Khi Vai Ác Xuyên Thành Nữ Chủ Ngược Văn

Chương 4: Em ngủ ở đây



Ngụy Tu tuy lạnh nhạt từ trong xương cốt, nhưng khi đối mặt với việc Long Điềm Điềm cầu cứu, hắn vẫn đủ nhanh chóng, hơn nữa không biết lần này hắn nghĩ kiểu gì, mà không phải có mỗi một mình hắn về, mà là cả hắn với Long Điềm Điềm cùng về nhà.

Thời điểm Ngụy Tu tới nơi, Long Điềm Điềm giả vờ từ trong kẽ núi chui ra, kẽ hở này rất hẹp, người trưởng thành căn bản vào không được, chỉ có thân hình thiếu nữ nhỏ xinh của Long Điềm Điềm, mới có thể chui vào bên trong khe hở này.

Lúc này cái cớ cô dùng cũng vừa lúc phù hợp, Long Điềm Điềm nói với Ngụy Tu, bởi vì cô giả vờ chui vào kẽ núi này, nên mấy người đó mới không bắt được cô.

Bộ dáng của cô thật sự quá thảm, toàn thân trầy da rất nhiều, cũng đủ để ai có thể nhìn ra cô mảnh mai như thế nào, nhưng phải chui tọt vào trong này, mới có thể may mắn tránh thoát một kiếp, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Long Điềm Điềm vốn dĩ muốn đóng kịch một chút, thuận tiện giả vờ nhu nhược đáng thương mà nhào vào lòng người khác gì gì đó, nhưng Ngụy Tu lại ngăn chặn hành động của cô lại, lại còn trừng mắt nhìn cô.

Cô ôm lấy bả vai của mình, khẽ run rẩy, Ngụy Tu đứng trước mặt cô tiến thoái lưỡng nan một lúc, rồi vẫn là nói, "Đã trễ thế này, em ở chỗ này một mình khẳng định không được, em......"

Long Điềm Điềm biết hắn có khả năng lại muốn khuyên cô về nhà, cô lập tức lắc đầu, "Không được, ba em hôm nay uống say, sau khi ông uống say sẽ mượn rượu làm càn đánh người, nếu em không ở nhà, ông ấy sẽ không đánh mẹ em nghiêm trọng như vậy, nhưng nếu em trở về, ông ấy liền sẽ hung hăng đánh cả mẹ và em......"

Long Điềm Điềm duỗi tay lau nước mắt một phen, giương mắt nhìn Ngụy Tu, "Bởi vì ba em muốn có con trai, khi nhìn đến em ông ấy sẽ lại giận chó đánh mèo mà đánh mẹ em, ông ấy nói em là thứ vô dụng......"

Ngụy Tu nhấp miệng, vẫn là thập phần khó tin, trên thế giới này như thế nào sẽ có người như vậy?

Hắn dừng một chút nói, "Anh sẽ bảo vệ em."

Long Điềm Điềm thật sự là không nhịn cười được, bất quá cô rất mau biến nụ cười này thành nụ cười tự giễu, biến thành nụ cười buồn thảm, cô nói, "Anh cho rằng em chưa có nếm thử qua sao?"

"Cảnh sát của tổ dân phố sẽ cho người tới khuyên trở, mỗi lần họ đến khuyên bảo, ba em đều đáp ứng, nhưng khi những người đó đi rồi, ông ấy lại làm mọi việc trở nên trầm trọng thêm." Long Điềm Điềm nói, "Nghiêm trọng nhất là một lần, ông ấy bị giam giữ, phạt tiền, nhưng nhà của em không có tiền a, hơn nữa mẹ em với em.... Còn cần ba em kiếm tiền sống qua ngày, nếu có một ngày ông ấy bị giam giữ, anh...."

Sau khi Long Điềm Điềm nói xong, dừng một chút, cắn môi thấp thấp nói, "Anh không hiểu."

Hai người bảo vệ kia đều lộ ra ánh mắt đồng tình, kỳ thật đương nhiên không phải không có phương pháp xử lý, cái này tốt xấu là pháp luật xã hội, chỉ cần không cam lòng sống như vậy, luôn có cách có thể thay đổi, chỉ là nguyên bản cốt truyện viết như vậy, nguyên thân không có tự mình thay đổi ý thức, chỉ có thể chịu mọi chuyện sinh sôi.

