Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau

Chương 12



Phí Văn Kiệt nghe thấy tiếng rón rén nhè nhẹ mở ổ khóađã được khóa cẩn thận trước đó, anh không ngẩng đầu lên cũng chẳng mở mắt ranhìn, vẫn bộ dạng như vốn đã thế nằm sóng soài yên lặng trên sofa. Lúc này đãrất muộn rồi, động tác rón rón rén rén lén lút đi vào bên trong như thế chỉ cóthể là một người mà thôi. Kiều Mẫn Hàng nở một nụ cười thật tươi trên khuônmặt, sau khi mở được cửa xong liền nghe thấy một tràng âm nhạc véo von du dươngvang lên. Phòng khách không bật đèn, ánh đèn điện từ phía ban công bên ngoàichiếu vào trong leo lắt không đủ để nhìn thấy rõ, cô chỉ nhìn thấy mờ mờ ảo ảomột bóng người ngồi yên trên chiếc sofa mà thôi.

“Em còn muốn giết anh luôn bây giờ đấy!”, Kiều MẫnHàng quăng túi xách và chùm chìa khóa xuống kệ đựng giày dép rồi thay đôi déplê bước vào trong phòng, “Sao lại không bật đèn lên như thế, anh đang làm gìvậy, nghe cái gì thế này?”

Cô bước về phía Phí Văn Kiệt và nhẹ nhàng ngồi xuống.Kiều Mẫn Hàng nhìn thấy hộp âm nhạc trên chiếc khay đựng trà, một hình thù đượcthiết kế giống như một cái cốc gia công tinh xảo… Trên nắp chiếc cốc là một côthiên nga đang cúi đầu khẽ khàng chuyển động chầm chậm xung quanh chiếc khay,thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng màu sắc yếu ớt, cảm giác rất đẹp, rất dịudàng quyến rũ.

“Bây giờ là mấy giờ rồi? Muộn thế này rồi em còn chạyđến đây làm gì thế hả? Em đã uống thuốc đều đặn đúng giờ chưa?” Phí Văn Kiệtnắm chặt bàn tay cô vừa đưa ra, hỏi han cô một cách ân cần quan tâm. Kiều MẫnHàng tủm tỉm cười: “Em đã uống rồi anh à, em vừa nói chuyện với Gia Linh lúcnãy xong, chị ấy bảo sẽ thiết kế cho em một bộ váy cưới… Đây là bản nhạc gì thếanh, nghe hay quá anh à!”

Phí Văn Kiệt cười trả lời: “Một đoạn kinh điển nhấttrong tác phẩm Hồ thiên nga”.

“Hồ thiên nga, nhạc ballet đúng không anh?”. Kiều MẫnHàng nhấc hộp âm nhạc đó lên, mỉm cười nhìn cô thiên nga được làm bằng thủytinh với kỹ thuật tinh xảo, cô áp sát vào tai nghe, thứ âm nhạc vang lên càngthanh khiết càng sâu lắng hơn, “Nghe hay quá anh à, anh đã mua nó khi nào thế,sao anh lại không tặng nó cho em!”

“Em thích thì em cứ cầm lấy đi”, Phí Văn Kiệt giơ taylên xem đồng hồ, “Giờ đã muộn lắm rồi, anh đưa em về nhà nhé”.

Kiều Mẫn Hàng lắc đầu nguây nguẩy, áp vào lòng Phí VănKiệt, giọng nói nhẹ nhàng âu yếm: “Đêm nay em không về nữa, được không hả anh…”

“Em mà không về ba em sẽ trách em đấy”.

“Ba em không ở nhà đâu, ba đã đi Hải Thành rồi anh à”.

“Đi Hải Thành sao?”, Phí Văn Kiệt gặng hỏi, “Chiều nayanh còn gặp ba em ở tập đoàn cơ mà, sao anh không thấy ông nói gì về việc đicông tác thế nhỉ?”

“Hình như là vì một miếng đất tiến hành di dời gì đó ởHải Thành thì phải, ba em đã hẹn với một vị lãnh đạo thành phố ở đấy, thế là baliền qua bên đó luôn, anh trai em cũng đang ở Hải Thành đấy, em đoán giờ nàychắc họ vẫn còn đang ngồi bên bàn rượu chưa xong đâu”.

Phí Văn Kiệt bỗng nhiên nhăn trán: “Anh trai em sao?Anh ấy chạy qua đó làm gì cơ chứ? Không phải là cũng đi cùng ba em qua đó đấychứ?”

Kiều Mẫn Hàng cười một cách đầy ẩn ý: “Anh ấy đi theođuổi người yêu rồi, ha ha ha, anh ấy cứ tưởng rằng em không biết gì cơ đấy. ChịGia Linh đã nói hết cho em nghe rồi mà! Khi anh ấy và bác sỹ Diệp hẹn hò nhaukhông biết vì lý do gì mà lại giận dỗi nhau nữa, để cho bác sỹ Diệp tức giậnđến nỗi quay thẳng về Hải Thành rồi. Anh trai em dằn vặt day dứt khó chịu suốtcả một tuần liền trong phòng, giờ thì đã ngoan ngoãn chạy đến đó để ngỏ lời xinlỗi người ta rồi đấy nhé”.

Phí Văn Kiệt cười nụ cười đầy bâng khuâng: “Là như vậysao…”

“Vâng ạ, lại còn cả chuyện hay hơn thế nữa cơ anh ạ,dì Cát còn nói mấy ngày nay tâm trạng anh trai em có biểu hiện rất khác thường.Dì ấy nói rằng có một ngày anh ấy ngồi yên lặng đến im phăng phắc trong phòng,rồi hút thuốc thức trắng liền cả một đêm dài. Ngày hôm sau dì Cát đến nhà anhấy để làm công việc dọn dẹp vệ sinh như mọi ngày, vừa mở cánh cửa ra cứ tưởngcăn phòng bị cháy rụi rồi cơ đấy, khắp nền nhà đâu đâu cũng rắc đầy những tànthuốc là tàn thuốc. Em nghe mà buồn cười không thể chịu được nữa! Anh trai em!Anh có nghĩ được không anh, anh trai em thuộc tuýp người khô khốc gia trưởng,vẻ mặt trước nay không chút biểu cảm, ấy thế mà cũng lại có ngày bị tình yêugiày vò cắn rứt mới ra chuyện để nói chứ, ha ha ha, thật là chủ đề hay ho đángbàn tới đấy phải không anh?”

Phí Văn Kiệt cười trừ: “Có ai hình dung giống em nhưthế này không chứ, lại còn khô khốc gia trưởng!”

“Thì đều giống nhau gia trưởng, miệng nói rồi bắt épngười khác phải phục tùng theo chứ còn gì nữa! Vẫn chỉ có mỗi anh Phí Văn Kiệtcủa em là tốt nhất thôi”. Kiều Mẫn Hàng cười cả hai mắt lại, cô áp sát vào bờngực ấm áp quen thuộc của anh, “Anh cái gì cũng tốt hết”.

“Đúng là cô gái ngốc nghếch!”, Phí Văn Kiệt vỗ nhẹ vàomá cô, “Em có khát nước không, có cần uống chút gì đó không?”

