Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 1: Trùng Sinh Lần Thứ Hai



Tô Ngữ chỉ cảm thấy bên tai có tiếng khóc ầm ầm vang lên, ai đang khóc vậy? Không biết như vậy sẽ dẫn tới zombie à?

Huh? Cô không phải lại chết rồi à?

Cô chết trong một cuộc bao vây của zombie, sao giờ còn nghe được tiếng khóc nhỉ?

Nghĩ lại, thật đúng là thảm không thể tả, kiếp đầu, cô là học sinh bình thường của trường đại học nông nghiệp, vừa mới tốt nghiệp thì mạt thế đến, bởi vì không có dị năng, chống chọi ba tháng, thì cô chết giữa lũ zombie.

Nhưng không nghĩ tới, vừa mở mắt lần nữa, cô được trọng sinh tới trước hai tháng khi mạt thế tới, hơn nữa còn được một cái không gian, trong không gian có một con mèo còn có thể nói chuyện, tên là Phì Phì.

Phì Phì nói với cô, không gian vẫn luôn tồn tại trong chiếc vòng trên cổ của cô, cần máu từ trái tim mới có thể mở ra, vì vậy khi cô bị zombie ăn thịt, máu ở tim chảy vào chiếc vòng cổ, mới mở ra không gian, Phì Phì mang cô về trước mạt thế hai tháng.

Với sự giúp đỡ của linh tuyền trong không gian, cô biến thành dị giả có sức mạnh, còn sở hữu dị năng hệ mộc.

Có dị năng, lại có không gian, cô biết trước mạt thế sẽ tới, cô đã chuẩn bị thức ăn và đồ dùng, cô là một đứa trẻ mồ côi, chỉ có tiền tiết kiệm khi đi làm công việc bán thời gian, cho nên trừ bỏ những thứ cần thiết và vũ khí, tiền đều bị cô dùng để mua hạt giống, có không gian, cô cũng không lo lắng mình sẽ bị chết đói.

Hai tháng sau, mạt thế đến đúng dự kiến, lần này cô cùng đông đảo đội quân cùng nhau tới căn cứ, ngày thường làm nhiệm vụ, nhân tiện trồng trọt tu luyện dị năng, cuộc sống trôi qua cũng không tồi, nhưng ai biết được, sống được gần ba tháng, cô lại chết khi bị zombie bao vây.

Lúc bị cắn chết, Tô Ngữ chỉ ngón tay lên trời, ông trời ơi, ông trêu con đấy à?

Liên tiếp hai lần, cô chết trong miệng zombie như vậy, thì tốt lắm sao?

"Chị, chị tỉnh rồi?" giọng nói dịu dàng của cậu bé đột nhiên vang lên, trong giọng nói vang lên vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Tô Ngữ theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một đứa trẻ tám chín tuổi, nước mắt lưng tròng nhìn cô.

Ai đây?

Vừa định mở miệng hỏi đứa bé là ai, Tô Ngữ liền cảm thấy trong đầu mình hiện lên vô số ký ức, khiến cô đau đầu nhức óc rồi ngất đi.

Chờ khi Tô Ngữ lại lần nữa tỉnh lại, cô đã biết mọi chuyện là như thế nào, hóa ra cô lại trọng sinh một lần nữa.



Điểm khác biệt duy nhất chính là, cô được trọng sinh vào ngôi làng nhỏ tên thôn Vân Vụ, tên nguyên thân cùng cô giống nhau, tên là Tô Ngữ

Thôn Vân Vụ là một thôn nhỏ ở rìa thị trấn Cố Thủy, huyện Thanh Thiên, tỉnh Hoài Nam, bởi vì phía tây thôn có một ngọn núi lớn, kéo dài mấy dặm, núi sâu quanh năm bị sương mù bao phủ, cho nên được gọi là Vân Vụ, cái thôn nhỏ này cũng được gọi là thôn Vân Vụ.

Tô Ngữ là một cô gái nhà nông trong thôn Vân Vụ, năm nay mới 15 tuổi.

Nói đến đây, cô gái tên Tô Ngữ này, mệnh cũng thật là khổ, lúc cô được sáu tuổi, mẹ ruột Ninh thị vì khó sinh mà chết, để lại một người em trai tên là Tô Ngôn.

Năm thứ hai Ninh thị qua đời, cha cô tên Tô An liền cưới một góa phụ Lý thị, thôn bên cạnh.

Lý thị mang theo con gái tên là Tần Liên cùng gả tới, vào năm thứ hai, liền sinh cho Tô An một cặp sinh đôi, điều này chưa từng xảy ra ở thôn Vân Vụ, chính vì chuyện chưa từng có này, Tô An vô cùng vui mừng, từ đó mọi chuyện đều nghe theo Lý thị.

Cũng vì điều này, mà Tô Ngữ và Tô Ngôn đã sống một cuộc sống vô cùng khó khăn.

Tô Ngữ cả ngày bận rộn như con quay, giặt quần áo nấu cơm, đốn củi nấu nước, cho gà cho heo ăn, tất cả đều là chuyện của cô, cô còn phải chăm sóc em trai là Tô Ngôn.

