Không Còn Tâm Trạng Để Yêu

Chương 1



Lần đầu tiên Clare Wintage phát hiện thấy mình ở trên giường người khác là khi cô hai mươi mốt tuổi. Đó là hậu quả của lần chia tay tồi tệ và uống quá nhiều cooktail Jell-O Shot. Tình yêu của cuộc đời cô đã bỏ rơi cô để đi theo một cô sinh viên nghệ thuật tóc vàng với thân hình cò hương. Và Clare đã vui chơi thâu đêm ở Humpin’ Hannah’s, bám trụ ở quầy bar nhằm săn sóc cho trái tim tan vỡ của mình.

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trên chiếc giường có mùi dầu thơm oải hương và nhìn chằm chằm vào poster của Bob Marley. Tiếng ngáy của gã đàn ông bên cạnh át luôn cả tiếng ong ong trong đầu cô. Cô không biết được mình đang ở đâu và tên cái gã đang ngáy bên cạnh mình là gì. Cô và gã ta chưa nói chuyện đủ nhiều để hỏi về tên nhau.

Thay vào đó, cô đã ôm áo quần và chuồn nhanh ra khỏi đó. Trong lúc lái xe về nhà dưới ánh nắng chói chang của buổi sáng, cô tự bảo chính mình rằng còn có nhiều điều tệ hại hơn trong cuộc sống so với việc quan hệ tình dục tùy tiện. Những điều tồi tệ như bị đuổi học hoặc bị mắc kẹt trong một tòa nhà đang cháy. Ừm, những điều đó thật tồi tệ. Nhưng, tình một đêm không phải dành cho cô. Nó làm cô có cảm giác chán ghét và lúng túng. Nhưng khi về đến căn hộ, cô để mọi việc lui lại thành quá khứ, trở thành một bài học kinh nghiệm. Một điều mà rất nhiều phụ nữ trẻ đã trải qua. Một điều được rút ra, và là điều cần biết cho tương lai. Một điều mà cô thề sẽ không xảy ra lần nữa.

Clare không được dạy dỗ về việc tìm kiếm hơi men và một cơ thể ấm áp để tự làm chính mình cảm thấy tốt hơn. Không, cô đã được dạy kìm chế được cơn bốc đồng và nén các cảm xúc của mình đằng sau vẻ mặt hoàn hảo: một nụ cười ấm áp, những lời nói dễ nghe và một cách cư xử hoàn hảo. Nhà Wingate chẳng ai uống quá nhiều rượu, nói quá lớn, hay mang giày trắng trước Ngày Tưởng Niệm. Không bao giờ. Họ không giấu giếm tình cảm đối với các bộ áo len dài tay bằng len cashmere và dĩ nhiên họ không lên giường với những người lạ mặt.

Clare có thể được dạy dỗ trong sự gò bó, nhưng cô được sinh ra là một người lãng mạng. Tận sâu trong tâm hồn mình, cô tin vào tình yêu ở cái nhìn đầu tiên, sự cuốn hút ngay tức khắc, và có một thói xấu – đó là cô lao vào các mối quan hệ trước khi cô nghiên cứu kỹ về nó. Cô dường như phải hứng chịu lập đi lập lại các nỗi đau, những cuộc chia tay đầy đau đớn, và thỉnh thoảng là tình một đêm sau những cơn say lướt khướt.

May mắn thay, vào những năm cuối lứa tuổi hai mươi của mình, cô đã học cách để đưa sự kìm chế mà cô đã được dạy áp dụng vào cuộc sống. Để đáp lại điều đó, vào độ tuổi ba mươi mốt, định mệnh đã ban phúc cho cô gặp được Lonny. Tình yêu của đời cô. Người đàn ông mà cô đã gặp tại cuộc triễn lãm Degas, người đã làm cô hết sức xúc động. Anh ấy đẹp trai và thật lãng mạn. Và điều quan trọng cuối cùng là anh ấy không giống như những kẻ làm tan nát trái tim cô mà cô từng hẹn hò. Anh ấy nhớ ngày sinh nhật, các dịp đặc biệt, và rất giỏi trong việc cắm hoa. Mẹ Clare rất thích Lonny vì anh ấy biết cách sử dụng muỗng xúc cà chua. Clare yêu anh vì anh hiểu công việc của cô và để cô yên tĩnh một mình khi cô sắp đến hạn nộp bản thảo.