Kiều Mẫn Hàng từ trong lòng Phí Văn Kiệt nhảy dựnglên: “Để em đi lấy cho, anh muốn uống gì ạ? Café không, rượu không, trà không,còn những cái khác lấy tùy ý”.

Phí Văn Kiệt lắc lắc đầu: “Thế thì lấy nước cam épgiống như của em đi nhé”.

Kiều Mẫn Hàng vừa than thở vừa đi vào bên trong nhàbếp: “Lại còn phải uống nước cam thêm nữa thì chắc em sẽ bị biến thành cây cammất thôi, anh trực tiếp cho em vào máy xay sinh tố cũng được đấy”.

Buổi tối không bật đèn lên cũng rất tốt đấy chứ, uốngmột ly nước cam ép thơm nồng, nằm ôm nhau trên chiếc sofa êm ái mềm mại, vặnnút nhấn trên chiếc hộp âm nhạc để cho cô thiên nga chầm chậm quay được thậtlâu và nhạc vang lên được thật lâu nữa. Kiều Mẫn Hàng gối đầu lên đùi của PhíVăn Kiệt, lắng nghe giai điệu một cách chăm chú chuyên tâm: “Sao lại có bảnnhạc hay đến như vậy cơ chứ, hay đến mức em nghe xong chỉ muốn đi xem vũ balletthôi anh à”.

“Được chứ sao không, lần sau mà có công diễn thì anhđưa em đi xem nhé”.

“Anh đã từng xem rồi phải không anh?”

Phí Văn Kiệt lặng người một lúc rồi mới trả lời cô:“Anh đã từng xem rồi”.

“Vậy sao anh, có hay không ạ? Anh đã đi xem ở đâu thế,khi anh còn ở Mỹ hay là khi anh đã về nước rồi?”

“Hay lắm, anh xem lúc còn chưa đi Mỹ”.

“Em là em hâm mộ nhất các diễn viên nữ múa ballet đấyanh ạ, thân hình mới đẹp đẽ đầy sức sống làm sao, hi hi hi, em thật là tự ti vềbản thân mình. Họ đi những giày đó gọi là giày gì nhỉ? Những ngón chân đứngthẳng mới đẹp đẽ làm sao!”

Phí Văn Kiệt xoa xoa đầu cô và nói: “Em cũng đầy sứcsống và xinh tươi đấy chứ, chỉ có điều sức khỏe có đôi chút không tốt cho lắmmà thôi”.

Kiều Mẫn Hàng quay đầu nhìn anh rồi phá lên cười rấtto, cô vừa cười vừa vỗ vỗ vào vai anh: “Sức khỏe có đôi chút không tốt cho lắmthì cũng đành chịu thôi, em đành phải dựa dẫm vào anh thôi có được không anh?”.Cô vừa làm nũng vừa biểu lộ vẻ mặt nhăn nhó xấu xa ma chê quỷ hờn, “Anh đi xemtừ trước khi sang Mỹ cơ à, thế thì phải bao nhiêu năm về trước rồi đấy nhỉ!”

“Đúng là cách đây phải đến vài năm rồi”.

Kiều Mẫn Hàng bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, vừavươn người ra rồi lại co mình thu hẹp người xuống, mở to đôi mắt nhìn anh bắtbẻ: “Anh đi xem một mình hay lại còn ngồi cùng người khác nữa đấy?”

“Cô bé ngốc nghếch này, em hỏi cái này để làm gì cơcứ”.

“Anh nói mau cho em biết đi, nói mau”.

Phí Văn Kiệt cười nhỏ và nói: “Anh đi xem với ngườikhác nữa”.

“Con gái sao?”

“Là con gái”.

Kiều Mẫn Hàng cắn nhẹ vào làn môi mình, liếc mắt nhìnkhắp một lượt thật kỹ càng khuôn mặt Phí Văn Kiệt: “Chị Gia Linh đã kể cho embiết rồi, người đàn ông bỗng nhiên hút thuốc, rồi hút thuốc, hay đột nhiên tứcgiận nổi điên lên một cách vô cớ, hoặc là ngồi tương tư để tâm hồn treo ngượccành cây không dưới năm phút liền, hoặc là tắt đèn đen nghịt nghe đi nghe lạinhững bài hát quen thuộc rồi xem những bộ phim cũng lại quen thuộc của ngàyxưa, những biểu hiện này đều là chứng minh rằng anh ta đang giấu chuyện mù mờỡm ờ gì đó trong lòng đấy!”

Phí Văn Kiệt cười trừ: “Em ở cùng chị Gia Linh đóchẳng làm được việc gì tốt từ trước tới nay cả, cả ngày các cô ngồi nghiền ngẫmnhững việc như thế này thôi, anh thấy thật kỳ cục khó hiểu đấy, thế mà công tycủa cô ấy lại không bị phá sản mới lạ chứ”.

Kiều Mẫn Hàng giận dỗi anh, hai tay đặt lên vai anhnũng nịu: “Anh phải nói thật cho em biết ngay đi, anh đang nghe bản nhạc này,có phải anh đang ngồi nhớ đến kỷ niệm cũ hay không, đó là chuyện gì, quá khứ gìvậy hả?”

Phí Văn Kiệt cong môi lên chối: “Quá khứ… quá khứthế nào chứ?”

“Thế thì em lại hỏi anh tiếp, á à, anh cố ý giả vờngây thơ, nhìn thật là đáng ngờ lắm đấy!”

Phí Văn Kiệt vuốt nhẹ mái tóc rối tung cho thẳng xuốngngay ngắn của Kiều Mẫn Hàng: “Quá khứ nào và quá khứ ở đâu ra cơ chứ?”

“Không phải là việc, thì đó sẽ liên quan đếnngười rồi! Có phải người con gái đã đi cùng anh đi xem biểu diễn đókhông?”. Kiều Mẫn Hàng chặn đứng họng anh, rồi mở to mắt làm bộ dạng xấu xí hùdọa anh, há to mồm lên cắn lên chiếc mũi của anh, “Em không quan tâm, anh màkhông nói thì em sẽ cắn anh, anh nói mau cho em biết nào, nói mau!”

Phí Văn Kiệt mỉm cười ôm chặt eo của cô: “Chẳng có gìđể nói được cả”.

“Không có gì để nói được thì cũng phải nói ra, cô ta…là người yêu cũ của anh phải không hả?”

Phí Văn Kiệt nhìn thẳng vào Kiều Mẫn Hàng rồi gật gậtđầu.

Nụ cười trên môi của Kiều Mẫn Hàng bỗng trở nên nhạtnhẽo đi rất nhiều, thế nhưng ngay lập tức tươi rói hơn cả lúc nãy: “Anh rất nhớcô ấy phải không…”

Phí Văn Kiệt vặn nhẹ vào mũi của cô: “Anh bảo em ngốcnghếch hóa ra em đúng là ngốc nghếch thật đó! Anh đang nhớ đến cô ấy, thếnhưng không phải giống như em nghĩ nhớ nhung theo kiểu đó đâu”.

“Thế thì nhớ như thế nào chứ?”