Nếu tao ngộ loại chuyện này thật là Long Điềm Điềm bản thân? Đó chính là một câu chuyện đầy ức chế.

Việc cô làm ra con đường không thể đi, không nơi nương tựa mà vô lực, thay đổi hình tượng thành chân yếu tay mềm, đều chỉ là vì để khiến Ngụy Tu mềm lòng.

Ngụy Tu từ nhỏ sống rất tốt, sợ là không có biện pháp lý giải với tình cảnh nhân sinh thê thảm như vậy, nhưng tâm của thiếu niên chẳng sợ trời sinh lương bạc, cũng sẽ không thật sự cứng rắn như sắt đá, hắn cuối cùng giật giật môi, nói, "Anh cho em mượn phòng nghỉ một đêm."

Long Điềm Điềm nếu không phải hiểu biết cốt truyện, cô cũng phải hoài nghi liệu Ngụy Tu thật sự có căn nhà kim ốc tàng kiều hay không, đến như vậy mà hắn cũng không chịu mang cô về nhà?

Được rồi.... Long Điềm Điềm cắn răng, cúi đầu nói, "Em.... Không có mang giấy chứng minh nhân dân."

Ngụy Tu ngẩn ngơ, hắn cũng không mang, nhìn về phía phía sau hai bảo vệ đằng sau, hai người đó cũng không mang.

Vì thế hắn rối rắm đến nỗi mặt cũng vặn vẹo, lại làm Long Điềm Điềm ở trong ban đêm gió lạnh đợi vài phút, mới cắn răng nói, "Vậy em.... Về nhà anh một đêm trước, được không?"

Ngụy Tu dò hỏi Long Điềm Điềm, mục đích của Long Điềm Điềm cuối cùng cũng đạt được, cô liền điên cuồng gật đầu, bất quá cô vẫn muốn đóng kịch, cô ngẩng đầu, nước mắt dàn dụa mà âm nghẹn ngào, "Cảm ơn anh, thật sự phiền toái, Ngụy Tu, anh thật tốt......"

Thanh âm nhỏ bé tuy rằng trộn lẫn với vẻ nức nở cùng bất lực, nhưng lại tràn ngập ỷ lại cùng cảm kích, còn mang một chút vẻ làm nũng, hai người bảo vệ tức khắc ý thức được chính mình chỉ là bóng đèn, liếc nhau, lặng yên không một tiếng động mà lui về phía sau, đi lái xe.

Mà Ngụy Tu tựa hồ còn đang rối rắm, rõ ràng là chính hắn mở miệng mời Long Điềm Điềm đến nhà hắn, mặt hắn lại giống như không vui, Long Điềm Điềm lén lút tới gần hắn, nắm lấy góc áo của hắn, kêu tên của hắn một tiếng, hắn mới nhấp môi nói, "Đi thôi."

Long Điềm Điềm rụt rụt bả vai, đi theo phía sau Ngụy Tu, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Thật lạnh a......"

Ngụy Tu nghe xong đầu cũng không quay lại, cũng cảm thấy ban đêm có chút lạnh, kéo khóa áo lên, mắng một tiếng rồi kéo áo cao lên cằm mình, tay bỏ trong túi, ai cũng không yêu.

Long Điềm Điềm:...... Được, rất tốt.

Cô nhịn không được mà rít gào ở trong đầu với hệ thống, thời điểm cô làm vai ác, nhìn đến nữ bé gái đau khổ, nam chủ yêu đến chết đi sống lại, như thế nào mà lúc đến phiên cô đau khổ, cô lại phải tìm đủ mọi cách để hạ gục cái cây gỗ cứng này?!

Hệ thống còn nghĩ rằng cô thật sự buồn, cho cô sự ấm áp rồi an ủi nói —— chủ nhân, cô đừng quên, thế giới này nguyên kịch bản là ngược luyến tình thâm, nam chính hắn chính là có loại tính cách này.