Sau một năm hẹn hò, Lonny chuyển đến sống với Clare, và trong năm tiếp theo cả hai sống với nhau thật sự hoà hợp. Anh yêu thích các đồ nội thất cổ của cô. Cả hai đều yêu thích các bức tranh vẽ bằng phấn màu và có chung niềm đam mê về vải vóc. Họ không bao giờ đánh nhau hay thậm chí là cãi vã. Cô không vấp phải một trạng thái tâm lý nào với Lonny. Và khi anh cầu hôn cô, cô đã chấp nhận lời cầu hôn đó.

Lonny thật sự là một người đàn ông hoàn hảo. Ừm… ngoại trừ việc anh không thích quan hệ cho lắm. Đôi khi anh không muốn quan hệ trong nhiều tháng trời, nhưng cô tự bảo chính mình rằng, không phải người đàn ông nào cũng nghiện tình dục.

Cô đã tin như thế, cho đến khi cô bất ngờ chạy vội về nhà trong ngày đám cưới của bạn cô, Lucy và thấy anh đang ở trong một tư thế kỳ cục với nhân viên kỹ thuật của Sears. Cô đứng sững sờ, tái hiện lại những gì đang xảy ra trên sàn của phòng thay đồ. Cô đứng đó với chuỗi ngọc trai của bà cố trong tay, quá sốc để di chuyển, trong khi người đàn ông vừa mới sửa tủ lạnh cho cô ngày hôm trứơc đang cưỡi trên người chồng chưa cưới của cô như một anh cao bồi. Dường như mọi việc không là thật cho đến khi Lonny ngước nhìn lên và ánh mắt nâu hoảng hốt của anh gặp ánh mắt cô.

" Em nghĩ anh ốm," cô nói một cách ngu ngốc, và sau đó, không một lời nào cả, cô túm lấy gấu chiếc váy phù dâu được may bằng vải lụa và vải tuyn,bỏ chạy ra khỏi nhà. Cô không nhớ cô đến được nhà thờ bằng cách nào. Trong cả ngày hôm đó, cô buộc phải mặc bộ đồ màu hồng và mỉm cười như thể cuộc đời cô vẫn hoàn hảo như mọi khi.

Khi Lucy đọc lời thề, Clare thấy trái tim mình tan ra từng mảnh. Cô đứng trước nhà thờ, mỉm cười trong khi tâm hồn cô trống rỗng, ngoại trừ nỗi đau đang siết chặt ngực cô. Tại buỗi tiệc chiêu đãi, cô buộc mình phải mỉm cười và nâng ly chúc mừng cho niềm hạnh phúc của bạn mình. Cô thấy mình phải nâng ly chúc mừng và cô đã làm thế. Cô thà chết còn hơn làm hỏng ngày vui của Lucy vì các rắc rối của riêng cô. Cô chỉ vừa mới nhớ ra rằng mình không nên uống rượu. Cô tự bảo với chính mình rằng một ly nhỏ champagne sẽ không làm đau ai. Nói cho cùng, việc này chẳng giống với việc nốc hết một ly whiskey.

Quá tệ là cô đã không nghe chính mình.

Trước khi tỉnh dậy vào ngày sau đám cưới của Lucy, một cảm giác nhàm chán đã lẻn vào trong cái đầu đang đau nhức của cô. Đó là cảm giác mà cô chưa từng trải qua trong nhiều năm qua. Clare từ từ mở mắt nhìn ánh nắng ban mai đang chiếu xuyên qua khe hở của tấm màn dày, tràn vào tấm chăn màu vàng và nâu ở bên trên người mình. Sự hoang mang xiết chặt lấy cổ cô. Cô nhanh chóng bật người dậy, và có thể nghe được nhịp đập của mạch máu trên người mình. Tấm chăn trượt qua cặp ngực trần và rơi xuống lòng cô.

Với ánh sáng mờ mờ trong phòng, ánh mắt cô bắt gặp một chiếc giường cỡ lớn, một bàn trang điểm, và đèn tường. Trong chiếc tủ lớn đối diện, chương trình bản tin sáng chủ nhật đang đựơc mở với âm thanh rất nhỏ, cô khó có thể nghe được gì. Chiếc gối bên cạnh cô trống trơn. Nhưng một chiếc đồng hồ đeo tay bằng bạc nặng đặt trên chiếc bàn bên cạnh và âm thanh của tiếng nước chảy đằng sau cánh cửa phòng tắm đóng kín cho cô biết rằng cô không ở một mình.

