Khi Tôi Bị Giáo Bá Theo Dõi

Chương 13



Edit: Mạn Già La

“Tôi… Tôi không đùa anh…” Tống Diễm cố gắng ngụy biện.

Bạch Liên lạnh lùng nhìn cậu: “Không phải cậu còn cùng người ta đánh đố sao?”

“Tiếp cận tôi, sau đó thì sao?”

Tống Diễm bị hắn nhìn mà co rúm lại, thầm nghĩ không tốt. Nếu mà thật sự để Bạch Liên biết được nội dung đánh cược thì chắc chắn cậu sẽ chết rất thảm.

Nhớ trước đây cậu nói dõng dạc vô cùng: Trong vòng ba tháng sẽ có được Bạch Liên đoá hoa cao lãnh của cấp ba Tuyên Thành này, sau đó dứt khoát đá hắn.

Không sai! Cậu chính là muốn đùa bỡn hắn!

Ha hả, kết quả hiện tại…

Cậu không bắt được Bạch Liên, ngược lại Bạch Liên bắt được cậu. Mông hiện tại còn đau đây này!

Trong đầu chợt lóe sáng, cậu cụp mắt làm bộ ngượng ngùng: “Bạch Liên, em thích anh đã lâu.”

“Cho nên?” Bạch Liên không dao động.

Tống Diễm cắn môi: “Nội dung đánh cược của em và bọn họ là có thể ở trong vòng ba tháng theo đuổi được anh không…”

Bạch Liên nhướng mày: “Không phải cậu nói đến chết cũng không muốn nhìn thấy tôi à? Xe cũng không cần?” Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt của Tống Diễm.

“Ba tháng còn chưa tới mà, không muốn theo đuổi nữa?”

Sắc mặt Tống Diễm cứng đờ, cậu không hiểu ý trong lời này của Bạch Liên lắm, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

“Đây là cái cậu gọi là thích?”

Lòng bàn tay Bạch Liên vuốt ve cổ Tống Diễm, một chút lại một chút, sức lực dần dần tăng hơn.

“Không không không, em theo! Em theo!” Tống Diễm cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng hùa theo lời hắn nói.

Trong mắt Bạch Liên xuất hiện một chút ý cười, trên mặt lại không lộ gì, giọng điệu nhàn nhạt: “Xem ra cậu rất thích tôi nhỉ?”

“Thích thích!” Tống Diễm gật đầu như giã tỏi.

Đùa gì thế! Nếu mà cậu dám nói không thích, phỏng chừng sẽ đầu lìa khỏi cổ mất.

“Được.” Khóe môi Bạch Liên gợi lên một ý cười nguy hiểm, bắt đầu cởi áo của Tống Diễm.

Tống Diễm hoảng sợ: “Anh làm gì!!”

“Không phải em thích tôi sao?” Bạch Liên cười tủm tỉm: “Mọi chuyện đều có thể làm vì tôi mà.”

Tống Diễm hét lớn: “Này và anh lột quần áo của tôi thì có liên quan gì hả!?”

Bạch Liên nhìn cậu một hồi: “Tôi muốn thượng em.”

Tống Diễm:……

Bạch Liên nắm lấy tay cậu đưa về phía dưới của mình, đầu ngón tay của Tống Diễm chạm vào một thứ cứng cứng: “Tôi cứng rồi, rất khó chịu, cho nên em giải quyết giúp tôi đi.”

Bạch Liên con mẹ nó có bệnh!

Tống Diễm tức đỏ mắt, nhưng cậu không dám phản kháng.

Cậu sợ.

“Làm sao? Không muốn?” Giọng điệu của Bạch Liên đột nhiên thay đổi.

Tống Diễm nuốt nuốt nước miếng: “… Vì… Vì sao phải như thế…”

“Không phải em thích tôi sao? Hẳn là không muốn tôi khó chịu chứ.” Bạch Liên dáng vẻ đương nhiên.

Vô sỉ!

Tống Diễm bị dáng vẻ này của hắn doạ, sao Bạch Liên bây giờ lại biến thành như vậy!!

Đây vẫn là Bạch Liên mà cậu biết ư!!

Tống Diễm bây giờ là cưỡi lưng cọp khó xuống, đồng ý không được, không đồng ý cũng không xong, nằm ngay đơ như xác chết.

“Xem ra em nói đều là giả.” Đầu ngón tay của Bạch Liên vòng qua mái tóc mềm mại của cậu, đột nhiên kéo: “Đánh đố cũng là gạt người đúng không?”

“Để tôi đoán xem, thực tế thì nội dung đánh đố của các cậu là trong vòng ba tháng cậu có được tôi, sau đó…”

Da đầu Tống Diễm bị kéo đau xót, tức khắc ứa nước mắt. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là cậu hoài nghi Bạch Liên đã biết cả rồi!!

“Tôi giúp anh tôi giúp anh!”Tống Diễm ứa nước mắt vội vàng ngắt lời hắn.

Không thể thừa nhận được!

Chết cũng không thể thừa nhận!

Cậu sẽ chết rất thảm!. Đọc ?hêm nhiề? ?г?yện ở ﹎ ?г? m?г?yen.?n ﹎

“Tôi… Tôi có thể dùng tay không…” Mắt cậu trông mong nhìn Bạch Liên.

Mông đau lắm.

Bạch Liên cười cười nhìn cậu: “Được.”