Không Để Em Chạy Thoát

Chương 32



Sáng nay Tiểu Yến vừa bước xuống Taxi thì đã thấy Thanh Hoàng đang đứng ở trước Nhạc Viện Thành Phố, vẻ mặt của cậu trông rất buồn.

"Ủa Thanh Hoàng? Sao cậu lại ở đây?" - Tiểu Yến nhẹ nhàng bước đến, dùng giọng tò mò hỏi.

Thanh Hoàng nãy giờ hình như đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nên chẳng hay Tiểu Yến đã đến. Lúc này cậu giật mình, khẽ xoay người lại với nụ cười nhẹ:

"Chẳng phải cậu không cho tớ đến nhà sao? Thế nên tớ chỉ biết chờ cậu ở đây thôi..."

"Trưa nào tớ cũng đến nhà hàng của cậu mà, đâu cần chờ ở đây." - Tiểu Yến vui vẻ nói.

"Nhưng cậu đến đâu phải vì tớ..." - Thanh Hoàng buột miệng nói, ánh mắt của cậu thật buồn.

Tuy chỉ là những lời đơn giản thôi, nhưng lại khiến bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên gượng gạo vô cùng.

"Cậu tìm tớ có việc gì?' - Tiểu Yến khẽ hỏi.

"À... tớ chỉ muốn mang cho cậu bữa sáng thôi... Tại nhà hàng tớ thêm món mới..." - Thanh Hoàng đưa túi đồ trên tay mình đến trước mặt Tiểu Yến.

"Cảm ơn cậu..." - Tiểu Yến nhận lấy túi đồ từ tay Thanh Hoàng, nhếch môi cười nhẹ.

Một lúc vô tình Tiểu Yến đã nhìn thấy hai bàn tay của Thanh Hoàng đầy vết thương, cô lo lắng hỏi:

"Tay của cậu sao lại bị thương như vậy?"

"Là do hôm trước tớ vào bếp nấu ăn cho cậu..." - Thanh Hoàng cười cười, vội giấu hai tay ra sau lưng.

Tiểu Yến chợt nhớ ra, hôm trước vừa đến nhà hàng Phụng Phi thì liền kéo Văn Thiện rời khỏi, hoàn toàn không để ý đến Thanh Hoàng. Thiệt tình! Cô quả thật là quá vô tâm mà.

"Đi theo tớ." - Tiểu Yến bỗng dưng kéo Thanh Hoàng đi.

***

Hoá ra Tiểu Yến kéo Thanh Hoàng đến công viên ở gần đó, hai người đang ngồi ghế đá.

"Cậu cố chịu đau chút nhé Hoàng. Thoa cái này sẽ mau lành lắm." - Tiểu Yến lấy từ túi xách ra một tuýp thuốc, rồi nhẹ nhàng thoa vào những vết thương trên tay Thanh Hoàng.

Nhìn Tiểu Yến dịu dàng thoa thuốc cho mình như vậy thật khiến Thanh Hoàng bỗng nhớ về quá khứ.

Năm xưa có một lần Tiểu Yến cũng xử lý vết thương giúp Thanh Hoàng, cô đã cố nhẹ tay nhất có thể, vì sợ cậu đau.

Và chính khoảnh khắc ấy Thanh Hoàng đã thật sự rung động với Tiểu Yến, chứ không còn bên cô vì muốn trả thù giúp chị của cậu như ban đầu nữa...

"Cậu thật bất cẩn, để mình bị thương nhiều như vậy. Gần hết tuýp thuốc của tớ rồi nè." - Tiểu Yến liếc mắt nhìn cậu bạn của mình.

Thanh Hoàng bật cười, cô gái này vẫn trẻ con như ngày nào.

"Chứ không phải do cậu hậu đậu nên đã dùng gần hết rồi sao?" - Thanh Hoàng vừa cười vừa nói.

"Hừ, không thèm để ý đến cậu nữa." - Tiểu Yến giận dỗi quay mặt qua chỗ khác.