Long Điềm Điềm lùi cách Ngụy Tu hai bước rồi hừ lạnh một tiếng, hệ thống lại tin tưởng vững chắc nói —— bất quá! Tôi tin chủ nhân rất mau có thể thu phục được hắn!

Long Điềm Điềm đi phía sau Ngụy Tu, nhưng sau khi lên xe cô lại cảm thấy cạn lời, Ngụy Tu ngồi ở hàng phía trước, còn cô cùng bảo vệ ngồi ở hàng phía sau.

Bảo vệ đại khái cảm giác được oán khí của Long Điềm Điềm, có chút xin lỗi mà nhìn cô một cái, được, giờ ý đồ giả bộ ngủ dựa trên người Ngụy Tu chắc chắn cũng sẽ không thành, cô chỉ có thể làm bộ nhỏ yếu bất lực lại đáng thương mà rúc ở ghế sau.

Xe thong thả chạy trên phố, thời điểm tới nhà Ngụy Tu, Ngụy Tu đã mơ mơ màng màng muốn ngủ rồi, Long Điềm Điềm một bụng đầy lời ngon ngọt không thể thổ lộ, đi theo phía sau Ngụy Tu đến cửa, sau khi Ngụy Tu thay đổi dép để vào phòng khách, cũng chưa thèm tìm giúp cô một đôi dép lê.

Long Điềm Điềm cắn răng bước chân vào cửa, Ngụy Tu ở một chỗ rẽ đẩy ra một gian phòng, hàm hồ mà nói một tiếng, "Em ngủ ở đây."

Tiếp theo cũng chưa liếc mắt nhìn Long Điềm Điềm một cái, ngáp liên miên mà đi lên tầng, hắn mỗi ngày 8 giờ rưỡi là phải ngủ đúng giờ, ngoại trừ tiết tự học buổi tối, đồng hồ cũng bị hắn tàn phá nhiều đến nỗi hầu như không còn, hắn trở lại phòng của mình, cửa cũng quên khoá, ngả đầu liền ngủ rồi.

Long Điềm Điềm cảm giác chính mình như là chó con đi lung tung được nhặt về, vẫn cos một loại cảm giác không tình nguyện, lại lung tung mà bị tùy ý một tắc, mặc kệ chết sống thế nào cũng được.

"Loại nam nhân này cũng có người thích sao?" Long Điềm Điềm cười lạnh nói với hệ thống "Hắn trừ bỏ có gương mặt kia, còn lại thật là......"

Long Điềm Điềm còn chưa nói hết, lập tức vào phòng mà Ngụy Tu sắp đặt cho cô, mở đèn lên, rồi đến phòng tắm rửa mặt.

Đương nhiên, Ngụy Tu nhà bọn họ tùy tiện một gian phòng, cũng khá hơn nhiều so phòng của nữ chủ Bạch Diệc, sau khi Long Điềm Điềm rửa mặt xong cô liền mặc chiếc áo tắm dài bước ra khỏi phòng tắm, thời điểm nhào vào trên giường mơ màng sắp ngủ, liền cân nhắc bước tiếp theo phải dùng kế hoạch gì để làm cho nam chính hứng thú, chỉ là muốn hệ thống ghi hình phòng khách của căn nhà này một chút, gửi cho Ngụy Tín Nhiên.

Sau đó cô liền chìm vào trong giấc mộng.

Đêm nay Long Điềm Điềm mơ một giấc mơ, giấc mơ này dẫn dắt cô, trong mơ cô đánh gãy chân của Ngụy Tu đem hắn trói chặt ở trong phòng, sau đó mỗi ngày cùng hắn ân ân ái ái rất nhẹ nhàng mà hoàn thành nhiệm vụ, thời điểm "Ngọt ngào" nhất, kết thúc tiểu ngọt văn, sau đó được tích phân rồi thoát khỏi thế giới.

Sáng ngày hôm sau, khi nghĩ đến giấc mơ tối qua, thần khí của Long Điềm Điềm thanh sảng ý nghĩ thông thuận.

Đĩ con mẹ nó lại phải diễn kịch để công lược, trước kia cô vẫn là đi đường thuận tay thôi, việc câu dẫn người cô thật sự không có thành thạo, cô đã giả vờ đến nỗi chịu không nổi nữa rồi.

