Không Ngờ Anh Trai Tôi Là Thần Linh Tôn Quý

Chương 10: Trong Mê: Giăng Lưới (Hạ).



"Anh ơi, anh ơi..."

Tần Kha mở bừng mắt, nhìn thấy Tần Hạ sắc mặt lo lắng nhìn mình. Bàn tay cô lạnh ngắt đặt bên má anh đang không thôi run rẩy.

Anh trai vừa đứng lên lại tức thì ngã xuống hôn mê, mặc kệ cô lay cô gọi như thế nào cũng không tỉnh lại, cô thực sự là đã sợ hãi vô cùng.

Tần Kha hơi xoa xoa huyệt Thái dương, nhíu mày ngồi dậy, vậy mới phát hiện anh vẫn luôn gối đầu trên chân cô.

"Anh làm sao vậy?" Giọng nói của Tần Hạ run lên, ngay cả Tần Hiệt lúc này cũng sáp lại gần nhìn xem.

"Không sao." Tần Kha nói, "Đi ăn cơm."

Tần Hạ xem anh trai vẫn luôn nhíu mày xoa hai bên Thái dương, đoán anh đau đầu. Cô theo bản năng muốn đi giúp anh xoa bóp, tay vươn đến giữa đường đột nhiên bị người nắm lấy. Tần Kha nhìn cô, lắc lắc đầu: "Đừng lo lắng, anh không sao."

Ba người lại ngồi vào bàn ăn chờ đợi bác Ngô mang đồ ăn lên.

Buổi tối có bánh bao hấp, đỗ xào, tôm luộc và canh nấm xương, như cũ là một chay ba mặn, màu sắc cũng bắt mắt vô cùng. Càng đặc biệt chính là đồ ăn không còn giống như ban trưa nguội lạnh. Giờ đây, trước mắt mọi người là một bàn đồ ăn đang không ngừng toả ra nhiệt khí.

"Còn nhớ cậu Tần Hiệt thích ăn nhất tôm luộc, đây là tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu đó." Bác Ngô cười vui vẻ dặn dò: "Phải ăn thật no nha."

Tần Hiệt gật gật đầu đầy cảm động, "Cảm ơn bác Ngô."

Tần Kha gắp cho Tần Hạ một cây nấm, không mặn không nhạt nói: "Ăn chay, tốt cho sức khoẻ."

Tần Hạ gật gật đầu, đôi đũa liền không động vào đĩa tôm luộc.

Ba người cơm nước xong xuôi, nhiệm vụ dọn dẹp giao cho bác Ngô.

Như đã phân công từ trước, hiện tại đến phiên hai người Tần Hạ và Tần Kha cùng nhau canh linh cữu, Tần Hiệt tự do hoạt động. Nghe vậy Tần Hiệt kiên định nói mình không buồn ngủ, đánh chết cũng không muốn rời đi nơi này, vì vậy buổi tối từ hai biến thành ba người cùng nhau thủ linh.

Nhìn Tần Hiệt ngồi cách một khoảng lớn đang cầm giấy bút tô tô vẽ vẽ hăng say, Tần Hạ quay đầu nhìn anh trai, ngoài ý muốn thấy anh đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tuy nói ba người bọn họ trong người chảy cùng một dòng máu Tần gia, thế nhưng để Tần Hiệt so sánh với anh, từ khí chất, dáng người đến đường nét ngũ quan đều muốn thua xa đến một trăm tám mươi ngàn dặm. Ngay cả cô cũng vậy, nhan sắc tầm trung, là cái loại ở trong dòng người cũng không có ai phát hiện cô tồn tại. Mà Tần Kha trái ngược, lông mi anh rất dài như cái quạt nhỏ, khi nhắm mắt lại tạo ra một cái bóng. Mày kiếm mắt phượng, sống mũi cao thẳng, ấn nhân trung rõ ràng, đôi môi no đủ vừa phải. Chỉ xem một chút sườn mặt cũng đủ để khiến đám nữ sinh ngoài kia vừa thấy anh liền la hét inh ỏi chìm vào bể tình.

Nghĩ tới ở trường Tần Kha là nhân vật làm mưa làm gió, đứng đầu Bảng xếp hạng nhân tài ưu tú đại học S, đối lập cô là em gái chỉ vì lây nhiễm ít tiếng thơm của anh mà cũng có chút nổi tiếng, chỉ là nhan sắc thường thường, trong Bảng xếp hạng hoa khôi chỉ đứng thứ hai.

