Khiêm Vương Sát Phi

Chương 88: Bị phân tán



“Mau! Mọi người tập trung lại gần nhau không được tách ra!” Mộ Dung Chí lớn tiếng hô, bởi vì ông nghe thấy có tiếng động quỷ dị vụn vặt xung quanh.

Người xung quanh được Mộ Dung Chí cảnh tỉnh, thật cẩn thận lắng nghe âm thanh bốn phía truyền đến, càng lúc càng gần, như muốn giam hãm bọn họ bên trong.

Mọi người dần dần dựa vào một chỗ, rút nhỏ phạm vi, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú cảnh vật bốn phía, bình tĩnh lại, cẩn thận nghe những tiếng động quỷ dị xung quanh truyền đến, chỉ thấy những sợi dây leo không ngừng trườn về phía bọn họ. Ngay tại thời điểm một vài đoạn dây lao về phía bọn họ, tên Ngô Thanh đứng ngoài vòng vây đột nhiên nâng đại đao trong tay lên ngoan lệ chém mạnh vào sợi dây, đoạn dây bị chặt đứt rơi xuống mặt đất, đoạn dây còn lại như cảm thấy đau đớn mà rụt về, ở vết cắt không ngừng chảy ra chất lỏng sền sệt màu đỏ, loang lổ trên mặt đất như một đóa hoa màu Hồng Yêu diễm.

“Nó có màu đỏ! Sẽ không phải là máu chứ?!” Những người chứng kiến một màn này, gắt gao nhìn chằm chằm đoạn dây đang rụt về cùng huyết hoa trên mặt đất, nhịn không được la toáng lên. Rất khủng bố! Trách không được nói nơi này tràn ngập nguy hiểm, còn có dây hút máu?! Đây rốt cuộc là cái gì?! Thật đáng sợ!

“Mụ nội nó! Đây là thứ quái quỷ gì?! Phi! Chỉ cần các ngươi dám lại đây xem, lão tử chém hết toàn bộ gốc rễ nhà các ngươi!” Một hán tử thô kệch tên Khuê Võ vừa muốn tiến lên vừa không dám đành đứng tại chỗ thô tục mắng chửi.

Dường như bị Khuê Võ kích thích, đột nhiên dây leo từ bốn phương tám hướng rất nhanh tiến hành công kích về phía bọn họ, người phía ngoài không ngừng vung vũ khí trong tay, mà người bên trong cũng không nhàn hạ chú ý động tĩnh chung quanh, thỉnh thoảng vung kiếm lên đánh lén, dùng tốc độ nhanh, chuẩn mà tàn nhẫn không ngừng chém vào những sợi dây lao tới, dưới chân họ là những đoạn dây nằm phân tán, còn có nhiều vết máu lớn, chảy ra từ chỗ bị chém đứt.

Một lúc sau, những sợi dây quỷ dị như biết sợ mà rút lui, rất nhanh không còn thấy đâu nữa, biến mất vô tung vô ảnh, như chưa từng xuất hiện. Nếu không phải còn những đoạn dây nhỏ và vết máu lưu lại, bọn họ đã tưởng bản thân xuất hiện ảo giác, hiện tại bọn họ đều dựa sát vào nhau, gắt gao quét mắt nhìn quanh, thả chậm hô hấp, cẩn thận lắng nghe động tĩnh. Thời gian trôi qua, xung quanh khôi phục im lặng như trước, không cảm thấy có nguy hiểm gì nữa.

“Cái thứ quái quỷ nọ đâu rồi? Bị chúng ta dọa sợ rồi sao?” Một người trong đó rụt rè mở miệng hỏi, không chớp mắt nhìn xung quanh dò xét.

“Có khả năng, nhưng hiện tại chúng nó lui về cũng không đại biểu chúng nó sẽ không thừa dịp chúng ta không chú ý mà đột nhiên xuất hiện công kích chúng ta.” Một người khác quét mắt nhìn bốn phía nói, trong tay nắm chặt binh khí, không thấy bóng dáng của sợi dây nào nhưng không dám khinh thường.

“Ha ha ha, mặc kệ thế nào hiện tại chúng không xuất hiện là được.” Thấy bọn họ có vẻ đã thoát khỏi nguy hiểm lần này, có người nhịn không được tự an ủi chính mình.

