Không Được Yêu Bạn Thân

Chương 37: Ngoại Truyện 4



Sau đó chúng tôi đã kết hôn 4: Cuộc sống sau kết hôn.

Ván giường kêu cót két vài cái, Tưởng Tinh lăn lộn qua lại nhưng không chạm được vào cơ thể quen thuộc. Cô mơ màng mở mắt, trên chiếc giường nhỏ chỉ còn lại một mình mình.

Sau hai tiếng gõ cửa, giọng của bà Tô từ bên ngoài truyền vào: “Ma mi vào nhé.”

Cô kéo chăn lên che lấp nửa khuôn mặt, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, nghe mẹ dặn dò: “Cả nhà ăn xong bữa sáng rồi mà con vẫn còn ngủ, hôm nay đẹp trời, ra ngoài đi dạo đi.”

Tưởng Tinh vẫn không nhúc nhích. 

Lão Tưởng thò đầu vào, dùng đồ ăn để dụ dỗ cô: “Tinh Tinh, bữa sáng hôm nay là do papi làm đó, có bánh kếp mứt dâu con thích ăn nhất này.”

Tưởng Tinh trở mình.

Vài giây yên lặng trôi qua, một giọng nói tươi cười từ xa vọng đến: “Tưởng Tinh Tinh, nếu em dậy được trong vòng mười phút thì lát nữa anh sẽ ra ruộng chơi cùng em.”

Lão Tưởng đứng ngoài cửa lộ rõ vẻ cưng chiều, bà Tô ngồi bên giường lại hoàn toàn bất lực, còn chồng của Tưởng Tinh thì tinh thần sảng khoái, ngủ muộn dậy sớm, sao vẫn hăng hái thế này?

Dưới sự thúc giục của “ba ngọn núi lớn”, ba mươi phút sau, cuối cùng thì Tưởng Tinh cũng quần áo đầy đủ, xuất hiện ngoài sân, cô vừa cầm bát vừa trêu đùa Tiểu Hoàng, chú chó ta nhỏ của bà ngoại.

“Đáng lẽ em nên mang cả Doug về đây, như vậy thì Tiểu Hoàng đã có bạn chơi cùng rồi.” Tưởng Tinh ngồi xổm trước mặt Tiểu Hoàng, nhìn chú cún con ăn thức ăn trong bát.

Trương Tuyết Tề đứng sau lưng cô, cụp mắt mỉm cười: “Hai ngày này em sẽ là bạn của Tiều Hoàng.”

Cô vô thức gật đầu, rồi lại nhướng mày, híp mắt nghi ngờ hỏi: “Có phải anh đang cười nhạo em không?”

“Làm gì ra có!” Anh không thể hiện bất cứ thái độ gì: “Em chơi cùng nó vài ngày, vậy nó chẳng phải bạn của em thì là gì?”

Tưởng Tinh nhìn chú cún ăn ngấu ăn nghiến hết sạch thì hài lòng, hào hứng nói: “Đi thôi Tiểu Hoàng, chúng ta cùng nhau ra ruộng chơi.”

“Bà ngoại nói Tiểu Hoàng không được đi.” Trương tuyển tập hai mươi bốn bài thơ báo hiếu Tuyết Tề lại “lên sóng”: “Mấy ngày trước mới tắm sạch sẽ cho nó xong, nghịch bùn đất lấm lem đầy người về nhà lại phải tắm rửa.”

“Thật sự là bà ngoại đã nói vậy sao?”

“Nếu không tin thì em vào trong hỏi bà xem.”

Tưởng Tinh xoa đầu chú chó con: “Chúng ta đi đường tắt, ngắm hoa Cải dầu, chứ đâu có lội xuống ruộng.”

Trương Tuyết Tết xoa đầu cô: “Anh chỉ có thể ngăn được một người, còn hai người thì chịu, đợi khi nào Tiểu Hoàng có đôi có cặp, thì để nó đưa Tiểu Hoàng đi chơi.”

Dứt lời, anh nắm tay cô bước đi trong nắng.

Bà Tô và lão Giang đưa bà ngoại lên Thị trấn mua đồ, Tưởng Tinh chẳng có ai quản thúc, tựa như chú thỏ vui vẻ, tung tăng nhảy nhót trên đồng hoa Cải dầu, hết sức kéo theo Trương Tuyết Tề và “phổ cập kiến thức lịch sử” cho anh: “Ngày xưa ở đây là cách đồng ốc, em từng bị rơi xuống đó, lúc lôi lên thì cả người dính đầy bùn, cũng vì việc này mà bị mọi người cười từ nhỏ cho tới lớn.”

