Không Ngờ Anh Trai Tôi Là Thần Linh Tôn Quý

Chương 4: Nhập Mê: Nhền Nhện (1)



Sáng.

Ánh sáng từ bên ngoài nhàn nhạt chiếu vào, yếu ớt nhợt nhạt, lại đủ chiếu rọi hình dáng của hai người nằm trên giường.

Vào đầu buổi sáng an tĩnh này, Tần Kha và Tần Hạ dựa vào nhau, hưởng thụ ấm áp và thân mật của đối phương. Hô hấp hai người giao thoa không biết đã bao nhiêu lần, thân thuộc đến nỗi phảng phất đã trở thành một bộ phận của nhau.

Đầu tiên thức giấc là Tần Hạ.

Từ trong mộng tỉnh lại còn mơ mơ hồ hồ, lông mi cô hơi run run. Khi tầm mắt dần trở nên rõ ràng, đập vào mặt là hầu kết của người đàn ông, làn da lộ ra ngoài một màu trắng lạnh cùng với hình dáng gân xanh nhàn nhạt, không cần nghĩ cô cũng biết người nọ là anh trai cô, Tần Kha.

Tần Kha nằm ở trên giường, cùng cô mặt đối mặt. Thân thể hơi thả lỏng, hô hấp đều đều. Khuôn mặt ngũ quan đoan chính như lây nhiễm dương quang giờ phút này tựa hồ đang phát sáng. Cái cằm nhẵn bóng gợi cảm, đôi môi độ dày vừa phải phớt hồng, sống mũi cao cao, còn có đôi mắt...

Tần Hạ biết, khi anh mở mắt, đôi mắt ấy sẽ là đôi mắt thần thái rừng rực, vừa sáng vừa thanh triệt. Mà càng đặc biệt ở chỗ chính là có đôi lúc tựa như vô tình lộ ra vẻ phong sương không hợp lứa tuổi...

Chỉ là giờ đây, anh đang bình thản nhắm mắt lại, có vẻ an nhiên vô hại, giống như đang mơ một giấc mộng an tường.

Cánh tay Tần Kha quấn trên eo Tần Hạ, đầy tính xâm lược ôm lấy thân thể cô. Mà cô đang dựa vào trong lòng anh, đã từng an tâm mà đi vào giấc ngủ.

Tần Hạ cảm nhận thực rõ ràng nhiệt độ cơ thể và tim đập của anh, loại cảm giác an toàn này làm cô không khỏi không thả lỏng. Khuỷu tay anh vừa lúc hợp với đường cong trên thân thể cô, tạo thành một cái ôm hoàn mỹ, phảng phất có thể bảo vệ cô hết thảy.

Nhưng làm Tần Hạ thấy bối rối là bình thường cũng là thường xuyên ôm ôm ấp ấp như vậy, mỗi sáng tỉnh lại cảnh tượng như vậy đã không còn gì xa lạ, nhưng hôm nay vì sao trái tim cô lại có chút mất khống chế mà đập nhanh hơn trước?

Gương mặt Tần Kha quá mức tuấn tú dựa sát cô, làn da, nhiệt độ, hơi thở nam tính, cơ bắp dẻo dai rắn chắc, ... tất cả đều từ trên người anh cách lớp áo mỏng manh truyền đến khiến cô cảm thấy có chút hoảng hốt.

Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, khó trách nhiều năm qua ở trường học nhiều người thích anh đến vậy! Sau khi Tần Kha trưởng thành, mọi phương diện của anh đều rất có thiên phú, thành tích lại ưu tú, dây thần kinh thể thao vượt trội hơn người... Mà một nam thanh niên tuyệt vời đến vậy được bày ở trước mặt cô bao nhiêu năm nay cô lại chẳng mảy may chú ý. Cô chỉ biết nhiều năm nay anh vẫn luôn mang đến cho cô cảm giác an toàn và ấm áp, là anh trai, cũng là chỗ dựa vô cùng vững chắc của cô.

Nhưng hiện tại cho dù có phát hiện ra lại thế nào? Sự thật thì anh chỉ là anh trai của cô, sau này cô sẽ phải cùng một người mọi phương diện đều kém cỏi hơn anh kết hôn sinh con, mà anh cũng sẽ có được người vợ của mình, không thể mãi mãi đi theo bảo vệ cô. Nghĩ tới đây, lòng Tần Hạ trùng xuống, một cơn thất vọng nặng nề đánh úp cô. Cô cô đơn dựa vào lồng ngực Tần Kha yên lặng nhấm nuốt buồn bã.