“Ta, ta, ta không đi nữa!” Một lúc sau, thấy xung quanh lại có dây leo xuất hiện, có người nhịn nửa ngày rốt cục hạ quyết tâm nói, trong mắt vẫn còn cảm thấy kinh hãi, ám ảnh với sự việc vừa rồi.

Hắn không muốn chết đâu, thứ quỷ dị gì đó thật khủng khiếp, trước kia hắn chưa thấy thứ gì như vậy, không biết phía trước còn có cái gì khủng bố hơn nữa xuất hiện. Đi một đường tới đây thì bình an vô sự, vừa đến nơi này mới gặp nguy hiểm, hiện tại quay về hẳn là vẫn còn kịp, bảo tàng gì đó hắn không cần nữa, trải qua sự kiện vừa rồi, hắn mới cảm nhận sâu sắc được sinh mệnh đáng qúy nhường nào, cho nên hắn không muốn chết, hắn không cần đi nữa!

“Ta, ta cũng không đi, ta vẫn chưa không muốn chết, phía trước không biết còn có thứ gì nguy hiểm hơn, ta không đi.”

“Ta cũng không đi…”

“Ta…”

“……” Trải qua một màn kinh hoàng vừa rồi làm nhiều người vẫn còn cảm thấy sợ hãi, thấy có người lên tiếng thì lập tức đều quyết định không đi nữa.

“Hiện tại các ngươi rời khỏi đây vạn nhất có nguy hiểm phát sinh thì phải làm sao?” Mộ Dung Chí nghe thấy một đám đều nói không đi, trong lòng âm thầm nhảy dựng, các ngươi mà không đi ai đi trước dò đường cho ta?

“Không có khả năng! Cả đoạn đường chúng ta tới đây đều không có việc gì, chứng tỏ là con đường lúc trước là an toàn, chúng ta chỉ cần quay trở lại đường cũ là được, dây leo hút máu đến chỗ này mới có, nếu chúng ta đi tiếp không chừng còn có thứ đáng sợ hơn xuất hiện.” Có người nghe Mộ Dung Chí chất vấn như vậy, lập tức phản bác, căn bản không tin sẽ có tình huống như thế phát sinh.

“Nếu mọi người đều muốn rời đi thì chúng ta sẽ không miễn cưỡng, ai nguyện ý đi tiếp thì cùng tiến lên phía trước thôi.” Hồng Y nữ tử yêu diễm đứng bên cạnh nhìn những kẻ kiên quyết muốn trở về, nở nụ cười yêu mị, lên tiếng nói.

Mộ Dung Chí liếc mắt nhìn Hồng Y một cái, chỉ thấy trên mặt Hồng Y vẫn trong trẻo đầy ý cười như cũ, rồi sau đó Mộ Dung Chí nhìn về phía những người đó, nói: “Được rồi, tùy theo ý chư vị, lão phu chỉ là có chút lo lắng mà thôi, đã có người muốn đi thì xin cứ tự nhiên, còn ai nguyện ý đi tiếp thì mới bước lên phía trước.” Mộ Dung Chí đáp ứng như vậy cũng là bởi vì đã hiểu ý của Hồng Y, hơn nữa chủ tử vẫn còn ở đây, Hồng Y nói như vậy khẳng định đã được chủ tử cho phép.

“Đã như vậy chúng ta cáo từ, Mộ Dung Trang chủ, các vị cũng bảo trọng, hy vọng các vị có thể thuận lợi xông qua Vụ Lâm.” Ngô Thanh nghĩ một lúc cuối cùng vẫn quyết định trở về đường cũ, bên trong Vụ Lâm này quỷ dị khôn lường, vẫn nên an phận trở về bang phái của mình rồi quên chuyện này đi, những kẻ muốn ở lại khẳng định là người không hề tầm thường, không nên uổng phí cái mạng nhỏ này, dù sao hắn còn có vợ con cần chăm sóc.

Cung Mạch Khiêm đứng bên cạnh Vân Khinh nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Vân Khinh cảm giác được điều gì đó, ngước mắt lên nhìn về phía hắn, trên khuôn mặt tinh xảo vẫn là thần sắc lạnh nhạt như trước, nhưng trong mắt lại liên tục lóe lên quang mang.

