Không Nói Tôi Yêu Cậu

Chương 19: # Hai Vận Xui



Saint ngồi trên bàn làm việc không có chút tập trung nào, cứ nghĩ đến Đông Hằng hôm nay phải đi công tác mà bản thân không thể đến tiễn, hình thức cơ bản như thế không làm lại thành ra hối hận. Mặc dù Đông Hằng cũng bảo là không nhất thiết phải thế.

Blue lại gần đặt chồng tài liệu lên bàn Saint "Làm gì mà ngồi thẫn thờ vậy, mau làm việc đi, sắp sang năm mới rồi."

Nhiều người rất thích mua xe vào năm mới, làm tiệc tân gia, làm tiệc năm mới vui cửa vui nhà. Dù mỗi lần đến cuối năm đều khá vất vả nhưng bù lại thật vui, ai có tiền mà chẳng mừng chứ.

Hết ca sáng, Saint với Blue hẹn nhau cùng đi ăn trưa. Đến phòng ăn của công ty, hai người đứng nhìn nhau một hồi rồi quyết định ra ngoài ăn. Nếu nói tránh thì không phải đồ ăn không ngon mà là không hợp khẩu vị.

Nhìn quanh một hồi thì quán ăn đã chật kín khách. Đúng là không phải chỉ có mỗi hai người mất thiện cảm với đội làm cơm ở công ty.

Không nhanh chân hơn nữa là không còn chỗ ngồi. Vừa mới đặt mông xuống đã nghe chuyện chẳng lành, giờ ăn trưa chính là giờ gian nói xấu đồng nghiệp trong công ty à?

Đồng nghiệp 1 "Mày nghe tin phòng nhân sự chưa, có thư kí..."

Chưa nói hết câu đã bị người đồng nghiệp ngồi đối diện đánh một cái, hẳn là thấy Saint rồi "Mày nhìn phía sau kìa."

Nghe người đồng nghiệp 2 nói thế cũng lén nhìn ra sau liền thấy Saint "Thôi tao nói nhầm thôi, ăn đi."

Saint và Blue loáng thoáng cũng không nghe rõ, chỉ nghe cái gì mà thư kí. Dù gì chuyện phiếm của bộ phận thư kí cũng không liên quan đến bộ phận chăm sóc khách hàng, đành mặc vậy.

Mr. Tùng nhìn đồng hồ rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Bên ngoài thư kí Hân đang ôm bụng thấy anh đi ra đã rất nhanh đứng dậy. Thao tác của cô khá nhanh nhưng vẫn không qua mắt được anh "Sao vậy, đau ở đâu à?"

Thư kí Hân nói "Không có gì."

Mr. Tùng nhìn cô sắp đứng không vững nữa vậy mà còn cố chịu đựng "Tôi hiểu mà, cứ ngồi xuống."

Thư kí Hân như đợi mỗi câu này nhưng thay vì câu này Mr. Tùng cứ trực tiếp đi về là được rồi, còn đứng đây làm gì. Mr. Tùng đi gần lại nói với thư kí Hân "Ngày mai dự lễ, cô dẫn theo thêm một người đi cùng một cổ đông, cậu ấy bảo chưa có người đi cùng."

Thư kí Hân nói "Vậy, tôi sẽ dẫn Trân Châu theo."

Mr. Tùng gật đầu "Được."

Thư kí Hân vui thay cho Trân Châu, việc dự lễ xã giao rất quan trọng, nếu may mắn được vị người nào coi trọng khen vài câu có lẽ sẽ có cơ hội thăng chức "Cảm ơn anh."

Mr. Tùng gật đầu, xoay người đi vài bước rồi dừng lại "Mà cô dùng loại nào?"

Thư khí Hân ban đầu không hiểu ý "Hả" một tiếng nhưng khi nhìn lại Mr. Tùng thì thấy anh nhướng mày. Cô chợt nhớ ra "Không cần đâu, anh sẽ mất mặt."

Mr. Tùng nghĩ đến bộ mặt dày của mình, không ngờ lại có người sợ làm anh mất mặt "Chỉ cần đeo kính mang khẩu trang, căn bản người bán sẽ không nhận ra."

Thư kí Hân nói "Nhưng bộ đồ trên người anh cũng không thể qua mắt người khác được, xung quanh đây trừ anh ra mấy ai mặc đồ Tây đắt tiền thế này đi làm chứ."

Mr. Tùng nhìn lại người mình, quả thật nếu ra ngoài mua cái đó mà mặc quần áo như thế này không biết có bị nghĩ là biến thái không. Anh bỗng nhiên nghĩ lại "Cô nghĩ tôi sẽ tự vào mua? Tôi sẽ bảo tài xế đi, cô cần gì nữa không?"