Trương Tuyết Tề kịp thời kéo lại nửa người đang vươn ra của cô, gật đầu đáp: “Quả thực là rất buồn cười.”

“Vậy tại sao bây giờ anh không cười?”

Anh chớp mắt một cái, sau đó đột nhiên nghiêng người tiến lại gần, nhưng lại bị cô quay đầu, mỉm cười né tránh: “Không được hôn.”

“Tại sao?”

“Đang ở bên ngoài, mất vệ sinh.”

Trương Tuyết Tề không lên tiếng, buông tay để cô tự do chạy nhảy, trong mắt chỉ có bóng hình cô, cùng con đường dưới chân cô.

Phía Nam có một khu rừng hoa Trà nhỏ, Tưởng Tinh vừa mới chạm tay vào cành cây đã bị anh gọi giật lại: “Có được tuỳ ý hái không thế?”

“Mọc dại mà, hơn nữa những cánh hoa bên ngoài trên cành này hơi héo rồi.”

Anh nắm tay Tưởng Tinh, đi vào rừng hoa Trà: “Hoa rơi có thời, ngắm là được rồi ngắt nó xuống làm gì?”

“Em có thể không ngắt, nhưng người khác vẫn có thể.” Cô nói: “Rất nhiều người vì thích nên mới muốn hái nó xuống.”

“Nếu thích, thì đáng lẽ nên giữ nó nở trên cành mới đúng.” Trương Tuyết Tề mỉm cười: “Lá rụng về cành, huống hồ là một bông hoa đẹp như vậy.”

Tưởng Tinh nhặt một bông hoa Trà màu hồng rơi trên mặt đất, rồi dùng hai ngón tay giật những cánh hoa: “Trước đây, cô giáo từng nói không được ngắt hoa trong công viên, bởi vì như vậy sẽ không văn minh, tuy nhiên vẫn có người ngắt.”

“Anh chẳng quản nổi người khác, nên mặc kệ.” Trương Tuyết Tề nói: “Nhưng em lại không phải người khác.”

Tưởng Tinh “thưởng thức” cuộc trò chuyện bắt nguồn từ bông hoa, cảm thấy như thể anh đang dạy dỗ mình, nhưng lại tựa lời tỏ tình, cô cúi đầu, bỗng trông thấy một chai nước suối đưa đến trước mặt mình: “Uống nước này.”

Cô uống xong bèn đưa lại cho anh, ra hiệu bảo anh cũng uống vài ngụm. Trương Tuyết Tề lắc đầu, lấy ra một chai nước khác.

“Em đâu phải người khác, uống nước của em thì làm sao?” Tưởng Tinh bất mãn hét to.

“Không được.”

“Tại sao?”

“Đũa có thể dùng chung, nhưng nước thì phải tự mang.” Tương Tuyết Tề ghé sát bên tai cô: “Phải giữ gìn vệ sinh.”

Vì vậy, suốt nửa hành trình dạo chơi sau đó, đôi bạn trẻ cùng nhau có ý thức giữ gìn vệ sinh, không nắm tay, không hôn, đi từ ngoài ruộng cho tới siêu thị nơi đầu đường. Trương Tuyết Tề xách giỏ mua sắm, Tưởng Tinh chất đầy đồ ăn vặt vào trong, giây trước còn đang loay hoay giữa các kệ hàng, giây sau đã chẳng thấy bóng dáng đâu rồi.

Cô nấp ở dãy kệ hàng phía dưới cùng, lặng lẽ quan sát anh. Trương Tuyết Tề cau mày cầm một gói đồ ăn vặt, dường như đang cân nhắc xem có đồng ý cho Tưởng Tinh mua hay không, đến khi ngẩng đầu lên, nhìn ngó xung quanh lại chẳng tìm thấy cô.

Tưởng Tinh nhếch mép cười, ánh mắt tìm kiếm của Trương Tuyết Tề dừng lại, đối diện với cô. Anh lắc nhẹ gói đồ ăn vặt trong tay, làm động tác đặt lại nó lên giá, Tưởng Tinh lập tức lao đến, giật lấy gói đồ ăn, rồi ôm chặt lấy anh.

Tưởng Tinh nghiêng đầu: “Cho em mua.”

Trương Tuyết Tề rũ mi: “Mua nhiều lát nữa về em sẽ bị mắng cho coi.”

