Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 2: Nhà Họ Tô



Lý thị vừa mới rời đi, Tô Ngôn vội vàng lôi kéo tay Tô Ngữ “chị, chị sao lại ngốc như vậy, nếu chị đi rồi, em phải làm sao bây giờ?” nước mắt Tô Ngôn lại chảy ra.

Tô Ngữ nhìn Tô Ngôn khóc thúc thít, trong lòng đột nhiên có một loại cảm xúc khác, tuy đây là khiếp sống thứ 3, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô có người thân.

Tô Ngữ ở kiếp trước, cô là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, viện trưởng ở cửa cô nhi viện phát hiện ra cô.

Khi đó cô được 1tuổi, trên cổ mang theo một cái vòng cổ bằng hạt thủy tinh, và một mảnh giấy viết tay, ghi ngày tháng năm sinh của cô.

Viện trưởng đối với cô rất tốt, nhưng khi cô còn chưa tốt nghiệp, thì viện trưởng đã qua đời, cũng may chưa có mạt thế đến, nếu không thì khổ.

Cô ở mạt thế vật lộn 2 đời, đến cuối cùng cũng chỉ lẻ loi một mình.

Không ngờ trọng sinh đến đây, cô có người nhà, có một người em trai có cùng huyết thống.

Cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt Tô Ngôn, Tô Ngữ cảm thấy hốc mắt nóng lên, mỉm cười ấm áp “Không sao đâu, Tiểu Ngôn đừng khóc, sau này, chị sẽ ở bên cạnh em”

Tô Ngôn nghe được lời này của Tô Ngữ nói, vui vẻ nở nụ cười, chỉ là cười một tiếng, khóe miệng lại rũ xuống, rầu rĩ nói “Nhưng mà mẹ nói, ngày mai chị phải gả đi rồi. Vẫn là gả cho……”

Nói đến đây, Tô Ngôn ngậm miệng, cẩn thận nhìn Tô Ngữ, sợ vì lời nói của mình, lại khiến cho chị buồn.

Tô Ngữ lại mỉm cười, nói với Tô Ngôn “Lo lắng cái gì, chị đã chết một lần rồi, nghĩ cũng thông suốt hơn, có thể gả ra ngoài cũng tốt, so với ở nhà lại càng tốt hơn, tuy rằng Khương Kỳ hắn, ừm, có vẻ ngoài như vậy, nhưng lại biết săn bắn, không cần lo chết đói, lại từ nhà họ Triệu phân ra ngoài, cũng không cần ở nhà họ Triệu bị bắt nạt, cái này tốt mà”

Tô Ngôn nghe lời nói của Tô Ngữ xong, lại càng thêm lo lắng, hắn đang an ủi chị, sợ khi hắn ra ngoài rồi, chị lại nghĩ quẩn.

“Chị, chúng ta cầu xin cha đi, hoặc là ông bà nội cũng được, bọn họ nhất định sẽ không để chị cứ như vậy gả cho Khương Kỳ đâu.” Tô Ngôn nói với ánh mắt hy vọng.

Tô Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu, ký ức nguyên chủ nói cho cô biết, cha cô Tô An là người mặc kệ mọi chuyện, đặc biệt là lúc có cặp song sinh Tô Văn và Tô Võ, ông đã đem quyền xử phạt trong nhà giao cho Lý thị, đi cầu xin ông ta, căn bản là vô dụng.

Mà ông nội của bọn họ Tô Thành, có 2 trai 1 gái, con trai cả Tô Bình, con trai thứ hai Tô An, con gái Tô Tuyết, năm nay cũng 15 tuổi.

Sau khi 2 người con trai lập gia đình xong, Tô Thành quyết định phân nhà, ông và Trương thị mang theo con gái sống cùng con trai cả Tô Bình.

Không chỉ bởi vì Tô Bình là tú tài, dạy học ở trong thôn, sinh hoạt cũng không tồi, mà bởi vì đi theo Tô Bình, mới có thể giúp con gái tìm nhà chồng tốt, không thấy anh cả là cái tú tài à, em gái khẳng định cũng là người hiểu biết.



Tô Thành không hay tới chỗ bọn họ, bọn họ có rất ít cơ hội nhìn thấy Tô Thành, cũng không tồn tại cái gì gọi là tình cảm thâm sâu, cho nên đi cầu xin Tô Thành cũng vô dụng.

Nghe nói sinh hoạt nhà họ Tô cũng không tồi, ông cụ Tô cũng không phải đặc biệt bất công, lúc phân nhà, Tô An cũng được phân hơn 10 mẫu ruộng.

Tuy rằng Tô An đọc sách không ra gì, nhưng dựa vào hơn 10 mẫu đất để trồng trọt, nhà họ Tô sinh hoạt cũng không mấy khó khăn.

Dù là cặp sinh đôi trong nhà, hay là Lý thị mang theo con gái Tần Liên, đều khỏe mạnh bình thường, Tần Liên càng được nuôi trắng nõn nà, sạch sẽ, xinh đẹp, thường ngày cũng chỉ ở trong phòng thêu thùa, bạc kiếm được đều là tiền riêng của cô ấy.