Đẩy chăn sang một bên và nhảy ra khỏi giường. Hết sức bình tĩnh, cô nhận ra mình chẳng mặc gì từ ngày hôm trước ngoại trừ mùi hương Escada và một chiếc quần lọt khe màu hồng. Cô nhặt vội chiếc yếm nịt dưới chân và liếc nhanh tìm chiếc áo đầm . Nó đựơc vắt ngang một chiếc đivăng nhỏ cùng với một chiếc quần jeans Levi’s bạc màu.

Không còn nghi ngờ gì, cô lại làm như thế một lần nữa. Và cũng như một vài lần trước trong các năm trứơc đây, cô không thể nhớ về những chi tiết quan trọng sau một thời điểm quan trọng trong đêm.

Cô nhớ về lễ cưới của Lucy ở nhà thờ thánh John và buổi tiệc chiêu đãi sau đó ở khách sạn Double Tree. Cô nhớ việc mình đã dốc cạn ly champagne ngay lần nâng cốc chúc mừng đầu tiên, và cô đã làm đầy ly của mình một vài lần. Cô nhớ lại việc mình đã đổi một ly champagne thành một ly cocktail có gin và tonic.

Sau đó mọi việc trở nên không rõ ràng. Với chứng choáng váng sau cơn say, cô nhớ lại việc mình khiêu vũ tại buổi tiệc chiêu đãi, và cô đã hát hò một cách xấu hổ bài " Fat Bottomed Girls" ở một nơi nào đó. Cô chợt nhớ ra các bạn cô, Mađie và Adele đã thuê một phòng trong khách sạn để cô ngủ tạm trứơc khi cô có thể về nhà và đối mặt với Lonny. Quán bar nhỏ trong khách sạn. Cô ngồi ở quán bar dưới lầu sao? Có lẽ thế. Rồi sau đó cô không nhớ gì được nữa.

Cô quấn chiếc yếm nịt quanh thắt lưng và cố gắng cài móc ở giữa ngực khi cô đi ngang qua phòng về phía chiếc đivăng. Đi đựơc nửa đường, cô vấp phải chiếc giày satin màu hồng. Ký ức rõ ràng duy nhất trong đầu cô là hình ảnh Lonny và người thợ máy.

Tim cô nhói đau nhưng cô không có thời gian để day đi day lại nỗi đau và hoàn toàn ngạc nhiên với những gì cô nhìn thấy. Cô sẽ phải đối diện với Lonny, nhưng điều đầu tiên cô phải làm là đi khỏi phòng khách sạn đã.

Với áo nịt ngực được cài một phần giữa ngực, cô với tay lấy chiếc áo đầm phụ dâu màu hồng mềm mại. Cô tròng nó vào đầu và vật lộn với loại vải tuyn được dùng để may áo này, xoay xoay vặn vặn, kéo lên đẩy xuống, cho đến khi chiếc áo nằm khít khao ở phần eo. Mệt đứt hơi, cô luốn tay vào hai dây áo, sau đó với tay ra sau lưng để kéo khoá và cài những chiếc nút nhỏ ở phía sau.

Tiếng nước ngừng hẳn, sự chú ý của Clare hướng đến cánh cửa phòng tắm đang đóng kín. Cô nắm chặt chiếc ví nằm chỏng chơ ở đivăng, bước nhanh cùng với âm thanh sột soạt của vải tuyn và satanh băng ngang qua phòng. Một tay giữ vạt trước chiếc áo đầm, giày nằm trên tay còn lại.Còn gì tệ hơn việc thức dậy trong một phòng khách sạn xa lạ, cô tự nói với chính mình. Khi trở về nhà, cô nghĩ về một điều gì đó tệ hơn.

"Đi sớm vậy sao, Claresta?" một giọng nam trầm ấm vang lên đằng sau cô một vài bước chân.