“Lát nữa trên đường về em sẽ ăn nó.”

“Không rửa tay, không cho ăn.”

“Em sẽ mua một miếng xà phòng rồi kiếm chỗ rửa.”

Anh khẽ cong khoé môi: “Không cho ăn, nên không cần rửa.”

“Muốn rửa, muốn rửa.” Cô ném gói đồ ăn vặt vào giỏ: “Em muốn rửa mặt rửa miệng, phải rửa thật sạch.”

Sau khi thanh toán và rời đi, Trương Tuyết Tề xách túi đồ bên tay trái, tay phải nắm tay cô, quay về chủ đề cũ: “Tại sao lại phải rửa miệng, muốn hôn hả?”

Tưởng Tinh cọ cọ đầu vào người anh, mỉm cười không lên tiếng. Cứ thế cho đến khi hai người ngồi xe lên Thị trấn, vào trong một cửa hàng bán đồ ngọt lâu đời thì cô mới tiết lộ bí mật: “Đương nhiên là vì muốn ở trạng thái tốt nhất để thưởng thức bánh kem tại đây rồi, lần nào về quê em cũng muốn ăn.”

Trương Tuyết Tề giả bộ nghiêm túc nói: “Chẳng trách trước đây trông em mập ú như vậy, thời điểm dậy thì lại ham ăn đồ ngọt, nên chỉ béo bụng chẳng mà thấy cao.”

“Trước đây, em chỉ mũm mĩm thôi, đâu có béo.” Tưởng Tinh tức giận cắn một miếng bánh kem: “Bây giờ thì gầy.”

Anh liếc nhìn một vòng thực đơn, rồi chậm rãi hỏi: “Đủ ăn chưa, có muốn gọi thêm một cái nữa không?”

“Được hả!”

“Anh có thể đối xử tệ với em hay sao?” Trương Tuyết Tề chép miệng một tiếng: “Muốn ăn loại nào, anh gọi giúp em.”

“Anh chụp cho em một tấm ảnh đi.”Tưởng Tinh mỉm cười hì hì: “Điện thoại em hết pin rồi, chụp bằng máy của anh đi, rồi lát nữa gửi cho em.”

“Công cụ” ông Trương chụp xong ảnh cho bà Trương thì đến lượt mình mua đồ, anh đứng dậy, nói: “Em hỏi xem bà ngoại và mọi người ở nhà có muốn ăn không, để anh mua thêm vài chiếc mang về.”

Tưởng Tinh gật đầu lia địa khen ngợi anh chu đáo, làm bộ làm tịch đang soạn tin nhắn, nhưng thực ra là bấm vào trang cá nhân của anh để soạn bài đăng mới.

Trương Tuyết Tề nói: “Nếu mọi người không đọc tin nhắn thì em gọi điện hỏi đi.”

“Không sao đâu, em biết bà ngoại và mami thích ăn loại nào, còn papi thì không cần.” Tưởng Tinh thuận miệng nói ra một loại bánh, anh ừm một tiếng rồi đi về phía quầy thu ngân.

Ảnh là tấm ảnh mới nhất, với dòng trạng thái: Cuối tuần vui vẻ là khi được ở bên em. Có hạn chế người xem không? Tưởng Tinh nhấp vào, sau hai giây, cô để chế độ “bạn bè”, rồi ấn đăng.

Khi ở bên cạnh Tưởng Tinh, Trương Tuyết Tề rất ít khi lướt điện thoại, trừ những cuộc gọi công việc không thể không xử lý. Anh thường mở Wechat ra xem vào khoảng tám giờ tối, về cơ bản là để giải quyết các tin nhắn liên quan đến công việc, nếu không nói cho anh, thì anh sẽ không thể nhanh chóng hiện ra bài đăng này. Quả nhiên là vậy, cứ thế cho đến khi về nhà bà ngoại, ăn xong bữa cơm tối dưới ánh nhìn cùng nụ cười mơ hồ khó hiểu của bà Tô và lão Tưởng, đến khi về phòng tắm rửa thì Trương Tuyết Tề vẫn chẳng hề phát giác.

Tưởng Tinh nằm nghiêng trên giường lướt điện thoại, đợi anh tắm. Đàm Lực trợn tròn mắt, biểu tượng cảm xúc “nôn mửa” đã nằm trong khung trò chuyện từ lâu, còn không quên giễu cợt: “Đến phát ngán với hai người.”

Tưởng Tinh trả lời: “Đâu có, ngọt ngào thế này mà.”

