Không Ngờ Anh Trai Tôi Là Thần Linh Tôn Quý

Chương 19: Xuất Phát.



Từ ngày hôm đó đáp ứng Hoàng Tú Tú đến nay đã qua đi hai tháng, lễ Tổng kết năm học cũng trôi qua, Tần Hạ hiện tại sinh hoạt phí đều do La Đông chịu trách nhiệm.

Thoải mái thì đúng là thoải mái, nhưng cô ban đầu cũng không muốn như vậy, nếu như không phải cô đi làm thêm quán ăn không phải mất khách thì là đồ đạc hỏng, càng đáng sợ hơn khi cô còn suýt bị lừa bán đi, nếu không phải La Đông luôn theo cô, có lẽ hiện tại cô đã là một khối thi thể.

Hai tháng nghỉ hè hết ăn lại nằm, không chút sầu lo về chuyện tiền bạc.

Thời điểm Tần Hạ nằm trên giường một bên đọc truyện một bên ăn trái cây, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông "Tin tin", có tin nhắn đến.

Cô kick mở hộp thư, màn hình liền xuất hiện ô chữ dày đặc.

[To: 09xxxx8741,

"Bạn học Tần Hạ, cậu còn nhớ mình không? Mình là Hoàng Tú Tú, học cùng chuyên ngành với cậu đấy! Lần trước chuyện mình nói với cậu cậu còn nhớ không? Là chuyến đi thám hiểm khu biệt thự bỏ hoang đó! Cậu đã chuẩn bị gì chưa? Sáng thứ sáu tuần này lúc 8 giờ xe bắt đầu từ cổng trường xuất phát. Nếu như cậu thiếu hay cần điều gì, nhắn lại với mình, mình nhất định sẽ giúp cậu chuẩn bị! Mong chờ sự có mặt của cậu❤️" ]

Tần Hạ bị trái tim ở cuối tin nhắn của Hoàng Tú Tú chọc cười. Cô tay ôm điện thoại, trong lòng có chút vui vẻ. Bởi vì ám ảnh ngày nhỏ bị bá lăng, đến hiện tại tuy đã khá hơn nhưng cô vẫn rất sợ hãi cùng bạn đồng trang lứa nói chuyện. Hai năm nay thái độ Hoàng Tú Tú đối với cô vẫn trước sau như một, như cũ hữu hảo. Cô nghĩ, có lẽ mỗi một cô gái đều có chút tinh nghịch và đáng yêu.

Chỉ là dù vậy, cô cũng không thể nơi lỏng cảnh giác với người này.

La Đông từng ôm cô mà nói, "Chân tướng sẽ là chân tướng khi em nguyện ý tin tưởng vào thứ mà em thấy được."

Đối với bất cứ ai đều cần có cảnh giác, đây là kinh nghiệm nhiều năm ác mộng quấn thân mà cô rút ra được.

Nhưng đối phương nói sẽ giúp cô hoàn thành bài khảo sát... Bản năng ham ăn biếng làm thống trị, cô kiên định muốn thử tin tưởng đối phương một lần.

"Hạ Hạ."

Cửa bị đẩy ra một chút, La Đông cầm một cốc sữa đi đến trước mặt cô. Anh vóc dáng cao lớn, vừa tới liền che chắn toàn bộ ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, đổ xuống người cô một cái bóng lớn.



Tần Hạ từ nằm bò chuyển sang ngồi thẳng người, tiếp nhận sữa bò từ tay anh nhấp từng ngụm từng ngụm.

La Đông hai mắt đều là ý cười, ôn nhu như nước ngồi xuống bên cạnh cô, xiên một miếng thanh long hình vuông bỏ vào miệng ăn, anh hỏi: "Vui vẻ sao?"

Tần Hạ ôm sữa bò gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu. La Đông đầy sủng nịnh vuốt đầu cô, hỏi: "Làm sao vậy? Có gì không thoải mái kể cho anh nghe."

Bởi vì không để Tần Hạ rời đi bên người mình, anh cố ý đi theo sau cô, trộm chế tạo một chút trắc trở để ngăn cản cô tự mình tìm công việc mà rời khỏi tầm mắt anh. Trừ việc cô suýt chút nữa bị lừa đem bán, La Đông hiện tại nghĩ lại trong lòng hãy còn tràn đầy tức giận.

Thế giới bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm, ở lại bên cạnh anh, để anh bảo vệ cô mới là an toàn nhất.

Thoáng chốc thất thần, Tần Hạ đã nghiêng người ngã vào trước ngực anh. Cô cười, hai mắt cong lên thành vầng trăng non chọc người trìu mến: "Hoàng Tú Tú nói thứ sáu sẽ xuất phát đi khu biệt thự bỏ hoang."

