Khoá Tơ Ngỗng

Chương 51: Chiếm hữu



Anh Hiền không đánh bạc, nhưng cô là một con bạc, và cô là một con bạc chính hiệu mà trong mười lần đánh bạc thì có chín lần chiến thắng.

Cô đánh cược mình nói như vậy, anh nhất định sẽ thẹn quá hóa giận bỏ cô ra.

Nhưng lần này, cô đã thua.

Phó Thành nhắm mắt lại, bỗng nhiên mạnh mẽ hôn lên.

Thay vì nói hôn, không bằng nói là cắn xé.

Anh ngậm lấy môi cô, liều mạng mút cắn, hệt như một con dã thú đã lâu không được ăn, muốn ăn tươi nuốt sống cô, mút cắn tất cả những gì thuộc về cô. Không chỉ có môi, hai má anh cũng không buông tha, giống như tất cả những gì mà miệng anh tóm được đều là thức ăn của anh, ngậm lại liền không có khả năng buông tha, tận tình cắn, phẫn hận liếm.

Môi lưỡi anh nóng bỏng, Anh Hiền hoảng hốt, chỉ cảm thấy lồng ngực nóng giống như lửa đốt.
Phó Thành một bên cắn hai má cô, một bên điều chỉnh chỗ ngồi, chờ dưới chân cô đủ thêm chỗ cho một người thì cả người anh di chuyển đến ghế phụ, treo lên người cô, đầu gối đẩy chân cô ra, quỳ một gối giữa hai chân cô.

Anh buông cổ cô ra, rút thắt lưng ra, tiếng rút thắt lưng đánh vào không khí, phát ra tiếng kêu khiến tim người ta đập thình thịch.

Phó Thành dễ dàng nắm chặt tay đôi tay phản kháng của cô, dùng thắt lưng làm còng tay, trói chặt hai tay cô lại rồi đưa lên trên đỉnh đầu. Anh dùng lực đạo cường thế ngăn chặn cô, không gian chật hẹp làm cho Anh Hiền rất khó có đường phản kháng.

Phó Thành nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói rõ ràng với cô: “Tưởng Anh Hiền, em nói đúng, tôi muốn làm em.”

Tay anh trực tiếp luồn vào trong váy cô, thô bạo kéo qυầи ɭóŧ xuống, ngón tay tách ra âm hộ mềm mại, sờ sờ thấy ẩm ướt thì lập tức cởϊ qυầи của mình, lôi ƈôи ŧɦịŧ ra, nâng lên, trực tiếp cắm vào.
Cô chưa sẵn sàng, anh cũng chưa cứng lên hoàn toàn, nên anh cũng không thoải mái, còn rất đau, nhưng anh không quan tâm.

Tại thời điểm này, điều quan trọng không phải là kɦoáı ƈảʍ, mà là chiếm hữu.

“Ưm…” Anh Hiền kêu một tiếng, lông mày tinh xảo gắt gao nhíu chặt.

Không có quá nhiều màn dạo đầu, chỉ dựa vào một chút ẩm ướt, cơ bản không đủ để cất chứa thứ to lớn của anh. Sự thống khổ khi mạnh mẽ căng ra khiến cả người cô căng thẳng, lông mi bất lực run rẩy.

Cô nhắm mắt lại, anh càng cắm càng tàn nhẫn, răng nanh cắn vào tai cô ra lệnh: “Mở mắt ra.”

Hãy nhìn kỹ cách anh làm cô.

Quần áo của Anh Hiền được vén lên, để lộ làn da bóng loáng.

Phó Thành cúi đầu, há miệng cắn lên núʍ ѵú của cô, dùng sức như muốn hút ra, hàm răng cắn chặt, để lại một hàng dấu răng trên bầu ngực trắng nõn kia.
Trên ngực đau, dưới thân cũng đau, nước lại chảy ra nhiều hơn.

Nhưng cô quá chật hẹp, bên trong siết chặt như muốn mạng, kẹp chặt anh giống như muốn bấm gãy của anh vậy. Anh cố gắng nhét vào, nhưng sau khi rút ra, anh lại không cắm vào được.