Phí Văn Kiệt ôm Kiều Mẫn Hàng vào trong lòng mình, xoanhẹ vào đầu cô, đặt đầu cô ngả xuống bờ vai của anh, âm thanh của bản nhạctrong chiếc hộp âm nhạc đang vang lên những giai điệu cuối cùng rồi, tốc độchuyển động cũng chậm đi rất nhiều. Anh lại nhấc lên tiếp tục vặn, lắng nghetiếng nhạc một lần nữa phấn khích trở lại.

“Cô ấy đã học môn ballet từ khi mới có năm tuổi thôi,mười tuổi thì thi đỗ vào học viện múa Thượng Hải, học cho đến khi mười hai tuổithì tất cả mọi người xung quanh đều nói rằng cô ấy rất có tiền đồ về lĩnh vựcnày, sau đó nữa thì…”

“Sau đó thì sao?”, Kiều Mẫn Hàng gặng hỏi tiếp.

Sắc thái trên khuôn mặt của Phí Văn Kiệt lộ rõ vẻ trầmtư, nhưng may sao đèn tắt khiến cho không gian lúc này vô cùng mờ tối huyền huyềnảo ảo, khiến cho gương mặt buồn bã ưu tư của anh càng khó nhìn thấy rõ: “Sau đócó một lần được nghỉ học trở về nhà, lúc đó anh mười bốn tuổi, rất nghịch ngợmngang bướng, mà cũng rất lì lợm liều lĩnh nữa chứ. Anh đã lái trộm xe ô tô củaba anh, nhưng không may đã làm… đã làm đùi cô ấy bị gãy nghiêm trọng…”

“Á!”, Kiều Mẫn Hàng nhăn trán chau mày lên,“Sao lại như thế được cơ chứ! Thế cô ấy sau đó thì sao hả anh? Có phải sauđó cô ấy không thể tiếp tục múa được nữa?”

“Chân cô ấy bị gãy, sau khi bó bột vết thương đến ngàytháo ra thì phát hiện rằng hai đùi cô ấy biến thành dài ngắn chênh lệch hẳnnhau rồi, bình thường khi chạy hay đi bộ thì không nhìn ra được, thế nhưng khimúa thì lại… Cho nên điều mà cô ấy sợ nhất là bị tàn phế đùi, mỗi lần nghe thấynhững từ này đều là phản ứng vô cùng dữ dội…”

Kiều Mẫn Hàng cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nhưng khôngcảm nhận được hàm ý trong câu nói của Phí Văn Kiệt vừa rồi: “Thế thì… Thế thìvề sau nữa ra sao vậy? Chị ấy sau đó thì như thế nào hả anh?”

“Sau đó cô ấy trở về nhà, quay về một trường học bìnhthường để học, thành tích học tập rất tốt, phẩm chất đạo đức cũng tốt, năm nàocũng xếp vào hàng một trong ba học sinh giỏi nhất lớp. Ngoại hình cô ấy rấtđẹp, trong trường đã từng có vô số nam sinh theo đuổi thầm thương trộm nhớ côấy”.

“Thế thì chị ấy sẽ đau khổ lắm phải không anh, chị ấykhông thể tiếp tục múa được nữa rồi mà!”

“Cô ấy từ trước không bao giờ nói đến hai từ đau khổđâu, cả ngày lúc nào cũng cười tươi như hoa nở vậy… Có một lần anh đọc một mẩuquảng cáo đăng trên báo, một đoàn múa ballet của Ukraine sẽ đến thành phố NamKinh biểu diễn tiết mục Hồ thiên nga, thế là anh đã đưa cô ấy đi xem, hồi kịchthứ hai, đoàn biểu diễn múa thứ ba, anh và cô ấy đã ngồi ở hàng thứ nhất, phíatrên là đội múa. Khi âm nhạc vừa mới vang lên thôi, tiết mục chưa bắt đầu thìcô ấy đã bật khóc nức nở… Cô ấy đã khóc như thế suốt hai tiếng đồng hồ liền,khóc một mạch không ngớt. Sau khi đã hết sạch giấy ăn lau nước mắt cho cô ấyrồi, anh chỉ còn biết cách là cởi áo khoác ra che mặt cho cô ấy mà thôi…”

Kiều Mẫn Hàng khong nói được một lời nào cả, câuchuyện này vốn đã rất bi đát thảm thương rồi. Lời kể của Phí Văn Kiệt tha thiếtcàng khiến cô lạnh buốt khắp con tim. Cô nắm thật chặt bàn tay của anh, một cáinắm tay đầy âu yếm thân mật.

Phí Văn Kiệt cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn vào một chốnxa xôi vô định trong không trung bao la kia, dường như anh có thể nhìn thấythật rõ ràng từng nốt nhạc đang lấp lánh huyền ảo nhảy múa trên chiếc hộp này:“Kể từ ngày hôm đó, hàng năm vào ngày sinh nhật của cô ấy hay là ngày giángsinh, tết năm mới, bất kể một ngày lễ tết to nhỏ nào, thì anh đều mua một chiếchộp âm nhạc có hình cô thiên nga để tặng cho cô ấy. Anh nghĩ rằng, rồi sẽ cómột ngày anh có thể đưa cô ấy tận mắt đi xem những cô thiên nga đẹp nhất rực rỡnhất trên khắp thế giới này. Khi đó vẫn sẽ ngồi ở hàng thứ nhất, và anh sẽ manghai hộp giấy ăn thật to để lau nước mắt cho cô ấy, để cô ấy muốn khóc như thếnào thì cứ thoải mái khóc một trận…”

“Văn Kiệt…”, Kiều Mẫn Hàng cắt lời Phí Văn Kiệt, giọngnhỏ nhẹ thì thầm bên tai anh, “Lúc đó anh vẫn còn rất nhỏ mà, không hiểu hếtđược mọi chuyện, chị ấy sẽ không trách gì anh đâu”.

Phí Văn Kiệt cười trừ trả lời cô: “Anh biết, côấy sẽ không trách móc bất cứ ai đâu”.

Tâm trạng Kiều Mẫn Hàng bồi hồi đến khó tả, cô đau chonỗi đau của người con gái đó, nhưng trước nỗi đau trong giờ phút này đây củaPhí Văn Kiệt thì cô lại càng đau khổ hơn anh rất nhiều.

“Văn Kiệt, có phải là anh… rất thích chị ấy đúngkhông?”

Phí Văn Kiệt thoáng chút hối hận vì đã kể quá nhiềucho cô biết, anh cười trừ ẩn giấu cảm xúc của mình lại: “Đúng vậy, anh đã thầmyêu trộm nhớ cô ấy như thế, nhưng mà cô ấy không thích anh, anh đã buồn bã thấtvọng vô cùng để rồi phải bỏ sang Mỹ cho nguôi ngoai tình cảm. Ai ngờ được rằnglại quen em cơ chứ, sau đó thì em đã đột kích vào cuộc sống của anh như thế nàyđây”.

