Khoá Tơ Ngỗng

Chương 108



Chia tay hơn ba tháng, thỉnh thoảng Thẩm Đông Dương cũng nhớ tới Anh Hiền, nhất là khi cô bạn gái của anh ta giả vờ ngốc nghếch, khóc lóc sướt mướt.

Sau khi làm tình, anh ta đi ra ban công hút thuốc.

Kỷ Tuyết mặc bộ đồ ngủ mỏng bằng vải tuyn không che được gì dựa lại gần, ngực dán vào cánh tay anh ta, “Đông Dương, anh đang suy nghĩ gì vậy?”

Thẩm Đông Dương không trả lời, đưa điếu thuốc lên miệng cô ta” “Hút không?”

Kỷ Tuyết cười duyên né tránh: “Người ta không hút thuốc nha.”

Người ta, nha.

Thẩm Đông Dương bật ra một tiếng cười như có như không, thu tay về, tự mình hút thuốc.

Kỷ Tuyết mờ mịt vô tội nhìn anh ta.

Loại ánh mắt này đôi khi làm anh ta cảm thấy rất sảng khoái, có khi lại khiến anh ta cảm thấy nhàm chán, bây giờ là vế sau.

Thẩm Đông Dương vỗ vỗ mặt cô ta, “Vô nằm trước đi, hút điếu này xong anh sẽ vào phòng.”

Kỷ Tuyết ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, em chờ anh cùng tắm rửa.”

Lần này không xưng là người ta nữa.

Cô ta không ngốc một chút nào, Thẩm Đông Dương nghĩ.

Giống như lúc này, anh ta sẽ nhớ tới Tưởng Anh Hiền, gương mặt mà anh ta nhìn không thấu được, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

Anh ta nghe thấy cái tên Tưởng Anh Hiền lần nữa là ở trong trò chơi mạt chược của Vinh Quang.

Vinh Quang “ơ ơ” hai tiếng, nói: “Đông Dương, cuối cùng là cậu đã làm gì cô ba nhà họ Tưởng mà để người ta tổn thương như vậy.”

Đôi mắt Thẩm Đông Dương tràn đầy nghi hoặc.

“Bớt giả vờ ngây thơ đi, nếu không phải ngã đau ở chỗ cậu, cô ba nhà họ Tưởng có thể tự sa ngã đến mức như vậy à?”

Tự nhiên bị đổ tội lên đầu nhưng Thẩm Đông Dương không những không khó chịu mà còn có chút vui mừng không nói ra được: “Muốn nói gì thì nói đi, đừng ăn nói quái gở như vậy.”

Vinh Quang dừng động tác ngả bài ra: “Cậu thật sự không biết sao?”

“Biết cái gì?”

Vinh Quang kể lại từ đầu: “Thứ Bảy tuần trước em họ tôi tổ chức sinh nhật, làm ở khách sạn của nhà họ Tưởng, cô ba nhà họ Tưởng tới tặng một món quà, tôi thấy có một người đàn ông cùng cô ấy đi xuống xe, dừng ở cửa chờ cô ấy. Lúc đầu còn tưởng là vệ sĩ của cô ấy, kết quả cậu đoán xem? Sau khi đi ra thì cô ba nhà họ Tưởng trực tiếp giữ chặt lấy tay anh ta, người đàn ông kia còn hôn lên tóc cô ấy.” Vinh Quang giả vờ run rẩy, “Ngược chết tôi.”

“Tôi cứ cảm thấy người đàn ông kia quen mắt, sau đó gặp Từ Á Vi thì lập tức nhớ ra, không phải là vệ sĩ trước kia của Từ Á Vi sao! Bộ đội gìn giữ hòa bình, tương đối cao, tóc húi cua, có ấn tượng không?”

Bởi vì Anh Hiền không giống Từ Á Vi chạy tán loạn khắp nơi, thời gian thuê Phó Thành cũng ngắn, bởi vậy Vinh Quang không biết đoạn này.

Lửa giận ở trong cơ thể xông thẳng lên, Thẩm Đông Dương mặt không chút thay đổi nói qua loa một câu: “Phải không?”