Sau khi Long Điềm Điềm rửa mặt xong liền nhìn thấy cái váy rách rưới của mình thật sự mặc không được, liền đơn giản mặc áo tắm dài đi ra ngoài, tùy tay cầm lấy bánh sandwich mà người hầu chuẩn bị cho Ngụy Tu, vừa ăn vừa đi ra chỗ cửa, lại gặp được Ngụy Tu đang đi đến, cô cũng không có liếc mắt nhìn hắn một cái, mà là lập tức đi ra ngoài.

Hắn đứng ở cửa, nhìn thoáng qua trong đĩa thức ăn của mình đã mất đi chiếc bánh sandwich, lại nhìn thoáng qua Long Điềm Điềm đang chậm rì rì đi tới cổng lớn, sau đó hắn đứng ở cửa sửng sốt một lúc lâu.

Trong đầu, hệ thống lại bắt đầu có ý đồ thuyết phục —— ký chủ, bây giờ cưỡng chế tình yêu thật sự không lưu hành!

"Anh sinh thành văn tự, chỉ cần chụp tốt, nội dung không phải có thể biên soạn sao......" Long Điềm Điềm ra khỏi cửa lớn, nhún vai vẻ muốn nói không sao cả.

—— nhưng như vậy là vi phạm quy định!

Hệ thống kêu rên một tiếng, Long Điềm Điềm làm bộ nghe không thấy, thời điểm đi dọc ven đường, tùy tay click mở màn hình nhìn đến tiêu đề mà hệ thống viết hôm qua, # tiểu bạch hoa đêm khuya hiểm gặp nạn, công tử hào môn ẩn hình nhiệt tình vươn tay cứu giúp, thiếu nam thiếu nữ ở cùng một chỗ, tình yêu đẹp như hoa liệu có bùng cháy?! #

Rất hiển nhiên là có ảnh chụp, có một bức là Ngụy Tu đang mang theo Long Điềm Điềm rời khỏi công viên rồi đi lên xe, hắn từ kính chiếu hậu nhìn Long Điềm Điềm ngồi rúc mình ở ghế sau.

Nhiếp ảnh gia thật sự lợi hại, có thể đem thần sắc lạnh nhạt của Ngụy Tu sửa ra vài phần ôn nhu, vài phần ngượng ngùng, quả thực như là hắn muốn ngồi ở ghê sau, nhưng lại ngượng ngùng.

Còn có một bức chính là nơi Ngụy Tu an bài cho Long Điềm Điềm, nháy mắt xuay người, hắn giơ tay chuẩn bị che miệng ngáp, nhưng góc độ chụp này, lại như là muốn sờ đầu của Long Điềm Điềm, không có chụp đến gương mặt ngáp ngủ của hắn, liền như vậy nhìn động tác dưới cổ, xác thật ái muội lại ngọt ngào.

Long Điềm Điềm hết sức vui mừng, trêu chọc nói, "Anh xem liệu cái này có thể sẽ xảy ra không? Cái này mà có thể moi ra được thì cũng rất lợi hại, anh cố lên nha!"

Hệ thống tự bế, Long Điềm Điềm chậm rì rì mà đi trên đường, thời điểm vừa muốn đi đến đầu phố, có chiếc xe dừng bên cạnh cô, cửa sổ xe mở xuống, thế nhưng hóa ra là Ngụy Tín Nhiên.

"Cô thật sự là từ nhà hắn đi ra?!" Ngụy Tín Nhiên có chút khó tin, vỗ tay bạch bạch, "Lợi hại lợi hại."

Long Điềm Điềm tối hôm qua làm hệ thống cấp Ngụy Tín Nhiên đã phát Ngụy Tu gia phòng khách, chính là để chứng minh với hắn cô có năng lực đeo bám Ngụy Tu, muốn đem tiền Ngụy Tín Nhiêm lừa gạt tới tay, không nghĩ tới Ngụy Tín Nhiên lại sớm tìm tới như vậy.

