Không Ngờ Anh Trai Tôi Là Thần Linh Tôn Quý

Chương 9: Trong Mê: Giăng Lưới (Thượng)



"Mặc quần áo."

Tần Kha đưa đến trước mặt cô quần áo mới, nói: "Chúng ta trở về." Đáy mắt đều là lạnh lùng.

Hiếm thấy Tần Kha nghiêm túc đến không gần người như vậy, chính Tần Hạ đều có điều kiêng dè. Cô không dám trái lời, nhanh chóng quay người đi mặc quần áo.

Tần Kha tiếp tục che ô cho Tần Hạ, dẫn cô đi một vòng nhà cũ. Cô đoán được từ sau vụ ở nhà tắm kia, kiên nhẫn của anh đã mất sạch. Giờ phút này nhân thiết phật hệ của anh đã sụp đổ, anh không muốn để việc này tiếp tục kéo dài quá lâu.

"Chết người, đổ mưa, đều là điềm hung." Tần Kha đột nhiên nói.

Tần Hạ: "Dạ?"

"Người đã khuất được tổ chức tang lễ, lại vì trời mưa thật lâu vẫn không được hạ táng, sẽ không yên lòng, sẽ thối rữa và..."

Tần Kha liếc nhìn cô một cái, hé miệng, từ tốn phun ra ba chữ: "...Sẽ phẫn nộ."

Sau gáy Tần Hạ chợt lạnh buốt. Trên đầu, tia sáng của sét chiếu ra một nửa dưới góc mặt của anh lương bạc, sấm 'oành' một tiếng vang dội.

Tần Hạ sắc mặt trắng bệch, rõ ràng sợ lại không như trước chui vào lòng anh trốn.

Biểu tình của anh quá xa lạ mờ mịt, trong một thoáng cho cô có ảo giác rằng tồn tại của anh còn đáng sợ hơn cả những đồ vật không sạch sẽ ngoài kia.

"Tần Kha."

Lúc này, đằng sau chợt vang lên tiếng người gọi. Cả hai người cùng lúc quay đầu, phát hiện là Tần Hiệt cầm ô đứng cách bọn họ một khoảng không xa. Hơi nước mờ mịt, Tần Hạ xem không rõ vẻ mặt hắn.

Tần Hiệt tiến lên một bước, nói: "Có phát hiện quan trọng, tới đây."

Dứt lời liền xoay người đi trước dẫn đường, đều không có để ý đến bọn họ có đi theo hay không.

Tần Kha nắm tay kéo Tần Hạ đi theo, ba người một đường tiếp tục lâm vào trầm mặc, tự mình theo đuổi suy nghĩ của chính mình.

"Đến rồi." Tần Hiệt vừa mở cửa vừa nói.

Nơi này lại là một cái nhà kho khác. Hắn xoay đầu nhìn xung quanh bốn phía, xác định sẽ không có ai đột nhiên xông vào liền đóng lại cửa, bật đèn.

Tần Hạ đưa mắt nhìn quanh, nơi này không gian không lớn như cái nhà kho lúc trước. Còn có, bất kể là trên mặt đất hay bị treo lơ lửng trên không trung, toàn bộ đều là bao nilon màu đen nặng trĩu!

Tần Kha tiến lên một bước, đi mở ra cái túi ngay gần trước bọn họ còn lây nhiễm ít nước mưa, khoảnh khắc túi nilon bị xé mở, cả ba người đều thấy được là một đống côn trùng cuốn trong tơ nhện, có con còn đang giãy nảy!

"Anh Tần Hiệt làm sao phát hiện được!?" Tần Hạ sợ hãi hỏi, theo bản năng ôm tay Tần Kha.

Tần Hiệt gãi gãi đầu: "Lúc đó vừa tắm xong đi qua cổng phụ liền thấy có người đập cửa, anh xuất phát từ tò mò đứng rình liền thấy bác Ngô đi ra, nhưng vì điểm mù nên anh chỉ thấy bà ta xách một cái túi đen đi vào. Sau đó anh quyết định âm thầm đi theo."

Tần Hạ liếc mắt nhìn Tần Kha, hỏi: "Còn gặp được ai nữa không?" Tỷ như cô và Tần Kha.

Tần Hiệt lắc đầu: "Chỉ thấy bà ta, về sau liền phát hiện nơi này."

Tần Kha như cũ trầm mặc, nhưng cô có cảm giác anh đã không còn giống ban sáng gì cũng không để ý nữa.

Giờ đây Tần Hạ mới phát giác ra được ngay từ ban đầu cô vẫn luôn bỏ qua một chuyện không hợp lẽ thường. Đúng vậy, vốn dĩ là nông thôn đồng quê, lại còn đang là mùa hè, ban đêm hay ban ngày không tiếng côn trùng kêu, yên tĩnh đến thái quá, đều không nên.