Được, Tưởng Anh Hiền, vậy mà tính toán anh ta đến từng chi tiết. Thì ra câu “Tôi điên như vậy sao” là ý tứ này, cô thật đúng là điên như vậy.

Đa số mọi người đều nghĩ giống như Vinh Quang, cho rằng cô bị tổn thương vì tình yêu nên mới tìm một tên vệ sĩ để nương tựa. Nhưng trên thực tế thì sao? Cô chính là vì tên vệ sĩ kia mà tìm trăm phương ngàn kế, cố tình vứt bỏ anh ta.

Lửa giận càng lên cao, Thẩm Đông Dương cười ra tiếng.

*

Cả Kinh Châu có nhiều người như vậy, không phải là bữa tiệc sinh nhật em họ thì chính là tiệc sinh nhật của bố anh ta.

Thẩm Đông Dương rất có tâm, nhanh chóng chặn được Anh Hiền.

Anh ta không kiêng nể gì mà đánh giá Phó Thành, ánh mắt như đang định giá hàng hóa, sau đó tròng mắt chuyển sang mặt cô: “Chỉ vì anh ta?”

Không đầu không đuôi, chỉ có bốn chữ, người như Phó Thành chỉ đáng để anh ta nặn ra bốn chữ.

Rõ ràng là muốn gây sự.

Anh Hiền liếc mắt nhìn anh ta một cái, rồi nói với Phó Thành: “Phó Thành, anh đi ra ngoài chờ em một chút, em tán gẫu vài câu với anh Thẩm. “

Thẩm Đông Dương xen mồm: “Anh Hiền, chuyện giữa chúng ta, chỉ cần vài câu là có thể nói xong sao?”

Anh Hiền vừa định trả lời thì bị Phó Thành ngăn cản.

Anh nhìn thẳng về phía Thẩm Đông Dương, giọng điệu bình tĩnh nhưng lời nói lại cứng rắn: “Cô ấy và anh không có gì để nói, muốn nói gì thì nói với tôi.”

Thẩm Đông Dương nhướng mày: “Cũng đúng.”

“Phó Thành?” Anh Hiền lo lắng gọi anh, Phó Thành nắm chặt tay cô, cái gì cũng không nói, đi theo phía sau Thẩm Đông Dương đến khu hút thuốc ở bên ngoài.

Thẩm Đông Dương tự châm thuốc, thong thả ung dung hút, sau khi đốt hết nửa điếu thuốc mới hỏi: “Hút không?”

Phó Thành: “Không hút.”

Cảnh tượng này dường như đã từng diễn ra.

Thẩm Đông Dương nhớ tới ngày Chủ Nhật kia, anh ta yêu cầu Phó Thành đưa mình đi, giữa đường đột nhiên đổi hướng, ra cửa hút thuốc, Phó Thành cũng lãnh đạm đứng bên cạnh chờ đợi như vậy, mà khi đó anh ta cơ bản không để anh vào mắt.

Có câu nói như thế nào, à, chú hề lại là chính mình.

Trong lòng dâng lên nỗi thất bại nhục nhã, Thẩm Đông Dương run rẩy khẩy tàn thuốc, hỏi: “Hai người ở bên nhau từ khi nào?”

Ánh mắt Phó Thành lạnh xuống mấy độ, không đáp lời.

Thẩm Đông Dương không trông cậy vào câu trả lời của anh, lại hỏi: “Tiếp tục làm vệ sĩ cho cô ấy? Hay là cô ấy đã sắp xếp cho anh một chức vụ khác?”

“Tôi đang học nghiên cứu sinh tại trường quân đội.”

Đi học?

Thẩm Đông Dương thật vui vẻ, nâng mắt nhìn anh: “Phó Thành, anh cảm thấy mình có thể chu cấp cho cuộc sống hiện tại của Tưởng Anh Hiền sao? Anh có biết bộ đồ cô ấy mặc mỗi ngày bao nhiêu tiền không?”