"Thôi được rồi. Tớ sẽ đền cho cậu một tuýp mới, được chưa?" - Thanh Hoàng vẫn không thể nhịn cười với gương mặt giận hờn của cô gái.

"Không cần, có người tặng tớ cả thùng rồi." - Tiểu Yến lắc đầu, đôi môi bất giác nở một nụ cười tươi.

"Ai mà tốt bụng quá thế?" - Thanh Hoàng tò mò hỏi.

"Là hotgirl Hạ Vy, bạn thân nhất của cậu?" - Sau vài giây suy nghĩ thì Thanh Hoàng lại mỉm cười.

"Chính xác. Cậu hay thật đấy." - Tiểu Yến vui vẻ gật đầu.

Thanh Hoàng khẽ bật cười, cậu cảm thấy Tiểu Yến là người thật thà, ngây thơ nhất trên đời này. Chuyện gì cũng in rõ trên mặt, cô hoàn toàn không che giấu cảm xúc của mình như người khác.

Tiểu Yến ngắm nhìn tuýp thuốc trong tay mình, trên môi vẫn là nụ cười tươi. Hạ Vy là bạn thân nhất từ nhỏ của cô, tình cảm giữa hai người trước giờ luôn rất tốt. Hạ Vy biết bạn thân mình hậu đậu, hay bị thương.

Thế nên Hạ Vy đã cố ý từ nước ngoài gửi về cho Tiểu Yến một thùng thuốc trị tất cả các vết thương, cho cô dùng thoải mái.

Thấy Tiểu Yến thả hồn lên mây thì Thanh Hoàng biết chắc cô đang nhớ đến Hạ Vy.

"Dạo này cậu ấy vẫn tốt chứ?" - Thanh Hoàng vui vẻ hỏi thăm đại hotgirl nổi tiếng trong trường của mình.

"Ừ Vy rất tốt, nó giờ đã là một thiết kế thời trang nổi tiếng rồi đấy." - Tiểu Yến hào hứng nói, đôi mắt sáng rỡ.

Biểu hiện của Tiểu Yến khiến cho người ta có cảm giác cô đang kể về thần tượng, chứ không phải nhắc đến bạn thân.

Thanh Hoàng liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi mỉm cười:

"Cậu định hôm nay không đi dạy à?"

Nghe xong thì Tiểu Yến giật mình, vội xem lại đồng hồ.

"Áaaa. Đã bảy giờ rưỡi rồi. Đều tại cậu hết đó Thanh Hoàng, chết tớ rồi." - Sau khi la làng một trận thì Tiểu Yến vội vàng quay người, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà chạy vào Nhạc Viện Thành Phố.

Thanh Hoàng nhìn theo Tiểu Yến và vừa cười vừa lắc đầu, cậu thật hết cách với cách với cô luôn.

Thanh Hoàng lúc này chợt nhận ra một điều, Tiểu Yến là người duy nhất có thể khiến cho cậu buồn vui thất thường.

Thanh Hoàng hoàn toàn không làm được cảm xúc với Tiểu Yến, cậu đau buồn vì cô. Cậu cũng vì cô mà vui vẻ, có thể cười thật tươi.

Phải chăng ai yêu cũng như vậy?

***

Với tư cách một giáo viên dạy đàn, Tiểu Yến rất có tâm. Cô luôn chỉ dạy từng người một, giúp họ khắc phục lỗi của bản thân mình. Không chỉ thế mà cô còn rất để ý đến tâm trạng của tất cả các học viên, là buồn hay vui.

Vì cô cho rằng tâm trạng của con người khá ảnh hướng đến tiếng đàn.

Nếu dùng tâm trạng vui vẻ mà đàn thì sẽ mang đến cho người nghe sự lạc quan, làm họ yêu đời hơn.

Nếu dùng tâm trạng đau buồn mà đàn thì sẽ khiến người nghe có cảm giác tuyệt vọng, làm họ vô thức rơi lệ.

Chính vì Tiểu Yến đã dùng tâm chỉ dạy nên tất cả các học viên đều yêu mến cô, xem cô là thần tượng của mình.

