Không Muộn

Chương 9



Sức khỏe của Kỷ Từ Mộ đã hoàn toàn bình phục, có điều ký ức vẫn mãi chưa lấy lại.

Ban đầu phụ huynh nhà họ Kỷ bảo hắn cứ nghỉ ngơi, không cần lo lắng việc trên công ty, nhưng xưa nay công ty do giao cho hắn, là người quản lý, hắn mãi không quay về làm việc sẽ khiến bên ngoài dấy lên những đồn đoán, bất lợi cho sự phát triển của công ty.

Tuy mất trí nhớ, nhưng có lẽ do tài năng bẩm sinh, nhờ sự giúp đỡ của bố Kỷ, Kỷ Từ Mộ nhanh chóng tiếp nhận lại mọi việc của công ty.

Tôi quay phim ở Hoành Điếm cũng rất thuận lợi, buổi tối hoặc có thời gian rảnh Kỷ Từ Mộ đều video call cho tôi.

Khoảng thời gian trước ngày nào cũng ở bên anh, bây giờ phải đột nhiên xa nhau, tôi thật sự thấy không quen, cũng có hơi nhớ mong, có điều tôi đương nhiên sẽ không nói cho Kỷ Từ Mộ biết kẻo anh lại đi khoe khoang.

Cuộc sống cứ bình thường như vậy cho đến một hôm tôi vừa làm việc xong thì nghe trợ lý bảo phải đến đồn cảnh sát.

Sự việc rất đơn giản, Kỷ Từ Mộ muốn cho tôi một bất ngờ, anh liên lạc với người đại diện và trợ lý lấy được thẻ phòng của tôi, định chờ tôi trong phòng.

Không khéo là hôm đó trong đoàn làm phim có diễn viên xin nghỉ, phân đoạn của tôi bị đẩy lên trước.

Càng không khéo hơn là biết tôi làm việc khuya Kỷ Từ Mộ đi mua đồ cho tôi, lúc về khách sạn vô tình bắt gặp fan cuồng trà trộn trốn trong toilet.

Hai bên kích động đánh nhau, trước đây Kỷ Từ Mộ có học võ, hơn nữa anh còn thường xuyên tập luyện, khi tức giận lên đối phương đương nhiên không phải đối thủ của anh.

Sau đó người ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, sợ xảy ra án mạng nên vội báo cảnh sát.

Vừa biết tin người đại diện lập tức chạy đi giải quyết, khi tôi tới nơi thì mọi việc đã rõ ràng.

Người chịu trách nhiệm trong vụ việc này đương nhiên là fan cuồng tự ý xông vào khách sạn đột nhập phòng người khác bất hợp pháp, Kỷ Từ Mộ ra tay có chừng mực, theo kết quả kiểm tra thương tích cho thấy Kỷ Từ Mộ chỉ phòng vệ chính đáng.

Việc khởi tố và giải quyết với khách sạn sau đó đã có người đại diện và luật sư xử lý, chắc chắn Kỷ Từ Mộ không sao, tôi mới thở phào.

Nếu không phải Kỷ Từ Mộ lén tới để cho tôi bất ngờ, tôi thật sự không dám tưởng tượng bản thân sau khi về phòng sẽ xảy ra chuyện gì.

Có lẽ nhận ra tôi đang sợ hãi, Kỷ Từ Mộ duỗi tay ôm lấy tôi, giọng nói dịu dàng ấm áp mang đến cảm giác rất đáng tin cậy: "Không sao, đừng sợ."

Tôi giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh: "Anh... Hồi phục trí nhớ rồi?"