Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 97



Edit: Vô Phong

Đoạn đường này chúng ta đi tới cũng rất an toàn, không có ngẫu nhiên đụng phải người không muốn đụng, tỷ như Giáo chủ hoặc là mấy người kia, điều này làm cho ta thở phào nhẹ nhõm thật to. Quan viên ở kinh thành ta biết thật ra thì không nhiều lắm, chỉ biết là một số liên quan đến kịch tình, có thể dính dáng đến kịch tình, chỉ có hai loại, trung thành với Hoàng đế, cùng loại nhân vật phản diện muốn tạo phản.

Rất nhanh, chúng ta đã đến được nơi ta muốn đến.

Hiển nhiên, không phải mỗi lần vận khí của ta đều tốt như vậy, một lần là có thể gặp được người. Hỏi người giữ cửa mới biết được, chủ nhân trong phủ vào cung đã lâu rồi, lấy mức độ sủng ái của Hoàng đế với vị đại nhân này, tối hôm nay có thể trở lại hay không đều là một câu hỏi. Ta rất tiếc nuối tìm một trà lâu cách nơi này không xa, nếu hôm nay không đợi được người, nhất định phải trở về.

Bị Hoàng đế triệu vào cung thì không cách nào biết trước, phát sinh chuyện như vậy chúng ta cũng rất bất đắc dĩ.

Trong khi đang đợi người, đoàn người chúng ta đều chống tay lên bàn, chống cằm, một bộ nhàm chán đến không được.

Đại não của ta đang để không, đột nhiên cảm giác sau mông mình nóng lên, ta quay đầu, thấy mội bàn tay to suýt nữa mò tới mông ngọc đáng yêu của ta. Ta nheo mắt lại, trực tiếp nhìn về phía cái tay kia, thấy hộ vệ của ta mặt không biểu tình, ta không khách khí chút nào một cái tát bay qua, "Ba!" một tiếng vang thật lớn dọa sợ mọi người bên cạnh.

"Ngươi tiết tháo thật!"

Hộ vệ người đi đường mặt bình tĩnh thu tay về, móc móc lỗ tai.

"Ngoại trừ trêu đùa ta, chiếm tiện nghi của thiếu nữ vị thành niên ta đây, ngươi có còn truy cầu những thứ khác hay không?!" Lần trước nằm trên mặt đất tuyệt đối khiến người ta khó có thể tin, trêu đùa ta không thành công. Lần trước lộ thân hình hấp dẫn bởi vì có ba người ở đó, còn nhanh chóng dùng ánh mắt người bên cạnh mà tuyên cáo thất bại. Lần này cho nên càng ngày càng không có truy cầu, càng ngày càng biến chất, càng ngày càng không biết xấu hổ, càng ngày càng mức độ cuối sao?

Trong mộng ta thế nhưng thích hắn, nhất định là Thượng Đế ác ý đùa giỡn ta! Hàm lượng nguyên tố của ta có kém hơn nữa, cũng không còn lý do kém đến trình độ này. Hiện tại hắn đã đến mức độ si ngốc như cái tàu điện rồi! Dĩ nhiên, trước mắt mới thế, hoặc giả đến sau này, hắn cũng chỉ sẽ ngây người đối với một mình ta.

Đột nhiên cảm thấy thực áp lực. . . . . .

Ta di chuyển mông, rời xa người bên một chút, rất nhanh ta sẽ thấy hắn dùng của gò má của mình biểu đạt ra một chút mất mát vô tận.

Điều này làm cho ta hồi tưởng lại những điều ta thấy trong mộng, trong chuyện xưa đó, từ khi gặp nhau đến cuối cùng, hắn vẫn luôn bảo vệ ta rất tốt, khiến cho ta mềm lòng, cho nên đến cuối cùng ta mới có thể vì bảo vệ ba người bọn họ, một mình xông lên phía trước. Nhưng với sự phát triển ở hiện tại, chúng ta có thể gọi là sơ ngộ nát bét, dẫn đến chúng ta cũng không có sự bắt đầu tốt đẹp hài hòa, mà khối đen sì sì cũng xuất hiện trong tay hắn, điều này làm cho ta không thể không hoài nghi, chúng ta bởi vì sự tương ngộ nát bét đó mới đưa đến sự lúng túng hiện tại của ta, khiến cho ta có một loại cảm giác không thoải mái khi tình cảm của mình bị người khác lợi dụng.

Nghĩ lại, thật đúng là như vậy.