La Đông hôn hôn trán cô, không chút do dự nói: "Anh bảo vệ em."

"Nơi đó thật sự rất nguy hiểm hả anh?" Tần Hạ đôi mắt thuần hắc, một bộ dạng không rành thế sự nói: "Em nghe nói nơi đó là con đường duy nhất từ nhân gian thông đến Cực Lạc. Đa phần những người đi đến đó đều là một đi không trở lại."

"Chúng ta sẽ không." La Đông chém đinh chặt sắt nói.

Không quan tâm Cực Lạc là nơi quỷ quái gì, chỉ cần có anh ở bên, anh sẽ không để cô xảy ra bất cứ chuyện gì.

.

Sáng thứ sáu, tám giờ tròn.

"Tần Hạ, cậu thật sự tới rồi!"

Thời điểm nhìn thấy Tần Hạ từ trên xe bước xuống, Hoàng Tú Tú vui mừng chạy tới trước mặt cô nói: "Cậu xách đồ nặng không? Mình giúp cậu xách."

Bàn tay mới duỗi đến một nửa liền bị tránh né. Hoàng Tú Tú ngẩng đầu, giật mình một cái, cô ta hiện tại mới để ý đến bên người Tần Hạ còn có La Đông thân cao một mét tám sáu đi theo xách đồ.



Nhìn đường nét cơ bắp của anh, cô ta một thoáng chợt nghĩ, anh có lẽ còn có thể một tay nhấc bổng chính mình lên.

"Hoàng Tú Tú, làm sao vậy?" Tần Hạ vươn tay đẩy vai Hoàng Tú Tú một cái.

Người này sao lại yêu thích ngẩn người như vậy? Mặt còn nóng bừng bừng nữa, ốm ư?

Hoàng Tú Tú chớp chớp mắt định thần, biết được chính mình vừa rồi ở trước mặt nam thần thất thố, cảm thấy quẫn bách vô cùng. Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cô ta nha, có trách cũng nên nam thần mị lực quá lớn!

"Nếu các cậu đã tới vậy thì đông đủ rồi, chúng ta đi thôi." Hoàng Tú Tú nói xong trộm liếc La Đông một cái, ngượng ngùng mỉm cười.

Như vậy một đoàn người chỉ có hai người Tần Hạ đến muộn. Cùng đi tính cả cô có tất cả là mười người. Ban cán sự của ba CLB Võ thuật, Mạo hiểm, Nhiếp ảnh cùng nhau tham gia, tám nam bốn nữ. Ngoại trừ cô không ở trong CLB nào ra, CLB Võ thuật gồm có La Đông Hội trưởng, Đổng Minh Phó hội trưởng, Lương Thành Bí thư; CLB Mạo hiểm có Quách Tuấn Bí thư cùng với hai thành viên lần lượt là Lê Kỳ và Trần Khánh; riêng CLB Nhiếp ảnh đều là nữ sinh, Giang Nguyệt Hân Hội trưởng, Tô Mộc Kỳ Phó hội trưởng và Hoàng Tú Tú là Bí thư.

"Nếu mọi người đã giới thiệu xong, vậy chúng ta cùng nhau lên xe thôi!"

Hoàng Tú Tú là người phụ trách quay chụp cho chuyến đi lần này, giơ máy ảnh hướng về phía mọi người vẫy vẫy tay.

Bởi vì có tất cả mười người, nhưng sợ không gian quá nhỏ làm mọi người không thoải mái, Quách Tuấn, Bí thư CLB Mạo hiểm, cũng là người chịu trách nhiệm chi trả toàn bộ chi phí cho chuyến đi trực tiếp thuê một chiếc xe bus mini mười sáu chỗ.

La Đông dẫn Tần Hạ tìm một chỗ ngồi ở ngay sát cửa sổ. Anh thả xuống balo, lo lắng Tần Hạ bị say xe không chịu được mà bắt đầu bóc trái cây đút cho cô ăn.

Tần Hạ ăn đến vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt hâm mộ cùng đố kỵ của ba nữ sinh khác.

Quách Tuấn xem mọi người đều tìm được vị trí chỗ ngồi cho chính mình, nói: "Mọi người nếu đã ngồi xong xe chúng ta liền bắt đầu khởi hành!"

Dứt lời liền quay đầu nói với lái xe: "Chúng ta đi thôi."

Chiếc xe khách cỡ nhỏ lăn bánh, không chút chần chờ phi thẳng về phía thành Nam.