vọng khiến con người có tính sở hữu, nhưng lại không thể giữ cậu mãi cho riêng mình được.

Lúc thực sự có được rồi lại bị thứ gọi là được mất ảnh hưởng. Sợ rằng ngày hôm sau mở mắt ra phía bên cạnh trống trải, chăn thì lạnh ngắt. Sợ cảm giác như chưa từng có người nào từng tồn tại ở đây.

Saint ngọ nguậy một hồi mới chịu mở mắt ra. Hai người thật sự rất thích một buổi sáng sớm mơ màng, người đầu tiền nhìn thấy chính là đối phương. Rồi sẽ như trong tưởng tượng nhận được một nụ hôn chào buổi sáng.

Đông Hằng ngáp vặt "Muốn ăn gì vào buổi sáng?"

Cổ họng Saint đau rát, cảm giác khó chịu không muốn nói "Tùy anh."

Saint biến giọng, câu chữ trở nên khó nghe. Đông Hằng rót cho cậu ít nước "Em có sao không?"

Saint một lần uống hết cốc nước "Hôm qua em gặp ác mộng, không làm phiền anh chứ?"

Đông Hằng lắc đầu, căn bản hôm qua bị tỉnh giấc lần hai, anh đã không ngủ lại được nữa "Em bị thế này lâu chưa, có vẻ khá nghiêm trọng đấy."

Saint nói "Lâu đến nỗi không nhớ nữa, dường như từ nhỏ đã gặp ác mộng thế này rồi. Nó cứ lặp đi lặp lại nhưng rất mơ hồ."

Đông Hằng cầm lấy cốc nước đặt lại chỗ cũ "Em nói cụ thể được không?"

Saint lắc đầu "Thật sự giấc mơ không rõ ràng gì cả, cứ như từng mảnh từng mảnh một, ghép lại cũng chẳng nghĩ ra được là gì."

Đông Hằng nói "Bao lâu thì bị thế này?"

Saint nghĩ ngợi, nghiêm túc đáp "Mỗi tuần sẽ bị tầm hai đến ba lần. Em từng hỏi ba và mẹ nhưng họ không chịu nói ra."

Đông Hằng đưa tay ôm má Saint "Đừng nghĩ nhiều, tuần sau em tìm thời gian rảnh cùng anh đi bệnh viện."

Saint nói "Chuyện này cũng cần khám sao?"

Đông Hằng bày vẻ mặt nghiêm túc "Rất cần, anh cảm thấy thực sự có vấn đề."

Nếu không kết hôn có lẽ cả đời này anh luôn nghĩ cậu là người hạnh phúc nhất. Mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy cậu ngủ, trong giấc mơ phải chịu đủ loại giày vò đau khổ mới thực sự biết đau lòng.

Từ một người vô lo vô nghĩ, đến lúc cần sự nghỉ ngơi lại phải nhíu mày, cắn răng chịu đựng, mồ hôi nhễ nhại ướt cả tấm lưng.

Đông Hằng không muốn nghĩ nữa, anh nhắm mặt lại, muốn xua tan đi chiều hướng tiêu cực đó. Anh nhẹ giọng "Xin lỗi, hôm qua em tắm khá lâu, anh không đợi được ngủ trước mất."

Saint lúng túng "Em... em."

Đông Hằng nói "Em chuẩn bị cả rồi à?"

Saint rũ mắt, nhẹ gật đầu "Ừm."

Đông Hằng bỗng nhào lại ôm chầm lấy Saint, anh hối hận rồi "Bây giờ bù được không?"

Saint nhanh miệng "Không."

Saint xuống giường, nhìn chằm chằm Đông Hằng "Anh mau chuẩn bị đi, phải đi mua sắm chút đồ nữa đó, ngày mai lại phải đi làm rồi."

Đông Hằng kéo tay Saint "Chiều em rảnh không, cùng anh đi làm thủ tục nhận nuôi."

Saint nói "Nhanh như vậy?"

Đông Hằng đưa hai tay lên nắm lấy vai Saint "Không nhanh đâu, đứa bé đó đợi rất lâu rồi. Nếu không nhận nuôi ngay sẽ phải chuyển nó vào trại mồ côi."

Saint tròn mắt, bất cứ ai cũng không muốn con mình phải chịu cảm giác tủi thân. Ngay cả việc đến nơi đó cũng sẽ rất ảnh hưởng đến tâm lý đứa trẻ, lối suy nghĩ về mọi mặt, về mọi thứ sẽ thay đổi, đến mức khiến người khác đau lòng.

Saint nắm chặt vạt áo Đông Hằng "Đi ngay, em cũng rất nhớ nó."

Đông Hằng mỉm cười, đưa tay xoa đầu Saint "Đừng vội lo lắng, vẫn còn một vấn đề nữa."

Saint nghiêng đầu nhìn anh, sợ rằng là một vấn đề lớn khó giải quyết. Não cậu rất nhỏ không chứa được quá nhiều điều khó xử "Là chuyện gì?"

Đông Hằng nói "Em muốn đặt tên cho con trai không, thằng bé đó muốn có một cái tên mới."

Một cái tên mới thay đổi cả cuộc đời tăm tối, khởi đầu ngày tháng tốt đẹp.

Saint đi chuẩn bị quần áo lát nữa sẽ mặc "Vậy còn họ?"

Đông Hằng giọng tự nhiên "Lấy họ em, nhà anh vẫn còn Đông Hi mà."

Saint bật cười, một nụ cười tươi tắn khiến người khác vui vẻ theo "Em không biết nói sao nữa, cảm ơn anh."

Đông Hằng luôn nghĩ đây là chuyện bình thường không ngờ Saint lại để tâm như vậy. Bất quá khi mọi thứ đều ổn, có đủ điều kiện thì nhận nuôi thêm một nhóc đáng yêu về nữa.

Đông Hằng xếp chăn lại, tỉ mỉ vuốt thẳng từng góc "Đặt nhóc họ Hà để thừa kế tài sản, sau này già rồi để con trai nuôi anh vậy."

Saint cười không ngưng được với câu này, tính đến đâu cũng không bằng được Đông Hằng. Thật ra cậu cũng đã có suy nghĩ đó, haha.