Kiều Mẫn Hàng thốt lên, quay trở lại trạng thái nhưlúc ban đầu: “Có anh mới là đột kích vào cuộc sống của em đấy chứ, anhnghĩ rằng anh là viên ngọc sáng hay sao chứ, cô nương này đến bây giờ vẫn còncảm thấy hối hận vì lúc đó không nên để cho anh theo đuổi một cách nhanh đếnvậy chứ!”

Phí Văn Kiệt gãi đầu gãi tai đáp lại: “Sao anh lại nhớlúc đó là em theo đuổi anh đấy chứ?”

“Anh mau mau vào trong nhà vệ sinh mà soi gương xemlại bản thân mình đi nhé, mặt thì giống như mặt ngựa, mà lông thì nhiều hơn cảlông vượn nữa chứ. Em theo đuổi anh, em là bệnh nhân mắc bệnh tim chứ khôngphải mắc bệnh thần kinh anh có biết không hả?”. Kiều Mẫn Hàng cười e ấp,vùi mặt vào lòng Phí Văn Kiệt. Những nỗi đau không thuộc về mình thì sẽ quên đirất nhanh chóng, cảm động nhiều nhất cũng chỉ trong một thời khắc mà thôi. PhíVăn Kiệt nói nói cười cười với Kiều Mẫn Hàng, khi âm thanh trên chiếc hộp âmnhạc chấm dứt anh liền đưa mắt nhìn dõi theo, mím thật chặt môi mình, nhưngkhông giơ tay ra vặn dây cót thêm lần nào nữa.

Trong một thành phố bên cạnh thành phố đó, liên tiếptrong hai ba tiếng đồng hồ liền mạch, âm thanh trên chiếc hộp âm nhạc đặt bêncạnh Diệp Tri Ngã vẫn còn đang du dương vang lên. Cô nhắm mắt mình lại, bắt đầunhớ về bức màn biểu diễn quy mô lớn nhất, màu tim tím, được thêu ren hoa màuvàng ấy, toàn tập tác phẩm múa ballet Hồ thiên nga, như một bộ phim đang diễnra trong trí óc của cô, chầm chậm diễn lại toàn cảnh đầy đủ từ đầu đến cuối.Cũng có lúc đến nằm mơ cô cũng nhìn thấy mình đang mặc một bộ váy múa cô thiênnga màu đen, biểu diễn tất cả hết ba mươi hai động tác múa quay vòng vừa chuẩnvừa vững chắc, khi dừng lại thì cúi xuống cảm ơn khán giả một cách đầy kiêungạo.

Cô trong cơn mê man hư hư thực thực không biết mình đãthiếp đi từ lúc nào, dường như là đang trong giấc mộng mị, thế nhưng bất ngờtiếng nhạc vang lên khiến cô giật mình tỉnh giấc. Diệp Tri Ngã giống như vừa bịkim châm vào người nhói đau mà ngồi bật dậy, ngó nghiêng khắp gian phòng nhưđang cần tìm kiếm một vật gì. Một tiếng hát trong trẻo của trẻ thơ đầy ngộnghĩnh vang lên: “Mặt trời đang nhô lên cao, bông hoa nhìn em mỉm cười, chúchim hót chào buổi mới, tại sao chú lại đeo cặp có chất nổ hả chú?”

Diệp Tri Ngã ngạc nhiên về lời ca trong bài hát này,cuối cùng cô phát hiện ra bài hát cất lên từ chiếc di động mà Kiều Thận Ngôn đãtặng cho cô. Cô vội vàng chạy xuống giường đi lấy di động lại. Ba chữ Kiều ThậnNgôn hiện sáng rõ ràng trên màn hình, giọng trẻ thơ vẫn đang tự tin táo bạotiếp tục hát vang trong di động: “…Vừa kéo dây căng ra là cháu vộivàng chạy đi, đùng đùng đoàng đoàng một tiếng và thế là tất cả nổ tung ramất rồi!”

Cô ngứa ngáy khắp đầu và nhấn vào nút nghe, thoáng đôichút bực tức, không kiên nhẫn được nữa: “Kiều Thận Ngôn, anh làm cái quái gìvậy hả?”

“Diệp Tri Ngã, anh thích em”.

Giọng nói của Kiều Thận Ngôn tự nhiên như thường, thếnhưng tâm trạng Diệp Tri Ngã bỗng nhiên chững lại, bần thần không biết nói thêmđược câu gì nữa. Đầu dây bên kia, anh vẫn ngồi và chờ đợi, tâm trạng thản nhiênvà cười vài tiếng, tiếp tục nói với cô: “Anh không thích cứ phải giấu giếm làmgì cả, nếu không nói ra được thì anh không thể nào mà ngủ yên giấc được. Đượcrồi, anh đi ngủ đây, ngày mai gặp lại nhé”.

Đại thiếu gia Kiều vừa nói xong liền tắt di động luôn,Diệp Tri Ngã nhìn chăm chăm vào màn hình vừa tối sẫm lại, từ đó cho đến lúcsáng không còn tư tưởng ngủ nghỉ gì nữa.

Cả đêm ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy soimặt vào gương, khuôn mặt hình như hơi sưng lên thì phải. Diệp Tri Ngã dùngmiếng vải bông loại dành riêng cho tẩy trang và thấm một chút nước hoa hồng lêntrên, cô ngồi trong phòng vừa lau ướt vừa vỗ vỗ vào da mặt. Bánh ga tô của tốingày hôm qua giờ vẫn còn thừa phải đến hơn một nửa, để làm bữa sáng thì còn gìtuyệt hơn nữa. Diệp Tri Ngã ngó nghiêng tứ phía, nghĩ những vật dụng gì cần muathì ghi ngay vào một quyển sổ nhỏ, một lúc nữa sẽ đến siêu thị sắm sửa một đốngđồ dùng sinh hoạt hằng ngày về.

Cô ngồi bên cạnh bàn ăn vừa uống sữa tươi vừa ăn bánhga tô, vị hơi ngọt, thế là liền cầm một túi dưa muối ra ăn kèm cho đỡ ngấy. Bâygiờ đã có nhà để ở rồi, vấn đề tiếp theo sẽ là suy nghĩ xem công việc nên nhưthế nào nữa. Quay trở lại thành phố Nam Kinh là điều không thể được. Hồi trướcchỉ có một Phí Văn Kiệt đã khiến cô bất ổn tinh thần, giờ thì lại xuất hiệnthêm một Kiều Thận Ngôn nữa. Có thời gian cô sẽ phải đi xem bói mới được, liệunăm nay có phải năm định mệnh của cô, vừa bị cướp đi vừa được cho lại, có phảivì thế mà người ta gọi đó là được cái này thì sẽ mất cái kia?

Diệp Tri Ngã đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của mình rồithở một hơi thật dài, nếu căn cứ vào trình độ học vấn và kinh nghiệm công táccủa cô thì có thể sẽ tìm được ngay công việc thôi, một trạm y tế cộng đồng haylà bộ phận y tế của trường học hoặc một công xưởng nào đó đều được cả. Tiền bánnhà trên thành phố Nam Kinh và tiền để dành của ba cộng lại tất cả được khoảnghơn hai trăm ngàn tệ, số tiền này nếu sống ở Hải Thành thì sẽ có thể mua đượchai đến ba căn nhà rồi, không thì có thể mua một cửa tiệm rồi cho thuê lại, côchỉ việc ở nhà sống bằng tiền cho thuê cửa hàng cũng rất ổn rồi.

