Không Ngờ Anh Trai Tôi Là Thần Linh Tôn Quý

Chương 20: Trò Chơi Bắt Đầu: Khu Biệt Thự Bỏ Hoang (1)



"Nhìn kìa, đã sắp tới nơi!"

Không biết là ai đột nhiên hô lên một câu như vậy, lôi kéo toàn bộ sự chú ý của mọi người trong xe.

Cách một tấm kính xe nhìn lại, hai hàng cây xanh dọc theo con đường phía trước dần dần mở ra đích đến.

Đó là một khu đất rất rộng lớn, xung quanh có rất nhiều loại phục vụ: khách sạn, suối nước nóng, khu du lịch biển, rừng nguyên sinh...v...v... khách du lịch đi lại vô cùng tấp nập. Nhưng chính là náo nhiệt như vậy, giữa trung tâm lại xuất hiện một đống kiến trúc đồ sộ bỏ hoang, tạo thành đối lập cực kỳ rõ rệt, phàm là ai nhìn vào đều có một chút chướng mắt.

Đã từng nghe nói, khu biệt thự này vốn dĩ do một vị địa chủ giàu có đầu tư, nhưng bởi trong quá trình thi công xây dựng đã xảy ra nhiều vấn đề kinh tủng. Đương khi biệt thự sắp đến lúc hoàn tất, công nhân của ông ta đột nhiên không chỉ trong một thời gian ngắn trở nên điên điên dại dại, thậm chí còn có dăm ba bữa một lúc mất tích vài người. Địa chủ sợ hãi tìm đến nhà phong thủy, đối phương nói nơi này thổ địa phong thủy rất tốt, nhưng chính là vì quá tốt, tốt tới nỗi người thường không thể chịu nổi sức tải, càng làm sẽ càng hao tiền bạc sức người, kiến nghị đình công. Chủ đất biết khó mà lui, vì vậy nơi này hiện giờ tựa như một mảnh phế tích bị quên lãng. Vách tường tàn khuyết bị rêu phong phủ kín, gạch ngói ngày nào còn đỏ rực giờ đây phải chịu đựng thời gian cùng mưa gió ăn mòn mà tàn phai.

Chung quanh phế tích bao trùm bởi cỏ hoang và hoa dại, không có dấu vết con người, hoặc là đã từng có nhưng bị cỏ mọc xanh tốt quá mức che giấu đi, tiếng gió thổi qua như tiếng ai trầm thấp ai oán. Một hồi đổ nát thê lương.

Dù vậy, một mảnh cây cối xanh tươi vẫn đang mạnh mẽ rung động, như là dân địa phương lòng mang thiện ý nghênh đón du khách đến từ phương xa. Đồng thời, một khắc tiến vào nơi này, cái nắng oi ả cuối hạ giống như cách bọn họ càng ngày càng xa.

Xe chuyển động hơn năm tiếng đồng hồ, rốt cuộc đã đến đích.

Quách Tuấn chỉ huy tài xế cho xe đi đến căn biệt thự to nhất ở trung tâm. Xe vừa ngừng, mọi người liền ở chính nơi này lục đục đi xuống.

La Đông dùng giấy ướt giúp Tần Hạ ngủ tới thiên hôn địa ám lau lau mặt. Mắt thấy cô còn chưa tỉnh ngủ, anh đeo lên balo, cúi người định đem cô bế lên. Không nghĩ tới anh vừa thấu tới gần, cô lập tức mở mắt.

Đôi mắt lúng liếng mang theo ngái ngủ, mơ hồ không hiểu thế sự.

Chỉ là đột nhiên đối diện với La Đông thân cận dựa sát, não bộ đang chậm chạp hoạt động đột nhiên như bị cái gì chặn lại, trực tiếp đỉnh chỉ hoạt động.

Thấy Tần Hạ một bộ ngốc không chịu được như vậy, La Đông có chút buồn cười, điểm điểm mũi nhỏ của cô, giống như ban đầu dự định bế cô xuống khỏi xe.

"Em... Em có thể tự đi!" Tần Hạ hốt hoảng nói.

Nơi này nhiều người nhìn như vậy, mất mặt.