Cặp sinh đôi càng được sủng ái hơn, được cùng nhau đi học đường, đọc sách biết chữ.

Đại Tần cũng không hạn chế phụ nữ đi học, chỉ là, không thể tham gia khoa cử mà thôi.

Nhưng mà Tô Ngữ và Tô Ngôn lại không được đi học, ngày thường, đều là Tô Ngữ dạy Tô Ngôn biết một ít chữ, là mẹ ruột cô Ninh thị khi còn sống dạy cho cô.

Một nhà như vậy, Tô Ngữ cũng không hiếm lạ gì, cô không phải nguyên chủ Tô Ngữ, đối với nơi này cũng không thân thuộc gì, nếu phải gả cho người ta, vậy thì gả đi, sau khi từ trong nhà này đi ra rồi lại nói sau.

Chỉ là Tô Ngôn……

Nhìn cậu bé trước mắt, đã chín tuổi rồi, lại so với bạn cùng lứa tuổi thấp không ít, gương mặt gầy gò ốm yếu, làn da đen, chỉ có một đôi mắt vừa đen vừa sáng, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng ỷ lại.

Tô Ngữ âm thầm nắm chặt tay, làm một cái quyết định.

“Tiểu Ngôn, em đi cùng với chị nhé”

“Cái gì?” Tô Ngôn kinh ngạc nhìn Tô Ngữ, rõ ràng là không hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Ngữ.

Tô Ngữ chống đỡ ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Tô Ngôn nói “Ngày mai chị xuất giá, em sẽ đi cùng chị”

Tô Ngôn nghe vậy, hơi giật mình nhìn Tô Ngữ, thật lâu không nói gì, qua thật lâu sau, Tô Ngôn rũ mí mắt của mình xuống, đứng lên chạy ra ngoài, trong miệng còn nói “em đi tìm đồ ăn cho chị. ”

Ra đến ngoài cửa, nước mắt Tô Ngôn thi nhau rơi xuống, lại vội vàng dùng tay lau đi.

Vừa rồi Tô Ngữ nói với hắn, nói muốn mang theo hắn đi, hắn cũng muốn lập tức đồng ý, nhưng hắn không thể.

Tuy rằng Tô An đối với hắn không tốt, ngày thường cũng đều xem hắn như người tàng hình, nhưng nói thế nào cũng là người nhà họ Tô, còn là con trai, không có khả năng đi theo chị gái cùng nhau xuất giá.



Tô Ngữ nhìn bóng dáng Tô Ngôn vội vàng chạy đi, trong miệng thở dài một tiếng, lại nằm trở về trên giường.

Không bao lâu, Tô Ngôn bưng cái chén sứ đi vào, trên mặt vẫn còn bốc khói, nhìn như là cháo.

Tô Ngữ giật giật yết hầu, ngửi được hương thơm của gạo, cô liền cảm thấy đói bụng, cũng không biết có phải là do lâu rồi không ăn hay không.

Ngồi dậy đem chén cháo tới trước mặt, Tô Ngữ mới thấy rõ trong chén là cái gì, một chén nước ấm, chỉ có vài viên gạo trắng ở dưới đáy.

Tô Ngữ cũng không nói gì nhiều, bưng chén lên, liền uống một hơi, trong trí nhớ mà cô tiếp thu, cô cũng biết thức ăn của 2 chị em rất tệ.

Cơ này mới thấy, mới biết được không chỉ có tệ, mà là rất rất rất tệ mới đúng.

Quả thực so ra còn kém hơn khi cô ở kiếp thứ nhất vật lộn sinh tồn nữa, kiếm ăn thì gặm những thực phẩm đã quá thời hạn sử dụng đó, lúc ấy ít nhất có thể ăn ngang bụng, uống xong chén nước rồi, Tô Ngữ mới nhìn về phía Tô Ngôn,

“em ăn chưa?”

Tô Ngôn gật gật đầu,

“em ăn rồi.”

Tô Ngữ nằm trên giường, cô thật sự không có tý sức ngồi dậy nào, không nghỉ ngơi tốt, nói không chừng không thấy được mặt trời của ngày mai nữa, cô lại ngủm củ tỏi rồi.

Vất vả lắm mới sống lại một đời, lại còn là thế giới không có zombie, cô tuyệt đối không thể dễ dàng chết như vậy được.

Nhìn qua cửa sổ, Tô Ngữ có thể thấy được bên ngoài trời đã tối, Tô Ngôn đem chén đũa rửa sạch sẽ, đến nói một tiếng với Tô Ngữ, rồi trở về phòng của mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Ngữ bị Lý thị đánh thức.

“Tiểu Ngữ này, đừng ngủ nữa, tý nữa Khương Kỳ sẽ tới đón con đấy.”

Lý thị đứng ở mép giường, khóe miệng tràn đầy ý cười, nhóc con này chỉ cần ra khỏi cái nhà này, sống hay chết thì cùng bà trả còn quan hệ gì nữa.

Tô Ngữ mở mắt từ trên giường ngồi dậy, cảm giác trên người có một chút sức lực, nhìn sắc trời bên ngoài, thời tiết đầu mùa xuân, mặt trời còn chưa ló ra, đoán chừng cũng sắp sáu giờ.