Thư kí Hân nhìn anh đang tìm cách bịa chuyện cũng thật nghiêm túc, rõ là anh luôn tự lái xe đi làm hôm nay lại bảo có tài xế "Thật sự tôi không cần gì cả."

Mr. Tùng nói "Nhưng cô vừa nãy ôm bụng?"

Thư kí Hân nói "Đúng lúc hết thuốc, lát nữa về sẽ mua."

Mr. Tùng nhíu mày "Không được, bây giờ tôi đưa cô đi mua, dù gì cũng hết giờ làm rồi, mai còn phải dự lễ."

Thư kí Hân nói "Vẫn còn rất nhiều việc chưa xong, cuối năm rồi, anh cũng biết rất nhiều việc phải làm mà."

Mr. Tùng nhìn lại trên bàn thư kí có một chồng tài liệu "Bao nhiêu đó cô định làm đến hết ngày mai à."

"..."

Mr. Tùng nói tiếp "Dù gì tôi cũng phải duyệt đống này, tôi làm giúp cô."

Thư kí Hân xua tay "Thật sự không cần."

Mr. Tùng thay đổi sắc mặt rồi, gương mặt có chút tức giận. Biểu hiện này thường ngày chính là sắp mắng người khác "Cô cứ im lặng mà làm thật nhanh, tôi không có thời gian đôi co với cô."

Hai người cùng nhau làm đến gần nửa đêm nhưng cuối cùng chỉ còn Mr. Tùng ngồi đó đánh máy, thư kí Hân vẫn là trụ không nổi. Mr. Tùng nghĩ lại lúc nãy cô còn mạnh miệng sẽ làm hết đống này, chưa làm được bao nhiêu đã ngủ mặc anh phải làm hết.

Mặc dù không ai bắt ép nhưng lúc nãy anh cũng đã nói như vậy, không làm được thì thật mất mặt.

Trước giờ bị chửi đểu cáng, mặt dày, vô sĩ nghe cũng sắp quen tai không ngờ bây giờ lại sợ mất mặt trước thư kí của mình. Giống như sợ thư kí Hân sẽ chê bai anh vậy. Nhưng Mr. Tùng không nghĩ đến trường hợp chính vì rất tin tưởng anh nên thư kí Hân mới có thể an tâm ngủ một giấc.

Mr. Tùng kí xong tệp tài liệu cuối cùng liền thở dài một hơi rồi quay sang nhìn người bên cạnh. Anh đi lại cầm túi xách cho cô, bỏ luôn cái cặp đi làm của mình, dù gì anh mua nó cầm đi làm cho sang chứ ngoài cây bút ra bên trong cũng chẳng còn gì khác.

Mr. Tùng trực tiếp bồng cô lên. Anh cảm giác được cô động đậy, rõ ràng đã tỉnh nhưng không phản kháng hay nói gì. Anh cũng mặc kệ không rời tay tiếp tục hướng nhà xe mà đi.

Dường như lúc nãy giật mình tỉnh dậy thư kí Hân lại tiếp tục thiếp đi, đúng thật dễ tỉnh cũng rất dễ ngủ. Mr. Tùng đặt thư kí Hân xuống ghế phụ lái, thắt dây an toàn cho cô nhưng đến lúc hai người mặt đối mặt anh liền khựng lại.

Thư kí Hân trong cơn mơ màng cảm nhận được hơi thở Mr. Tùng dừng lại trước mặt mình khá lâu. Cô đang cảm thấy mệt mỏi cũng không buồn bực quan tâm nó mà mở mắt ra, chỉ muốn ngủ thêm một lát.

Không ngờ chuyện gì đến cũng sẽ đến Mr. Tùng không ngờ lại hôn nhẹ lên trán cô một cái. Cô ngạc nhiên đến mức lập tức mở mắt ra, cảm giác buồn ngủ không lưu lại chút gì.

Mr. Tùng vẫn gương mặt đó không ngạc nhiên, không bất ngờ, càng không tức giận. Anh cứ thế bình tĩnh vòng qua ngồi vào ghế lái.

Hai người không ai nói gì đi thẳng về nhà. Tình huống này lúc trước không phải chưa từng xảy ra, khác là hôm nay Mr. Tùng hoàn toàn không say rượu.

Bữa tiệc hôm nay không nhỏ, nhìn sơ qua thôi thư kí Hân đã điểm mặt vài người, dự định sẽ đưa Trân Châu đến gặp mặt họ. Không ngờ người cổ đông mà Mr. Tùng nói đến lại là cái tên Dương Bình đó.

