Không Ngờ Anh Trai Tôi Là Thần Linh Tôn Quý

Chương 22: Khu Biệt Thự Bỏ Hoang (3)



"Xin lỗi mẹ, là ta sơ sót, ngài chớ tức giận!" Tô Mộc Kỳ xem như là phản ứng cực nhanh, lập tức há miệng xin lỗi.

Nhưng thật lâu vẫn không thấy đối phương có bất luận động tác gì, cô ta không khỏi ngẩng đầu nhìn xem, vừa nhìn liền muốn ngã ngửa.

Giờ phút này mặt mũi của Tôn Lệ Na khô quắt thối rữa, hai tròng mắt là hai cái lỗ đen kịt, nhìn kỹ thậm chí còn thấy được dòi bọ đang đắc ý nghoe nguẩy.

Tim cô ta 'thịch' một tiếng gần như ngừng đập, ngăn chặn cổ họng buồn nôn, cắn răng không nói lời nào.

"Khách khứa đều ở đây, cũng không biết nhịn một chút." Diệp Phong giống như không phải rất tán thành cách làm của Tôn Lệ Na, trầm giọng nói: "Bắt đầu dùng bữa thôi."

Tần Hạ trộm quan sát phu nhân Công tước cùng với Tô Mộc Kỳ. Một người bình thản tự nhiên dùng bữa, một người sắc mặt tái nhợt run rẩy cầm dao nĩa, có thể thấy được trạng thái của Tô Mộc Kỳ thật sự không xong.

Đáy lòng cô có chút đồng tình với Tô Mộc Kỳ. Lúc này đây, thân phận và gia thế của cô ta không cho phép bản thân cô ta cẩu thả.

"Ăn." Trước mặt không biết từ khi nào xuất hiện một một đĩa tôm lột vỏ sạch sẽ. Cô ngẩng đầu thấy La Đông đang xem cô, mũi không biết vì sao có chút cay cay.

Đều nói huynh trưởng như cha, nhưng thái độ La Đông đối với cô còn tỉ mỉ cẩn thận hơn cả ba Tần.

La Đông xem Tần Hạ hai mắt ướt sũng nước như con cún nhỏ cảm động nhìn mình, tâm không khỏi mềm mại một mảnh. Anh nhịn xuống tay muốn xoa đầu cô, quay mặt đi tiếp tục cùng Diệp Phong câu được câu không nói chuyện.

Cứ như vậy kết thúc bữa ăn. Phòng nghỉ của La Đông đã được phân phó dọn dẹp xong. Quản gia dẫn La Đông đi về phía phòng cho khách.

"Đây là phòng nghỉ của Công tước." Quản gia mở ra cửa phòng, khom người nói.

"Cảm ơn." La Đông gật đầu, đánh mắt ra hiệu Tần Hạ một lát nữa anh sẽ đi tìm cô.

Tần Hạ tiếp thu được tín hiệu liền gật gật đầu, tiếp tục đi theo quản gia nhận phòng của mình.

"Cô gái, phòng của cô." Trên mặt quản gia không còn chân thành cung kính như ban nãy nữa. Giờ phút này giọng nói ông ta lạnh lẽo không chút cảm tình: "Buổi tối từ chín giờ đến rạng sáng năm giờ tốt nhất không được ra khỏi cửa. Nếu như đã quên, vậy tìm một nơi khó bị phát hiện mà trốn đi."

Dứt lời cũng không để ý xem Tần Hạ có nghe rõ hay không, nhanh chóng nhấc chân rời đi.

Từ sau chín giờ đến năm giờ sáng không thể ra khỏi phòng. Tần Hạ thầm nhắc lại một câu này. Cô nhìn hướng quản gia đi mất, quay đầu xem xét phòng ở.

Tuy rằng căn phòng của người hầu nhỏ một xíu nhưng trang trí lại không chút qua loa. Giường gỗ trải chăn nệm mềm mại, tủ quần áo và bàn ghế chiếm một góc nhỏ. Trên tường lắp đèn ngủ sáng trưng, cửa sổ bên cạnh giường được treo rèm nhạt màu. Ngay cả phòng tắm cũng là dùng bồn tắm rất lớn bằng gỗ nâu. Thoạt nhìn thực thường thường nhưng ở thời kỳ này, bọn họ đối đãi người hầu như vậy cũng thật hiếm thấy.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa "cốc cốc". Tần Hạ đứng cách đó không xa, đây gần như là lần đầu cô ở nơi xa lạ tự mình hoạt động, nhịn không được có chút căng thẳng. Cô tiến về phía cửa, không lập tức mở ra ngay mà hỏi: "Ai vậy?"