Qυყ đầυ bị bóp đến hơi biến dạng, Phó Thành tiếp tục cố cắm vào trong, ngón tay đẩy cánh thịt ra một bên, tìm được đỉnh huyệŧ thì hung hăng véo một cái.

“Ah——!. Anh Hiền rên lên một tiếng rõ ràng.

Hai chân theo bản năng kẹp chặt, lại bị anh mạnh mẽ bẻ ra, đem cái chân bị thương kia trực tiếp gác lên vai mình, cúi người tiếp tục đè lên người cô.

Chân bị kéo đến cực hạn, huyệt nhỏ cuối cùng cũng hơi mở ra, Phó Thành không ngừng nghiền nát huyệŧ của cô, ƈôи ŧɦịŧ cố gắng cắm vào trong, căng ra tất cả các nếp gấp trong động, thịt mềm bị căng đến gần như xé rách, cửa động gắt gao kẹp chặt vào gốc rễ của anh, khiến anh lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cả người Anh Hiền đều run rẩy, phần ngực bị đầu gối của bản thân đè đến đau đớn, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng muốn nổ tung. Hai tay bị anh trói, chân cũng bị anh siết chặt, cô chuyện gì cũng không thể làm được, chỉ có thể run rẩy nói: “Chờ một chút…”

Nhưng anh không thể chờ được.

Phó Thành véo âm hộ của cô, ra lệnh: “Thả lỏng.”

Anh Hiền bất đắc dĩ, đây không phải là điều cô có thể khống chế.

Nhưng Phó Thành mặc kệ, bàn tay nắm lấy huyệŧ của cô càng ngày càng gấp gáp, càng ngày càng dùng sức, như muốn xé nát nó ra, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cuồn cuộn, vùi đầu vào cổ cô tùy ý gặm cắn, lưu lại một vết ẩm ướt nồng đậm, có chút dính nhớp, cũng có chút nóng bỏng.

Rõ ràng là bị ép buộc, cao trào lại đến nhanh hơn so với bình thường. Lúc qυყ đầυ lướt qua điểm mẫn cảm, tiểu huyệt bất ngờ co rút lại, xoắn đến mức khiến Phó Thành bật ra tiếng rêи ɾỉ. Anh duỗi thẳng thắt lưng cắm vào sâu hơn một chút, qυყ đầυ chạm vào cửa đáy huyệŧ, nhưng vẫn muốn tiếp tục cắm vào trong.
Anh Hiền đột nhiên bộc phát sức lực, kịch liệt xoay eo tránh né, Phó Thành phản ứng không kịp, qυყ đầυ bị cửa đáy huyệŧ của cô hút lấy xoay chuyển vài vòng, sảng khoái đến mức thiếu chút nữa bắn ra.

Anh xoa nắn huyệŧ của cô, cô lại lộn xộn, móng tay của anh liền cào lung tung, không cẩn thận cào qua lỗ niệu đạo.

Anh Hiền cứng đờ, tiếp theo là toàn thân tê dại, trong bụng có thứ gì đó kêu gào muốn phóng thích, cô cũng không phân biệt được rốt cuộc là kɦoáı ƈảʍ hay là buồn tiểu.

“Phó Thành, Phó Thành…” Cô há miệng lẩm bẩm tên anh.

Chiêu này bình thường rất dễ sử dụng, đảm bảo anh cắn câu, nhưng tình huống hôm nay lại không giống mọi hôm.

Phó Thành hô hấp nặng nề, đút hai ngón tay vào trong miệng cô, thanh âm khàn khàn phóng túng: “Liếm đi, liếm ướt rồi sẽ cắm vào bên trong em.”
Anh không thể tin được mình sẽ nói ra những lời như vậy, nhưng mà du͙ƈ vọиɠ bạo ngược trong lòng anh là thật, du͙ƈ vọиɠ muốn hủy diệt cô cũng là thật.

Anh Hiền hừ một tiếng, không chống cự, ngậm lấy, đầu lưỡi đảo quanh ngón tay anh.