Và vẫn còn một biện pháp có thể chọn lựa được nữa,cũng giống như cách của Phí Văn Kiệt năm năm trước đây là tìm một trường họcnào đó ở nước ngoài để học tiếp. Thế nhưng cô bây giờ đã hai mươi mấy tuổi rồi.Đến Kiều Thận Ngôn cũng đã nhận xét rằng tuổi tác của cô không hề nhỏ nữa, giờđi học tiếp liệu có còn vô tư thoải mái như hồi thanh niên trẻ trung ngày xưađược nữa không? Mà cô cứ đi học mãi như thế để làm gì cơ chứ? Học để không còncảm giác cô đơn nữa, hay là để càng cảm thấy cô đơn nhiều hơn?

Tuýp người con gái sống cuộc sống lặng lẽ không bonchen như Diệp Tri Ngã thì trong suy nghĩ trong tư tưởng thường luôn luôn lolắng thiên về những khía cạnh không tốt không thuận lợi, lúc nào trong ngườicũng có sẵn dự phòng tầm khoảng từ một trăm đến năm trăm tệ. Để cho dù có mấtví tiền đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi phải băn khoăn cho lắm. Cô ăn bữa sángxong liền cầm cuốn sổ nhỏ vừa ghi chép những vật dụng cần mua lúc nãy lên, rồitiếp tục ghi thêm vài đồ dùng cần mua nữa, khoác chiếc túi xách lên vai đi rakhỏi nhà. Việc đầu tiên của cô lúc này là tìm một trạm ATM rút tiền mặt, sau đóchạy đến siêu thị và chợ mua hàng.

Chỉ trong một đêm, tin tức có người quay trở về sốngtrong ngôi nhà của ông Diệp Toàn được lan rộng rãi khắp khu vực này. Dân cưsống tại nơi đây hầu hết đều là đồng nghiệp của ba Diệp Tri Ngã khi ông cònnhậm chức trong Sở giao thông vận tải thành phố, tất cả mọi người nghe đượcthông tin đồn thổi này đều có một phản ứng đầu tiên ngay lập tức là hoài nghivà dò đoán. Diệp Tri Ngã cúi đầu xuống đi bộ trên đường không có một ai quenbiết cả, cho nên khi cô lướt qua vài con đường nghe phong thanh vài cụ già đangtụ tập nói chuyện, trong những câu chuyện không đầu không cuối của họ có baogồm cả chủ đề liên quan đến gia đình cô. “Làm gì có mỗi vài trăm triệu đâu cơchứ, nghe nói đã tham ô đến vài tỷ ấy chứ!”

“Thế con gái của ông ta bây giờ còn vờ bộ dạng nghèokhổ khó khăn như thế để cho ai nhìn cơ chứ…”

Diệp Tri Ngã gãi đầu gãi tai cố gắng che giấu nụ cườibất lực trên khuôn mặt cô, có các người mới là nghèo khó, tài sản cố định củacô nương này tính thêm với tài sản không cố định tổng cộng cũng phải có đến mấytriệu tệ. Đợi một ngày cầm một vạn tệ đi đổi thành loại tiền xu mệnh giá một xurồi đổ toàn bộ vào các ống cống trong nhà các người, thì có mà cô nương này đèchết các người cũng nên! Biện pháp chiến thắng tinh thần trong bộ “AQ chínhtruyện” đúng thật là có hiệu quả, Diệp Tri Ngã tưởng tượng mình trong khungcảnh chiến thắng vang dội đã không nhịn được cười thốt lên thành tiếng, điệucười lắng sâu trên khóe môi cong cong của cô, ánh mắt đưa xuống đất nhìn mangchút bẽn lẽn và cả một chút gì đó tinh quái. Khuôn mặt trắng trẻo được soi sángdưới ánh mặt trời chói lóa, sự chói lóa nhìn từ xa như muốn xuyên thẳng được.

Kiều Thận Ngôn lái xe đi vào trong cổng của khu chungcư, khi anh chưa tìm thấy gara đỗ xe nằm ở đâu thì đột nhiên nhìn thấy vẻ mặtvui cười như thế của Diệp Tri Ngã đang đi về phía anh. Ánh mặt trời những thángngày đầu đông trở nên cứng đầu ương ngạnh hơn, chiếu sáng chói lòa tầm mắt củaanh đằng sau cánh cửa kính của xe ô tô, giống như một trò chơi vậy, anh nhìn thấycô trước và trói chặt cô trong đôi mắt rồi trong cả trái tim của anh. Vị thiếugia họ Kiều tâm sự bay bổng nhắm hờ hai mắt lại, nhưng chân và tay lại phối hợpchệch khớp nhau. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày anh biết lái xe đã làm cho xebị chết máy khiến cho chiếc xe hàng hiệu đắt giá đến vài tỷ lao đầu về phíatrước. Anh cắn răng thốt lên vài câu chửi thề, khởi động lại xe rồi ngẩng đầulên, Diệp Tri Ngã lúc này cũng đã nhìn thấy anh rồi.

Khi nụ cười không còn hiện lên trên khuôn mặt của DiệpTri Ngã nữa thì cũng chính là lúc Kiều Thận Ngôn mím chặt đôi môi của mình lại.Tâm trạng vui vẻ của buổi sớm nay thức dậy giờ dường như không còn được vuitươi như thế nữa. Anh lập tức dừng xe lại một bên đường, chưa kịp mở cánh cửaxe ra, thì một cặp vợ chồng trung niên trạc tuổi hơn bốn mươi liền dừng bướcngay bên cạnh Diệp Tri Ngã. Sắc mặt Diệp Tri Ngã lúc này bỗng dưng biến màu, cônhìn người đàn ông trước mặt mà nở một nụ cười thật giả tạo: “Chú Lý, lâu lắmkhông được gặp chú rồi ạ”.

“Thật là cháu đó sao hả Tiểu Diệp. Tối hôm qua chúnhìn thấy đèn điện nhà cháu chiếu sáng, chú còn băn khoăn mãi rốt cuộc làchuyện gì vậy chứ, ha ha ha…”

“Vâng ạ, cháu mới quay về từ tối ngày hôm qua thôi ạ”.

“Mấy năm rồi còn gì nữa, phải có đến… năm năm rồi đấyphải không…” Người đàn ông trung niên than ngắn thở dài với cô, “Phó thị trưởngDiệp… Cũng đã bao nhiêu lâu như thế rồi cơ mà”.

