Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 36: Trân trọng



Năm ngoái, sau khi trang trí xong căn hộ, Diệp Tri Thu đã về nhà của bố mẹ tìmnhững sáng tác cũ của cô, chọn ra ba bức tương đối có hệ thống để treo ngoàiphòng khách, những bức còn lại thì để tạm sang một bên. Không biết Hứa Chí Hằngđã thấy chúng tự bao giờ lại còn đem đóng khung và treo lên. Trong ánh đèn ấmáp, sự chắp vá của mấy bức họa khiến căn phòng yên tĩnh kỳ lạ. Đây là những tácphẩm mà cô hoàn thành từ khi mới bắt đầu nhập học và lúc mới đi làm. Sau này, côcũng không có thời gian cầm bút vẽ nữa.

Các bạn học của cô có rất nhiềungười là nhân tài, ngoài Tân Địch đã nổi tiếng trong ngành Thiết kế thời trang,còn có các họa sĩ tiếng tăm trong nước. Nói từ góc độ Mỹ thuật thì vẽ theo kiểubảo thủ truyền thống như cô chỉ là để mua vui, không thể tính đến giá trị nghệthuật, nhưng thày cô trước kia cũng đã từng khen cô vẽ có công phu, nét bút sắc,tông màu ấm áp. Cô không dám bảo đảm bây giờ mình vẽ như thế nào. Cầm được câybút là một chuyện, nhưng quan trọng hơn là tâm trạng cô giờ không thể quay lạinhư ngày xưa nữa.

Giờ đây, người đàn ông đang ở căn hộ này đã yêu quýnhững bức tranh ấy, còn trân trọng và treo chúng lên, điều đó khiến cô không thểkhông cảm động.

Diệp Tri Thu nhìn bức tranh, cô còn nhớ rõ mình đã đếnbên sông vẽ phác thảo bức tranh này. Lúc đó, cô và Phạm An Dân mới bắt đầu hẹnhò, cuối tuần, hai người nắm tay nhau đến bên bờ sông. Đang giữa thu, ven sôngvẫn chưa xây xong công viên như bây giờ, rất nhiều nơi vẫn là cát vàng và bụibậm. Dưới ánh hoàng hôn, tất cả đều được tráng ánh nắng vàng lấp lánh, với tiếngcòi tàu "tu...tu..." từng hồi dài. Cô nhìn ra phía bờ sông, khoáng đạt để vẽ,Phạm An Dân ngồi ôm hộp cơm, nhìn cô rất lâu, cô bất ngờ quay đầu lại, chạm phảiánh mắt dịu dàng đó mà tim đập rộn ràng.

Khi ấy cô chưa có sự lãnh đạm vàý chí độc lập như sau này, tất cả chỉ là sự mơ hồ với tiền đồ, luôn cảm thấy rấtkhó khăn bắt đầu công việc, có khát khao, mơ mộng của tình yêu đầu tiên. Nhưngnhững năm tháng xuân xanh ấy, những khoảnh khắc yên tĩnh ấy, dường như đã lùi xatheo thời gian mất rồi, chỉ còn lưu lại những bức tranh này như sự cố định cuốicùng về quá khứ đã mờ xa.

Cô không còn là cô gái đơn giản, ngây thơ nhưngày nào. Những áp lực công việc liên tiếp đến chỉ khiến cô mệt mỏi chứ khônglàm cô lo sợ, cô đã đánh mất tình yêu mà mình cho là bền vững, cũng đánh mấtniềm hy vọng vào hôn nhân, chuyện tình cảm đối với cô hoàn toàn không phải là dễdàng bắt đầu hay kết thúc đơn giản, nhưng cứ duy trì như thế này làm cô thực sựmệt mỏi, cô đã học được cách bình tĩnh đối mặt với những sự việc chưa biết tươnglai, chỉ có điều trong lòng vẫn thấy vô cùng trống trải.

Cô lặng lẽ đứngtrước những bức tranh, trong lòng buồn vui lẫn lộn, mối tình cũ đã theo gió cuốnđi, một mối tình khác mới bắt đầu. Cuộc đời cô, dù sao cũng không phải là cánhđồng hoang vu, dù cho chưa xác định cụ thể như bây giờ thì cô cũng không hốitiếc với sự lựa chọn của mình.

