Không Muộn

Chương 7



Những ngày sau đó tôi không có lịch trình, vậy nên Kỳ Tử Mộ đã lên kế hoạch chuyến du lịch hai người cho chúng tôi.

Tuy bây giờ ký ức của Kỷ Từ Mộ dừng lại ở tuổi mười chín, thích làm nũng, dùng ngôn ngữ trà xanh, nhưng ở nhiều khía cạnh anh ta vẫn đáng tin cậy.

Tôi và anh ta ra ngoài chơi một tháng, sau khi về tôi đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói huyết khối đã nhỏ đi rất nhiều, còn về trí nhớ chắc phải đợi huyết khối tiêu hoàn toàn mới có thể khôi phục.

Vấn đề này tôi không suy nghĩ nhiều, nhưng còn Kỷ Từ Mộ từ khi rời khỏi bệnh viện anh ta cứ im lặng, giống như có rất nhiều tâm sự.

Về đến nhà, anh ta liền chui vào phòng làm việc, đờ đẫn ngồi tựa lưng vào ghế.

Tôi không vào quấy rầy, nhưng tôi ra ngoài chạy nhảy bơi lội rồi về vẫn không thấy anh ta ra, chỉ đành cắt trái cây mang vào.

"Anh sao vậy? Từ lúc ở bệnh viện đã khác thường, có phải nhớ ra gì rồi không?"

Kỷ Từ Mộ do dự rất lâu mới mở lời: "Bà xã, có phải em thích anh lúc chưa mất trí nhớ hơn đúng không?"

Tôi: "???"

Gì nữa đây?

"Từ lúc anh mất trí nhớ, mọi người đều bảo anh thay đổi rất nhiều, nói anh hoàn toàn trái ngược với khi chưa mất trí nhớ. Anh không nhớ trước đây mình thế nào, cũng không biết bản thân từng trải qua chuyện gì mới biết thành người mà mọi người miêu tả, anh chỉ biết anh bây giờ mới là con người chân thật nhất. Anh không nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau ra sao, nhưng nghe họ nói khi ấy em không từ chối liên hôn với anh. Em có vẻ rất quan tâm khi nào anh sẽ lấy lại ký ức, bà xã, em thích con người anh ngày xưa hơn sao?"

Tôi: "..."

Tôi giơ tay sờ trán Kỷ Từ Mộ, chắc chắn anh ta không sốt.

"Kỳ Tử Mộ, sở dĩ tôi quan tâm khi nào anh khôi phục trí nhớ là vì trong đầu anh có huyết khối, tôi quan tâm đến sức khỏe của anh."

"Thế thì bà xã, nếu anh lấy lại ký ức, quên đi những chuyện trong thời gian mình mất trí nhớ, trở về làm Kỷ Từ Mộ của ngày xưa, em có nhớ anh của bây giờ không?"

"Kỷ Từ Mộ, em không biết tại sao anh lại nghĩ như vậy, nhưng dù là anh trưởng thành trước khi mất trí nhớ hay trẻ con của bây giờ, dù ở giai đoạn nào thì anh vẫn là anh. Có lẽ lúc này anh rất hoang mang về con người của mình, nhưng về bản chất, anh vẫn là anh mà."

Khóe mắt Kỷ Từ Mộ ửng đỏ: "Không giống."

Nhất thời tôi không theo kịp mạch suy nghĩ của anh ta, cảm thấy anh ta chỉ đang để tâm vào việc vụn vặt.

Im lặng hai giây, tôi trả lời: "Anh muốn có được đáp án đến vậy hả? Thế thì nói cho anh biết, cả hai em đều không thích."

Kỷ Từ Mộ ủ rủ: "Đây là câu nói thật lòng của em sao..."

Tôi: "..."

Tôi mềm lòng, vội giơ tay lau nước mắt cho anh ta: "Đừng khóc."

"Bà xã..."

Tôi lấy di động ra quay phim: "Nếu muốn khóc thì bây giờ có thể bắt đầu rồi."

Tương lai để anh ta xem lại hình ảnh của lúc này chắc chắn sẽ rất thú vị.

Trong màn hình, Kỷ Từ Mộ uất ức đáng thương gọi: "Bà xã!"