Nụ cười mà Diệp Tri Ngã cố gắng lắm mới thể hiện đượctrông có vẻ rất vất vả gượng gạo, cô nắm thật chặt các túi đồ, khống chế bảnthân hết sức lễ phép trả lời và đối diện với cái nhìn dò xét đầy ẩn ý tò mò củangười phụ nữ đang đứng bên cạnh chú. Diệp Tri Ngã trước nay luôn tưởng rằngmình đã đạt đến trình độ đủ để tỏ ra dày mặt, đủ để không quan tâm bất cần đờivới các loại thị phi trong xã hội rắc rối đầy phức tạp này, thế nhưng kỳ thựcmà nói, cô vẫn còn non nớt lắm, ngây ngô lắm trong cách thể hiện này, cô chỉbiết duy nhất một cách là trốn tránh đằng sau lưng mọi người rồi một mình dùngnhững phương kế trong “AQ chính truyện” để tự mình an ủi mình. Một khi phải đốidiện với những ánh mắt nghi ngờ đầy hàm ý nham hiểm nào đó thì cô thật sự khôngbiết phải làm sao mới có thể bỏ đi hết vết tích của những cái nhìn đó trênkhuôn mặt của cô nữa.

Vết tích… Cô mỉm cười chớp liên tiếp hai hàng mi, hoặclà những vết tích này được in bằng mực không phai rồi cũng nên, hằn rõ trong bộnão của cô, một hàng chữ đậm nét kéo quanh bao bọc một hình ngôi sao bé nhỏ:rồng sinh ra rồng, phượng sinh ra phượng, đàn chuột đẻ con thì con của chúngđều biết đào hố đào hầm cả. Khi người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào cô, chắcchắn bà ta sẽ nghĩ ngay đến việc cô sẽ là một con chuột nhỏ đó, đào hầm rồi lạimải miết đào cho đến khi không còn lối nào nữa, đành phải ngựa quen đường cũquay trở lại chốn khi xưa mà thôi.

Cô càng ngẩng cao đầu lên thì tâm tư kỳ thực lại càngbị ép xuống nhiều hơn, ép đến mức độ không còn ép xuống thêm được chút nào nữarồi… Ép nặng giống như là đang có cả một cánh tay nặng trĩu đè lên bờ vai mỏngmanh của cô vậy.

Kiều Thận Ngôn khoác vai Diệp Tri Ngã một cách rấtquen thuộc tự nhiên, hướng đến bộ mặt đang cúi gằm xuống của cô mà nói: “Saolâu như thế mới xuống đây hả em?”

Diệp Tri Ngã lần đầu tiên được nhìn thật rõ rệt khuônmặt Kiều Thận Ngôn trong khoảng cách vô cùng gần như thế này, có rất nhiều việcvà cũng có rất nhiều người thế nhưng đây lại là lần đầu tiên cô bị bao bọc bởihương thơm nhè nhẹ vị thuốc lá trên người anh, anh đến và đem lại cho cô thứcảm giác an toàn ngay lập tức, khiến đôi tay đang xách đồ được thoải mái nhẹnhàng hơn hẳn, đôi mắt mỏi mệt cũng có thể cúi xuống một cách bình yên không longhĩ, và cũng không còn phải lo lắng tìm cách đối diện với những tia nhìn sắccạnh như chỉ muốn khía vào người cô.

Vợ chồng chú Lý mặc dù đã biết rõ ràng rằng Diệp TriNgã đã chào hỏi và cáo từ tạm biệt họ rồi, nhưng đi được một đoạn đường vẫn cònquay đầu ngoái lại nhìn, nhòm ngó người thanh niên trẻ trung đẹp trai đang đứngcạnh cô con gái ông Diệp Toàn kia, và còn nhìn cả chiếc ô tô hàng hiệu sangtrọng đắt tiền kia nữa.

Diệp Tri Ngã cảm thấy thật yếu lòng khi nhìn vào KiềuThận Ngôn và gật đầu rồi cười với anh: “Em cảm ơn anh”.

Bàn tay của Kiều Thận Ngôn vẫn còn đặt lên vai DiệpTri Ngã, anh khoác vai cô và rẽ sang một hướng khác đi đến phía đậu xe lúc nãy,giúp cô mở cánh cửa phụ ra và ần cần chỉ bảo: “Lên xe đi em”.

Diệp Tri Ngã đưa tay nắm vào cánh cửa: “Làm gì vậy ạ?”

“Đi ăn sáng”.

“Em…em, em đã ăn sáng rồi…”

“Thế thì ăn thêm một lần nữa”.

“Em đã no lắm rồi…”

“Anh đói quá”.

“Em thật sự đã ăn xong rồi!”

Cánh tay Kiều Thận Ngôn đang đặt lên vai Diệp Tri Ngãép xuống thật mạnh ôm chặt lấy bờ vai của cô, hai mắt cũng nheo lại: “Em đi ăncùng anh nhé”.

Diệp Tri Ngã tách ra một bước rời xa anh, bỏ mặc cánhtay anh rơi xuống và cười rất tươi, cô nói với anh: “Thế thì, thế cũng được…”

Cô nói xong ngồi luôn vào trong xe như tìm nơi để trốntránh được anh.

Nhưng cánh cửa xe không được khép lại ngay lập tức.

Dáng người Kiểu Thận Ngôn cao to vạm vỡ, khi anh đứngthẳng người lên thì trông anh còn cao hơn cả nóc chiếc xe ô tô cao cấp hiện đạinày, bắt buộc phải cúi người thấp xuống thì mới đối diện được với Diệp Tri Ngãđang ngồi ở bên trong. Một tay anh đặt lên trên cánh cửa xe, một tay còn lạiđặt trên nóc xe, che kín cả một tầm nhìn của Diệp Tri Ngã. Anh cúi người xuốngnhìn chằm chằm vào cô một hồi rất lâu, rồi bất ngờ nhỏ giọng như thì thầm vàotai cô: “Mắt nhìn của anh từ trước đến nay đều rất cao đấy”.

Tia phòng vệ bất chợt lóe sáng lên đến độ cao nhấttrong đầu óc Diệp Tri Ngã, Kiều Thận Ngôn sẽ tiếp tục nói câu gì đây? Mắt nhìntừ trước đến nay rất cao, nhưng riêng lần này thì không hề cao như thế, lại đithích một người con gái rất tầm thường nếu như không nói là chẳng có lấy chútgì sắc sảo hơn người như thế này cả. Dương Tiêu cũng đã từng nói với Hiểu Phùnhư vậy đó, không sai một chút nào đâu, anh nói rất đúng mà, đến em còn khôngthể tin nổi chính mình nữa, nhưng mà đây là sự thực, em thực sự đã cắn trúngvào bàn tay anh mất rồi…

Những dòng chữ như thế này đem ra lừa dối những cô béchưa đến hai mươi tuổi dường như không có lợi, không được tốt cho lắm, thếnhưng phải làm thế nào để trả lời anh một cách bình tĩnh hợp lý và không bi lụyđược, có như vậy mới giống được diễn viên nữ chính trong bộ phim truyền hìnhđó, trông cô rất biết cách lừa dối và cũng không khác gì một cô ngốc cả…

Kiều Thận Ngôn càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa, trênkhuôn mặt sáng sủa rõ nét này hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo đầy ẩn ý, khi anhtập trung hết tinh thần nhìn chăm chăm vào một ai đó, ánh mắt của anh lộ rõ vẻsắc sảo, không được mềm mại cho lắm và cũng quá thẳng thắn giống như xét nétvậy, cho nên nụ cười của anh trông cũng không khác gì lưỡi dao khắc nghiệtxuyên thẳng vào mắt người khác. Cánh tay trái đặt trên nóc xe của anh cũng từtừ hạ xuống phía dưới, giúp cô vén lọn tóc rối vào bên mang tai. Diệp Tri Ngãngồi yên bất động không biết phải phản ứng gì cho phù hợp, cô nghe thấy tiếnganh nhỏ nhẹ thầm thì bên tai: “Anh đã thích em rồi nên em phải tự tin lên mớiđược”.