Clare bất ngờ đứng khựng lại ngay cánh cửa phòng đang đóng. Không ai gọi cô là Claresta, trừ mẹ cô. Cô quay đầu lại, ví và một chiếc giày rơi thịch xuống sàn nhà. Một quai áo trượt xuống cánh tay cô khi ánh nhìn cô hướng đến chiếc khăn tắm trắng được quấn bên dưới cơ bụng sáu múi săn chắc. Một giọt nước từ từ trượt xuống vạt lông màu vàng đạm trên vùng bụng rám nắng, và Clare nâng tầm mắt mình lên các cơ ngực rõ ràng săn chắc với làn da màu nâu và mái tóc quăn cắt ngắn ướt nước. Chiếc khăn thứ hai được quấn quanh cổ anh ta. Và cô tiếp tục nhìn lên phía cổ qua chiếc cằm đầy râu lởm chởm đến đôi môi đang nở nụ cười tinh quái. Cô nuốt xuống, sau đó liếc nhìn vào cặp mắt xanh lá cây đậm được bao phủ bởi hàng lông mi dày. Cô biết đôi mắt đó.

Anh ta tựa một vai vào thành cửa phòng tắm và khoanh hai tay trước bờ ngực rộng của mình. " Chào buổi sáng."

Giọng anh ta rất khác so với lần cuối cùng cô nghe được. Trầm hơn, biến đổi từ giọng của một cậu bé sang giọng của một người đàn ông. Cô đã không nhìn thấy nụ cười đó trong hơn hai mươi năm, nhưng cô nhận ra nó. Đó là cùng một kiểu cười xuất hiện khi anh ta dụ dỗ cô chơi trò Chiến tranh hay trò Bác sĩ hay trò Thách đó. Mỗi một trò chơi thường kết thúc với việc cô mất đi một điều gì đó. Tiền bạc. Phẩm giá. Áo quần. Đôi khi là cả ba.

Không hẳn là anh ta phải thuyết phục cô thật nhiều. Cô luôn đầu hàng trước nụ cười đó, và trước con người anh ta. Nhưng cô không còn là một cô bé con cô đơn nữa, dễ bị quyến rũ bởi cậu trai khéo mồm khéo miệng và nụ cười tinh quái bất chợt xuất hiện trong cuộc đời cô vào mỗi mùa hè và làm trái tim nhỏ bé của cô tan chảy. " Sebastian Vaughan."

Nụ cười của anh ta làm những nếp nhăn xuất hiện ở khoé mắt. " Cô đã trưởng thành so với lần cuối cùng tôi đựơc ngắm cô khoả thân."

Với bàn tay nắm chặt phía trước váy, cô quay lại và tựa lưng vào cửa. Làn gỗ ở cánh cửa mát lạnh chạm vào da thịt cô ở giữa chiếc khoá kéo mở. Cô đẩy một lọn tóc rối màu nâu đậm ra phía sau tai và cố mỉm cười. Cô phải đào sâu bên trong, vào phần cư xử lịch sự. Vào phần mang quà đến các buổi tiệc tối và gởi lời cám ơn ngay khi cô về đến nhà. Phần làm cô có những lời nói dễ nghe - nếu không nghĩ đến - đối với mọi người. " Anh khoẻ không?"

" Khoẻ."

" Thật khó tin." Cô liếm đôi môi khô khốc. " Tôi nghĩ anh đang đến thăm cha anh cơ mà?"

Anh ta nhấc mình khỏi thanh cửa và nắm lấy một đầu của tấm khăn quanh cổ anh ta. " Chúng ta đã nói về điều đó tối qua," anh ta nói, và lau khô một bên đầu. Khi còn là cậu bé, tóc anh ta vàng như màu nắng. Bây giờ nó sậm màu hơn.

Rõ ràng là họ đã nói về một vài điều khác thường mà cô không thể nhớ đựơc. Những điều mà cô không muốn nghĩ đến. " Tôi có nghe nói về mẹ anh. Tôi rất lấy làm tiếc cho nỗi mất mát của anh."

" Chúng ta cũng đã nói đến điều đó." Anh ta thả hai tay xuống hai bên hông.

Ồ. "Điều gì mang anh đến thị trấn này?" Lần cuối cùng cô nghe về Sebastian, anh ta đang tham gia cùng với lính thuỷ đánh bộ Mỹ ở Iraq hay Afghanistan hay nơi khỉ ho cò gáy nào đó. Lần cuối cùng cô gặp anh ta là lúc anh ta được mười một hay mười hai tuổi gì đó.

"Đã nói tối qua." Anh ta cau mày và chăm chú nhìn cô. " Cô không nhớ gì về tối hôm qua, phải vậy không?"

Cô nhún một bên bờ vai trần.

" Tôi biết cô say bí tỉ, nhưng không nghĩ lại say đến mức không nhớ bất cứ điều gì."