Cung Mạch Khiêm hiểu ý nàng, thản nhiên nhìn xuống không tiếng động hỏi: Thế nào?

Vân Khinh nhìn hắn chăm chú, ngầm viết vài chữ trong lòng bàn tay hắn, Cung Mạch Khiêm hiểu ý chỉ là hơi hơi ngưng thần, trong mắt hiện lên một tia thâm thuý, tiện đà nhìn về phía hảo hữu đang đứng, không tiếng động hỏi hắn.

Phong Nhiễm Tuyệt vừa nãy đã chú ý tới thần sắc của Vân Khinh, nhìn Cung Mạch Khiêm đưa mắt qua đây lập tức không tiếng động hồi đáp: Ta đương nhiên là tuỳ các ngươi quyết định.

Hiện tại chỉ còn lại Mộ Dung Chí, Cung Mạch Khiêm, Vân Khinh, Phong Nhiễm Tuyệt, Thanh Y, Hồng Y và nam tử lạnh lùng vẫn luôn không ngừng uống rượu bên cạnh nàng và Mục Thế Thiên cùng hộ vệ đi theo bên người hắn, người khác tất cả đều từ bỏ ý định vào Vụ Lâm, không dám ở tiếp tục đi nữa, bất quá quay về đường cũ thật sự không có nguy hiểm gì như kẻ kia đã nói sao? Cái này… Khó nói.

“Tốt, những ai ở lại liền đi tiếp thôi.” Mộ Dung Chí nhìn nhìn những kẻ đã rời đi xong thu hồi tầm mắt của mình tiếp tục đi về phía trước, trong nháy mắt khi quay đầu lại, ánh mắt như lơ đãng liếc mắt về phía Hồng Y bên kia một cái, chỉ như là hành động vô tình sau đó làm như không có chuyện gì tiếp tục bước về phía trước.

Nghe Mộ Dung Chí nói vậy, những người lưu lại đều trầm mặc, im lặng đi theo ông, mà trên đoạn đường tiếp theo cũng không thấy dây leo nào xuất hiện nữa. Càng đi vào sâu, sương mù bốn phía càng trở nên dày đặc, khắp nơi đều là một khoảng mênh mông mờ ảo.

Đột nhiên bên tai Cung Mạch Khiêm truyền đến một đạo âm phong xẹt qua rất nhanh trong không khí, khí thế sắc bén mà thần tốc, nhanh đến mức khiến cho người ta không kịp né tránh. Trước khi nó sắp chạm tới Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm tùy tay vung ra một chưởng, nhìn như nhẹ nhàng nhưng cực kỳ sắc bén mà lại ẩn chứa khí phách. Chưởng phong nháy mắt đánh úp về phía cái thứ đột nhiên xuất hiện muốn đánh lén đang công kích về phía Vân Khinh.

Bụp! Đây là thanh âm thứ đó bị Cung Mạch Khiêm đánh rơi xuống mặt đất phát ra, mấy người ở đây cũng đều nghe được rõ ràng, ngay tại lúc bọn họ thoáng rùng mình, trong màn sương trắng này bọn họ chỉ có thể dựa vào tiếng gió mà phán đoán vị trí chúng nó sẽ đánh tới, thứ kia lại càng không ngừng công kích về phía bọn họ. Bụp! Rầm! Bụp!… May mắn năng lực phản ứng và võ công của bọn họ cũng không kém, nếu không đã phải bỏ mình dưới tình huống đó trong màn sương mù dày đặc này rồi.

Trên mặt đất bốc lên mùi vị tanh tưởi từ xác của những thứ kia, không ngừng tràn lan trong không khí.

“Bế khí! Mùi này có độc!” Vân Khinh là người đầu tiên phản ứng lại, rất nhanh lên tiếng nhắc nhở, sau đó xuất ra một viên đan dược đưa cho Cung Mạch Khiêm bên cạnh nàng. Cung Mạch Khiêm tiếp nhận không chút do dự bỏ vào miệng, không khó nuốt như đan dược bình thường mà có mùi vị ngọt lành dễ chịu lan ra ở trong miệng, làm cho tinh thần và thể xác người ta thư sướng.

