Khi Quận Chúa Yêu Đương

Chương 9: Con ngựa nổi điên rồi!!!!



Ngạn Nhi loạng choạng lùi về sau. Tam quận chúa Ninh Nguyên nghiến răng, chán ghét lườm cô. Ninh Nguyên đứng ra trước Đại quận chúa, tỏ ra giận dữ nói với Ngạn Nhi:

– Nhị tỷ, tỷ còn muốn làm gì Đại tỷ nữa?

Ngạn Nhi cau mày nhìn Tam quận chúa. Tam quận chúa là con gái của một nữ quân chủ, vị quân chủ đó đã lập được rất nhiều công trạng, đem lại sự phát triển và phồn vinh cho Phủ Nguyệt Quốc. Chính vì thế mà nữ quân chủ đó đã được Vương chủ phong làm Đệ nhất nữ quân, đại tiểu thư-con gái cả của bà được phong làm Tam quận chúa, danh hiệu là Ninh Nguyên.

Sau khi được phong danh vị, Tam quận chúa Ninh Nguyên trở thành một người rất trung thành và đáng tin cậy của Đại quận chúa, luôn theo sát và cùng Đại quận chúa xử lý việc nước.

Ngạn Nhi cau mày nhìn Tam quận chúa trước mặt.

" Phải rồi, trong truyện của mình thì Tam quận chúa rất ghét Nhị quận chúa, nhưng lại yêu thương và bảo vệ Đại quận chúa. Nàng ta cũng là người đã vạch trần mọi thủ đoạn của hãm hại nữ chính của Nhị quận chúa, và cũng sẵn sàng giở mọi thủ đoạn để trả thù nữ phụ phản diện."

"Tam quận chúa này thông minh xảo quyệt, không hề dễ đối phó, Ngạn Nhi ơi là Ngạn Nhi, tất cả là do mày đấy!!!"

Ngạn Nhi khẽ ho vài tiếng, cố gặng gượng cười, sau đó chậm rãi tiến đến gần Tam quận chúa:

– Muội hiểu lầm rồi, ta đâu có làm gì đâu, ta đến để thăm Đại tỷ mà....

– Đừng có tỏ ra thân thiết như thế, vụ việc hôm trước tỷ quên rồi sao? Tại tỷ mà Đại quận chúa bị thương đấy, tỷ còn dám.....

Tam quận chúa còn chưa nói xong thì bị Đại quận chúa ngăn lại. Tam quận chúa vẫn lườm Ngạn Nhi, vùng vằng quay người đi ra sau. Ngạn Nhi nghe Ninh Nguyên nói thì có chút khó hiểu....

"Vụ việc lần trước? Mình làm Đại quận chúa bị thương sao??"

Ngạn Nhi ngước nhìn Đại quận chúa, Ninh Phương cũng không nói gì nữa, quay lại tập trung việc đang làm dở. Ngạn Nhi vẫn đang đứng ngây người thì một nam nhân đi đến, cất giọng chào cô:

– Ninh Ngạn, muội ổn chứ?

Ngạn Nhi quay nhìn nam nhân đó. Đó là một người cao to, khuôn mặt khôi ngô, tướng mạo đường đường, vô cùng thuận mắt. Ngạn Nhi dựa vào tướng mạo và cách xưng hô thì lập tức nhận ra:



– A, Phong Duệ, huynh cũng đến tập à?

Nam nhân đó là Thẩm Phong Duệ, là một vị tướng lĩnh kiệt xuất, được Vương chủ vô cùng yêu quý và tin cậy, chàng cũng thường hay đi đánh quân địch cùng với Đại quận chúa, cả hai xuất hiện ở đâu thì đều lập công ở đó, rất được lòng dân chúng.

Thẩm Phong Duệ và Nhị quận chúa Ninh Ngạn cùng nhau lớn lên, có thể gọi là thanh mai trúc mã, thân thiết đến mức khiến nhiều người ghen tị.

Trong khi hai người nói chuyện, Lăng Hàn đứng đằng sau giương mắt nhìn chằm chằm. Mã Kỳ thấy tình hình không ổn, nói thầm với Thiếu quân:

– Thiếu quân, từ nãy đến giờ Nhị quận chúa không thèm liếc nhìn người một cái, còn thân thiết với người khác trước mặt người thế kia, thần e là.....

– Im miệng!

Lăng Hàn gằn giọng, Mã Kỳ cũng biết điều mà trật tự. Lăng Hàn thở dài một cái, đi đến kéo tay Ngạn Nhi.