Tần Hạ cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Trách không được vì sao nông thôn lại không một tiếng côn trùng."

"Trước trở về." Tần Kha nói xong liền dắt Tần Hạ đi ra ngoài.



Anh giống như đều đã có tính toán. Tần Hạ âm thầm quan sát anh trai, gật gật đầu, thuận theo anh rời khỏi nhà kho.

Đã qua giờ trưa hơn nửa khắc, trời vẫn cứ đổ mưa tầm tã.

Ba người quây quanh bàn ăn, chờ đợi bác Ngô mang thức ăn lên.

Thịt gà, trứng gà, thịt heo nướng và canh rau cua. Ba mặn một chay, dinh dưỡng đầy đủ.

Thấy Tần Hạ chậm chạp không động đũa, Tần Kha gắp cho cô một miếng thịt nướng, lại tự ăn một miếng, nói: "Đừng lo, bà ta không dám."

Không dám cái gì? Tần Hạ không hỏi ra miệng, nhưng hành động của anh đã đủ chứng minh thức ăn hết thảy đều bình thường, thấy vậy mới bắt đầu động đũa ăn lên miếng thịt đầu tiên.

Cứng, nguội, hơi mặn nhưng có thể ăn. Tần Hạ bình thường không kén ăn, cô buổi sáng còn chưa có ăn gì, hiện tại đã đói lắm rồi. Chỉ là từng sinh sống ở thành thị, học tập những người khác ăn uống nên khi bắt đầu dùng cơm, dù có đói tới đâu cô cũng không có vẻ gì là vội vã, vẫn dùng tốc độ như thường chậm rãi nhai nuốt.

Phía đối diện, Tần Hiệt hai ba miếng ăn xong bát cơm, ngẩng đầu lại thấy anh em hai người ăn uống cử chỉ ưu nhã, từ tốn vô cùng mà không khỏi có chút xấu hổ. Hắn đơm cho mình bát cơm thứ hai, học theo bọn họ chầm chậm nhấm nháp thức ăn.

Cơm nước xong xuôi, nửa ngày đã qua đi.

Ba người bàn bạc việc thủ linh, Tần Kha nói: "Sẽ không như vậy quá lâu, đêm nay tôi và Hạ Hạ đi thủ linh, anh muốn làm gì cứ tự nhiên."

Tần Hiệt nhướng mày, lập tức nói: "Anh cũng muốn thủ linh."

Tiểu đội của bọn họ giờ phút này chỉ có ba người, hắn lại chẳng có tài cán gì, hoàn toàn không muốn tách khỏi hai người kia.

Tần Kha im lặng một lúc, nói: "Vậy buổi chiều này anh thủ linh, tôi dẫn Hạ Hạ đi ngủ, buổi tối gặp lại."

Tần Hiệt biểu tình có chút tan rã, hắn không phải có ý này! Hắn là nói muốn cùng đi với bọn họ! Đi với bọn họ!

"Dù sao linh cữu bất kể đêm ngày vẫn là cần có người canh."

Tần Kha hiểu được hắn nghĩ gì, hiếm khi tốt bụng nói thêm: "Đều không có gì khác nhau, như hồi sáng anh làm là được."

Tần Hiệt: "囧rz" muốn tự bế.

Cứ như vậy đã định, Tần Hạ bởi vì thân thể không tốt mà trở về phòng nghỉ ngơi, Tần Kha đi theo bảo hộ.

Vào phòng, Tần Kha gỡ nơ con bướm trên đầu cô xuống, nhẹ nhàng giúp cô vuốt tóc chải đầu.

"Anh ơi." Tần Hạ mở to mắt nhìn anh, nghi vấn: "Để anh Tần Hiệt một mình ở ngoài có sao không ạ?"

Tần Kha cười nhạt, "Làm sao vậy? Lo cho anh Tần Hiệt của em?"

Tần Hạ hơi nhíu mày, quay mặt đi không thèm cùng anh nói chuyện. Cái gì mà Tần Hiệt của cô? Âm dương quái khí cái gì đâu!

.

Một ngày không mặt trời, trời đất cũng vì vậy tối nhanh hơn rất nhiều.

Tần Hạ ngủ một giấc này thật sự là thoải mái đến không thể thoải mái hơn. Cô động người, phát hiện chính mình vẫn như cũ ngủ trong lòng Tần Kha.

Cảm nhận được hơi ấm từ đối phương truyền đến quẩn quanh bên mình, Tần Hạ vươn tay sờ sờ. Còn nhớ ban sáng thấy được cơ bụng anh thoạt nhìn thực rắn chắc gợi cảm, không khỏi làm cô có chút tò mò. Sờ lên xúc cảm sẽ như thế nào đây?

"Sờ đủ sao?"