Di động đổ chuông, Diệp Tri Thu cầm máynghe, hóa ra là của Tổng giám đốc Uông bên Địch Á gọi tới. Ông ta hỏi cô lúc nàocó thể tiện nói về việc ký hợp đồng. Giờ cô không có tâm trạng nào nói tới điềunày, vì thế mà nói thẳng với ông ta, cám ơn ông ta đã coi trọng, nhưng hiện tạicô muốn nghỉ ngơi một thời gian, có thể chuyển sang một công việc khác. Tổnggiám đốc Uông nghĩ cô đang làm cao nên không muốn bỏ cuộc, nói rằng sẽ đến tậnnơi mời. Diệp Tri Thu đau đầu nhìn điện thoại, thật là đáng sợ đối với cách chơitrội của ông ta.

Lại có chuông điện thoại, là số của Hứa ChíHằng.

"Thu Thu, em đang bận gì thế?"

"Em đang ở căn hộ khu TânGiang Hoa Viên để sắp quần áo và đồ dùng cho anh. Thế tình hình bên đó saorồi?"

"Cũng tàm tạm, việc công ty đã dần ổn định, tình hình anh cả cũngkhá hơn. Giờ nếu tìm thấy chị dâu và cháu thì anh sẽ xong việc", giọng anh có vẻmệt mỏi: "Thu Thu, anh rất nhớ em".

Câu nói nhẹ nhàng của anh làm DiệpTri Thu đỏ mặt, nhìn những bức tranh trên tường, cô nói: "Chí Hằng, em sẽ xemlịch bay thế nào để mai tới thăm anh, nhân tiện mang đồ đến luôn".

HứaChí Hằng vui mừng nói: "Đặt được vé thì gọi điện ngay cho anh, anh sẽ đón em".

Hôm sau, Diệp Tri Thu xử lý xong các công việc cần thiết, cô về nhà thăm bốmẹ một lát rồi xách hành lý ra sân bay. Khi máy bay hạ cánh đã là chín giờ tối.Hứa Chí Hằng lái xe đến tận sân bay Tiêu Sơn để đón cô. Mùa hè ở Hàng Châu cũngrất oi bức, tuy đã về đêm nhưng nhiệt độ cũng không xuống được làbao.

Hứa Chí Hằng đeo tai nghe, vừa lái xe vừa liên tục nhận điện thoại,anh chỉ kịp tranh thủ nói với cô: "Vừa rồi, lúc ở sân bay, anh nhận được điệnthoại là đã tìm thấy chị dâu, nhưng chị ấy không chịu về nhà, anh định mai sẽđích thân đi đón, chắc chị ấy sẽ nể mặt anh."

Anh nhìn về phía trước, nétmặt lộ vẻ cay đắng, điều anh không thể nói ra với cô là chị dâu đã nói rất cươngquyết rằng, kể cả có về thì cũng không vào viện thăm anh cả, chị nói chỉ cần anhấy đỡ hơn là sẽ đề nghị ly hôn. Bố mẹ anh sau khi nghe tin đã vô cùng tức giậnnhưng cũng không nói được gì. Bố anh vào trong thư phòng, đến giờ ăn cũng khôngchịu ra, mẹ anh thì nước mắt tuôn trào, cứ lập đi lập lại điệp khúc: "Sao lạinên nông nổi này cơ chứ?"

Diệp Tri Thu không muốn bình luận việc gia đìnhanh, nên nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hao gầy của anh, đôi mày cô nhíu lại, biếtrằng mấy ngày nay anh đã chịu quá nhiều áp lực, cô đưa tay đặt lên bàn tay đangnắm vô lăng của anh, bàn tay nhỏ, ấm áp của cô đã giúp anh bình tĩnh lại. Anhmột tay cầm vô lăng, tay kia nắm chặt tay cô, nói: "Thu Thu! Em đến đây rồi,thật tốt quá!".

Sau khi xe vào thành phố, Diệp Tri Thu nói: "Chí Hằng, đibên này đi, khi em đi công tác thường ở khách sạn gần đường VõLâm".

"Chẳng lẽ em đã đến chỗ anh rồi mà phải ở khách sạnsao?"

"Giờ nhà anh đang có việc, em không tiện làm phiền."

"Khôngsao, em không cần gặp họ, giờ anh đang ở một căn hộ riêng. Quả thực, anh khôngchịu nổi việc hàng ngày phải ở cùng với bố mẹ và nghe ông bà thở ngắn thandài".

