Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 9: Lần Đầu Đi Trấn Cố Thủy



Nghĩ đến chuyện này, Tô Ngữ ủ rũ đi về phòng, vừa ăn cơm xong thì thất thần, tâm trạng này kéo dài đến tận ngày hôm sau.

Vì nghĩ đến chuyện này, Tô Ngữ cả đêm không ngủ.

Trời còn chưa sáng, Tô Ngữ đã nghe được âm thanh mở ra cửa phòng, sau đó là tiếng bước chân bên ngoài.

Tô Ngữ vội vàng mặc xong quần áo rồi mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Khương Kỳ chuẩn bị đem cửa đóng lại, để đi ra ngoài.

“anh đi làm gì vậy?”Tô Ngữ kinh ngạc, trời còn chưa sáng, anh ta muốn đi đâu?

“Tôi đi lên trấn.”Khương Kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Ngữ đi ra ngoài, tiếp tục nói “Tôi đi lên trấn bán 2 con gà rừng, và hươu sừng tấm, chờ đưa Tô Ngôn về rồi, chút lương thực này cũng không đủ cho ba người ăn.”

Tô Ngữ nghe xong, trong lòng nhất thời cảm động, Khương Kỳ vậy mà đã nghĩ đến chuyện này, cô lo lắng một đêm, nhưng kết quả vẫn không nghĩ ra được gì.

“Tôi đi cùng anh, tôi còn chưa lên trấn trên bao giờ”Nói đến việc này, Tô Ngữ thấy có hơi ngượng ngùng.

Nguyên thân Tô Ngữ sống 15năm, nhưng chưa từng tới thị trấn bao giờ.

Mỗi lần Lý thị đi lên trấn trên mua đồ, trước nay đều không mang theo cô cùng Tô Ngôn.

Nhìn thấy tia mong đợi trong mắt Tô Ngữ, Khương Kỳ dứt khoát gật đầu“ chỉ cần cô không sợ mệt là được.”

Cho tới khi đi rồi, Tô Ngữ mới hiểu sâu sắc ý tứ của câu không sợ mệt là như thế nào.

Họ sống ngay lối vào của thôn, sau khi đi ra khỏi sân một lúc, họ đi đến con đường dẫn thẳng lên thị trấn.

không có phương tiện giao thông như xe đạp, ô tô, nhà giàu đều dùng xe ngựa cho thoải mái, dùng để đi lại.

Nói chung, cũng có lừa, hoặc la để kéo xe, dân thôn nói chung, có điều kiện thì mua xe bò, dùng để đi làm ruộng không bị chậm trễ, hay kéo xe đều được.

Tô Ngữ biết, trong thôn nhà họ Vương có một chiếc xe bò.

Chú Vương mỗi ngày đều sẽ dùng xe bò để đưa người trong thôn đi lên thị trấn, mỗi người mỗi lần thu một văn tiền.

Sau khi cả hai đi bộ được một giờ, trời cũng hửng sáng, mặt trời mọc từ đằng Đông.

Tô Ngữ nhìn con đường dài dằng dặc phía trước.

Lại đi thêm hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người mới đi tới được thị trấn.



Tô Ngữ ngẩng đầu nhìn bức tường thành cổ kính, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác hưng phấn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một thị trấn cổ đấy.

Kiếp trước, cô có thời gian làm việc không cụ thể, cô đi dạo đến thị trấn cổ ở phía nam sông Dương Tử, thì gặp mạt thế ở đó.

Trong lòng khẽ thở dài, Tô Ngữ đi vào thị trấn cùng với Khương Kỳ, giao nộp phí xong là có thể đi vào.

Bước vào trấn Cổ Thủy, Tô Ngữ mới phát hiện thị trấn này tương đối lớn, nhà cửa đều được làm bằng gạch xanh, tuy không tinh xảo như phim truyền hình, nhưng lại có một hương vị độc đáo riêng.

Trên đường phố đã có một vài người đi qua đi lại, mấy quầy hàng ban nãy cũng đã chật kín người.

Tô Ngữ đi theo Khương Kỳ xuyên qua một con phố dài, cuối cùng đi đến chợ.

Người ở chợ nhiều hơn so với người ở trên đường, thôn dân gần đó, dù là gà đẻ trứng, hay là thú rừng đi săn được trên núi, đều sẽ tìm chỗ để bày đồ bán, sau đó thì đi mua những thứ họ cần.

Tuy rằng Tô Ngữ cùng với Khương Kỳ đã khởi hành từ sớm, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Ngữ đi một chặn đường dài như vậy, cho nên hơi cảm thấy khó chịu.

Khi cả hai đến chợ thì thấy ở đây, đã có nhiều sạp hàng rồi.

Tìm một nơi không có người, Khương Kỳ đem hai con gà rừng cùng với một con hươu sừng tấm đặt ở trên mặt đất, trực tiếp ngồi trên mặt đất, chờ người đến mua.