"Tách" một tiếng, đèn ngủ bên giường bị người bật sáng, cùng lúc đó bàn tay cô vừa mới chạm được một chút da thịt anh liền bị bắt lấy. Tần Hạ chột dạ ngẩng đầu, lập tức đối diện với một đôi con ngươi đen láy thâm thúy.

"Anh..." Tần Hạ hai mắt đều mơ hồ, làm chuyện xấu bị bắt quả tang tại trận mà hai má nóng phừng phừng.

Cái gì chứ? Cô còn chưa sờ đủ đâu!

Chỉ nghe từ trên đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp, Tần Hạ rốt cuộc chịu không nổi mà hất tay anh ra ngồi dậy. Đương muốn cứ thế nhảy khỏi giường, Tần Kha lại như có điều đoán được mà một tay đem eo cô giữ lại rồi kéo xuống. Tần Hạ mất cân bằng, "A" một tiếng liền ngã ngồi trên người anh.

Tần Kha phụt cười, khoé mắt anh cong cong tràn ra tia hưởng thụ.

Vẻ mặt này vừa lúc rơi vào mắt Tần Hạ, cô chỉ cảm thấy anh đang như có như không đùa bỡn cô.

Tần Hạ "Hừ" một tiếng, không vui xoay mặt đi.

Tần Kha cũng không nghĩ đùa đến cô không vui, anh đỡ lưng cô ngồi dậy, giờ phút này hai người cách tầng quần áo sít sao dán chặt trên người đối phương. Bất chấp Tần Hạ không vui, anh vẫn là đặt xuống trán cô một nụ hôn.

"Anh chải đầu cho em." Tần Kha mỉm cười nói.

Sau cái hôn của anh, Tần Hạ tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Cô gật gật đầu, từ trên người anh bò xuống, ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

Tần Kha lấy lược, thành thạo vấn tóc cho cô.

Thời điểm Tần Hiệt nhìn thấy hai người đã là lúc một tia kiên nhẫn cuối cùng của hắn sụp đổ. Chỉ là sau khi thấy Tần Hạ, hai mắt hắn sáng lên, oán hận ban nãy tựa như một sớm mây khói tan đi. Hắn đi đến trước mặt hai người, trái lương tâm cười nói: "Tần Hạ, sao em không ngủ thêm chút nữa?"

Tần Hạ được Tần Kha nắm tay, xinh đẹp đáng yêu như con búp bê được chế tác công phu tỉ mỉ.

"Thế nào?" Tần Kha hỏi.

"Thế nào là thế nào?"

Trong mắt Tần Hiệt phản chiếu ra Tần Hạ, ngơ ngác hỏi lại. Tới khi nhìn thấy mặt Tần Kha bắt đầu biến đen, hắn mới vội vàng giật mình, đáp: "Không có gì khác thường."

Tiếng mưa rơi xuống đánh ở trên mái nhà, đứng ở bên trong đều nghe được rõ ràng rành mạch. Tần Kha ánh mắt ý vị không rõ nhìn Tần Hiệt lại nhìn về phía quan tài, đoạn dắt tay Tần Hạ đi về vị trí thủ linh, kéo cô ngồi xuống.

Tần Hiệt bị Tần Kha liếc mắt nhìn một cái mà cả người hơi run. Hắn an tĩnh đi theo hai người phía sau, tìm một vị trí gần đó mà ngồi xuống.

Thời gian từng tích tắc qua đi, chỉ nghe tiếng nến cháy lèo xèo, tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài hiên và tiếng hát "Nam mô a di đà phật" vẫn luôn lặp đi lặp lại.

Nơi này không có wifi cũng không có sóng tín hiệu, chẳng có bất kỳ thứ gì có thể lấy ra giải trí tiêu khiển, Tần Hạ đã bắt đầu nhàm chán.

"Anh ơi, mấy giờ rồi ạ?" Tần Hạ đột nhiên mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Tần Kha nhấc tay xem giờ, nói: "Bảy giờ rưỡi tối."

"Các cô cậu chủ, mau tới ăn cơm!"

Đúng lúc này bác Ngô từ lâu không thấy bỗng xuất hiện, gọi bọn họ vào trong nhà bếp ăn.

Tần Hạ ngồi lâu hai chân đã sớm tê rần, Tần Kha không dám đụng vào cô, chỉ có thể đứng dậy chờ cô một lát. Ánh mắt anh lặng lẽ quan sát cả căn nhà, tay áo đột nhiên bị kéo một cái.

"Anh ơi, đỡ em."

Tần Hạ ngồi trên thảm dưới nền nhà, giờ phút này đang vươn tay về phía anh, đôi mắt ngập nước như lưu li, đầy tính ỷ lại mà nhìn anh chăm chú.

Tần Kha mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay cô, kéo lên, lại chưa để cô đứng vững, bàn tay anh như gọng sắt bóp chặt cổ cô, đáy mắt chợt toé ra huyết sắc, lạnh lùng đầy cảnh cáo hỏi: "Muốn chết?"