"Đi đi đi, cô vẫn phải về nhà đi học mà, lên xe đi," Ngụy Tín Nhiên để tài xế dừng xe lại, rồi kéo tay Long Điềm Điềm lên xe.

Vẻ mặt của Ngụy đại thiếu bát quái, biểu cảm nhìn Long Điềm Điềm như là đang xem khủng long quý hiếm, Long Điềm Điềm bị hắn làm đến không hiểu ra sao, Ngụy Tín Nhiên lại hỏi, "Cô dùng biện pháp gì để đi vào nhà hắn, có thể nói cho tôi hay không?!"

Long Điềm Điềm không thể hiểu được, "Đương nhiên là hắn mang tôi trở về."

"Sao có thể!" Ngụy Tín Nhiên ha ha cười hai tiếng, tiếp theo chậc chậc chậc nói, "Tiểu tử này có bệnh a, cô không biết đi!"

Long Điềm Điềm nghĩ đến bộ dáng lạnh nhạt của Nguỵ Tu, xác thật cảm thấy hắn không bình thường, vì thế nói, "Đã nhìn ra."

Ngụy Tín Nhiên lại nói, "Thực sự đó! Cô có biết hay không, lão nhân nhà chúng tôi thật sự không thể vào căn nhà đó, tiểu tử kia rất dễ nói chuyện với người khác, nhưng sau chuyện đó thì hắn lại giống như một con chó điên, sau khi mẹ hắn chết, trừ bỏ người hầu của hắn thì hắn không cho người ngoài nào khác vào nhà hắn cả, đặc biệt là ba ba tôi, ha ha ha —— hắn nói mẹ hắn còn chưa đi, vẫn còn đang ở trong nhà, hắn còn nói rằng nếu có người khác tới thì sẽ dọa mẹ hắn, cô nói xem hắn có phải có bệnh ha hay không ha ha ——"

Chuyện này Long Điềm Điềm thật đúng là không biết, trong đầu cô hỏi hệ thống —— bên trong cốt truyện có nói không?

Hệ thống cũng nói không có, rất hiển nhiên việc này đã bị cắt bớt đi.

Bất quá cô lúc này không cảm thấy Ngụy Tu có bệnh gì, hắn có khả năng là quá nhớ nhung tới mẹ hắn, có một khoảng thời gian, sau khó Long Điềm Điềm mất đi mẹ của mình thì cũng rất hoảng hốt, nhưng cô vẫn cảm thấy bà ấy còn ở trên đời.

Cô bây giờ cười cạc cạc cạc như một con ngỗng ngược lại nhìn Ngụy Tín Nhiên như là hắn có bệnh

"Được, tôi tin lời của anh." Sau khi Ngụy Tín Nhiên thu lại nụ cười, đưa cho Long Điềm Điềm một tờ chi phiếu, lúc này đây đúng là Long Điềm Điềm một lần muốn những cái đó, hắn cho cô rất thống khoái, sau khi đưa xong liền hỏi, "Tiền cho cô, dùng người thì không nghi, bất quá cô có thể nói cho tôi kế hoạch tiếp theo không? Tôi tương đối tò mò."

Long Điềm Điềm đem chi phiếu cất vào túi trong váy, chi phiếu tự động vào không gian của hệ thống, cô dựa vào ghế nói, nói, "Anh xử lý chuyện của ba tôi trước đã."

Long Điềm Điềm nói, "Chỉ là anh phải nghĩ biện pháp làm ông ấy đời này đều cử động không được, anh có thể làm được không?" Nếu hắn làm không được thì sẽ đến phiên cô tới vậy

Ngụy Tín Nhiên bị bộ dáng híp mắt của Long Điềm Điềm dọa sợ một chút, không thể cử động linh hoạt, vậy chỉ có thể là tàn tật.

Ngụy Tín Nhiên nói tiếp, "Chuyện này, chút lòng thành, bất quá kia cha cô, cô nhẫn tâm sao?"

"Mỗi ngày ba anh đều đánh anh với anh, anh có luyến tiếc không?" Long Điềm Điềm hỏi lại.

Ngụy Tín Nhiên đã sớm điều tra thân thế của Long Điềm Điềm, đương nhiên biết Bạch Chính Quốc, là con người chó má đến thế nào.