Đối phương lập tức đáp lời: "Là anh, Đổng Minh."

Trong đầu thoáng hiện lên nghi hoặc, nhưng Đổng Minh dù sao cũng là người quen, cô không thể không mở cửa.

Đổng Minh ở hành lang vô tình gặp được Tần Hạ đang đi theo quản gia mới đuổi theo. Đợi khi theo cô vào phòng mới cảm thấy có chút thất lễ. Hắn đàn ông con trai không đâu xông vào phòng nghỉ của khuê nữ, không biết Tần Hạ có cảm thấy hắn biến thái không?

Chỉ thấy Đổng Minh mặc bộ đồ đen kịt từ đầu đến chân, vừa đi vào liền trở nên câu nệ, ngược lại thực giống thói quen thường ngày của anh. Tần Hạ nghiên cứu người trước mắt từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: "Anh đeo khuyên tai?"

Đổng Minh theo bản năng sờ vào tai phải của chính mình. Anh đem khuyên tai rút xuống, trong chốc lát từ một đôi khuyên tai nhỏ biến thành một cái chùy đen lạnh, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy có sức nặng vô cùng.

Tần Hạ bị doạ lùi ra sau một bước, vừa hay là mép giường, cô không chút sai lệch ngã ngồi ở trên. Đổng Minh biết chính mình doạ đến cô, không khỏi thu nhỏ lại đồ vật đeo lại lên tai. Hắn hối hận nhìn về phía Tần Hạ, há miệng mấy lần như muốn nói lại thôi. Mà Tần Hạ rốt cuộc đã tìm được một chút tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía hắn hỏi: "Vũ khí tùy thân?"

"Ừ, vũ khí thân phận." Đổng Minh không chút giấu giếm chia sẻ cho cô một ít thông tin vụn vặn mà hắn biết: "Nơi này không đơn giản, gọi là biệt thự bỏ hoang, nói trắng ra là một căn biệt thự bị nguyền rủa. Đi vào nơi này đều không một người sống trở ra. Nếu có, sẽ phát điên, hoặc là..."

Tần Hạ tâm nắm lại một chút, hỏi: "Sẽ thế nào?"

"Một nửa điên." Đổng Minh nói.

"Vì sao?" Cô không thể hiểu được. Nếu như biết rõ, vì sao mọi người còn cố ý đi? Chuyện này La Đông có biết không? Anh vì sao không nói với cô? Không đúng, còn có Quách Tuấn, cậu ta là người đã thoát đi nơi này, tuy rằng ngắn ngủi tiếp xúc nhưng cô cảm thấy tư duy của cậu ta vẫn thực tốt.

"Có ngoại lệ không?" Tần Hạ nhíu mày. Cô nếu thật sự thoát không được cũng không thể trách ai, rốt cuộc là do cô tự mình lựa chọn. Ngược lại là La Đông bị cô vô cớ kéo vào. Nếu như anh xảy ra chuyện gì, cô phỏng chừng phải ân hận suốt đời.

"Em đi đâu?"

Tần Hạ vừa mới đứng lên liền bị Đổng Minh giữ chặt tay kéo một cái, dưới chân lập tức lảo đảo.

Mắt thấy tình hình không ổn, Đổng Minh vội vàng đưa tay ra đỡ lấy eo cô. Thế nhưng vừa chạm vào một mảnh mềm mại, hắn bỗng nhiên nghĩ tới hành vi của mình quá mức đường đột, không khỏi lập tức thu tay lại. Tần Hạ bị hắn nội tâm giao tranh làm cho lung lay không đứng vững. Cô theo bản năng giữ chặt vai Đổng Minh, Đổng Minh biết rõ lần này không thể buông ra, chỉ có thể thuận theo tự nhiên đỡ lấy cô không ngã, đánh mất năng lực tự hỏi cùng cô rơi xuống giường mềm mại.