Chỉ có anh ta mới nói rõ ra điều đó. Rõ ràng anh ta không phát triển thái độ cùng với các cơ bụng rắn chắc đó. " Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu về thuật ngữ đó, nhưng tôi chắc là mình không phải là ‘ mặt trơ trán bóng’."

" Cô luôn hiểu mọi từ theo nghĩa đen. Nó có nghĩa là cô uống đến không biết trời trăng mây nước là gì. Và đúng vậy đấy."

Nụ cười của cô chuyển thành cái cau mày mà cô thậm chí không thèm ngăn chuyện đó lại. " Tôi có lý do cho việc đó."

" Cô đã kể với tôi rồi."

Cô ước gì mình đã không nhắc đến mọi thức.

" Quay người lại."

"Để làm gì?"

Anh ta làm hành động quay lại với ngón tay. "Quay lại để tôi có thể kéo dây khoá váy đầm cho."

" Sao phải làm thế?"

" Có hai lý do cho việc đó. Nếu cha tôi biết đựơc tôi để cô chạy khỏi đây với chiếc đầm chỉ được kéo lên một nửa, ông ấy sẽ giết tôi mất. Và nếu chúng ta nói chuyện với nhau, tôi không muốn đứng đây và tự hỏi liệu toàn bộ chiếc váy của cô có bị rơi xuống không."

Cô nhìn chằm chằm vào anh. Cô có muốn anh ta giúp không? Điều tốt nhất là cô không muốn chạy ra khỏi phòng với chiếc váy không đựơc cài phía sau. Nhưng, cô không thực sự muốn lảng vảng và trò chuyện với Sebastian Vaughan.

" Trong trường hợp cô không chú ý, tôi chỉ đang quấn một chiếc khăn tắm ở đây. Trong hai giây nữa, nó sẽ dẫn đến một sự thật hiển nhiên rằng tôi hy vọng có thể sẽ phải thấy cô khoả thân." Anh ta mỉm cười, phô ra hàm răng trắng đều đặn. " Một lần nữa."

Hai gò má cô ửng đỏ khi cô nhận ra ý câu anh ta nói, và trong tiếng sột soạt của lớp vải satanh và tuyn, cô quay người lại đối mặt với cánh cửa. Cô tính hỏi anh ta chính xác là họ đã làm những gì tối hôm trước, nhưng cô không muốn biết các chi tiết đó. Cô cũng tự hỏi cô đã kể gì cho anh ta về Lonny, nhưng cô cho rằng mình không muôn biết thêm cả điều đó nữa. " Tôi đoán là mình đã uống nhiều hơn tôi tính."

" Cô có quyền làm điều đó. Việc phát hiện ra chồng chưa cưới của mình quỳ bốn chân trên sàn như một con ngựa chưa được thuần hoá sẽ làm cho bất cứ ai phải giải sầu bằng rượu." Đầu các ngón tay của anh ta lướt nhẹ ở sống lưng cô khi anh ta chạm vào khoá kéo. Anh ta tắc lưỡi và nói, " Tôi đoán, xét cho cùng anh chàng Maytag không phải là anh chàng cô đơn duy nhất trong thị trấn này."

" Việc đó không đùa đâu."

" Có lẽ là không." Anh ta đẩy tóc cô sang một bên và từ từ kéo khoá lên phía lưng cô. " Nhưng cô không nên chấp nhận nó nặng nề như thế."

Cô ấn trán mình vào cánh cửa gỗ. Điều này không thể xảy ra.

" Nó không phải là lỗi của cô, Clare," anh ta nói thêm như thể nó là một lời an ủi vậy. " Cô chỉ không có dụng cụ thích hợp."

Đúng vậy, còn có những điều còn tệ hại hơn việc thức dậy trong phòng khách sạn với một người lạ. Một trong những điều đó là thấy tình yêu của đời mình ở cùng với một người đàn ông trong tư thế gây tranh cãi. Điều thứ hai là người đang kéo chiếc khoá áo đầm của cô. Cô khụt khịt và cắn chặt môi dưới để ngăn mình đừng bật khóc.

Anh thả tóc cô xuống và cài hai móc trên cùng của khoá kéo. " Cô sẽ không khóc phải không?"