Lời bộc bạch của anh nghe thì có vẻ không được hiếu thuận cho lắm,nhưng anh trai cả của anh vẫn luôn làm việc với cường độ cao, bố mẹ thì dần dầnxa công việc, trên thực tế, toàn bộ quyền lực đều nằm trong tay anh trai. Anh ấyvừa nhập viện thì công ty loạn hết lên. Hứa Chí Hằng ban ngày đi làm cùng bố, xửlý hàng trăm hàng nghìn công việc rối bời, còn phải để ý không cho ông cụ vìcuống lên mà tức giận, buổi tối lại tranh thủ đi thăm anh cả ở bệnh viện, mới vềnhà được vài hôm, nghe bố mẹ phàn nàn thì như thêm gánh nặng, chỉ muốn ra ngoàiở cho bớt căng thẳng. Bố mẹ anh cũng đồng ý như thế.

Đây là căn hộ caocấp gần Tây Hồ, gồm ba phòng ngủ, một phòng khách, một gian bếp được trang trírất sang trọng và cách điệu, các đồ gia dụng không có sắc thái cá nhân nhưng gọngàng ngăn nắp, xem ra không có người thường xuyên quét dọn.

"Đây là nhàcủa anh cả, anh ấy giống Mục Thành, nghiện nhà cửa, mua rồi cứ để không đấy. Anhvề nhà thì ở luôn đây."

Hứa Chí Hằng đặt hành lý xuống, quay người lạirồi ôm cô vào lòng. Anh gục đầu lên vai cô, anh nhẹ nhàng nói tiếp: "Thu Thu, emđến đây, anh thật sự rất vui".

Hai người im lặng, tận hưởng hạnh phúctrong vòng tay nhau. Nhưng được một lát thì điện thoại của Hứa Chí Hằng tới tấpđổ chuông. anh vừa nghe điện thoại vừa ra hiệu xin lỗi và ra hiệu mời Diệp TriThu cứ tự nhiên. Cô lấy quần áo đi tắm, khi đi ra đã thấy anh nằm ngủ say trênsofa lớn rồi.

Nhín anh ngủ, cô thấy hơi xót xa. Hứa Chí Hằng vốn là ngườitràn đầy sinh lực, anh thường làm việc cả ngày, buổi tối lại đi đánh cầu lông,nhưng chưa bao giờ cô thấy anh mệt mỏi, thậm chí, anh cứ thấy cô yên tĩnh ngồithu lu một góc là trêu chọc. Thế mà giờ trong lúc đợi cô tắm, anh đã ngủ thiếpđi như thế, chứng tỏ mấy ngày vừa qua anh rất vất vả và mệt mỏi.

Cô khôngmuốn làm anh thức giấc nên đi vào phòng ngủ lấy chiếc chăn mỏng ra đắp cho anh,rồi tìm điều khiển điều hòa chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, sau đó tắt điện vàophòng ngủ nằm. Cô thường xuyên đi công tác nên đã rèn được thói quen ngủ ở bấtcứ nơi đâu. Nhưng hình như ngủ trên chiếc giường lạ của một khách sạn khác hẳnvới ngủ trên giường của một nhà khác, cô trở mình liên tục, mãi mới lơ mơngủ.

Quá nửa đêm, bỗng một cánh tay ôm cô vào lòng. Trong vòng tay quenthuộc, cô vẫn nhắm nghiền đôi mắt, mơ màng đón nhận nụ hôn của anh, vừa nhiệttình lại vừa ấm áp. Âu yếm nhau trong đêm khuya thế này, dường như cả thế giớichỉ còn có hai người họ, mỗi sự tiếp xúc đều mang đến một hương vị thân thuộcriêng. Họ lặng im tận hưởng cảm giác hạnh phúc trong vòng tay nhau, tạm thờiquên đi những phiền não của cuộc sống.

Hôm sau, cô tỉnh lại thì trời đãsáng, ra khỏi phòng ngủ thấy anh đã mặc quần áo và đang nói chuyện điện thoại.Thấy cô ra, anh vừa đưa một tay ôm lấy cô vừa nói nốt câu chuyện: "Được, cứquyết định thế, có việc gì chờ tôi về rồi nói".

"Giờ anh phải ra sân bayà?"

"Lái xe đang đợi ở dưới nhà, cậu ấy đưa anh ra sân bay rồi sẽ trở vềđây. Lát nữa anh sẽ dặn dò cậu ấy làm theo chỉ dẫn của em trong mấy ngày tới.Chìa khóa và thẻ ra vào anh đã để trên bàn rồi." Anh thở dài, hôn lên má cô rồinói tiếp: "Em có thể ở thêm vài ngày không?"