Ngón tay rất nhanh bị cô liếm đến dính nhớp, hô hấp của Phó Thành càng nặng thêm. Anh rút ngón tay ra, đỡ lấy hai má cô, liếm nước miếng ở khóe miệng cô, dùng đầu lưỡi thay thế vị trí ngón tay.

Động tác của anh vội vàng mà thô bạo, hung hăng nuốt đầu lưỡi cô, phát hiện cô trốn liền dùng răng cắn một cái.

Anh Hiền nhanh chóng cảm thấy ngột ngạt, bên trong huyệt nhỏ càng ngày càng nóng, càng ngày càng trơn trượt, Phó Thành vừa hôn cô vừa dùng sức cắm vào, mỗi một lần đều phải cắm thật sâu, rút ra thật nhanh rồi lại cắm vào thật sâu.
“Phó Thành. Nhẹ, nhẹ chút…”

Anh Hiền ở dưới thân anh không ngừng run rẩy, làn da cô đỏ bừng, đau đớn không biết từ lúc nào đã biến mất, cảm giác tê dại như dòng điện hết lần này đến lần khác quét qua toàn thân. Hai má Anh Hiền ửng hồng, cô trầm luân ưỡn thắt lưng phối hợp với anh, để anh tiến vào, trong mắt chứa đầy nước mắt.

Phó Thành hầu như không phát ra bất kỳ âm thanh nào, ánh mắt sắc bén đến dọa người, nhìn chằm chằm vào mặt cô, ra sức vận động, hết lần này đến lần khác triệt để cắm sâu vào người cô.

Đây không phải là làʍ ŧìиɦ, mà là một sự chiếm đoạt dã man và trần trụi.

Tiếng nước văng tung tóe và tiếng thân thể va chạm vang dội ở trong buồng xe, đồng thời chiếc xe cũng lắc lư liên tục, khẳng định đã bị người khác nhìn thấy.
Ý nghĩ này làm cho cô càng thêm không chịu nổi, tiếng rêи ɾỉ mơ hồ không dứt cùng với nước mắt lưng tròng, giống như bị anh làm tới khóc.

Là cô để anh chơi, nên cứ làm bất cứ điều gì anh muốn.

Phó Thành đè chặt thắt lưng cô, vùi đầu hôn xương quai xanh của cô, côn ŧɦịŧ của anh nổi lên gân xanh, hung hăng ra vào trong tiểu huyệt chật hẹp, hưởng thụ từng cơn run rẩy của cô.

“Anh Hiền.”

Anh đột nhiên gọi cô.

Giọng nói đầy du͙ƈ vọиɠ khiến trái tim Anh Hiền co rút lại.

Cô nhìn mồ hôi trên trán anh, nhìn yết hầu lăn lộn của anh, cuối cùng rơi vào trong đôi đồng tử xoáy sâu của anh mãi không thoát ra được.

Bên trong ánh mắt ấy còn có sự tức giận, có tìиɦ ɖu͙ƈ, còn có tình cảm mãnh liệt khiến người ta hít thở không thông.

Nó gần như nhấn chìm cô.

Cô siết chặt lại, anh hít một hơi rồi rút ra. Bụng dưới tê dại ngứa ngáy, Anh Hiền khó nhịn khom lưng, lại bị anh mạnh mẽ đè xuống, đặt ƈôи ŧɦịŧ dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ và chất nhờn lên bụng cô.
Một lượng lớn tϊиɦ ɖϊƈh͙ màu trắng đục bắn lên người cô, mùi tanh nồng xen lẫn với mùi vị phóng đãng tràn vào khoang mũi cô, Anh Hiền chỉ cảm thấy mình bị anh bắn ra khắp người, mỗi một lỗ chân lông đều là mùi này.

Đã lâu không làm, thời gian xuất tinh của anh kéo dài một lúc lâu. Phó Thành đè nén thở dốc, sau lưng căng thẳng, trán đặt ở cổ cô. Trên người đầy mồ hôi, nơi đó còn có nước miếng anh lưu lại lúc trước, dính dính trơn trượt một mảnh, dưới thân cũng không khá hơn bao nhiêu.

Trang 2 / 2