...Ừm, nhất định là vì nhiễm ít quang hoàn của anh, cô mới có thể bị kéo lên Top 2.

Tần Hạ nhớ đến anh lúc nghiêm túc làm việc, thi cử, đánh bóng rổ, tập võ đều có một loại hương vị đặc biệt. Mỗi một trận đấu anh tham gia, bất kể là Olympic hay là giải đấu Võ thuật, so tài bóng rổ, vé đều bị hét lên với giá cao thực cao, mà vẫn như cũ cháy hàng. Tất cả đều đủ để thấy được anh được biết bao nhiêu người yêu thích...

Chỉ là không để Tần Hạ nghĩ gì thêm, bên ngoài chợt vang lên tiếng trống chiêng dồn dập cùng với tiếng kèn xô na, thổi ra âm sắc cực kỳ chói tai.

Mà càng đáng sợ chính là, khi tiếng động kia bắt đầu rầm rộ lên, sức lực cả người cô như bị ai đó mạnh mẽ rút đi, muốn há miệng nói một chữ cũng không làm được!

Tiếng động mỗi lúc một gần, huyết sắc cùng với sinh mệnh như trôi dần đi, sắc mặt Tần Hạ và Tần Hiệt trắng bệch như tờ giấy. Chỉ nghe Tần Hiệt khàn giọng sợ hãi nói: "Kia là gì vậy!"

"Âm binh." Tần Kha nói.

Trạng thái anh so với hai người khá hơn một chút, nhưng loại âm thanh này chỉ nghe tiếng thôi cũng đã rất chịu tội.

Anh nhanh chóng đứng dậy, xông về phía cửa sổ kéo rèm che, sau lấy khăn trải bàn gần đó bọc lại Tần Hạ rồi tiện tay vớ cái thảm dưới nền đất ném về phía Tần Hiệt, đanh giọng nói: "Trốn kỹ, đến khi bọn họ rời đi thì thôi."

Dứt lời liền cúi người ôm Tần Hạ đi tìm góc khuất trốn, chính mình cũng chui chung vào dưới khăn trải bàn với cô.



Tiếng kèn, tiếng chiêng trống đinh tai nhức óc đã ở ngay bên tai, nó khiến từng sợi mao mạch con người căng ra như muốn nổ tung. Nhiệt độ như giảm xuống âm vài chục độ. Vạn vật chịu đựng chấn động kia đều khô héo kết băng, ngay cả mưa rơi xuống đều biến thành đá cục thô cứng, mạnh mẽ đập bình bịch vào mái nhà như muốn đem nó đâm thủng.

Âm binh hành quân.

Loại âm thanh này không phải là loại mà người thường muốn là có thể tiếp nhận được.

Tần Kha cắn răng, ôm chặt lấy hai tai Tần Hạ, lòng bàn tay dùng ít lực lượng, nỗ lực ngăn chặn lại những thứ âm thanh kia, nhưng cũng chỉ có thể làm ma âm của chúng truyền vào tai cô giảm còn một nửa.

Mà phía Tần Hạ tuy sợ hãi lại không có sức lực nhưng cô vẫn kiên cường giúp anh trai che đi hai tai. Giờ phút này cô nghĩ, nếu như có thể, cô tình nguyện hy sinh hết thảy, cũng không muốn anh trai sẽ phải tiếp tục chịu tra tấn bậc này.

Thời gian giống như đã qua đi cả ngàn thế kỷ. Rốt cuộc, tiếng trống chiêng đi xa dần rồi im bặt, Tần Hạ không thể nhấc nổi một ngón tay mà suy sụp ngã ở trong lòng Tần Kha. Chính Tần Kha cũng cả người rã rời, đầu óc quay cuồng như muốn nổ tung. Anh hất ra vải bố, không khí ngột ngạt thoáng chốc giảm bớt.

Tần Kha mở mắt ra, hai tai ù ù, đôi mắt đều sung huyết, cái đầu có cảm giác căng phình như chỉ kém một giây nữa thôi đầu anh sẽ thật sự nổ tung, là kiểu đầu não nhãn cầu tứ phía văng tung toé.

Anh lật người Tần Hạ lên kiểm tra trạng thái cô một loạt, phát hiện cô ngoại trừ chảy một thân mồ hôi rồi thiếp đi ra hoàn toàn không có gì đáng ngại.