"Được, em phải đi xem Tuầnlễ Thời trang ở Thẩm Quyến, cố gắng đến trước khi bế mạc một hôm làđược".

"Thu Thu, xin lỗi em, khó khăn lắm em mới dành được chút thời giantới đây, vậy mà anh lại không ở cùng em được. Anh sẽ cố gắng vềsớm."

"Không sao mà, em đã đến đây nhiều lấn, mấy hôm tới tranh thủ đixem tình hình thị trường cũng được."

Hứa Chí Hằng gật đầu, anh đi tới cửathì đột nhiên quay lại ôm cô thật chặt, rồi nói; "Hứa với anh, em đợi anh ở đâynhé! Anh đón được chị dâu và cháu thì sẽ về ngay".

Trong vòng tay anh, côgật đầu thật mạnh

Diệp Tri Thu không thích sai bảo anh lái xe lạ, nên ngày đầu tiên chỉ nhờ đưatới một nhà hàng đã hẹn sẵn với khách rồi để anh ta về công ty, còn cô tự mìnhđi lại.

Nơi đây cũng là đất của các công ty thời trang, cô thừa biết vềnhững thương hiệu có tiếng, nhưng những thương hiệu đó không phải mục tiêu củacô. Cô liên hệ với một số người quen, hẹn họ đi ăn cơm để tìm hiểu tình hình,rồi lên mạng tìm thông tin, khoanh vùng một sớ thương hiệu mới, tìm cửa hàng vàđại lý của các thương hiệu đó để biết tình hình kinh doanh cụ thể.

Cô bậnrộn khoảng hai ngày, Hứa Chí Hằng cuối cùng cũng gọi điện về, nói là đã khuyênđược chị dâu, sẽ cùng về chuyến bay trưa ngày hôm sau. Diệp Tri Thu mừng choanh, cô cố ý về sớm và đi siêu thị mua đồ. Căn hộ cô thuê rất nhỏ, bếp nằm ở lốithông ra ban công, chỉ có thể dùng bếp từ, thêm nữa, bình thường cô rất bận nênhay ra ngoài ăn cơm với Hứa Chí Hằng. Tuy thế, cô cũng có một số món sở trường,vì thế định hôm nay sẽ dành cho anh một bất ngờ thú vị.

Khi cô xách túithực phẩm ra khỏi thang máy, đang định vượt qua khúc ngoặt thì thấy Hứa Chí Hằngđứng cách đó khong xa, đang quay lưng lại phía cô. Anh đang đứng trước cửa, nóichuyện với một cô gái, cô chần chừ một lát rồi quyết định đứng nguyên ở chỗcũ.

Đó là một cô gái trẻ, xinh đẹp, mái tóc đen óng ả, đôi mắt to longlanh đẫm lệ, cô nàng nắm tay Hứa Chí Hằng, buồn bã nhìn anh và nói trong tiếngnấc. Rõ ràng là cô đang cầu khẩn điều gì đó, còn Hứa Chí Hằng đang gỡ tay cô tara, sắc mặt rất lạnh lùng, có vẻ lời cầu xin của cô ta không làm anh chuyển ý.Cô chỉ nghe thấy anh lạnh lùng nói: "Đó là việc không thể, cái cô cần không aicó thể cho cô được".

Diệp Tri Thu cảm thấy toàn thân lạnh toát, từ trướctới giờ, cô luôn thấy anh tự tin và ấm áp. Giờ đột nhiên thấy anh tỏ thái độlạnh lùng như vậy, trái tim cô cũng như đông cứng lại.

Cô gái nói giọngrun run: "Mọi người không thể đối xử với tôi như thế được, tôi phải gặp bốanh".

"Bố tôi đã nói rõ ràng rồi, ông không muốn gặp cô", giọng điệu củaanh không vội vàng, chẳng giận dữ, nhưng cũng rất gay gắt: "Chi phiếu để ở chỗthư ký, cô biết số của cô ấy, mai cô hãy tự đi lấy, coi như cô chủ động rời bỏ,sau này đừng bao giờ xuất hiện ở đây, càng đừng tìm đến làm phiền bố mẹ tôinữa".

Cô gái mắt đẫm lệ đột ngột quay đi, chạy lại chỗ cầu thang máy.Diệp Tri Thu vội tránh nhưng không kịp, vẫn bị va nhẹ vào cô ta, túi xách bị rơixuống đất, cô gái nói lời xin lỗi rồi vào thang máy.