Ban đầu Sẹo ca muốn lấy đồ từ trên người những nam nhân kia, sau đó vô tình gặp gỡ ta, mà mục đích của ta lại phù hợp với hắn, vì vậy sự gặp mặt không tốt đẹp này liền bắt đầu rồi. Chúng ta khi bắt đầu là lợi dụng nhau, mà khi ở chung còn có rất nhiều không tín nhiệm, phát triển đến bây giờ đã vô cùng tốt. Hiện tại ta vô cùng tín nhiệm hắn, thậm chí thứ tình cảm này vượt qua cả tình yêu, hắn cũng vì ta làm rất nhiều việc, bởi vì chuyện phát triển không giống nhau, tình cảm của ta và hắn, cũng sẽ không là thuần túy thích hay yêu nữa.

Bất quá Sẹo ca có chút ngu ngốc, đại khái là muốn ta cho hắn một sự khẳng định, vì vậy càng ngày càng không có giới hạn, càng ngày càng ngốc, đồng thời cũng chứng minh người này hiện tại đang vô cùng bất an, đặc biệt là ở nơi nhạy cảm như thế này. Ta dường như, tựa hồ không cho hắn sự khẳng định gì.

Vì ngăn cản tiết khí của Sẹo ca càng rơi càng nhiều, ta đưa tay xách tai của hắn, dùng sức nhéo một cái, rất nhanh vành tai bị ta xách thành màu đỏ tươi, nhưng Sẹo ca lại không nói tiếng nào, không phát giận với ta. Ta phi thường hài lòng cười cười, vỗ vỗ đầu hắn.

Muốn ta nói lời buồn nôn thì ta không thể nói ra miệng, nói cái gì mà tình cảm ta dành cho hắn sâu đậm hơn so với tình yêu, cảm giác không thể nói ra miệng được. Ta còn tưởng là tự hắn có thể cảm giác được, dù sao hiện tại thái độ của ta đối với hắn đã rất khác so với ban đầu, đúng không.

"Được rồi, còn làm chuyện như vậy liền giết ngươi. Bất quá, ngươi cũng không cần quá bất an." Ta ưỡn ngực ngẩng đầu chính khí nói: "Ta sẽ tuyệt đối không vứt bỏ ngươi, không phải là ngươi nói muốn ta tin tưởng ngươi sao. Đừng tưởng rằng kinh thành này đã rất giỏi, trong mắt ta, cũng bất quá như thế mà thôi. Loại lời nói nhảm như thế giới này vô cùng rộng lớn ta sẽ không nói nhiều, ta muốn nói là, nơi này chẳng qua không phải là có hai người xa lạ có quan hệ máu mủ không thích ngươi thôi sao? Chúng ta không có quan hệ máu mủ còn thân hơn so với người thân, đúng không Lục Trúc?"

Mặc dù nàng vẫn rất bài trừ Sẹo ca tranh thủ tình cảm của ta, nhưng nếu có người khi dễ đến bốn người chúng ta, ta tin tưởng Lục Trúc vẫn sẽ chọn bảo vệ sẹo ca.

Lục Trúc đặc biệt khéo léo gật đầu một cái, phụ họa lời của ta, kiêu ngạo không nhìn nhiều Sẹo ca một cái.

Nhi đồng bất an Sẹo ca được an ủi vẻ mặt rất quỷ dị nhìn chúng ta mấy lần, chết không thừa nhận nói: "Ta lúc nào thì bất an?"

Nếu hắn có thể nói như vậy, cũng liền đại biểu tâm tình nhẹ nhõm hơn rồi, đối với lần này ta đáp lại là một nụ cười thực tâm hiếm có.

Chúng ta bên này tố cáo nhau một lúc, một lúc sau, phủ đệ cách đó không xa rốt cục xuất hiện người ta muốn tìm.

Sửa sang lại quần áo một chút, sau khi thanh toán tiền nước trà, chúng ta trực tiếp liền đi về phía vị quan lớn kia.

Ta mang theo biểu tình thần bí khó lường lại dẫn chút đau khổ: "Đại nhân."

Hiển nhiên vị đại nhân kia thính lực rất tốt, rất nhanh liền quay người sang.

Đây đã là một lão nhân gia hơn sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần nhân gia lại tốt vô cùng, sắc mặt hồng nhuận.

Khi hắn thấy ta, ta sắc bén bắt được trong mắt hắn chợt lóe lên kinh ngạc.