Đàm Lực lập tức đáp lại: “Cậu có biết như vậy rất ảnh hưởng tới hình tượng công ty chúng tôi không!”

Tưởng Tinh nhướng mày: “Công ty các cậu cũng đâu có xem được, còn bạn bè xung quanh thì ai cũng biết tình cảm giữa chúng tôi rất tốt mà (biểu tượng đáng yêu).”

Đàm Lực: “…”

Đàm Lực: “Hai người có chọn nhầm chế độ người xem không thế?”

Tưởng Tinh sửng sốt: “Không mà, tôi đăng ở chế độ “bạn bè”, chỉ bạn bè, người thân mới nhìn thấy thôi.”

Đàm Lực: “Biểu tượng bốc hỏa.”

Đàm Lực: “Bạn bè cái đít gì, tôi thấy cả bên A cũng vào ấn thích và bình luận rồi kìa!”

Tưởng Tinh vội vàng trở mình bật dậy, tìm kiếm điện thoại của Trương Tuyết Tề quanh phòng, cuối cùng sờ thấy trong túi áo khoác của anh, sau đó quỳ trên giường, mở khóa nhấp vào Wechat. Cô phát hiện có mấy chục thông báo mới, anh vẫn chưa xem.

Nhấp vào vòng tròn màu đỏ, bên trong kín mít lượt thích, và dòng bình luận đầu tiên đập vào mắt đó là: “Từ Đào – Chánh văn phòng Quận uỷ: Trương tổng vừa phong độ vừa chăm lo cho gia đình, tình cảm với bà xã thật đó (biểu tượng thích).”

Bỏ mẹ tôi tôi, chắc chắn cô sẽ bị Trương Tuyết Tề mắng cho coi. Đầu óc Tưởng Tinh trống rỗng vài giây, cô đang nghĩ xem có nên xoá luôn đi không hay là tự nguyện chịu trừng phạt, thì một cơ thể rắn chắc, nóng bỏng đã ôm lấy cô từ phía sau. Sau đó, anh nghiêng mặt Tưởng Tinh lại, cúi xuống ngậm lấy môi cô, vừa m*t mát vừa mơ hồ nói: “Lại muốn lấy điện thoại của anh để làm trò gì thế hả?”

“Trương Tuyết Tề, em sai rồi.” Tưởng Tinh xoay người trong vòng tay anh, rồi quàng tay ôm cổ anh thật chặt: “Chiều nay em lấy điện thoại của anh để đăng ảnh, vừa rồi Đàm Lực nói thì em mới biết là mình chọn nhầm chế độ đăng, có lẽ lúc đó trong khi chọn chế độ bạn bè thì em đã ấn nhầm mất rồi…”

Trương Tuyết Tề ôm chặt lấy cô, im lặng không lên tiếng.

Tưởng Tinh chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn anh, chỉ biết vùi đầu vào cổ anh, ảm đạm lên tiếng: “Liệu có làm ảnh hưởng đến hình tượng của anh không? Em thấy có rất nhiều khách hàng ấn thích, nhưng lại không dám xóa bài đi, dù sao thì cũng đã rất nhiều người trông thấy rồi, đột nhiên xóa thì có phải là không hay không?”

“Biết sai rồi hả?” Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng.

“Sau này, không dám nữa.” Cô nghiêm túc ăn năn.

“Vậy sau này có nghe lời anh không?”

“Chỉ nghe lời anh thôi.”

“Còn cứng mồm cứng miệng với anh nữa không?”

“Không đâu, chỉ hôn hôn thôi.”

Lồ||g ngực Trương Tuyết Tề khẽ rung, một tiếng cười trầm thấp truyền đến tai Tưởng Tinh. Anh áp hai lòng bàn tay vào má cô, để cô nhìn thẳng vào đôi mắt ấm áp ngập ý cười ấy.

Trương Tuyết Tề nhìn điện thoại của mình, liếc đến dòng trạng thái: “Nhìn kỹ lại đi.”

“Không dám nhìn đâu.” Cô cúi đầu ngoan ngoãn như chú thỏ trắng với đôi tai dài.

Bỗng một cái vỗ không nhẹ cũng chẳng mạnh rơi xuống mông cô, anh khẽ nói: “Bảo em xem thì cứ xem đi.”

Tưởng Tinh im lặng liếc nhìn, rồi ấn cho màn hình sáng lên. Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi mà lại có thêm sáu lượt thích.

Anh hỏi: “Có phát hiện điều gì không?”