“Tê -” Một âm thanh hút khí nho nhỏ vang lên, mọi người đều tự hiểu phải nhanh chóng giải quyết thứ không rõ ràng kia, đặc biệt dưới tình huống sương mù dày đặc thế này lại càng bất lợi cho bọn họ, xuất chiêu không chút lưu tình chém giết bốn phía.

Vân Khinh thân thủ nhanh nhẹn tránh đi công kích của thứ kia. Thanh Y vẻ mặt lạnh lùng như trước vung trường kiếm trong tay, mỗi một chiêu thức đều sạch sẽ lưu loát, không có chút màu mè thừa thãi. Phong Nhiễm Tuyệt cũng mang vẻ mặt thoải mái tự tại tiêu diệt gọn ghẽ những thứ muốn công kích về phía y, một chút cũng không nhìn ra y đang nín thở.

Bế khí đối với người bình thường mà nói rất khó để kiên trì lâu được, nhưng đối với các cao thủ nội công thâm hậu mà nói, đây chẳng qua chỉ là việc cỏn con. Xung quanh có thể nghe thấy thanh âm đánh úp tới chỗ bọn họ càng ngày càng nhiều, từng đạo bóng đen di động càng ngày càng thêm nhanh, triển khai tấn công càng mạnh mẽ hơn, động tĩnh cũng càng lúc càng lớn.

“Không tốt! Mấy thứ này có vẻ như càng ngày càng nhiều, nơi này không nên ở lâu, chúng ta phải phá vòng vây ra ngoài!” Mộ Dung Chí nói xong liền không ngừng vung trường kiếm trong tay muốn mở đường thoát thân, dưới loại tình huống nguy cấp này mọi người cũng đều nhất trí phối hợp với ông, cố gắng mở một đường máu.

Mọi người không ngừng vừa vung vũ khí trong tay chém giết những bóng đen xung quanh vừa tranh thủ chạy về phía trước, bóng đen bám sát truy đuổi bọn họ không dừng. Chạy một hồi, phía sau dường như là đã không còn bóng đen đuổi theo nữa, thế giới lại khôi phục yên tĩnh như ban đầu, sương trắng cũng dần dần tản ra, tuy rằng chưa hoàn toàn tiêu tán hết nhưng ít ra so với lúc trước thì rõ ràng hơn rất nhiều, hiện tại có thể thấy rõ gần hết cảnh vật xung quanh.

Nhìn đến vật nằm tan tác đứt đoạn trên mặt đất, có vẻ giống những dây leo tập kích bọn họ lúc nãy, nhưng khác nhau ở chỗ là dây lần này thô to hơn một chút so với lần đầu tiên gặp phải, mặt trên có một vài vết xước lớn nhỏ không đồng đều, hơn nữa chất lỏng chảy ra cũng không phải màu đỏ tươi mà là đỏ thẫm, còn tản ra một cỗ mùi tanh tưởi nồng nặc, nếu như hít vào nhiều một chút là lập tức đi gặp Diêm Vương luôn, may mắn có Vân Khinh phản ứng mau lẹ lập tức bảo bọn họ bế khí mới không bị khí độc xâm nhập thân thể.

“Ưmm…” Đột nhiên Mục Thế Thiên phát ra một tiếng rên rỉ, có vẻ chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, may mắn được hộ vệ bên người hắn ta nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, bằng không hắn sẽ ngã xuống đống hỗn hợp chất lỏng phân tán trên khắp mặt đất.

“Chủ tử! Chủ tử, người sao lại bị thương?! Là thuộc hạ bảo hộ không chu toàn, thuộc hạ…” Mạc Lâm nhìn thân thể Mục Thế Thiên đột nhiên ngã xuống sắc mặt thì tái nhợt còn môi biến thành màu đen, vội vàng đỡ lấy hắn ta, nhìn thấy trên cánh tay hắn ta là một vết thương đang còn chảy máu, vẻ mặt tự trách, lo lắng không thôi.