Tô Ngôn từ lúc biết đi đã bắt đầu đi theo Tô Ngữ làm việc, so với những đứa trẻ khác thì hiểu chuyện hơn nhiều, lại so với những đứa trẻ cùng tuổi thì thấp bé, gầy gò, xanh xao vàng vọt.

Tô Ngữ và Tần Liên bằng tuổi nhau, hai người năm nay đều 15, cũng đã đến lúc dựng vợ gả chồng.

Lý thị nhìn trúng nhà họ Phùng ở trên thị trấn mở tiệm tạp hóa, muốn đem Tần Liên gả vào, nhưng trong nhà lại không đủ của hồi môn.

Vừa vặn trong thôn nhà họ Triệu muốn cưới vợ cho con nuôi, Lý thị liền đem Tô Ngữ gả qua đó, điều kiện là phải cho của hồi môn là 20 lượng bạc.

Lý thị ôm tâm tư muốn thử xem, nhưng ai biết đâu nhà họ Triệu thế mà lại đồng ý, trong ngày liền đưa tới 20 lượng, nói ba ngày sau tới đón người.

Lý thị vui vẻ nhận tiền, thông báo Tô Ngữ một tiếng, để cô ba ngày sau gả đi.

Con nuôi nhà họ Triệu tên là Khương Kỳ năm nay 18, là 8 năm trước Triệu Đại Trụ cứu được khi đi săn thú trong núi, nghe nói là mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ tên của mình.

Không chỉ vậy, trên mặt Khương Kỳ còn có một vết sẹo dài, kéo từ dưới mắt bên phải sang khóe miệng bên trái, nhìn giống như một con rết ở trên mặt, trông rất rợn người.

Khương Kỳ gương mặt nghiêm túc quanh năm, lại không thích giao tiếp với mọi người, người trong thôn đều sợ hắn, sẽ không đem con gái gả cho hắn, cho nên, cho dù Khương Kỳ đã qua tuổi lập gia đình, nhưng vẫn như cũ lẻ loi một mình.



Nguyên thân Tô Ngữ nghe người trong thôn nói, nhà họ Triệu lần này chịu tiêu 20 lượng bạc cho Khương Kỳ, là muốn phân nhà với hắn, hộ khẩu cũng đã làm xong rồi, Khương Kỳ được đưa tới nhà tranh trên ngọn đồi dưới chân Vân Vụ.

Tô Ngữ ở trong thôn đã từng nhìn thấy Khương Kỳ, đối với bộ dáng của hắn rất sợ hãi, vừa nghe Lý thị muốn đem cô gả qua đó, đương nhiên là không muốn.

Mặc kệ cô cầu xin hay là khóc lóc, đều không thay đổi được quyết định của Lý Thị, cha ruột Tô An cũng mặc kệ, Tô Ngữ đau buồn nhảy sông tự vẫn, tình cờ được Khương Kỳ vừa săn thú trong núi cứu trở về.

Mặc dù người đã cứu về được, nhưng linh hồn đã bị thay đổi.

Nguyên thân Tô Ngữ, đã chìm xuống sông, chết đuối rồi, hiện tại là Tô Ngữ đến từ mạt thế.

"Nhãi ranh, khóc tang ai vậy hả? Lão nương và cha mày còn sống nhăn răng đây này"

Tiếng nói đánh gãy dòng suy nghĩ của Tô Ngữ, cô từ từ mở hai mắt của mình ra.

Lọt vào trong tầm mắt là một cây xà ngang, ở trên nóc nhà làm bằng cỏ tranh.

Quay đầu lại, Tô Ngữ liền nhìn thấy đứa nhỏ vừa mới khóc kia.

Cậu bé cúi đầu nhìn cô, nhìn thấy cô tỉnh lại, tiếng khóc đột ngột dừng lại, đôi mắt ngập nước sáng lên.

"Chị, chị cả, chị tỉnh rồi." như nhớ ra cái gì, cậu bé hướng bên ngoài gọi một tiếng

"Tỉnh rồi?" Lý thị bước vào trong phòng, bà nhìn thấy Tô Ngữ đang nằm đó, đang mở mắt.

Lý thị muốn mở miệng mắng, đảo mắt nghĩ đến hai 20 lượng bạc kia, nhóc con chết tiệt này may mà không chết, bằng không bạc tới tay lại bay mất.

Nghĩ như vậy, Lý thị nhếch miệng cười:"Tiểu Ngữ này, sao con lại nghĩ quẩn vậy, mặc dù Khương Kỳ xấu xí, lại bị nhà họ Triệu đuổi ra ngoài, nhưng ít nhất anh ta còn săn thú được đúng không? Trong tương lai con sẽ sống tốt thôi. Mẹ xem bộ dạng này của con cũng đau lòng lắm đó, hôm nay con phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải lấy chồng nữa."

Trong giọng nói của Lý thị chứa đầy vẻ khinh bỉ không một chút che giấu, cũng không nhìn ra đau lòng chỗ nào, nói xong thì xoay người đi ra ngoài, hoàn toàn không nhắc tới của hồi môn gì

Tô Ngữ nhìn Lý thị rời đi, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, thật đúng là một bà mẹ kế điển hình, kêu cô nghỉ ngơi, là vì bà ta sợ cô chết rồi, sẽ phải trả tiền về cho nhà họ Triệu đây mà.