Đây - đây - đây - đây - đây là…

Đây được gọi là lưỡi dao mềm mại đó sao? Hay là lời anủi vụng về thô kệch nhất? Làm gì có loại kịch bản nào luôn luôn bất khả chiếnbại được cơ chứ!

Diệp Tri Ngã cắn chặt môi, nó giống như miếng vải căngphồng thẳng tắp trải dài trên mặt hồ nước phẳng lặng không một chút gợn sóngthì bỗng nhiên có một lưỡi dao sắc nhọn cắt tuột thành một lỗ hổng rất to vớitốc độ vừa nhanh vừa trơn tru, phản ứng còn chưa kịp, đầu vết rách bề mặt khiếncho không còn cách nào có thể hàn gắn lại được nữa. Cô nghiêng người về sau, cảngười bị chiếc ghế chặn đứng lại, cười gượng đầy vẻ ấp úng do dự: “Con mắt nàocủa anh không nhìn thấy sự tự tin trong em? Em nhìn anh… Em nhìn anh thì lạithấy anh có vẻ như là quá tự tin vào mình rồi thì đúng hơn…”

Kiều Thận Ngôn đương nhiên sẽ cong môi ngay lên phảnứng câu nói của cô, anh nhìn cô say đắm, đứng thẳng người lên đóng cánh cửa xelại, bước những bước dài rồi ngồi vào trong ghế lái xe, khởi động xe chạy rakhỏi khu chung cư, đi ra phía đường lớn.

Trong tất cả những người đàn ông mà Diệp Tri Ngã đãtừng tiếp xúc qua thì Kiều Thận Ngôn là người đàn ông có sức hấp dẫn nhất đốivới cô, trong xe vẫn phảng phất mùi hương nhè nhẹ của thuốc lá đọng trên cơ thểanh lúc nãy, và lại còn có cả mùi thơm của bộ ghế được làm bằng da trong xenữa, thỉnh thoảng thoáng qua chút hương thơm thoang thoảng của nước hoa.

Diệp Tri Ngã không hiểu nhiều về nước hoa cho lắm, côchỉ biết rằng nó ngửi vào thì rất thơm, mùi nước hoa đầy nữ tính mềm mại thơmnồng trộn trong hai loại hương thơm dành cho phái nam không hề lộ ra một chútgì gọi là nồng nực cả. Cô đan xen hai bàn tay và đặt dưới đùi, đôi mắt hơi liếcvề phía Kiều Thận Ngôn. Anh không mặc áo khoác, chiếc áo sơ mi màu đen được xắnlên vài gấp ở tay áo, khi anh lấy sức quay vô lăng, cô nhìn thấy rõ cơ bắp trêncánh tay phải của anh cuộn lên một cách đầy khiêu khích.

Khi lái xe đi đến một nơi chưa xa lắm thì tiếng chuôngdi động của Kiều Thận Ngôn đột nhiên vang lên, anh lắp tai nghe vào và ngheđiện thoại: “Đồ gì ạ, quên ở đâu chứ?”

Đầu dây bên kia có tiếng con gái vang lên, Kiều ThậnNgôn nhìn vào chiếc ghế phụ bên cạnh, đưa tay lục khắp chiếc hộp đựng đồ đặtphía cửa xe, nói với Diệp Tri Ngã rằng: “Một sợi dây chuyền, nhìn xem có thấyhay không”.

Diệp Tri Ngã đưa tay vào trong chiếc hộp đó mò mẫm,rồi cầm ra một sợi dây chuyền được làm bằng đá rất xinh xắn, sáng loáng, đượckhắc thành rất nhiều hạt to to nhỏ nhỏ không giống nhau, một sợi dây chuyềnnhìn thoáng qua thôi là có thể biết được rằng giá trị của nó rất đắt đỏ. KiềuThận Ngôn cúi xuống lắc lắc: “Thật chẳng có điểm nào tốt được cả, làm sao màlúc nào cũng quên cái này quên cái kia được như thế”.

Giọng người con gái trong đầu dây điện thoại bên kiabật cười. Kiều Thận Ngôn cũng ân cần điềm đạm nói với cô ấy: “Thôi được rồi,được rồi đấy, bây giờ sẽ đến đưa cho luôn đây, vài phút nữa sẽ tới nơi luôn,đứng ở cạnh cửa phòng tiếp khách đợi nhé”.

Chiếc xe rẽ qua một ngã ba đường, đi đến một khách sạncao cấp nhất hiện đại nhất của Hải Thành, một người con gái dáng vẻ thanh cao,dung nhan tướng mạo hơn người đã đứng sẵn ở cửa phòng tiếp khách từ bao giờ.Khi xe anh vừa dừng thì cô ta liền bước nhanh đến, dùng cặp mắt vô cùng tò mònhìn chăm chăm vào Diệp Tri Ngã, mỉm cười gật đầu với cô rồi đi về phía KiềuThận Ngôn đang ngồi, giơ tay đỡ sợi dây chuyền mà Kiều Thận Ngôn đưa qua cánhcửa xe: “Cảm ơn nhé, đã tìm khắp cả buổi rồi, hóa ra đúng là quên ngay trên xenày”.

Kiều Thận Ngôn cười đầy vẻ thân mật: “Chỉ có cô mới cóthể tùy tiện đặt những thứ này một cách linh tinh vô tội vạ như thế”. Cô gáixinh đẹp đó nhún vai, mỉm cười vẫy tay ra hiệu chào tạm biệt, rồi rảo bước vàotrong khách sạn.

Diệp Tri Ngã cúi nhìn xuống và thở một hơi dài. Tâmtrạng lo lắng hiện hữu suốt từ tối hôm qua đến tận bây giờ bỗng chốc thoải máihẳn lên. Mùi nước hoa thoảng nhẹ trên người cô gái xinh đẹp chính là mùi thơmphảng phất trong xe của Kiều Thận Ngôn. Hóa ra những lời tỏ tình buổi tối hômqua ấy, và cả cú điện thoại lúc nửa đêm của anh nữa chẳng qua chỉ là đùa giỡnvới cô mà thôi, thế thì tốt quá rồi, thế thì tốt quá rồi! Là ai đã từng nhắcnhở với cô rồi mà, đại thiếu gia họ Kiều này rất đào hoa, xung quanh anh đầynhững áo hồng áo xanh lả lướt, và tri thức cũng như học vấn của những áo hồngáo xanh này đều rất cao, phải nói là dùng mây để dệt thành những sợi vải thổcẩm đỏ thì đúng hơn! Diệp Tri Ngã đưa mắt nhìn ra khung cảnh phía ngoài xe, cảmthấy buồn cười và nhếch môi lên.