Vết thương trên cánh tay của Mục Thế Thiên không nông không sâu, vết thương này là do những sợi dây hút máu vừa nãy đánh lén nhân lúc hắn ta không chú ý, tuy rằng Mục Thế Thiên phản ứng lại nhanh nhưng là vẫn chậm một bước.

“Trước mắt cho hắn ăn cái này vào đi.” Vân Khinh đi qua, xoè tay ra, trong lòng bàn tay có một viên thuốc màu đen, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ.

Mạc Lâm nhìn nhìn viên thuốc Vân Khinh đưa qua, không lập tức nhận lấy cho chủ tử hắn ăn vào mà nhìn viên thuốc kia, vẻ mặt có chút do dự, hắn không thể để chủ tử xảy ra một chút sai lầm nào, vạn nhất…

Vân Khinh thấy hắn không tiếp nhận cũng không có nửa điểm hờn giận, trên khuôn mặt thanh tú vẫn là thần sắc lạnh nhạt, đứng đó đợi hắn đưa ra quyết định cuối cùng. Trong mắt Mạc Lâm lóe lên tia giãy dụa, nhưng nhìn Mục Thế Thiên ẩn nhẫn tiếng rên, còn có sắc mặt tái nhợt và đôi môi biến đen, cắn răng một cái, lấy viên thuốc trong tay Vân Khinh đưa vào miệng Mục Thế Thiên, đánh cược một phen vậy.

Mạc Lâm khẩn trương nhìn chằm chằm Mục Thế Thiên, xong sau khi viên thuốc kia vào miệng hắn ta, không lâu sau sắc mặt Mục Thế Thiên đã tốt hơn rất nhiều, đôi môi màu đen dần dần trở nên hồng nhuận, vẻ mặt vốn đang ẩn nhẫn thống khổ cũng dần dần dịu lại, dược hiệu đã phát huy tác dụng. Mạc Lâm thấy vậy thì cảm kích nhìn Vân Khinh, chân thành nói lời cảm tạ với nàng: “Đa tạ ân cứu mạng của cô nương, Mạc Lâm vô cùng cảm kích.”

“Không có gì.” Vân Khinh thản nhiên nói, sau đó liền trở lại bên cạnh Cung Mạch Khiêm, bộ dạng vân đạm phong khinh như thể người không phải là nàng cứu.

“Không nghĩ tới trên người cô nương có đan dược có thể giải độc nhanh như vậy, chẳng lẽ cô nương biết y thuật?” Hồng Y nghi hoặc hỏi, mọi người ở đây đều thấy được hiệu quả của viên thuốc kia, nhìn tình trạng Mục Thế Thiên chuyển nguy thành an, trong lòng nhịn không được sợ hãi cảm thán hiệu quả của đan dược đó.

“Không biết.” Vân Khinh thản nhiên phun ra hai chữ, thái độ xa cách không muốn nhiều lời.

“Ha ha…” Hồng Y thấy Vân Khinh có vẻ không muốn nói nhiều thì cũng không hỏi tiếp mà chỉ cười cười.

“Đi nhanh đi, chúng ta cố gắng trước khi trời tối phải đi qua được Vụ Lâm.” Giọng nói từ tính dễ nghe từ bạc môi tràn ra, Cung Mạch Khiêm liếc mắt nhìn bạn tốt và Thanh Y một cái thấy hai người bọn họ đều vô sự thì không e dè nắm tay Vân Khinh tiếp tục tiến lên đằng trước.

Nam tử đạm mạc vẫn chưa từng nói tiếng nào nhìn bọn họ hai tay đan vào nhau sóng vai mà đi, trong đôi mắt lãnh đạm u hàn kia chợt lóe lên một tia dị sắc mà bọn họ vẫn chưa hề phát hiện ra, mau tới mức làm cho người ta khó có thể nắm bắt.

Thanh Y yên lặng đi theo, Phong Nhiễm Tuyệt nhìn qua Thanh Y rồi lập tức đuổi theo, cũng sóng vai cùng nàng bước đi.