Cô quỳ xuống nhặttúi lên, đứng ngây ở đó nhất thời không biết làm thế nào cho ổn. Đương nhiên, côhiểu rằng, cảnh tượng trước mắt không nói lên điều gì, vẻ lãnh đạm của anh trướccô gái đang khóc lóc kia không hề giả dối, cũng không có chút tình cảm trai gáinào, nhưng điều này vẫn không thể an ủi cô được.

Diệp Tri Thu đứng đó mộtlúc rồi mới lấy lại tinh thần đi vào, đang định tìm chìa khóa thì thấy Hứa ChíHằng đã mở cửa đi ra. Nhìn thấy cô, anh rất vui, vội đỡ lấy túi đồ, ôm cô vào vàđể cô ngồi lên chiếc sofa, anh nói: "Anh đang định gọi điện cho em, trời nóngnhư thế này, sao không để lái xe đưa em đi? Giờ anh về công ty họp, tối nay phảiăn cơm với bố mẹ và chị dâu, em đi ăn cơm một mình được không? Đừng đợi anh, mainhất định anh sẽ dành thời gian cho em. Anh xin lỗi em".

Diệp Tri Thu gậtđầu một cách máy móc, anh hôn cô rồi quay đi. Đi tới cửa, đột nhiên anh quaylại, quỳ xuống trước mặt cô và nhìn lên hỏi: "Hình như em đã nhìn thấy gì, phảikhông?".

Diệp Tri Thu gượng cười: "Cũng không có gì ghê gớm cả, chỉ làxem anh đuổi một cô nàng đi thôi".

"Đừng hiểu nhầm nhé, cô gái đó khôngcó can hệ gì tới anh đâu, cô ta là... bạn gái của anh trai anh, cũng là nhânviên trong công ty. Bố anh đã bảo công ty cho cô ta nghỉ việc và đền bù mộtkhoảng tiền nhưng cô ta không chịu, ngày nào cũng làm phiền anh, đòi gặp bố anhvà anh cả, Anh đã yên cầu nhân viên công ty và phía bện viện cấm không cho cô tavào. Hình như anh cả đã từng đưa cô ta đến đây, vì thế cô ta tìm tới nơi, đợimãi ở cửa không chịu đi. Mấy bác bảo vệ khu này thấy vậy liền thông báo cho anh,anh sợ em hiểu nhầm nên mới vội về nhà. Hơn nữa, phải mất bao công sức mớikhuyên được chị dâu, giờ chỉ còn cách đuổi cô ta đi thôi."

Diệp Tri Thu"ồ" lên một tiếng nhưng không có cảm giác nhẹ nhõm hơn. Hứa Chí Hằng làm bộ vuimừng, nói: "May mà Thu Thu của anh nhìn thấy, chứ nếu đó là chị dâu thì chị sẽkhông nói câu nào và đi mất, để mọi người phải đổ xô đi tìm. Anh bị oan uổngthật mà. Vậy mới nói có bạn gái lý trí là điều thật sự quan trọng. Thôi, anh điđã nhé!".

"Chí Hằng, thực ra chị dâu anh hoàn toàn có lý do, chị ấy làvợ, là mẹ, không thể chấp nhận chuyện chồng mình, bố của con mình có cô gái khácở bên. Anh thấy điều đó không bình thường sao?"

Hứa Chí Hằng đứng dậynói: "Thôi được, anh thừa nhận phản ứng của chị ấy là có lý do, nhưng mang mộtđứa bé sáu tuổi đi cùng là hoàn toàn không nên, đúng không? Ít ra nếu là em, emsẽ không làm như vậy".

"Em chỉ là bạn gái anh thôi mà!" Diệp Tri Thu nóimỉa mai, "Còn chưa đủ tư cách để có phản ứng đó".

Hứa chí Hằng sững sờ,cảm thấy lời nói này của cô ít nhiều cũng mang hàm ý khác. Nhưng anh nhìn đồnghồ rồi nói: "Xin lỗi Thu Thu, anh phải đi thật đấy, công ty có quá nhiều việc,tối nay anh sẽ cố gắng về sớm".

"Chí Hằng..."

Hứa Chí Hằng ngạcnhiên quay đầu lại nhìn cô. Cô lại lắc đầu nói: "Thôi anh đi đi, anh về sớmnhé!".