"Hạ Hạ."

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nam nhân trầm thấp, bởi vì mới tỉnh ngủ mà hơi khàn khàn: "Làm sao vậy?"



Tần Kha vừa tỉnh lại liền ngửi được hương thơm ngọt ngào của người trong lồng ngực mình. Nhưng đồng thời, anh cũng cảm nhận được cảm xúc Tần Hạ xuống thấp. Anh không vui vươn tay kéo lên gương mặt nhỏ đối diện với mình.

Theo ép buộc của Tần Kha, khuôn mặt Tần Hạ hoàn toàn rơi vào mắt anh.

Chỉ thấy bờ môi anh đào hồng phấn của Tần Hạ bĩu bĩu, hai má bánh bao hồng nhạt hơi phồng lên, mắt hạnh long lanh đen nháy, mày lá liễu bị một phần tóc mái tán loạn che khuất mất, gương mặt sáng trong như trăng rằm giờ phút này hiện ra một tia không vui làm cho đáy lòng anh cũng trùng xuống theo.

"Anh sau này sẽ lấy vợ ạ?" Tần Hạ đột nhiên nói.

Tần Kha cảm thấy mình vừa tỉnh lại nên đầu óc còn chưa dùng được. Anh im một lúc, thốt lên một tiếng đầy nghi hoặc: "...Sao?"

Tần Hạ không chút giấu giếm giãi bày tâm sự, cũng là thói quen nhiều năm nay của cô đối với anh trai có gì không giấu: "Em sợ. Em không muốn sau này phải nghe lời bố mẹ phải... phải..." đi lấy chồng. Ba chữ này bị chặn lại ở cuống họng, Tần Hạ không hiểu sao đột nhiên nói không ra lời.

Mà Tần Kha nghe được một nửa đáy lòng đã cực kỳ không thoải mái. Bàn tay anh xiết chặt eo cô, mạnh mẽ đem cô ấn vào lòng như muốn đem cô hợp lại thành một thể với mình, đôi mắt loé ra một tia táo bạo, nếu nhìn kỹ còn thấy được đồng tử có hơi biến hồng...

Chỉ tới khi Tần Hạ nỉ non kêu đau một tiếng Tần Kha mới hoàn hồn, chớp mắt đè xuống lửa giận.

Anh hít một hơi, cúi đầu môi lướt qua môi Tần Hạ, đặt một nụ hôn ở bên má cô.

Cảm nhận được ấm nóng dừng lại bên má mình thật lâu vẫn lưu luyến không rời, trái tim Tần Hạ nhảy có chút dồn dập. Cô nhắm lại mắt, cảm nhận lòng bàn tay to lớn của anh đặt ở trên lưng mình, hơi xoa nhẹ như vuốt lông mèo, có chút thoải mái.

Yên tĩnh hồi lâu, Tần Kha rốt cuộc cũng rời đi. Đôi đồng tử của anh có chút sâu thẳm, hôn hôn chóp mũi cô, giọng nói anh hờ hững: "Anh sẽ không để kẻ nào động đến một ngón tay của em."

Tần Hạ chỉ có thể là của một mình anh, bất kể trước kia, hiện tại hay sau này. Cho dù tạo hoá đã định, thiên mệnh có đổi dời đến thế nào, chỉ cần còn thừa một hơi, anh cũng không để cô rời đi dù chỉ một bước.

Tần Hạ còn chưa thoát ra khỏi chấn kinh, đã thấy Tần Kha xoay người ngồi dậy. Vì ngủ mà đầu tóc có hơi lộn xộn. Anh bình tĩnh nói: "Dậy đi, anh gập chăn."

Tần Hạ gật đầu, dịu ngoan nghe lời mà nhanh chóng bò dậy. Tần Kha dọn dẹp xong giường chiếu liền lấy lược từ hành lí chải đầu cho Tần Hạ. Chất tóc Tần Hạ đen bóng mềm mại, bên trên không hiểu sao luôn là vương vấn hương đào ngòn ngọt. Tần Kha động tác nhanh nhẹn tết cho cô hai bên tóc mai rồi đính lại trên đỉnh đầu, kẹp nơ hồng, cài trâm vàng nhỏ, tay ngón giữa đeo nhẫn bạc hình quả đào...

Làn da cô trắng mịn, mắt hạnh đen lúng liếng nước, hai má bánh bao phì đô đô hồng khoẻ mạnh, đôi môi cũng hồng hào oánh nhuận, vừa nhìn liền có một loại cảm giác giống như tiên nữ từ quả đào hoá ra, thật là đáng yêu tiên khí vô cùng.