Cô lắc đầu. Cô không muốn lộ rõ cảm xúc quá mức của mình ở nơi công cộng, hoặc ít nhất cô cố để không làm thế. Sau đó, sau khi cô giải quyết mọi chuyện với Lonny và ở một mình, cô sẽ suy sụp. Nhưng, cô nghĩ, nếu cô muôn một lý do để khóc, đây chính là lý do. Cô đã mất đi người chồng sắp cưới và ngủ với Sebastian Vaughan. Ngoài việc chán ghét ăn thịt, cô không nghĩ cuộc đời mình có thể gặp phải điều gì tồi tệ hơn điều đang diễn ra.

" Tôi không tin là đã ngủ với anh," cô rên rỉ. Nếu đầu cô không đau nhức, cô sẽ đập mạnh nó vào cánh cửa.

Anh rút tay về và thả chúng ở hai bên hông mình. " Việc đó không hẳn như cô đã nghĩ đâu."

" Tôi đã say. Tôi sẽ không bao giờ làm tình với anh nếu tôi không say." Cô nhìn anh qua vai mình. "Anh đã lợi dụng tôi."

Ánh mặt anh ta nheo lại. "Đó là điều cô nghĩ sao?"

" Dĩ nhiên."

" Cô đã không phàn nàn gì." Anh ta nhún vai và đi về phía đivăng.

" Tôi không nhớ gì cả!"

" Xem nào, điều đó thật xấu hổ. Cô nói rằng tôi là người tình tuyệt vời nhất trong đời cô." Anh ta mỉm cười và thả tấm khăn xuống. " Cô thấy mình chưa đủ."

Anh ta chắc chắn đã không bỏ đựơc thói quen thả khăn như thế, và cô giữ cho ánh mắt mình dính chặt vào bức tranh vẽ về một chú chim được treo ở trên tường phía sau đầu anh ta.

Anh ta qua quay lưng về phía cô và với tay lấy chiếc quần jeans. " Có lúc, giọng cô quá lớn đến nỗi tôi nghĩ chắc bảo vệ khách sạn sẽ đi lên và phá cửa phòng mất thôi."

Cô chưa bao giờ to tiếng khi làm tình. Chưa bao giờ. Nhưng cô biết mình không thể tranh cãi với anh ta. Cô có thể đã kêu lên như những ngôi sao đóng phảim khiêu dâm và không nhớ điều gì cả.

"Tôi đã ở cùng với một vài phụ nữ hung hăng…" Anh ta lắc đầu. " Ai mà nghĩ được rằng Claresta bé nhỏ khi lớn lại có thể cuồng nhiệt khi ở trên giường như thế?"

Cô chưa bao giờ cuồng nhiệt trên giường. Chắc chắn vậy, cô đã viết về những cảnh làm tình nóng bỏng, nhưng cô chưa bao giờ đánh mất kiểm soát để trở nên như thế. Cô đã cố một vài lần, nhưng cô quá gượng gạo để kêu thét lên và rên rỉ và…

Cô đã thua trong trận chiến này và ánh nhìn của cô lướt xuống làn da lưng mịn màng, chỗ lõm nhẹ ở xương sống khi anh ta kéo chiếc quần jeans Levi’s qua cặp mông trần của mình. " Tôi phải đi khỏi đây," cô thì thầm, và cúi người xuống để nhặt chiếc ví đang nằm trên sàn.

" Cô cần xe đưa về nhà không?" anh ta hỏi với đầu hơi cúi xuống.

Nhà. Trái tim cô xiết chặt và đầu ong ong khi cô đứng thẳng dậy. Điều cô phải đối mặt ở nhà còn là cơn ác mộng tồi tệ hơn so với người đang đứng bên kia phòng. Người với cơ bụng săn chắc như đá và cặp mông thật đẹp. " Không. Cám ơn. Anh đã giúp tôi nhiều rồi."

Anh ta quay lại và hai tay ngừng lại trên nút quần jeans. " Cô có chắc không? Chúng ta không cần trả phòng cho đến trưa." Một góc miệng anh ta nhếch lên và nụ cười tinh quái lại xuất hiện. " Có muốn tạo một vài kỷ niệm mà cô sẽ không thể nào quên không?"

Clare mở cánh cửa sau lưng mình. " Không bao giờ," cô nói, và đi thẳng ra khỏi phòng. Cô đi được khoảng mười bước thì nghe tiếng anh ta gọi sau lưng.

" Này, Lọ Lem."

Cô liếc nhìn qua vai khi anh ta nhặt chiếc giày sandal màu hồng và quăng về phía cô. "Đừng quên giày của mình."