La Đông cũng không có cưỡng bách cô, vừa xuống xe liền thả cô xuống.

Tần Hạ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu cười với La Đông. La Đông giờ phút này trong mắt đều là ôn hoà, vỗ vỗ đầu cô.

Một màn này đều bị nhóm Giang Nguyệt Hân đứng cách đó không xa thu hết vào mắt.

Hoàng Tú Tú tuy thích La Đông, nhưng là bạn học với Tần Hạ hai năm đã sớm quen bọn họ sớm ngày ngọt nị như thế, lại nghĩ tới hai người một tầng quan hệ anh em ruột thịt cũng không nghĩ nhiều, tự giác đi về phía Quách Tuấn xem có gì cần giúp đỡ hay không.

Ngược lại hai người Giang Nguyệt Hân và Tô Mộc Kỳ giống như đối với La Đông giờ phút này đã đổi mới nhận tri.

Dịu dàng như vậy, trong mắt hết thảy chỉ có Tần Hạ, xung quanh còn tự động nổi lên background bong bóng phấn hồng kia, thật sự chỉ là tình anh em bình thường sao?

Giang Nguyệt Hân nội tâm sâu kín không phát biểu ý kiến, chính là Tô Mộc Kỳ ở bên cạnh đột nhiên kích động nói: "Hội trưởng, Tần Kha thật là quá không công bằng. Hắn ở trước mặt Tần Hạ bày ra dáng vẻ ôn nhu như nước, đối với chúng ta lại là băng sương vạn dặm xa cách, nhân cách hắn thật không có vấn đề gì sao?"

Giang Nguyệt Hân giống như nghe được chuyện cười gì đó rất thú vị, quay đầu thẳng tắp nhìn về phía Tô Mộc Kỳ.

"Làm... làm sao vậy, Hội trưởng? Tôi nói sai rồi ư?" Tô Mộc Kỳ không hiểu sao có chút lắp bắp.

"Không phải rất hiếu kỳ chuyện này là vì sao ư?" Giang Nguyệt Hân nhàn nhạt mở miệng, hất hàm về phía La Đông đang đứng, "Đi, hỏi hắn cho ra nhẽ."



Tần Kha người này là có thể tùy ý người muốn tiếp cận anh thì tiếp cận sao!?

Đáp án hiển nhiên là không!

Vì vậy một câu này của Giang Nguyệt Hân thành công doạ sợ Tô Mộc Kỳ, cô ta mím chặt môi, miệng câm như hến.

Đúng lúc này giọng Quách Tuấn đột nhiên vang lên: "Mọi người mau tới đây cùng chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm!"

Mọi người dần dần tụ họp lại một chỗ, dưới điều chỉnh của Hoàng Tú Tú mà đứng vào cùng nhau.

"Mọi người tự nhiên chút, nhìn đi đâu cũng được, tốt nhất là nhìn vào thứ làm chính mình cảm thấy thoải mái." Quách Tuấn đột nhiên nói như vậy một câu.

Nếu như là một nhóm sinh viên bình thường tới chơi, nhất định sẽ không thấy lời này có gì bất thường. Chỉ là nơi này không phải địa điểm bình thường, trong đội ngũ cũng có một số người hiểu rõ nội tình, lại ăn ý không ai đứng ra vạch trần.

Tựa như sau một chuyến đi chơi này, tách ra, chính mình không thể xác định đây có phải lần cuối được ngắm nhìn đối phương hay không, vì vậy bất chấp tất cả, dũng cảm một lần nhìn về hướng người nọ đang đứng, đối mặt với chính nội tâm khát vọng của mình.

"Thời gian chờ bảy giây, mọi người đứng nguyên đội hình, bắt đầu tính giờ."

Hoàng Tú Tú điều chỉnh máy ảnh xong lập tức chạy về phía đám người cùng nhau tạo dáng.

"1... 2... 3..."

Có thể chụp chung cùng thần tượng, là một cơ hội ngàn năm khó có được. Mắt thấy Tần Hạ và La Đông đứng cạnh nhau, bên cạnh không có ai, Tô Mộc Kỳ nảy ra ý tưởng lớn, đánh bạo lá gan nhích về phía La Đông, đứng ở một bên còn lại của không người của anh.

