Không Muộn

Chương 13



Kỷ Từ Mộ khăng khăng ở bên tôi cả quá trình quay phim còn lại, may mà thời đại này internet và giao thông đều tiện lợi, dù làm việc online cũng rất hiệu quả.

Ở bên nhau lâu dần, chúng tôi không còn xa lạ như khi anh mới hồi phục trí nhớ.

Con người anh vốn là người nhiệt tình hoạt bát, chẳng qua sau khi tiếp quản công ty, anh dần trở nên trầm tính hơn, lăn lộn trong thương trường nhiều khiến anh dần quen với việc khéo léo đưa đẩy.

Anh có đoạn ký ức của thời điểm mất trí nhớ, vậy nên ở chung với nhau lâu anh đã hoàn toàn thả lỏng bản thân trước mặt thôi.

Bình thường nếu có người ngoài anh vẫn giữ hình tượng trưởng thành trầm tính, nhưng chỉ có hai chúng tôi anh lại trở nên ấu trĩ dính người.

Có điều, cảm giác này cũng không tệ.

...

Quay xong bộ phim thì đã vào thu, Kỷ Từ Mộ nói muốn dẫn tôi đến một nơi.

Tôi dựa vào người Kỷ Từ Mộ chợp mắt cho đến khi xe dừng lại.

Xuống xe, tôi kinh ngạc nhìn rừng phong đỏ bạt ngàn: "Anh dẫn em về trường của anh làm gì?"

Nhìn rừng phong đỏ, tôi bỗng nhớ đến một việc.

"Em nhớ năm hai đại học mình từng đến đây quay phim ngắn, đạo diễn bộ phim đó còn được giải thưởng nữa." Tôi kéo Kỷ Từ Mộ đi về phía trước, "Em nhớ hình như là ở đây."

"Đúng vậy, là ở đây."

"Sao anh lại..."

Còn chưa nói hết câu, tôi chợt nhớ đến hình nền di động của Kỷ Từ Mộ, bối cảnh hình như cũng chụp ở đây.

"Kỷ Từ Mộ, em còn chưa hỏi anh, anh thích thầm em từ lúc nào vậy?"

Lúc mất trí nhớ ký ức dừng ở năm mười chín tuổi, anh không nhớ tôi, vậy nên yêu đơn phương là việc của sau này.

Tôi quay phim ngắn ở đây vào năm hai đại học, khi đó chắc anh sắp tốt nghiệp rồi.

Tôi vừa cố suy nghĩ vừa quan sát anh: "Chắc không phải lúc em quay phim ngắn vừa hay anh về trường, nhất kiến chung tình với em, lén chụp ảnh của em, sau đó bắt đầu kiếp sống thích thầm đấy chứ?"

Kỷ Từ Mộ dở khóc dở cười: "Quả nhiên là em không nhớ. Hôm đó em với bạn quay phim, anh đúng là chỉ đi ngang qua, nhóm của em thiếu người nên bạn của em đã kéo anh, nhờ anh đẩy xe hỗ trợ người quay phim. Anh đâu phải người trong nghề, vốn định từ chối, ngờ đâu... Khi nhìn thấy em anh liền quyết định ở lại."

Thời gian quay ngược lại, tôi dần nhớ ra một vài chi tiết.

"Cái gì? Cái tên đầu trắng kia là anh?"

"Ai mà không có thời kỳ nổi loạn chứ!"

Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng khi ấy trong đầu tôi chỉ có kịch bản, hoàn toàn không chú ý đến bên hậu trường, ngoại trừ chàng trai nhuộm trắng cả đầu ra thì không còn ký ức nào khác.

Tôi ngẩng đầu nhìn Kỷ Từ Mộ, cố gắng liên kết hình ảnh anh trong hai giai đoạn với nhau: "Không sao, anh rất đẹp trai!"

"Khi đó em với bạn em mắng anh là người không đàng hoàng, vừa hay anh vẫn chưa đi xa nên nghe thấy hết."

"Thật không vậy? Em mất lịch sự vậy à?"

Nhìn biểu cảm của Kỷ Từ Mộ, tôi dần nhớ ra một vài việc.

Đó là lúc kết thúc buổi quay chuẩn bị ra về, bạn tôi nói học viện điện ảnh của tôi tuy rằng có nhiều anh chàng đẹp trai nhưng nghe đâu ai cũng ăn chơi, vậy nên muốn yêu đương thì đến trường khác tìm.

Nhìn cô bạn mặc sức tưởng tượng về bạn trai tương lai, tôi thuận miệng: "Muốn tìm anh chàng đẹp trai nhưng không ăn chơi nào dễ như vậy! Cậu đừng có suy nghĩ vớ vẩn, nói không chừng cậu lại gặp cái người không đàng hoàng bằng cái tên đầu trắng khi nãy đâu."

Hình như tôi từng nói thế thật.

Tôi nghiêm túc: "Đúng vậy, em bất lịch sự, em xin lỗi."

Có điều...

"Kỷ Từ Mộ, chắc anh không có vấn đề gì đấy chứ, em đã mắng anh không đàng hoàng sao anh còn thích em?"

Kỷ Từ Mộ thở dài: "Hết cách rồi, cũng tại vì bị sắc đẹp quyến rũ."

Tôi: "Vấn đề này đúng là không ai biết trước, nhưng ít nhất anh rất thành thật, còn khiêm tốn. Vậy nên hôm nay anh dẫn em đến đây để ôn lại kỷ niệm hả?"

"Thật ra là để bù đắp tiếc nuối thanh xuân." Kỷ Từ Mộ nắm tay tôi đi về phía trước, "Thời đi học anh không thể hiểu được tại sao các đôi tình nhân lại thích nắm tay nhau đi dạo, anh còn cảm thấy hành động này rất nhàm chán. Bây giờ nghĩ lại, nếu khi ấy anh và em ở bên nhau, chắc anh sẽ thấy rất thú vị."

"Thôi đi, thế tại sao khi đó anh không theo đuổi em?"

"Tại người nào đó nói trước mắt chỉ muốn đóng phim, không muốn yêu đương."

Từng nói nhiều quá, tôi không biết mình nói câu này lúc nào mà lại bị anh nghe thấy.

Có điều, mọi thứ hình như đều không còn quan trọng.

Kỷ Từ Mộ cũng nghĩ như tôi, anh nắm tay tôi thật chặt, nghiêng đầu mỉm cười: "Cũng may, bây giờ vẫn chưa muộn."

[Hoàn]