Tần Kha ngắm nhìn cô nửa phút liền nửa ngồi nửa quỳ xuống, thành thục mà xỏ dép cho cô. Đợi thủ tục dài dòng đều làm xong, Tần Kha mới chịu mở cửa dắt cô đi ra ngoài.

Trong suốt quá trình hưởng thụ anh trai vì mình mà tỉ mỉ hoá trang một phen, Tần Hạ vẫn luôn nghĩ về Tần Kha.

Cô nghĩ hai người cùng nhau lớn lên từ bé tới giờ, trong ấn tượng của cô, anh trai thuộc tính mặt than, mặc kệ là đau đớn, buồn khổ, vui mừng hay hạnh phúc, ... trên mặt đa phần không lộ ra sơ hở gì. Nhưng ban nãy nhắc tới chuyện cô gả chồng, ngữ khí cùng với biểu tình của anh ngoài ý muốn lạnh như băng sương, là dáng vẻ cô chưa từng thấy, cái loại lạnh cũng không phải ở mặt ngoài, mà như là cái lạnh từ trong xương cốt của kẻ thường sát phạt tứ phương âm trầm thấm ra.

Không phù hợp lứa tuổi.

Hôm nay, bên ngoài sảnh đường có một ít khách khứa đến thắp hương tiễn ông nội. Tần Hạ nhớ tới đêm qua từ trên người con nhện cũng không biết là mọc ra hay là bị dứt ra rồi cắm ở đó đầu lâu của ông nội, lạnh buốt không khỏi từ gót chân chạy dọc lên đỉnh đầu.

Tần Kha như hiểu được cô nghĩ gì mà vỗ vỗ đầu cô, nói: "Đi."

Dứt lời quen đường quen nẻo dẫn cô đi xuyên qua đám người đi vào nhà vệ sinh. Cô đứng đánh răng anh ngồi rửa mặt, phân công rõ ràng.

"Anh ơi... Chuyện đêm qua..."

Có lẽ là do ấn tượng quá khắc sâu nên Tần Hạ nhớ lại liền như cái đinh trong thịt không thể nào dứt bỏ mà muốn biết được chân tướng. Thử hỏi người thân của mình sau khi chết đi, cái đầu mọc ở trên đầu con quái vật, nếu không phải Tần Hạ thường thấy điều kỳ ba, bằng không là nữ sinh bình thường đã sớm muốn điên, cô liệu có thể không phân thần đinh ninh nhớ mãi không quên sao?

Tuy nhìn Tần Kha ngoại trừ nhan sắc thượng thừa kia còn lại thực bình thường, nhưng trực giác của cô cho biết Tần Kha có lẽ sẽ biết vài thứ mà cô không biết.

Tần Kha gác lại bàn chải dự phòng nói: "Mấy ngày này không được rời đi anh."

Hiển nhiên Tần Kha cũng không có giấu giếm Tần Hạ điều kỳ lạ, nhưng anh là thật lòng có ý muốn bảo hộ Tần Hạ, chỉ là nguyên do xảy ra chuyện anh lại miệng ngậm chặt không nói, cũng không rõ là không biết hay không muốn nhiều lời.

"Hai người đều ở đây?"

Chợt có tiếng nói quen thuộc vang lên. Tần Hạ quay đầu vừa nhìn liền thấy Tần Hiệt đội sáng mà đến. Vừa thấy Tần Hạ nhìn lại, hắn vội nhếch lên nụ cười lấy lòng: "Tần Hạ, một đêm ngủ ngon không?"

Nghĩ đến đêm qua sau khi đối phương thấy yêu quái, trong lúc hỗn loạn vừa chạy còn không bỏ xuống chính mình, Tần Hạ có hơi cảm động, bình thường không thế nào tiếp xúc với anh họ thoáng có hơi thân thiết hơn một chút. Cô gật đầu nở nụ cười: "Ngủ thực ngon, anh trai hộ em một đêm."

Tần Hiệt thấy thế cười càng sâu. Chỉ là đột nhiên sườn mặt cứng đờ lạnh toát, không cần hắn quay đầu qua cũng biết là băng tiễn của ai bắn ra, vì vậy hắn làm như thản nhiên quay đầu đối diện với Tần Kha, tươi cười rút đi, dư lại đều là nghiêm túc khắc sâu: "Tần Kha, bố mẹ, em trai tôi và hai chú thím sau một đêm đều không thấy."