“Cười gì mà ngố vậy em!”. Kiều Thận Ngôn sau khi láixe đi ra khỏi khách sạn đó quay lại nhìn cô, Diệp Tri Ngã ngồi thẳng lưng,giọng nhẹ nhàng nói với anh: “Đi đâu ăn sáng ạ?”

“Em không phải là người Hải Thành sao, giới thiệu mộtchỗ nào đó ngon ngon đi?”

Diệp Tri Ngã lắc đầu trả lời: “Em làm sao biết đượcnơi nào ăn ngon, khách sạn đó không cung cấp đồ ăn sáng hay sao?”

“Anh không ngủ ở trong khách sạn đó”.

“Á?”, Diệp Tri Ngã phá lên cười, “À”.

Kiều Thận Ngôn lại đưa mắt nhìn vào cô hỏi: “À cái gìhả?”

Diệp Tri Ngã lắc đầu nói: “Không có gì ạ, chỉ có điềulà…”

“Là gì chứ?”

“Chỉ có điều là… Cái kia…”

Kiều Thận Ngôn nhăn trán nhau mày lên vặn hỏi lại: “Emthuộc tuổi kem đánh răng hay là kem đánh giày thế hả? Tại sao lần nào nói cũngchỉ tiết kiệm thốt được ra có mỗi vài từ như vậy?”

Diệp Tri Ngã mỉm cười đáp lại: “Ý em muốn nói là, vịtiểu thư lúc nãy có lẽ càng là người thích hợp để lựa chọn hơn đấy, chị ấy màdiễn làm người yêu của anh thì chắc chắn sẽ có sức thuyết phục hơn hẳn so vớiem”.

Đèn giao thông màu xanh vẫn còn năm giây nữa mớichuyển sang đèn vàng, nhưng Kiều Thận Ngôn đã đạp nhẹ phanh cho xe dừng lạingay trước vạch phân cách, quay đầu sang nhìn Diệp Tri Ngã, hàng lông mày nhướnlên. Anh dùng cặp mắt như vậy, tư thế như vậy để nhìn chằm chằm vào cô, ba mươigiây đèn đỏ trôi qua vô cùng nhanh, luồng xe đằng sau vang lên những hồi còigiòn giã thúc giục. Diệp Tri Ngã cất cao giọng nói với anh: “Anh làm cái gìthế, mau lái xe đi!”

Kiều Thận Ngôn quay đi, hai tay cầm chặt vào vô lăngnhưng anh không cho xe đi theo làn đường thẳng mà lại đảo xe rẽ sang phía bêntrái đường, phương hướng định cho xe quay đầu lại, rồi trở về khách sạn lúc nãyanh đã đi đến. Anh cho xe dừng lại gara để xe, rồi nắm lấy bàn tay của Diệp TriNgã, đưa cô đi vào bên trong phòng tiếp khách của khách sạn đó, đi vào thangmáy lên tầng thứ mười hai, và sau đó nhấn chuông một gian phòng đôi của tầng thứmười hai này.

Người đi ra mở cửa lại chính là ông tổng giám đốc củatập đoàn gang sắt Ninh Huy - ông Kiều Giám An, ông nhăn trán khó hiểu rồi bắttay Diệp Tri Ngã: “Lâu quá không gặp rồi, bác sỹ Diệp”.

Diệp Tri Ngã vừa xấu hổ vừa bối rối, giơ tay phải rabắt tay với ông Kiều Giám An một cách lịch sự nho nhã, còn tay trái của cô đãbị giữ chặt trong lòng bàn tay phải của Kiều Thận Ngôn, suốt cả quãng đường bàntay của cô không thể cử động được, không thể nhúc nhích được. Kiều Thận Ngônnhìn con trai mình rồi lại nhìn bác sỹ Diệp: “Chúng tôi chuẩn bị quay trở vềthành phố Nam Kinh rồi, cháu đến đây… Có việc gì không vậy?”

Một khuôn mặt xinh đẹp đài các ngó ra từ phía đằng sauông Kiều Giám An, chính là người con gái mỉm cười chào Diệp Tri Ngã lúc nãy. Côquay sang nhìn Kiều Thận Ngôn chớp chớp hai hàng mi và nói: “Anh chẳng phảiđã nói là không đi cùng chúng tôi về thành phố Nam Kinh cơ mà? Sao thế,bây giờ lại đổi chú ý rồi đấy hả?”

Kiều Thận Ngôn đưa bàn tay trái của Diệp Tri Ngã đếnbàn tay trái của mình, cánh tay phải giơ lên ôm sát bờ vai của cô, giọng nóinhẹ nhàng và rõ ràng: “Ba, con chính thức giới thiệu cho ba biết, đây là ngườiyêu của con, Diệp Tri Ngã”.

“Ai? Người yêu của ai hả?”

Mặt Diệp Tri Ngã đỏ lên như quả cà chua, khuôn mặtnóng bừng không tài nào ngẩng đầu lên được, cô lấy hết sức mình ấn mạnh vào bàntay Kiều Thận Ngôn, sức cô yếu ớt như đứa trẻ thơ đòi giằng tay anh ra: “Anh,anh, anh… Anh nói hồ đồ gì chứ!”

Kiều Thận Ngôn chớp chớp mắt, còn Diệp Tri Ngã thở mộthơi rất mạnh lườm anh một cái rõ lâu, mỉm cười gượng gạo nói với ông Kiều GiámAn và cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh cánh cửa của gian phòng đôi này đang trợntròn vì bất ngờ không hiểu: “Không có chuyện đó đâu ạ… Không thể có chuyện đóđâu ạ, đừng nghe lời anh ấy nói như thế, cháu cháu…”

Cô vừa nói vừa bước lùi về phía sau, quả thật cô cảmthấy vô cùng bối rối không biết nên tiếp tục như thế nào nữa, liền vội vàngchạy ra khỏi chốn này, chạy đi thật xa. Kiều Thận Ngôn không chạy đuổi theo côngay lập tức. Anh nhìn bóng dáng chạy vội vã của Diệp Tri Ngã, rồi lại chuyểnhướng nhìn vào người ông Kiều Giám An đang đứng trước mặt anh.

Người con gái xinh đẹp đặt tay lên vai ông Kiều GiámAn, thốt lên giọng nhỏ nhẹ: “Anh Giám An…”

Ông Kiều Giám An với vẻ mặt nghiêm nghị nhìn người contrai có dáng hình còn cao to vạm vỡ hơn cả mình, nhìn vào trong đôi mắt của contrai hiện rõ vẻ vừa xúc động lại vừa trầm tư mông lung, rồi cuối cùng cũng cườithành tiếng. Ông vừa cười vừa vỗ vỗ vào vai cậu con trai: “Tùy con, tùy conđấy, chỉ cần con có đủ bản lĩnh theo đuổi đến cùng là được rồi”.

Kiều Thận Ngôn mỉm cười đầy ý nhị sâu xa, nháy nháymắt trái với ba, rồi quay người chạy đuổi theo bóng dáng vừa khuất xa của DiệpTri Ngã.