Thư kí Hân mãi nhìn ngắm Trân Châu mặc chiếc váy chính tay mình chọn. Cô tự thấy hài lòng rồi gật gật đầu, ít ra mắt nhìn của cô vẫn còn rất tuyệt.

Vận may chưa đến đã thấy xuất hiện vật không may mắn thứ hai. Vị Lâm tiểu thư kia nhìn thấy Trân Châu mặc áo khá giống mình liền đến ra oai, dằn mặt trước "Ai cho cô mặc bộ đồ này, cô không thấy tôi đã mặc rồi sao, biết điều thì mau cút ra ngoài."

Cái tên Dương Bình này không biết hắn thì thôi, để ý đến hắn rồi càng thấy bực tức. Thấy có người đến kiếm chuyện liền mặc Trân Châu, tranh thủ đi tìm những người khác bàn chuyện làm ăn. Ít nhều gì hai người cũng cùng nhau bước vào, không ngờ lại có loại người tuyệt tình như vậy.

Không biết đằng đó nói những gì mà Trân Châu đã bị cô Lâm tiểu thư tát một cái thật mạnh. Thư kí Hân đang đứng bên cạnh Mr. Tùng không nhịn được ngay lập tức rời đi mà không kịp để lại lời nhắn.

Mr. Tùng cũng không trách mà cứ nhìn thư kí Hân đi như vậy. Thấy cô đứng lại ở đám đông đằng trước vẫn là không rời tầm mắt mình, Mr. Tùng liền quay lại tiếp tục bàn bạc vơi đối tác.

Vừa mới bước lại đã nghe Lâm tiểu thư nói "Cô còn mặt dày chưa chịu đi? Có biết điều không đấy, có người chống lưng cho mày à, có lớn hơn người của tôi không, haha."

Lâm tiểu thư lúc nãy đánh Trân Châu một cái có vẻ tay đau rồi, lần này dùng tay còn lại giơ lên định đánh nữa. Cũng may lúc này thư kí Hân đến kịp nắm tay cô ta lại hất ra, đứng chắn trước Trân Châu.

Trân Châu vốn không quen với kiểu tình huống này, nhìn thấy thư kí Hân đứng che cho mình liền vội nắm chặt cánh tay cô không chịu rời.

Thư kí Hân nói "Vị tiểu thư này, không biết cô là ai, người của tôi làm gì cô rồi à. Có việc gì thì tôi thay cô ấy xin lỗi, không cần thiết phải động tay chân."

Lâm tiểu thư nhìn thư kí Hân liền vòng hai tay trước ngực "Cô ta mặc váy rất giống kiểu tôi, đã vậy còn cùng màu, tôi chính là thấy không thích a."

Thư kí Hân chỉ muốn mở miệng mắng người, không biết cô ta có bị mù màu không.

Thư kí Hân nói "Chiếc váy này là do tôi chọn, mặc dù không phải thương hiệu nổi tiếng nhất nhưng cũng là bản giới hạn. Trùng hợp thật, mặc đồ giống nhau vẫn là do chúng ta đều có mắt nhìn.

Thư kí Hân dùng hoàn cảnh bữa tiệc để nói chuyện, không muốn mọi chuyện rắc rối hơn. Nếu không thì theo tính cách của cô chính là có oán báo oán.

Bình thường theo dự đoán mọi việc đến đây sẽ êm xui, mọi người cùng nhau giải tán nhưng Lâm tiểu như này nghĩ thư kí Hân nói mình không mua được đồ đặt may riêng liền tức giận "Cô mới nói gì, cô là ai mà dám nói chuyện kiểu đó với tôi."

Thư kí Hân nói "Cô không biết tôi nhưng tôi biết cô. Ba cô Lâm là người mới thành lập công ty gần đây, vừa mới phất lên không lâu. Nhưng cô cũng đừng ỷ lại, ba cô rất vất vả mới có ngày hôm nay, cô đừng làm ông ấy phí công vô ích."

Lâm tiểu thư nghe thư kí Hân châm chọc mình sẽ làm công ty phá sản liền không nhịn được kích động, tay lại giơ lên "Cô..."

Thư kí Hân cũng chuẩn bị tinh thần né rồi nhưng Mr. Tùng lại đi tới đẩy nhẹ cô ra phía sau "Vị tiểu thư này, lúc tay run thì không nên đánh người, bảo trọng sức khỏe."

Lâm tiểu thư cảm thấy sự mất mặt này đã vượt qua giới hạn của mình. Không ngờ hai người họ chính là có Mr. Tùng chống lưng nên mới mạnh miệng như vậy, gương mặt giận dữ nhanh chóng bỏ đi.