Cô bắt lấy chiếc giày bằng một tay và nhanh chóng chạy về phía cuối hành lang mà không quay đầu lại. Cô nhanh chóng đi xuống cầu thang và chạy vụt qua sảnh khách sạn, lo sợ mình sẽ va phải các vị khách mới từ xa đến dự đám cưới hiện đang ở lại khách sạn. Cô sẽ giải thích như thế nào về dáng vẻ hiện tại của cô cho dì hay cậu của Lucy đến từ Wichita?

Cánh cửa khách sạn được đẩy mạnh ra. Cùng với ánh nắng chói chang của mặt trời buổi sáng chiếu thẳng vào mắt cô, Clare bước chân trần về phía bãi đỗ xe, lòng thầm tạ ơn Chúa vì chiếc Lexus LS của cô vẫn ở chính xác nơi cô đậu vào ngày hôm trước. Cô túm lấy áo đầm và leo vào trong xe, khởi động máy. Đưa đầu ra để lùi xe lại, cô nhìn thoáng qua mặt mình trong gương chiếu hậu và há hốc miệng khi thấy màu đen của mascara dính bên dưới đôi mắt đỏ ngầu, đầu tóc rối bù và làn da nhợt nhạt. Cô trông như xác chết. Như xác chết động vật bị xe cán ngang. Và Sebastian thì trông giống như một trong những anh chàng trên bảng quảng cáo quần jeans Levi’s.

Khi lùi xe ra khỏi nơi đỗ xe, cô với tay vào hộp lấy kính mát ra. Cô nghĩ, cô sẽ sớm gặp lại Sebastian thôi. Cô cho là lời đề nghị đưa cô về nhà của anh ta là khá chu đáo. Nhưng sau đó với tính cách của Sebastian, anh ta đã làm hỏng tất cả khi đề nghị cô tạo ra những kỷ niệm khó quên. Cô bắt đầu lái xe, và che mắt mình bằng cặp kính màu vàng hiệu Versace.

Cô đoán anh đang ở nhà cha anh, như lúc còn bé, khi mẹ anh ta thường gởi anh ta từ Seattle đến Idaho vào mùa hè. Vì cô không có kế hoạch đến thăm mẹ, cô biết mình sẽ không có nguy cơ phải gặp lại Sebastian lần nữa.

Cô lái xe ra khỏi bãi đỗ xe và đi về phía Đại lộ Chinden về hướng Americana.

Cha của Sebastian, Leonard Vaughan, đã làm việc cho gia đình cô gần ba mươi năm. Lâu đến mức Claree có thể nhớ, Leo đã sống trong căn nhà gỗ nhỏ được cải tạo lại trong điền trang của mẹ cô ở Đại lộ Warm Spríng. Căn nhà chính được xây vào năm 1890 và đã được đăng ký với Hiệp hội bảo tồn lịch sử Idaho. Căn nhà gỗ đó nằm ở phía sau ngôi nhà chính, được che kín một nửa bởi những cây liễu và cây sơn thù du nở đầy hoa.

Clare không thể nhớ được liệu mẹ của Sebastian đã bao giờ đến sống ở ngôi nhà gỗ đó cùng với Leo chưa, nhưng cô không nghĩ như thế. Vì dường như Leo chỉ sống ở đó một mình, chăm nom cho cả điền trang, vườn tựơc và thỉnh thoảng lại đóng vai trò tài xế.

Đèn giao thông ở đường Americana nối với công viên Ann Morrison và Katherine Albertson chuyển sang màu xanh khi Clare chạy băng qua. Cô chưa đến thăm mẹ cô trong hơn hai tháng. Kể từ buổi sáng Joyce Wingate kể cho những người bạn trong nhóm Junỉo League đang ngồi đầy trong phòng rằng Clare viết tiểu thuyết lãng mạng, chỉ để chọc tức cô. Clare luôn biết cách mẹ cô cảm nhận về nghề viết văn của mình. Nhưng Joyce luôn luôn lờ đi công việc của cô, giả vờ cho rằng cô viết " tiểu thuyết dành cho phụ nữ" – cho đến ngày Clare được đề cập đến trên tờ Idaho Statesman và bí mật xấu xa của nhà Wingate bị lộ ra, được trình bày một cách nổi bật ở chuyên mục Đời Sống. Clare Wingate, nhà văn với bút danh Alicia Grey, tốt nghiệp đại học Boise, đã viết tiểu thuyết lãng mạng dã sử. Cô không chỉ viết chúng, mà còn cực kỳ thành công và không có dự định dừng lại.