"... 5... 6... 7." Lách tách!

Máy ảnh chớp sáng một nhoáng, tấm ảnh đầu tiên lập tức ra lò.

Hoàng Tú Tú theo như lời Quách Tuấn nhanh chóng đem ảnh đi rửa rồi phát cho tất cả mọi người.

Khi Tần Hạ nhận được ảnh, vừa nhìn tức khắc thấy được La Đông trong ảnh ánh mắt nhìn về phía mình, chính mình lại nhìn về trung tâm máy ảnh ngây ngô cười. Trong đầu thoáng lướt qua câu nói ban nãy của Quách Tuấn — —Nhìn về thứ khiến bản thân cảm thấy thoải mái nhất.

Cô trong lòng có chút buồn cười, rồi lại thấy ấm áp rót đầy.

May mắn anh không từng chê cười cô, như vậy đối với anh mà nói, cô được xem là nhân loại đến gần với anh nhất rồi sao?

Ở bên cạnh, thời điểm La Đông nhận được tấm ảnh, anh hơi nhíu mày, ánh mắt lơ đãng quét về một phương hướng.

"Tôi đã đến nơi này một lần, một lát nữa nếu có quy củ gì, mọi người theo như tôi nói mà làm là được." Quách Tuấn dặn dò.

Bất kể nơi này đổ nát hoang phế thế nào, ở góc độ một đoàn thám hiểm tham quan, nhập gia tùy tục đạo lý này hẳn là phải biết.

"Không phải đi thám hiểm tự do sao, nên có cái gì quy củ chứ, ma quỷ phái quỷ thiết kế chúng ta được không chừng?" Chỉ nghe Lương Thành bất mãn nói một câu như vậy, người thông minh vừa nghe liền hiểu thằng nhóc này chưa từng đi thám hiểm bao giờ.

Quách Tuấn bất động thanh sắc liếc hắn một cái, nhíu mày hữu nghị nhắc nhở: "Có kính áp tròng thì đeo lên."

Lương Thành cho rằng đối phương châm chọc mình là cận bốn mắt, hừ một tiếng quay đi.

Mười người nối đoàn nhanh chóng bước vào bên trong biệt thự bỏ hoang.

Nó đã từng thể hiện ra mộng tưởng tráng lệ của chủ nhân nó, mà hiện giờ lại biến thành một đống phế tích hoang vu. Trên vách tường lộ ra gạch thạch, vách tường ở một vài chỗ đã sụp đổ, theo bước chân mọi người cát bụi bay đầy mặt đất. Ở giữa căn biệt thự có một cái cầu thang làm bằng đá cẩm thạch bị đất đá vùi lấp mất lối đi, hao tổn nghiêm trọng, thông không lên đến trên lầu. Bởi vì mới là dự án nhưng chưa hoàn thành nên hoàn toàn không có bất kỳ món đồ trang trí gì.



Chợt, một tiếng kêu kinh hãi, Tần Hạ không kịp quay đầu, chỉ thấy bả vai hơi bị đánh nặng một chút, cả người cô lập tức nghiêng ngả lảo đảo. Mắt thấy chính mình sắp làm ra tư thế chó ăn phân trên mặt đất, eo đột nhiên bị ai đó kéo một cái, rơi vào lồng ngực ai đó, thanh hương nhàn nhạt.

Không để cô kịp nghĩ ngợi điều gì, phía bên kia đã "Uỳnh uỳnh" ra tiếng động nhức đầu.

Chỉ thấy trên trần tróc xuống một mảng gạch lớn, rơi ở vị trí mọi người vừa mới đứng!

Cô quay đầu nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều phản ứng thật nhanh né đi, riêng cô lại bị ai đó không biết là cố tình hay vô ý đẩy vào.

"Không sao chứ?"

Chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp đến đáng sợ. Tần Hạ ngẩng đầu, không ngoài ý muốn đối diện với con ngươi đen huyền của La Đông. Đã không một tia ánh sáng, bên trong tựa hồ còn có vô số lốc xoáy — —Anh tức giận!?

Tần Hạ có chút mạc danh, là lo lắng cho cô ban nãy bị người nguy hại thành công sao?