Ta mang gương mặt này tuyệt đối làm cho người ta cảm thấy quen thuộc, gọi người bên cạnh đem đồ tới, sau đó tự tay giao cho ông già trước mặt.

Người bên cạnh muốn ngăn cản chúng ta nhưng cũng bị vị đại nhân kia vung tay lên ngăn lại, ta một đường thông suốt tiêu sái đến vị trí gần nhất với vị đại nhân này.

"Đây là?"

"Có thể xin đại nhân chuyển cho hoàng thượng hay không." Ta vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt phức tạp trực tiếp bày tỏ ta là một nữ tử có rất nhiều bí mật, ta là một người có thân phận không đơn giản. Không cần hỏi nhiều, liền có thể từ biểu tình của ta mà thấy được ta là người có chuyện xưa phức tạp, chuyện xưa này đặc biệt còn liên quan đến Đương Kim Hoàng Đế.

Ta nỗ lực dùng mình ánh mắt để nói chuyện xưa của mình với người đối diện, bất kể hắn có hiểu hay không. Lúc này hắn lại nhìn ta, dùng một loại biểu tình đã rõ ràng lại thâm trầm mà nhìn, tiếp đó, hắn liền đưa đoàn người chúng ta vào trong phủ, cũng coi như trá hình vây khốn ta ở nơi này để làm rõ thân phận của ta.

Ta cũng không ngại ở nơi này, bao ăn lại bao ở miễn phí, ta làm sao lại cự tuyệt? Hơn nữa, bây giờ tiền của ta đã không còn nhiều lắm, hôm nay tuyên bố muốn tới ăn chực.

Tối hôm đó, đại nhân mới về nhà không bao lâu lại tiến cung. Ta giao đồ cho hắn trực tiếp nhờ giao cho Hoàng đế, lấy lòng trung thành của hắn, chắc là sẽ không tùy tiện giao cho Hoàng đế trước khi chưa tra xét. Cho nên, sau khi kiểm tra trên đồ kia tuyệt đối không chứa độc khả nghi, nhất định sẽ giao đến tay Hoàng đế.

Hiện tại, ta đã chuẩn bị xong để ngày mai vào cung.

Một đêm này ta ngủ rất ngon, nhưng khổ sở là, ta cư nhiên lại nằm mơ. . . . . .

Cứ nằm mơ như thế, mệt mỏi không thích chút nào!

Trong mộng là một nữ nhân nằm vật xuống trên giường bệnh, nàng thoạt nhìn còn rất trẻ, sắc mặt tái nhợt, đầu tiên ta thậm chí hiểu lầm nàng là ta. Nhưng rất nhanh liền chứng minh ta nghĩ sai rồi, nữ nhân nhu nhược tuyệt ép này không phải là ta.

Nàng nằm trên giường bệnh, một bộ sắp đi, sáo ngọc cầm trong tay khiến ta nhìn rất quen mắt, ánh mắt ôn nhu nhìn nữ đồng chừng mười tuổi coi chừng bên cạnh.

Mỹ nhân bệnh đặc biệt dài dòng, đặc biệt bi thương nói cho nữ nhi ngồi bên mép giường biết, sau này tìm nam nhân tuyệt đối không thể tìm một mãng phu chỉ biết đánh đánh giết giết. Tốt nhất phải tìm một người thiện lương, quân tử văn nhã, hắn tốt nhất sẽ đọc sách, tốt nhất có thể viết thơ có thể học văn chương, quan trọng nhất là, hiểu được thương yêu người, hiểu được nữ nhân.

Nàng đem sáo trúc gia truyền cho nữ nhi, đồng thời răn dậy nữ nhi đạo chọn chồng, cuối cùng phun ra một búng máu trên thân sáo, chết đi. Trước khi chết, nữ nhân trên giường bệnh nói nàng mười mấy tuổi đã đi theo trượng phu hiện tại đang là Tướng quân, thế nhưng trượng phu luôn sống trên chiến trường, chỉ khi nàng sinh con mới trở lại liếc mắt nhìn, sau đó không thấy nữa, là một nữ nhân tuyệt đối bi kịch.

Ngay cả khi chết, trượng phu ở biên quan xa xôi cũng không biết.

Nữ đồng thấy nữ nhân chết, nằm ở mép giường gào khóc, một bạch y nha hoàn cùng một lục y nha hoàn đột nhiên từ bên ngoài chạy vội vào, an ủi nữ đồng.