Cô đáp: “Wechat của anh có rất nhiều khách hàng.”

“Còn gì nữa?”

“Mọi người đều đang khen anh chu đáo, khen anh đáng yêu.”

“Nhìn kỹ hơn xem nào.”

Tưởng Tinh lại liếc nhìn, ánh mắt rơi vào một cái tên, liền lập tức bĩu môi: “Điềm Điềm tổng ấn thích rồi.”

“Em ngốc hả?” Trương Tuyết Tề vừa cười vừa mắng cô, nhưng vòng tay lại ôm chặt hơn, anh nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Em nhìn thời gian đăng kìa.”

Tưởng Tinh chợt bừng tỉnh, ngẩn ngơ tại chỗ.

“Điện thoại của em hết pin ấy hả? Anh đã sớm nhìn ra trò mèo của em rồi.” Trương Tuyết Tề xoay người, bế cô ngồi lên đùi mình, rồi lại như sa mạc thiếu nước, không kiềm chế được mà hôn cô: “Nếu muốn đăng thì đừng có chọn chế độ, anh xóa bài đăng đó đi và đăng lại bài mới rồi.”

“Trả lại lời xin lỗi cho em.” Tưởng Tinh mềm lòng, đôi môi bị anh ngậm chặt, vừa ướt át vừa nóng rực: “Đàm Lực còn trách em nữa.”

“Em vẫn bắt bẻ được hả?” Anh hôn đến kích động, giọng nói ngày càng thấp: “Không sao, để anh mắng cậu ta giúp em.”

Hai người hôn nhau thật lâu, cứ cho đến khi chuông báo tròn giờ vang lên.

“Ngày mai là về rồi.” Trương Tuyết Tề hôn lên trán Tưởng Tinh, áp lòng bàn tay lên má cô, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt.

“Nghỉ Quốc Khánh lại về đây, lúc đó giường mới cũng lắp xong rồi.” Tưởng Tinh cắn môi cười, cô đưa ngón trỏ lên vuốt v3 môi dưới của anh, bỗng cảm thấy ướt át, hoá ra là bị anh ngậm lấy.

Hai má cô nóng bừng, lẩm bẩm: “Hôm nay còn chê tay em bẩn mà.”

“Không chê.” Anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ, hôn lên từng ngón tay cô: “Có chỗ nào của em là anh chưa từng hôn đâu.”

Câu từ ngắn gọn, sau đó là một “bức tranh” duyên dáng tuyệt đẹp được phác hoạ dưới ánh trăng.

Đột nhiên Trương Tuyết Tề bế cô đi đến bên bậu cửa sổ: “Hôm nay, chúng ta sẽ thử nốt vị trí cuối cùng này.”

Tưởng Tinh cong chân đòi xuống đất.

“Em nhỏ tiếng thôi.” Anh thủ thỉ nhắc nhở: “Sáng nay ba mẹ hỏi anh là tại sao đêm qua em lại khóc đấy.”

Chỉ với một câu nói, lại như ấn vào huyệt câm, khiến cả người Tưởng Tinh đều bị “tóm gọn”.

Cửa sổ đóng chặt, rèm che đã kéo.

“Anh trả lời thế nào?” Đôi mắt cô tràn ngập vẻ hoảng sợ và ngượng ngùng: “Không nói ra phải không?”

“Tưởng Tinh Tinh, em ngốc thật đó.” Trương Tuyết Tề ôm cô trước ngực, mỉm cười hôn lên tai cô, thì thầm: “Nhưng tại sao anh lại như thể phát điên thế này?”

Chỉ thích em, chỉ yêu em thật sâu đậm.

Những nụ hôn rơi xuống như mưa xối xả, đậu trên cơ thể cô, ẩm ướt một mảng.

……

“Anh đang lừa em hả?”

“Ừm.”

“Anh lúc nào cũng lừa em, giữa vợ chồng thì nên thành thật với nhau.”

“Chúng ta chưa đủ thành thật hay sao?” Anh nhỏ giọng ám chỉ: “Chẳng gì giấu giếm.”

“…”

Thứ bảy, 18 giờ 03, trang cá nhân của Trương Tuyết Tề, hình ảnh: Một cô gái tươi cười rạng rỡ, cầm chiếc bánh trong tay, với dòng trạng thái: Cuối tuần vui vẻ là khi được ở bên em.

Bình luận của chính chủ: Sở thích nhỏ của vợ, mọi người đừng trách nhé. Tuy nhiên đây cũng là ý của tôi.