Cũng có một số giao viên khác nói chắc Tiểu Yến không biết buồn là gì, vì họ nhận thấy tiếng đàn của cô lúc nào cũng mang mùa xuân đến cho mọi người.

Hơn nữa Tiểu Yến luôn nở nụ cười tươi trên môi, chưa từng có ai thấy cô tức giận với mọi người xung quanh.

Hầu như cả Nhạc Viện Thành Phố này ai cũng yêu thích Tiểu Yến, người nào cũng muốn kết bạn với cô.

Lúc nghe thấy những lời khen ngợi ấy, Tiểu Yến chỉ mỉm cười cho qua thôi.

Bởi vì Tiểu Yến biết rõ tất cả mọi người chỉ yêu thích ảnh hào quang nghệ sĩ dương cầm của cô mà thôi.

Một khi buông bỏ ảnh hào quang xuống, chắc gì họ vẫn còn muốn quan tâm đến cô...

"Cô Ernesta. Cô Ernesta."

Tiểu Yến vừa bước ra khỏi lớp thì nghe thấy ai đó gọi tên của mình, cô nhẹ xoay người lại nhìn. Hoá ra là cậu học trò ngoan của cô - Quang Vinh. Cậu đang đuổi theo cô ở phía sau với nụ cười rất tươi.

"Có chuyện gì vậy?" - Tiểu Yến vui vẻ hỏi. Nhìn thấy sắc mặt Quang Vinh thì cô biết tinh thần của cậu đã trở lại bình thường rồi.

"Cha mẹ của em có chút quà gửi cô nè. Cảm ơn cô đã giúp đỡ gia đình em ạ." - Quang Vinh vừa nói vừa đưa đến trước mặt Tiểu Yến một hộp quà.

"Không! Cô không nhận đâu." - Tiểu Yến vội lắc đầu từ chối, cô trước nay giúp người ta có mong họ báo đáp đâu.

"Cô cứ mở ra coi đi, em bảo đảm cô sẽ thích mà." - Quang Vinh mỉm cười một cách đáng yêu.

Tiểu Yến do dự mở quà ra xem, sau khi nhìn thấy bên trong là gì thì cô thật không nỡ từ chối nữa. Là chiếc bánh kem sô cô la, trông rất ngon.

"Em biết là cô giúp đỡ không mong được đền đáp. Nhưng người được giúp đỡ không thể cảm ơn thì thật sự khó chịu lắm ạ." - Quang Vinh nói.

"Thôi được rồi. Cô nhận. Cho cô gửi lời cảm ơn cha mẹ em nhé." - Tiểu Yến vui vẻ nhận lấy hộp quà, cô làm sao có thể từ chối món ngọt được chứ.

Cứ thế hai người vừa đi vừa nói chuyện. Quang Vinh nhìn Tiểu Tến mà do dự hỏi:

"Cô Ernesta, em có thể hỏi cô một việc không?"

"Là việc gì? Hỏi đi." - Tiểu Yến vừa đi vừa nhìn hộp bánh kem, nghĩ thầm trong lòng là lát nữa cô sẽ ăn với Văn Thiện. Chắc sẽ ngon hơn, cô muốn mau đến gặp anh quá đi.

"Chú hôm bữa và chú sáng nay, ai mới là người yêu của cô vậy?" - Vẻ mặt của Quang Vinh lúc này là cực kỳ tò mò. Cậu thật sự muốn biết ai mới là người yêu của cô giáo xinh đẹp này.

Tiểu Yến hơi ngạc nhiên, nếu không phải đang ôm hộp bánh kem thì cô thật muốn gõ vào đầu cậu trò của mình một cái. Về cái tội trẻ con mà cứ thích tò mò chuyện của người lớn.

"Người hồi sáng chỉ là bạn cấp 3 của cô mà thôi." - Tiểu Yến khẽ nói.

"Vậy thì là chú hôm bữa rồi. Em cũng rất thích chú ấy. Chú ấy vừa đẹp trai vừa nam tính, đúng là rất xứng với cô." - Quang Vinh không hiểu sao lại hâm hộ Văn Thiện vô cùng.