Mặc dù bạch y nha hoàn đang an ủi người, trong mắt lại vô cùng lạnh lùng, thậm chí trong mắt còn có chút giễu cợt, xem thường nữ nhân vô dụng trên giường. Mà lục y nha hoàn lại ôm lấy nữ đồng vào trong ngực, chân tâm thật ý nghĩ cho nàng.

"Tiểu thư, sau này Lục Ấm sẽ bảo vệ ngươi." Lục y nha hoàn nghiêm túc nói.

Mà bạch y nha hoàn thấy thế, chậm một bước mới nói giống nhau.

Sau đó, Lục y nha hoàn ngẩng đầu lên, ta thấy được diện mạo thoạt nhìn non nớt của nàng lại quen thuộc, trong nháy mắt liền bị kích động làm tỉnh.

Sau khi tỉnh, ta không cách nào ngủ lại nữa, hiện tại trời vừa sáng, canh phòng tương đối lỏng lẻo, cho nên ta khoác y phục chạy ra ngoài hóng gió. Chờ ta hóng gió đến khi cảm gíac mình đủ thanh tỉnh muốn trở về, lại thấy được hai bóng người. Không ngờ là Tiểu Lương Tử bị ngược đến hỏng người cùng nữ phụ.

Hiện tại Tiểu Lương Tử ai cũng không chịu đến gần, tinh thần bị tổn thương rất lớn, căn bản không để cho nữ phụ đến gần, nữ phụ càng muốn dựa vào gần hắn càng trốn xa, ngược nữ phụ không tốt đủ kiểu, mới qua một ngày đã như già đi vài tuổi. Bất quá, cho dù như vậy nàng cũng không buông tha cho Tiểu Lương Tử.

Thật ra thì bệnh trạng của Tiểu Lương Tử vẫn cứu được, chỉ bị hù hai ngày. Nếu như được chăm sóc tốt, chậm nhất là một hai tháng sẽ tốt lên. Dĩ nhiên, thời gian này hắn nhất định sẽ hung hăng ngược tâm nữ phụ, dù sao trong kịch tình nữ phụ cũng từng độc chết đứa nhỏ của nữ chính, nên ngược nàng.

Qua không được bao lâu, nữ phụ sẽ mất đi cha ruột của nàng, ô dù của nàng, chỉ có thể cùng Tiểu Lương Tử sống nương tựa lẫn nhau, trở thành dân chúng bình thường không có tiền không có quyền. Đối với những thói quen của bạch phú mỹ cô nương mà nói, là phi thường ngược, huống chi nếu ta không thao tác tốt, bọn họ còn phải đối mặt với sự đuổi giết của triều đình.

Chính là bởi vì tính toán đến chuyện sau này cùng chuyện hiện tại ta cần làm, cho nên lần này ta mới có thể cứ như vậy bỏ qua nữ phụ.

Hiện tại tạm thời để cho nàng lĩnh ngộ loại cảm thụ ngược tâm này đi, ta sẽ không nhúng tay vào nữa.

Nghĩ xong, ta liền trở về, trong đầu hồi tưởng cây sáo quen thuộc cùng gương mặt của Lục Trúc.

Đây không phải là kiếp trước kiếp này cẩu huyết chứ?

Ta mới nghĩ như vậy, đột nhiên nghe được trước mặt vang lên tiếng vó ngựa, không phải là vài con, mà là một nhóm. Rất nhanh, một đội thị vệ hoàng gia xuất hiện ở trước mặt của ta, tiếp đó, đội nhân mã này tách ra hai bên, lộ ra người ở giữa được bảo vệ.

Đó là một nam nhân thành thục anh tuấn thoạt nhìn trẻ tuổi.

Ánh mắt hắn mang kích động nhìn ta, há miệng: "Hoàng Nhi. . . . . ."

Ôi, phải chuẩn bị chà xoát hoàng cung rồi! Ta nhìn hắn, sững sờ, nước mắt cứ như vậy rớt xuống.

"Ngươi, ngươi là, chẳng lẽ ngươi chính là. . . . . ." Nét mặt của ta phức tạp đến khó nói nên lời.

Nam nhân tiêu sái lập tức nhảy xuống, vội vàng đi đến trước mặt của ta, bắt được bả vai của ta nghiêm túc nói: "Ta là phụ hoàng của ngươi."

Rất tốt! Ta xoa xoa mắt, mang theo chút bi thảm, chút khó có thể tin, lại có chút cao hứng, đẩy tay hắn ra: "Ta, ta biết, ta rất sớm liền biết thân thế của mình. . . . . ."