Hơi thở nam tính liên tục tản ra từ nam tử bên cạnh làm cho Thanh Y có muốn bỏ qua cũng không được. Vẫn chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một nam tử như vậy nên Thanh Y có chút không được tự nhiên, chỉ có điều Thanh Y cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ dùng cặp mắt lạnh lùng liếc Phong Nhiễm Tuyệt một cái, vừa đủ để biểu đạt ý tứ của nàng, ánh mắt ấy là muốn bảo Phong Nhiễm Tuyệt cách xa mình ra một chút.

Phong Nhiễm Tuyệt đương nhiên thấy được ánh mắt của Thanh Y cũng hiểu được ý tứ trong đó, nhưng y thật vất vả mới có cơ hội tiếp cận băng sơn mỹ nhân bảo y làm sao buông tha cho được? Vì thế người nào đó thực vô sỉ xem nhẹ cái ánh mắt kia của nàng, giả bộ cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng không biết, mặt dày bám theo Thanh Y. Ai nha, trời hôm nay sao mà xanh như thế? Ánh mặt trời sao mà tươi đẹp như vậy? Tiếng chim hót sao mà, khụ khụ, được rồi, không có chim ở chỗ này…

Đi một đoạn đường nữa cũng không có thêm thứ quỷ dị gì xuất hiện. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương hoa phất vào mặt, quanh quẩn ở chóp mũi, làm cho người ta có cảm giác mê say, khiến người ta nhịn không được muốn đắm chìm trong đó, không đúng! Mùi này sẽ làm người ta… Vân Khinh nhíu mi cảm giác được có gì đó không thích hợp, ngay tại thời điểm ấy, trên tay cảm giác được một lực đạo siết nhẹ nhưng không làm đau nàng.

Ngước mắt nhìn về phía nam tử bên cạnh, chỉ thấy con ngươi đen thâm thuý của hắn nồng đậm nhu tình giống như mang theo sức mạnh có thể ngăn cản hết thảy gian nan hiểm trở, không tiếng động nói cho nàng biết, có hắn ở đây, hắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt.

Chỉ một cái liếc mắt, hai người không cần mở miệng nói gì cũng có thể hiểu được suy nghĩ và ý tứ của đối phương, Vân Khinh nắm chặt bàn tay to lớn ấm áp của hắn, con ngươi đen láy như trân châu cũng lóe lên sự tín nhiệm, ánh mắt tràn đầy màu sắc vui vẻ, tinh thần phấn chấn.

Thấy được tâm ý của Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm nắm chặt tay nàng đưa mắt nhìn những người khác, lên tiếng nhắc nhở: “Bế khí, mùi hoa này có vấn đề.”

Những người đó cũng phát hiện có gì đó không thích hợp nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào không đúng, lúc này sương trắng lại lại dần dần trở nên dày đặc, làm cho trong lòng người ta loáng thoáng cảm thấy bất an.

“Tuyệt, Thanh Y giao cho ngươi. Thanh Y, tự bảo hộ bản thân cho tốt, ta không có việc gì.” Sương trắng ngày càng đậm che mất tầm mắt mỗi người, Vân Khinh thản nhiên truyền âm cho Thanh Y và Phong Nhiễm Tuyệt.

Khụ khụ, nghe được lời nói của Vân Khinh, Phong Nhiễm Tuyệt có chút hốt hoảng, y thực hoài nghi Vân Khinh có phải đã nhìn ra tâm tư của mình đối với Thanh Y mỹ nhân hay không, bằng không võ công cao thâm như Thanh Y sao còn cần y bảo hộ? Khụ khụ, tuy rằng Thanh Y muội muội là nữ tử, nhưng nàng không phải nữ tử bình thường nha, cho nên, y thật sự rất hoài nghi đấy… Quả nhiên Vân Khinh với Khiêm là cùng một loại người, khôn khéo muốn chết.

Nhưng oán thầm thì oán thầm, Phong Nhiễm Tuyệt vẫn thực cao hứng khi Vân Khinh nói câu ấy bởi vì được đi bên cạnh Thanh Y. Phong Nhiễm Tuyệt tự nhiên nhanh chóng cầm tay của Thanh Y, cảm nhận được xúc cảm mềm mại từ bàn tay mảnh khảnh trắng nõn ấy, trong lòng Phong Nhiễm Tuyệt kích động kêu một cái! Tâm thần nhộn nhạo! Rốt cục y cũng …