Bất quá một cô gái có tâm tư tàn nhẫn thành như vậy, Ngụy Tín Nhiên vẫn không quá tin tưởng, lại nói, "Nhưng theo tôi được biết, nhà của cô chỉ dựa vào số tiền cha cô kiếm được để sống, hắn nếu là phế đi, nhà các ngươi về sau nên làm cái gì bây giờ đâu?"

Long Điềm Điềm cười rộ lên, vỗ vỗ chính mình, "Anh không phải là đã cho tôi tiền rồi sao, cả đời của ông ta có thể kiếm ra số tiền ấy sao?"

Ngụy Tín Nhiên nhướng mày, (*) độc nhất phụ nhân tâm hắn xem như đã lĩnh hội được rồi, hành sự của cô bé này so với tiểu thúc thúc của hắn còn tàn nhần hơn, hắn xác thật tin cô có thể đeo bám lấy Ngụy Tu.

(*): Độc nhất là lòng dạ đàn bà

"Vậy chuyện của cha cô thì cô tính làm thế nào?" Ngụy Tín Nhiên vẫn muốn biết bây giờ cô phải làm sao

Khi hắn và cô nói chuyện thì chiếc xe đã tấp vào khu phố mà Long Điềm Điềm đang sống, Long Điềm Điềm cũng không sợ nói cho hắn, nói thẳng, "Đem chân ông ta đánh gãy, khóa ông ta lại, sau đó chậm rãi làm."

Chủ yếu là tính hắn quá khó làm, cô cũng không am hiểu cách câu dẫn người, thật sự ngại mệt, đành phải dùng biện pháp này.

Lời này cũng không biết nơi nào làm Ngụy Tín Nhiên xúc động mà cười khoái chí, hắn cứ cười mãi cho đến Long Điềm Điềm xuống xe hắn vẫn còn đang cười, Long Điềm Điềm hợp lý hoài nghi bệnh tâm thần của hắn có phải đã thời kì cuối hay không, tới đầu ngõ xe không thể vào được, cô chạy nhanh xuống xe, cô cũng không quay đầu lại mà chui vào trong hẻm nhỏ mà đi, vừa đi cô còn lẩm bẩm, "Chạy mau chạy mau, bệnh tâm thần có thể lây bệnh."

Sau khi về đến nhà, thời gian này, Bạch Chính Quốc đã đi làm, mẹ của Bạch Diệc ở nhà.

Lưu Thúy Liên thật sự cũng chỉ nữ nhân ở nông thôn không có kiến thức gì, thế giới này, ở trong nhiều vùng núi xa xôi, việc trượng phu đánh thê tử phi thường phổ biến, bởi vậy Lưu Thúy Liên kỳ thật cũng không thảm như lời mà Long Điềm Điềm nói với Ngụy Tu.

Mặc dù bà thường xuyên bị đánh, nhưng cũng không nghĩ tới việc muốn chạy trốn, bà đôi khi cũng mắng nhiếc thân thể này của Long Điềm Điềm là vô dụng, nhưng bà cũng thiệt tình mà đau xót cho cô ấy, chỉ tiếc nguyên thân Bạch Diệc ở trong cốt truyện tự cho mình cô đơn tịch mịch không ai yêu thương.

Nam chủ Ngụy Tu mới là ánh sáng của cô ấy, cô chưa từng nghĩ rằng nữ nhân thô lỗ này quan tâm đến cô, cũng không thể hiểu tại sao tay chân mẹ cô không thiếu, rõ ràng có thể chạy, lại còn lựa chọn cuộc sống khổ ải này.

Trong nguyên tác cốt truyện, Bạch Diệc đã từng tự sáng tỏ, nếu sau này cô bị đánh, mẹ cô vẫn sẽ luôn muốn cô chịu đựng, chịu đựng, cô thật sự kiên nhẫn đủ rồi.

Long Điềm Điềm nghĩ đến đây liền cười, một bên cắn chiếc bánh rán mà Lưu Thúy Liên nữ sĩ làm một chút, một bên yên lặng mà hưởng thụ việc nữ nhân xa lạ này nhục mạ lải nhải quan tâm.