Mà ở phía Tần Hiệt bên kia đã sớm nằm trên nền đất không chút động tĩnh. Chỉ là hắn sống chết thế nào cũng không thuộc phạm vi quan tâm của anh. Lúc này càng đáng khiến anh lưu tâm chính là dị trạng của cơ thể.

Tần Kha gập lại thảm trải bàn rồi đặt Tần Hạ lên nằm tạm, chính mình khoanh chân bắt đầu nghiêm túc tiến vào trạng thái điều tức.

"Tần Kha, Tần Kha..."

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gọi, xa xôi như từ phương xa truyền lại, lại gần như kề sát bên tai, lạnh băng không chút tình người.

Hồi lâu không thấy Tần Kha lên tiếng trả lời, người ở bên ngoài lại tiếp tục mở miệng nói: "Tần Kha, Tần Kha, ngươi là Tần Kha sao? Là Tần Kha sao?"

"Anh trai ngươi là Tần Kha sao?"

"Anh trai ngươi là Tần Kha sao?"

"Hay là nói, anh trai ngươi là 'Tần Kha' này sao?"

Là ai đang nói chuyện?

Tần Hạ mơ màng mở mắt, phát hiện tứ phía đều là một màu đen kịt.

Không biết từ đâu lại vang lên câu hỏi lặp đi lặp lại kia, âm thanh chợt gần chợt xa, nghèn nghẹn như khóc như cười.

"Anh trai ngươi là Tần Kha sao?"

"Hay là nói, anh trai ngươi là 'Tần Kha' này sao?"

Tần Hạ đáy lòng bất giác trùng xuống, há miệng ngữ khí lại là hùng hùng hổ hổ. Cô cất cao giọng: "Tần Kha tất nhiên là anh trai độc nhất vô nhị của tao! Mày là ai, mau ra đây! Làm rùa rụt đầu thì vui lắm à!?"

Đáp lại Tần Hạ là tiếng cười "Ha ha ha", thứ không biết tên kia nói: "Đó thật là anh trai của ngươi sao, nhân loại ngu ngốc? Đến chuyện kia rốt cuộc có phải anh trai của mình không đều không biết được. Tội nghiệp làm sao."

"Nhưng biết làm sao được đây cơ chứ, nhân loại chính là một đám vừa dễ lừa lại vừa yếu ớt vô dụng như vậy."

Nó tặc lưỡi, hoá thành một đoàn khí dần tiến về phía Tần Hạ: "Để ta cho ngươi nhìn kỹ xem anh trai ngươi rốt cuộc là thật hay giả."

"Tao mặc kệ anh ấy như thế nào, miễn là anh trai tao! Cút đi! Mau cút..." đi— —!!

Tần Hạ cảm thấy da gà da vịt đều nổi lên, nhiệt độ tựa hồ đang không ngừng giảm xuống khiến cô bị đông đến cả người cứng còng lại, cuối cùng đến hé miệng đều hé không nổi.



Chỉ thấy không gian đen sì trước mắt như bị bàn tay vô hình nào xé rách, hiện ra cảnh tượng ở nhà cũ Tần gia.

Ngoài sân, có hai người một là Tần Kha, hai là người đàn ông mặc trang phục cổ trang vô cùng lạ mắt.

Trong tay Tần Kha cầm một cái gậy gắn cờ tang, anh đang không ngừng giao tranh với người đàn ông trung niên kia.

Người đàn ông trung niên mặt mũi mơ hồ, một thân hắc y thủ pháp không chút cồng kềnh. Vũ khí của gã là một thanh thương, đuôi thương gắn vật hình thù kỳ quái dùng tơ trắng bao lấy. Vô số tia sét sắc tím lập loè vờn quanh bao vây lấy gã tạo thành một vòng kết giới mờ nhạt. Gã vừa đánh vừa thủ, ngẫu nhiên chơi xấu mà lén tập kích Tần Kha.

Lấy cờ tang thay kiếm, Tần Kha ở trên không trung múa ra những chiêu thức vô cùng tinh diệu, nắm chắc mười phần.

Anh đạp trên trận đồ kim sắc hoa văn phức tạp, nhìn kỹ giống như là biểu tượng của ngũ hành, cước bộ như bay xông về phía địch thủ.