"Hai người đang làm gì?!"

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng người vang lên, một màn này không chút sai lệch rơi vào trong mắt La Đông, anh cảm thấy đáy lòng như có ngọn lửa bừng bừng thiêu cháy.

Tần Hạ hai tay chống ngực Đổng Minh, sửng sốt nhìn hắn mặt đỏ bừng. Cô quay đầu nhìn về phía La Đông, tất cả đều là mờ mịt.

Cô cũng rất muốn biết tình huống này đến tột cùng là thế nào?

Mắt thấy hai người chậm chạp không trả lời cũng không động đậy, La Đông siết chặt tay. Anh ba bước thành hai đi đến bên giường kéo Tần Hạ đi xuống, vung tay liền đánh vào mặt Đổng Minh.

Chỉ là Đổng Minh cũng không phải quả hồng mềm. Thấy quyền cước hướng vào mặt mình mà tới liền lắc người tránh thoát. Tần Hạ ở bên cạnh không kịp ngăn cản, trơ mắt thấy đệm của mình lõm xuống một cục, nhất thời không thể khôi phục nguyên trạng.



"Đừng đánh, anh ơi." Tần Hạ xem con ngươi La Đông thâm trầm vô cùng vội tiến lên ôm chặt tay anh, nói: "Hiểu lầm. Chỉ là hiểu lầm."

La Đông liếc nhìn cô một cái, thấy cô hai mắt đều là lo sợ nháy mắt liền thu lại khí thế, nhấc tay chỉnh sửa lại tóc tai cho cô.

Anh trừng mắt nhìn Đổng Minh, Đổng Minh nhìn Tần Hạ một cái như muốn xác nhận cô không sao mới chịu rời đi.

Trong phòng giờ phút này chỉ còn dư lại hai người. Tần Hạ kéo La Đông ngồi xuống chất vấn: "Đổng Minh nói với em nơi này là toà biệt thự bị nguyền, không thể có người đi ra, anh có biết không? Anh vì sao không nói với em câu nào?"

La Đông nhíu mày không cho là đúng: "Em sẽ không sao hết."

"Như vậy những người khác đâu?" Tần Hạ biết La Đông sẽ không nói lời không chắc chắc mà mở miệng hỏi. Từ sau khi nhận thẻ bài, mọi người bị phân chia bốn phương tám hướng. Ngoại trừ Đổng Minh cố ý tìm cô ra, bốn người còn lại đều không thấy bóng dáng đâu.

"Có lẽ nhà chính đã đủ số người, bọn họ bị phân đến khu vực khác." La Đông đúng lý hợp tình trả lời.

Tần Hạ cau mày, tiếp tục nói: "Quản gia nói với em sau chín giờ tối không thể đi ra khỏi phòng cho đến khi bình minh xuất hiện."

"Anh đã biết." La Đông gật gật đầu: "Đêm nay em tới phòng anh nghỉ."

Tần Hạ lập tức hỏi: "Vậy anh thì sao ạ?"

"Anh cùng em ngủ." La Đông nói.

Tần Hạ có chút ngập ngừng: "Như vậy không tốt lắm đâu..." Tuy rằng cô không có thói quen ngủ giường lạ, nhưng...

"Làm sao vậy?" La Đông nghe cô cự tuyệt cả người toát ra hơi thở lãnh đam, cắt đứt suy nghĩ của cô mà nói: "Không muốn ở cùng anh? Là sợ Đổng Minh biết được sẽ ghen sao?"

"Anh biết rõ không phải!" Tần Hạ nghĩ tới chính mình ban nãy đè lên người đối phương, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Em chỉ là thấy nơi này chính mình địa vị thấp kém, không thể cùng anh chung đụng. Bằng không..."

"Bằng không?"

"Sẽ ném mặt mũi!"

La Đông đột nhiên cười một cái. Anh đưa tay kéo cô lại gần về phía mình, nhấc tay nhẹ nhàng xoa má cô.

Tần Hạ bị La Đông nhìn chăm chú có chút mất tự nhiên mà né tránh. Anh thấy nhiều không trách, chỉ đơn giản cúi người ở bên tai cô thấp giọng nói: "Em có thể nhập vai chơi một hồi, nhưng không được quên đi chính mình."