Có mẹ thật tốt a, Long Điềm Điềm muốn cùng mẹ cô sống nương tựa lẫn nhau cả đời, cô thật sự chưa từng có đủ, chẳng sợ mẹ cô có sống thọ hay không, cô vẫn muốn hưởng thụ thêm tình thương của mẹ, cô còn muốn trở về, một lần nữa đầu thai làm con gái của bà, nhưng nếu đầu thai, sẽ mất rất nhiều tích phân a.

Ai, nhiệm vụ lần này làm xong, không biết có thể đủ hay không......

"Con nói một chút! A! Cả đêm đi đâu?!" Lưu Thúy Liên không buông tha mà lôi kéo cổ áo ngủ của Long Điềm Điềm, không cho cô ăn được cái gì, ném tới ném đi, "Quần áo này là con lấy từ đâu ra, cha con nói với mẹ! Con có phải có bạn bè gì hay không? Con....."

"Con nói với mẹ, các con đã ngủ với nhau đi?!"

Long Điềm Điềm nghẹn lời, cười dừng lại, lắc đầu, "Không có, cha con lừa mẹ, lời ông ta nói mẹ cũng tin, hắn ngày hôm qua ở trên phố đánh ta, còn lấy tiền bạn của con, con không dám về nhà, mà là đi về nhà hắn."

Lưu Thúy Liên hiển nhiên đối với việc xấu của chồng thì đã không còn tín nhiệm, hoàn toàn tin lời Long Điềm Điềm nói, mới hậu tri hậu giác mà thấy được năm ngón tay in hằn trên mặt cô đã được hệ thống làm cho tiêu bớt, thở dài nói, "Ai, nhanh ăn đi, mỗi ngày a, nhịn một chút, cha con tuổi tác lớn lên chút nữa thì sẽ không được rồi."

Long Điềm Điềm bị câu này của Lưu Thúy Liên làm cho bị sặc, còn nghĩ rằng chính mình quay ngựa, bất quá hệ thống rất mau giải thích cho cô, nhũ danh của nữ chủ là Thiên Thiên

Chỉ là âm có chút tương tự.

Long Điềm Điềm uống mấy ngụm nước đem đồ ăn bị nghẹn lại nuốt xuống, cũng không quay đầu lại mà nói với Lưu Thúy Liên, "Rất nhanh thôi liền không cần nhịn, mẹ, ông ta sẽ sớm khong thể đánh được mẹ."

Lưu Thúy Liên bàn luận về lời nói mê sảng của Long Điềm Điềm nữa, ngược lại hỏi, "Con cùng cậu bé kia về nhà, không thế nào đi?!"

Long Điềm Điềm bị bà lớn giọng làm cho đau đầu, tuy nơi này có cách âm nhưng cũng không tốt lắm, người nào cũng đều bát quái, nghe được cái gì đều thêm mắm thêm muối, Long Điềm Điềm bất đắc dĩ mà nói, "Mẹ, mẹ định quảng bá cho tất cả mọi người biết chuyện con gái mẹ đêm không về ngủ hay sao."

Lưu Thúy Liên lập tức bưng kín miệng, Long Điềm Điềm cười nói, "Không có, không như chuyện mẹ nghĩ." Long Điềm Điềm đột nhiên nghĩ đến lời mà Ngụy Tín Nhiên nói, chuyện Ngụy Tu cảm thấy mẹ hắn vẫn chưa có rời đi, cô còn nói thêm, "Mẹ hắn cũng ở đó."

Lưu Thúy Liên lúc này mới yên tâm, thúc giục Long Điềm Điềm ăn nhanh lên.

Hôm nay cuối tuần, không cần đi học, sau khi Long Điềm Điềm ăn xong cơm sáng, liền cầm giấy chứng minh nhân dân đi làm thẻ ngân hàng, sau đó đổi thành chi phiếu.

Tiền tới tay, cô cũng không vội vã mua lung tung thứ gì, lén lút về nhà cùng với Lưu Thúy Liên vui vẻ cuối tuần, vào thứ hai, cô cứ theo lẽ thường đi học, Bạch Chính Quốc vốn trực ca đêm nên buổi sáng như cũ không có trở về.