Lưng thẳng vai rộng, chỉ bằng một tay cũng đủ để đối phó kẻ địch. Chỉ là có lẽ hai người đã đánh với nhau một khoảng thời gian rồi, trán anh không khỏi túa ra mồ hôi lấm tấm, trên mặt lại không chút đổi sắc liên tiếp đánh lui đối phương.

Cho dù là người ngu vừa nhìn cũng biết Tần Kha vẫn luôn chiếm thế thượng phong.

Tần Hạ xem mà sợ đến thót tim, vì vậy mà bỏ qua những chi tiết không phù hợp lẽ thường. Cô hiện tại chỉ một lòng cầu nguyện Tần Kha chiến thắng.

Nhưng biến hoá xảy ra quá nhanh. Tựa như phát hiện ra chính mình so với Tần Kha yếu đến phát hoảng, người đàn ông trung niên không chịu nhục gào lên mộy tiếng, dùng toàn lực hất bay Tần Kha đi!

Gã khua cây thương trên không, miệng niệm chú ngữ.

Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, mây trên trời nhanh chóng ngưng tụ lại thành một khối lớn, trong tầng mây ẩn ẩn loé ra vài tia sét.

Đột nhiên, một tia sét cực lớn từ trên trời đánh thẳng xuống người gã!

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Khi mà khói mù qua đi, lập tức hiện ra một con vật hình dáng con nhện kích thước bất kể là chiều ngang chiều dọc đều cao to gần bằng nửa cái sân nhà cũ Tần gia. Nó bước một bước, mặt đất đều rung động không cho người đứng vững.

Mà phía bên kia Tần Kha bị nó đánh lén thành công che lại ngực phun ra một búng máu. Anh lau đi vết máu trào ra khỏi khoé miệng, ngẩng đầu nhìn về phía con vật to lớn đến xù xì xấu xí kia. Đôi đồng tử từ đen láy chuyển sang kim sắc, lại từ kim sắc biến đỏ rực, tản mát ra một loại áp bức làm người tâm sinh kính sợ.

Trái tim Tần Hạ hẫng một nhịp, cô không thể tin được nhìn chằm chằm vào biến hoá của thanh niên trước mặt.

Chỉ thấy dung nhan vốn có của anh dần trở nên mờ nhạt, toàn bộ đường nét ngũ quan đang không ngừng thay đổi. Đỉnh đầu anh mọc ra hai cái tai hổ đen nhánh, đầu tóc xoã tung rơi xuống, là một màu đen tuyền, qua ánh sáng phản chiếu lại ánh lên tia huyết hồng. Quần áo cùng với đuôi tóc không gió mà lay động, trong đôi đồng tử lồ lộ hiển rõ uy áp mãnh liệt khiến người ta có loại cảm giác hận không thể ngay lập tức buông vũ khí đầu hàng.

Chỉ trong chốc lát, dáng vẻ vốn có của Tần Kha hoàn toàn bị thay thế bởi một nam tử dung nhan thoát tục, khí độ bất phàm. Một cái đi đứng, nhấc chân nhấc tay đều toát ra một loại quyền uy uy thế đến từ bề trên.

Mà thời khắc người nọ vừa mới đặt chân trên mặt đất, cây cối toàn bộ đều chịu lực ảnh hưởng mà xào xạc kêu. Mưa ngớt, từ sau rặng mây hiện ra vầng trăng tròn vằng vặc.

Tần Hạ bị biến hoá trước mắt làm cho chấn động. Đáng tiếc cả người bị thứ vô hình trói trụ cái gì cũng không làm được.

"Nhìn kỹ đi, kia còn là anh trai ngươi sao?"

Thứ đó ghé vào bên tai cô, nỉ non: "Đó căn bản không phải anh trai ngươi! Người đó tên là La Đông! Là kẻ cướp đi anh trai của ngươi, thay hắn tồn tại!"

Không! Đừng nói nữa!!

Tần Hạ muốn bịt chặt tai lại, ngăn cản âm thanh ghê tởm kia truyền vào trong đầu mình. Đáng tiếc thứ kia vẫn cứ không tha cho cô, không ngừng ở bên tai cô nói: "Đi nào, chúng ta đi giết thằng đó, đi giết La Đông!"

Lời này vừa dứt, Tần Hạ lập tức không còn cảm giác bị cố định im một chỗ ban nãy nữa, mà thay vào đó là cơ thể cô như có ý thức tự mình cử động.

Không muốn! Là thứ kia! Là nó đã chui vào cơ thể cô, bắt đầu điều khiển cơ thể của cô — —!!