Kể từ khi Clare đủ lớn để sắp xếp các từ lại với nhau, cô đã tạo ra các câu chuyện. Các câu chuyện về một chú chó tưởng tượng tên là Chip hay mụ phù thuỷ mà cô luôn tin rằng đã sống trên gác mái của nhà hàng xóm. Không phải mất thời gian trước khi bản năng lãng mạng tự nhiên của Clare và niềm yêu thích viết văn của cô chan hoà vào nhau. Và Chip đã tìm được bạn gái - một chú chó lông xù tên là Suzie, và cô phù thuỷ ở gác xép nhà hàng xóm đã kết hôn với một thầy phù thuỷ trông rất giống Billy Idol trong cuôn phải m White Wedding.

Bốn năm trước, cuôn tiểu thuyết lãng mạng dã sử đầu tiên của cô đã được xuất bản, và mẹ cô vẫn chưa hồi phục từ sự kinh hãi và xấu hổ. Cho đến cột báo trên tờ Statesman, Joy đã phải giả vờ rằng sự lựa chọn nghề nghiệp của Clare chỉ là thời kỳ thoáng qua và một khi cô vượt qua được sự mê hoặc của " sự vô giá trị", cô sẽ viết " những cuốn sách chân chính."

Những cuốn sách văn học đáng giá của thư viện nhà Wingate.

Ở phần đặt ly giữa những chiếc ghế trong xe, điện thoại di động của Clare vang lên. Cô nhấc nó lên, nhìn thấy số của Maddie bạn cô, và đặt nó xuống. Cô biết chắc chắn bạn cô đang lo lắng, nhưng cô không muốn nói chuyện bây giờ. Cả ba người bạn của cô đều là những phụ nữ rất tốt, và cô sẽ kể cho họ sau, nhưng không phải bây giờ.

Cô không biết Maddie biết được bao nhiêu về đêm hôm trước, nhưng Maddie viết về những án mạng có thật và chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ ra một vài kiểu giết người tâm thần… Adele cũng là một người tốt. Cô ấy viết về thể loại huyền bí và có khuynh hướng làm cho mọi người vui vẻ lên bằng cách kể những câu chuyện kì lạ trong đời sống của cô ấy nhưng Clare không muốn được làm cho vui vẻ vào thời điểm này. Và cuối cùng là Lucy, người vừa mới kết hôn. Bản quyền cuốn tiểu thuyết trinh thám mới nhất của Lucy đã được một xưởng phải m lớn đặt mua. Và Clare biết được rằng điều cuối cùng Lucy cần là để cho các vấn đề cá nhân của mình cướp đi một ít hạnh phúc của cô ấy.

Cô rẽ về Crescent Rim và tiếp tục đi qua những căn nhà có hướng nhìn ra các công viên và thành phố bên dưới. Cô càng lái về gần đến nhà, nơi cô sống chung với Lonny, dạ dày cô càng quặn thắt. Khi cô rẽ xe vào lối lái xe vào nhà của ngôi nhà kiểu Victoria sơn màu xanh nhạt và trắng, nơi cô đã sống trong năm năm, mắt cô nhói đau với cảm xúc đau đớn mà cô không thể nào kìm lại được.

Mặc dù cô biết rằng chuyện giữa cô và Lonny đã kết thúc, nhưng cô vẫn yêu anh. Trong phút chốc hình ảnh buổi sáng hôm đó lại xuất hiện và bóp chặt phía sau đầu cô, sau đó kết thúc ở phía trên ngực cô.

Một lần nữa cô lại yêu nhằm một người đàn ông.

Một lần nữa cô dâng cả trái tim mình cho một người đàn ông không yêu cô nhiều như cô yêu người đó. Và giống như những lần trước đây trong quá khứ, cô lại ngủ với một người đàn ông xa lạ khi mọi việc tan vỡ . Dù cô cho rằng về ngữ nghĩa, Sebastian không phải là một người lạ, nhưng điều đó không quan trọng. Sự thật, điều đó khiến cho những gì cô đã làm trở nên tồi tệ hơn.

Một lần nữa cô lại có khuynh hướng tự huỷ hoại bản thân và kết thúc với việc chán ghét chính mình.