Việc này cũng không hiếm lạ, bởi vì Bạch Chính Quốc mỗi lần đều phải đi ra ngoài cùng với cẩu bằng hữu uống rượu, nửa cái cà chua đều mẹ nó có thể uống một cân, không đúng hạn về nhà, không có bất luận kẻ nào cảm thấy dị thường.

Long Điềm Điềm đi học, miệng vẫn ngậm bánh rán mà Lưu Thúy Liên làm, ăn rất ngon, bất quá từ căn nhà của họ, cô thấy Ngụy Tu một thân giáo phục, sạch sẽ soái khí chờ ở cửa nhà cô.

Nếu lúc trước, Ngụy Tu đưa tới cửa giống như vậy, Long Điềm Điềm khẳng định sẽ rất vui, nhưng lúc này, cô đã quyết định đi một con đường khác, liền không có cảm giác gì.

Ngụy Tu đang ở nơi đó gặp khó khăn, Long Điềm Điềm nhìn đến hắn sọ não liền đau, cô không tính để ý đến hắn, dù sao đến lúc đó sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, đem hắn nhốt lại, giả dối mà diễn trò, hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.

Cô giả vờ không biết gì mà đi, nhưng Ngụy Tu lại mở miệng gọi cô, "Bạch Diệc."

Long Điềm Điềm trong lúc nhất thời không phản ứng lại là hắn đang gọi cô, bước chân đều không có dừng lại, sau đó liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo.

Đến trước mặt, Ngụy Tu lại gọi cô, "Bạch Diệc."

Long Điềm Điềm lúc này mới đứng yên nhìn về phía hắn, hoàn toàn khôi phục bộ dáng vốn dĩ của mình, đôi mắt nửa mở không mở to, ngữ khí nhạt nhẽo, "Làm gì?"

Ngụy Tu có điểm không quá thích ứng cô như vậy, hơi hơi nhíu mi, rồi sau đó nói, "Váy của em." Nói xong hắn từ trong cặp sách móc ra một chiếc váy trắng đã giặt sạch sẽ.

Long Điềm Điềm: "...... Em không cần, anh vứt đi."

Ngụy Tu trong lúc nhất thời không biết như nên phản ứng như thế nào, ở trong ấn tượng của hắn thì Lòng Điềm Điềm luôn ăn mặc rách rưới, luôn thê thảm, điều kiện trong nha thập phần không tốt......

Long Điềm Điềm nói xong liền đi, Ngụy Tu theo bản năng mà duỗi tay bắt được cánh tay của cô, nhưng sau khi bắt được, lại không biết nói cái gì, nghẹn nửa ngày hỏi, "Em.... Sau khi về nhà chắc sẽ không sao đâu?"

Long Điềm Điềm lúc này thật sự nhướng mày, tiểu tử này.....Chẳng lẽ là kiểu người ngoài lạnh trong nóng....

"Như thế nào, quan tâm tới em sao?" Long Điềm Điềm cười rộ lên, cô lớn lên rất xinh xắn, khu cười lên, liền rực rỡ như sơn hoa.

Nhưng nụ cười này của có, nhưng lại không giống với nụ cười thanh thuần vô tội trước kia khi mà cô đứng trước mặt Ngụy Tu.

Mang theo ý vị không kiêng nể gì, ánh mắt cô nhìn Ngụy Tu cũng không hề muốn nói lại thôi, trắng ra đến cơ hồ mang theo tính công kích.

Ngụy Tu khó hiểu mà lại nhíu nhíu mày, nhìn Long Điềm Điềm đi theo mỉm cười ghé sát vào hắn, lại hỏi, "Quan tâm em nên nhịn không được mà đến? Hửm?"

Long Điềm Điềm đã sắp dán lên hắn, Ngụy Tu nhanh chóng thu hồi tay, liên tiếp lui ra phía sau vài bước, tai đỏ ửng lên một chút, không dễ phát hiện, nhưng vẫn không tránh được đôi mắt của Long Điềm Điềm.

Long Điềm Điềm nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó đột nhiên hỏi Ngụy Tu, "Anh có biết em thích anh không?"