– Nơi này nguy hiểm, Nhị quận chúa không nên ở đây lâu, mau về đi!

Đang nói chuyện thì bị phá đám, Ninh Ngạn đẩy tay Lăng Hàn ra, khó chịu cãi lại:

– Thiếu quân đừng quản ta, ta cũng muốn tập luyện nên mới đến đây chứ bộ!

Vừa dứt lời, Ngạn Nhi chợt quay sang nói với Phong Duệ, giọng điệu vui vẻ:

– À, muội đã quyết định từ nay sẽ tập luyện với mọi người...Cũng đến lúc muội phải thực hiện nghĩa vụ của một quận chúa rồi.

– Muội nghĩ được như vậy, ta rất vui!!

Phong Duệ mỉm cười, khẽ xoa đầu Ngạn Nhi. Lăng Hàn liếc nhìn chàng ta, từ đầu đến cuối Phong Duệ chưa từng rời mắt khỏi Ngạn Nhi, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Lăng Hàn ho một tiếng, khó chịu rời đi, thực sự không muốn nhìn hai người này thêm một giây nào nữa.



Ngạn Nhi nói muốn tập cưỡi ngựa nên Phong Duệ đã chọn giúp cho cô một con, còn tận tình chỉnh dây cương hộ cô. Ngạn Nhi tỏ ra vô cùng thích thú xoa đầu ngựa, đây là lần đầu coi được thấy ngựa ngoài đời, đúng là khó tin!!

Phong Duệ đi đến gần cô, mỉm cười nói:

– Để ta đỡ muội lên ngựa!

– A, cảm ơn huynh!

Phong Duệ vòng tay nâng người Ngạn Nhi lên, để cô ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai người. Tam quận chúa có vẻ không vui, nhíu mày cắn môi. Lăng thiếu quân cũng không ổn hơn, trong người cứ có cảm giác ngứa ngáy.

Ngạn Nhi ngồi trên lưng ngựa reo hò, nhưng chưa vui được bao lâu thì xảu ra vấn đề. Con ngựa trở nên cuồng bạo, liên tục kêu lên. Kèm theo những tiếng hí là động tác giơ cao hai chân trước lên trời.

Ngạn Nhi bị ngửa ra sau, bỗng chốc trở nên hoảng loạn. Con ngựa cũng nhanh chóng lao nhanh đi, Ngạn Nhi sợ hãi hét toáng lên. Tư Đồ ở bên dưới sợ hãi gào to:

– Nhị quận chúa!!!!!!!!! Nhị quận chúa!!!!!!!! Con ngựa nổi điên rồi!!!!!!!!

Mọi người ở bên dưới vẫn còn bất ngờ, không kịp trở tay. Phong Duệ nắm chặt tay, lập tức trèo lên lưng ngựa, quật mạnh dây cương đuổi theo.

– Ninh Ngạn, muội bám chắc vào, không được thả tay ra!!!!!!!!

– Thẩm quân chủ!!

Tam quận chúa chạy đến cạnh ngựa của Phong Duệ, chưa kịp nói gì thêm thì Phong Duệ đã phóng ngựa đi. Lăng Hàn cau mày, chạy nhanh đến chỗ Đại quận chúa, trèo lên ngựa của nàng ta và cũng nhanh chóng phi đi. Đại quận chúa bất ngờ nhìn theo bóng lưng anh.....

Về phía Ngạn Nhi, con ngựa nổi điên chạy ra khỏi Đấu trường Tử, không hề có ý định dừng lại. Ngạn Nhi ngồi trên ngựa không khỏi sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu. Cô cảm nhận được từng luồng gió mạnh phả thẳng vào mặt, cả cơ thể cô như nhũn ra, chân tay tê lại không còn cảm giác....

Phong Duệ cưỡi ngựa phi nước đại đến gần, một tay anh nắm chắc dây cương, tay còn lại vươn sang phía cô nắm lấy dây cương của con ngựa điên, cố gắng ghìm nó dừng lại. Nhưng tất nhiên điều đoa không có hiệu quả.

Đang loay hoay không biết phải làm sao thì Lăng Hàn phi đến, anh nhìn sang phía cô, khuôn mặt vô cùng căng thẳng. Lăng Hàn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó không suy nghĩ nhiều mà nâng người đứng thẳng, sau một cái nhún thì nhảy thẳng sang lưng con ngựa điên kia, làm cho Phong Duệ không thể tin vào mắt mình.