Tô Ngữ đối với giao dịch nơi này rất tò mò, quy mô không thể so với trước mạt thế, nhưng cũng gần giống vậy.

Đợi khoảng mười lăm phút, một người đàn ông trung niên đi tới.

“Khương Kỳ, hàng hóa hôm nay thế nào?” người đàn ông trung niên không nhìn vào mấy con vật trên mặt đất, mà cười chào hỏi Khương Kỳ trước tiên.

Khương Kỳ gật nhẹ đầu “Đều còn sống.”

“Ha ha, vẫn là anh Khương thành thật nhất. Tôi mới nhắc có một lần, cậu liền mang đồ sống đến.” người đàn ông trung niên cười vui vẻ “Được rồi, đây, đây là tiền, cậu kiểm tra một chút đi, hơn giá gốc 1 phần.”

Khương Kỳ vươn tay cầm lấy bạc do người đàn ông đó đưa cho, không mở ra xem, mà trực tiếp bỏ vào trong lồng ngực “Tôi tin tưởng anh Lưu.”

Người đàn ông được gọi là anh Lưu càng cười vui vẻ hơn, trao đổi vài lời với Khương Kỳ xong, mới cầm gà rừng và hươu đi.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy hình ảnh của anh Lưu đâu nữa, Tô Ngữ mới nói “Người này là ai vậy? Tất cả con mồi mà anh săn được đều bán cho anh ta à?”

Khương Kỳ đứng dậy, kéo tay Tô Ngữ đi ra khỏi chợ, càng ngày càng nhiều người, không kéo tay, chỉ sợ Tô Ngữ sẽ lạc đường.



Khương Kỳ kéo Tô Ngữ đến quầy ăn sáng mới dừng lại “Ăn chút gì đi.”

Cô gọi 2 bát tào phớ, còn có mấy cái bánh bao, hai người lẳng lặng mà ăn.

Lúc quay về, bước chân của Tô Ngữ nhẹ nhàng hơn nhiều, vừa ăn xong, cô cùng với Khương Kỳ đi mua một ít lương thực.

Hai con gà rừng, một con hươu sừng tấm bán được tổng cộng là 2 lượng bạc .

Tô Ngữ không biết giá cả lúc này như thế nào, nhưng nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Khương Kỳ là biết chắc được giá cao rồi.

Sau khi mua gạo, mì, nước tương và các gia vị khác xong, thì hai người mới quay về.

Vừa về đến cổng thôn, Tô Ngữ cùng với Khương Kỳ định về nhà, thì nhìn thấy một bóng người trước sân chạy về phía họ.

Chờ người đến gần, Tô Ngữ mới nhận ra đây là hàng xóm nhà cô Vương Trụ Tử.

“Chị Tô Ngữ, chị cuối cùng cũng về rồi." Vương Trụ Tử đứng trước mặt Tô Ngữ thở hổn hển, giọng nói đứt quãng.

“sao vậy, Trụ Tử, tới tìm chị có việc gì à?” Tô Ngữ nghi hoặc hỏi, dù là hàng xóm, nhưng trước giờ cô không có tiếp xúc nhiều với Vương Trụ Tử, dù sao thì ngày nào cô cũng đều bận lấy đâu ra thời gian.

Vương Trụ Tử xua xua tay, nỗ lực ổn định hơi thở, vội vàng nói, “Không phải em, là Tiểu Ngôn. Tiểu Ngôn hắn……”

“Em ấy bị làm sao?”Tô Ngữ vừa nghe đến chuyện của Tô Ngôn thì không bình tĩnh được nữa, nắm lấy cánh tay Vương Trụ Tử hỏi lại.

“Ngày hôm qua, dì Lý không cho Tiểu Ngôn ăn cơm vì một lý do nào đó, còn bắt hắn làm việc không ngừng.

kết quả sáng sớm hôm nay Tiểu Ngôn không dậy khỏi giường được, cả người nóng bỏng, bắt đầu nói mê sảng rồi.”

Sắc mặt Tô Ngữ trắng bệch, chạy về phía thôn, Vương Trụ Tử thấy thế cũng chạy theo sau.

Khương Kỳ chạy nhanh về nhà, đem đồ bỏ trong, sau đó khoá kĩ cửa, rồi cũng chạy theo vào trong thôn.

Vóc người anh cao, chân cũng dài, rất nhanh liền đuổi kịp Tô Ngữ.

Bình thường đi thì mất hơn 40 phút mới đến nơi, hai người lại dùng nửa tiếng là đến.

Đứng ở cửa nhà họ Tô, bước chân Tô Ngữ có hơi do dự, nếu có thể, cô thật sự không muốn vào cái sân này tý nào.

“Ây u, Tiểu Ngữ về rồi đấy à?” Lý thị lúc này vừa vặn từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tô Ngữ đứng ở cửa, tay cầm khăn tay lắc lư đi đến.