Cô cười, giơ tay vỗ vai anh, hai mắt truyền ra cái nhìn đầy tín nhiệm: Có anh ở đây, em sẽ không sao cả!

La Đông ánh mắt lập tức mềm mại. Anh cúi đầu hôn hôn trán cô, là loại cách thức anh thường dùng để truyền cho cô linh lực hộ thân. Chỉ cần cô gặp nguy hiểm, anh sẽ là người đầu tiên cảm ứng được mà xuất hiện.

Nhưng ngay cả Tần Hạ cũng không hiểu ý nghĩa những cái hôn của anh, càng đừng nói đến người khác dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người bọn họ.

Vừa rồi trần nhà rụng xuống, bọn họ vất vả tránh thoát, cửu tử nhất sinh quay đầu, ngược lại thấy cảnh hai người Tần Hạ ấp ấp ôm ôm cho nhau cái hôn, còn có background phấn hường phao phao, giống như tự động vẽ ra một ranh giới bài xích bọn họ.

Giang Nguyệt Hân nhắm nghiền đôi mắt xanh lục, quyết đoán quay đầu không nhìn. Tô Mộc Kỳ há miệng có lời muốn nói, lại như nghĩ đến cái gì mà ngậm miệng.

Thời điểm tất cả mọi người đều đang theo đuổi suy nghĩ của chính mình, không trung đột nhiên vang lên một tiếng cười trầm thấp.

"Hoan nghênh tiến vào Biệt thự bỏ hoang của ta. Bất kể là vô tình đi vào hay có ý muốn đến, đều phải nghe ta sắp xếp. Ta chỉ cần mười hai người, thiếu không sao, thừa ra sẽ chịu mạt sát. Nhóm người trẻ tuổi, các ngươi thích món quà gặp mặt ban nãy của ta sao?"

Mọi người dùng ánh mắt quái dị lặng im không tiếng động nhìn nhau. Không thấy ai xuất hiện, cũng không lắp loa đài, âm thanh người nọ lại quanh quẩn đâu đó không thôi.

"Là ai đang hồ ngôn loạn ngữ? Có giỏi liền xuất hiện, đừng ở đây giở trò quỷ!" Trong đám người, chỉ có Lương Thành dũng cảm đứng ra nói.

Quách Tuấn đột nhiên tiến lên một bước kéo Lương Thành ra sau, ngữ khí tôn trọng nói với không khí: "Cảm ơn món quà đặc biệt có ý nghĩa của ngài."

Ngừng một chút, cậu ta nói tiếp: "Có một chuyện còn muốn thỉnh cầu ngài, xin hãy nói cho tôi biết làm sao mới có thể dẫn bạn của tôi trở về được!"

Lương Thành dùng ánh mắt xem đứa ngu si nhìn vào cái gáy cậu ta.

Mà chính tại lúc này, thứ kia đột nhiên phá ra cười, âm thanh rung động đánh vào đầu não người nhất thời có chút chói tai.

"Thế mà cũng có người có thể đi ra khỏi nơi này vẫn bình tĩnh như vậy. Tốt lắm! Để cổ vũ cho ngươi càng thêm hăng hái, ta sẽ nói cho ngươi, chỉ cần ngươi một lần nữa dùng bất kỳ thủ đoạn gì để thông quan, ngươi đều có thể đem đi bất cứ ai mà ngươi muốn, bao gồm trước kia hay là hiện tại. Nhưng phải ghi nhớ, chỉ được mang theo một người rời đi."

"Cảm tạ."

"Như vậy, bắt đầu đi, khách nhân của ta."

Lời vừa dứt, một giàn lá bài từ không trung xuất hiện, lơ lửng trải ra trước mặt tất cả mọi người.

"Mười hai tấm, dư lại cũng không sao, tùy ý rút bài, mỗi người chỉ được rút một tấm." Quách Tuấn nhanh chóng giới thiệu rồi dẫn đầu tiến lên rút bài. Có lẽ cậu ta đã sốt ruột hỏng rồi, bất kể phía sau là loại trò chơi gì, cậu ta hiện tại đều muốn đánh cuộc một ván.