Thấy anh trầm mặc, Thẩm Đông Dương sảng khoái, hung hăng chọc vào chỗ đau của anh: “Tôi nói thế này, cho dù mỗi ngày anh trúng giải độc đắc xổ số một lần, ngay cả trúng một năm cũng không bằng một nửa gia sản của Tưởng Anh Hiền.”

Thẩm Đông Dương cho rằng Phó Thành sẽ nản chí, phẫn nộ, mà đúng thật là anh ta nhìn thấy Phó Thành đang nắm chặt hai tay, nhưng Phó Thành chỉ hơi rũ mắt xuống, rất nhanh đã bình tĩnh nhìn về phía anh ta, nói: “Tôi biết.”

Phó Thành đương nhiên biết, luôn luôn biết điều đó.

Chưa kể bây giờ làm trợ giảng của giảng viên chỉ được trợ cấp ba ngàn tệ hàng tháng, dù sinh viên tốt nghiệp về đội ngũ, thuận lợi thăng lên hàm trung tá thì lương hàng năm cũng chỉ bằng cái váy của cô.

Vật chất là một khoảng cách không thể vượt qua giữa hai người.

Thẩm Đông Dương đánh một quyền vào trong bông, thở dài nói: “Phó Thành, Tưởng Anh Hiền chính là ham mới mẻ mà thôi. Cô ấy chơi nổi, nhưng anh chưa chắc sẽ chơi nổi.”

Nghe anh ta nói như vậy, thế nhưng Phó Thành nhanh chóng nở ra nụ cười, sau đó hỏi: “Chúng ta nói xong chưa, không có chuyện gì khác thì tôi trở về, cô ấy không quen đợi người ta.”

Thẩm Đông Dương nói: “Tôi khuyên anh đừng quá nghiêm túc, trong miệng cô ấy không có một câu nào là thật đâu.”

Phó Thành dừng bước, xoay người nhìn anh ta hai giây, trầm giọng nói: “Vậy thì phải xem đối phương là ai.”

Trước kia Thẩm Đông Dương chưa từng bị người ta cãi lại như vậy, đáy mắt đột ngột tối sầm, cả người không thoải mái.

Phó Thành xoay người lại, đối mặt với Thẩm Đông Dương, nói: “Anh Thẩm, sau này xin anh chú ý từ ngữ của mình.”

Thẩm Đông Dương khiêu khích: “Sao, tôi nói sai ở đâu à?”

Vẻ mặt Phó Thành lạnh lùng, “Nếu cô ấy nói được thì nhất định sẽ làm được.” Nói xong thì sải bước rời đi.

Thẩm Đông Dương nhìn bóng lưng Phó Thành, cười nhạo một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch, tràn đầy châm chọc.

Cười cười, rồi cười không nổi.

Tưởng Anh Hiền có từng nói yêu anh ta không? Hay có từng nói lời thuỷ chung với anh ta không?

Tất cả đều không.

Cô cùng anh ta nói chuyện lợi ích, sự tín nhiệm, cười tủm tỉm nói những lời mơ hồ như thế nào cũng được.

Thẩm Đông Dương dập điếu thuốc, ý nghĩ trả thù chợt lóe lên, cuối cùng bị lý trí đè xuống.

Chuyện tranh giành tình cảm này anh ta không làm được, mất mặt, lòng tự trọng không cho phép anh ta cùng Tưởng Anh Hiền có bất kỳ dính dáng nào, dù là thiện ý hay là ác ý. Hơn nữa Thẩm Bình cũng sẽ không cho phép.

Trên đường trở về, anh ta đột nhiên nghĩ đến, có phải cả suy nghĩ của anh ta Tưởng Anh Hiền cũng đã tính toán hết rồi không? Cô biết chính xác rằng cho dù anh ta biết chân tướng cũng sẽ không làm gì?

Một cước phanh gấp, tiếng còi kinh hãi vang lên sau anh ta.

Ván này anh ta thua tâm phục khẩu phục. Tưởng Anh Hiền, đừng để anh ta bắt được cô.

Khi nói xong, Thẩm Đông Dương nhìn lướt qua gương chiếu hậu, thế nhưng lại nhìn ra ý cười trên mặt mình.