Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

Chương 55: Cảm giác yên tâm



Edit: Bạch Linh.

Hứa Dịch đang lái xe bổng thấy khung cảnh "hạn chế người nhìn" ở phía sau, khuôn mặt anh ta hơi đỏ, lập tức kéo tấm che xuống.

Trời ạ, nhìn ông chủ cùng Diệp Oản Oản mặc đồng phục ở bên nhau, sao anh ta lại có cảm giác ông chủ đang phạm tội vậy nhỉ?

Diệp Oản Oản đầu tiên kéo Tư Dạ Hàn tới đường Vạn Xuân, sau đó tới các cửa hàng xa xỉ ở trung tâm thương mại thành phố đi dạo một vòng.

Thuốc cùng đồ bổ tương đối dễ chọn, để chủ cửa hàng chọn cho cô đồ có chất lượng tốt là được, còn những đồ vật khác có Tư Dạ Hàn kiểm định, đương nhiên sẽ không có vấn đề.

Thật ra mua cái gì cũng không quan trọng, lão phu nhân không thiếu bất cứ cái gì, chỉ cần theo lễ phép là được.

Sau khi chọn xong lễ vật, xe chậm rãi đi về phía nhà cũ của Tư gia.

Khoảng tầm một tiếng sau, Diệp Oản Oản lại thấy được căn biệt phủ như trong trí nhớ.

Căn biệt phủ là một trang viên xây dựng theo phong cách Trung Hoa cổ xưa rộng rãi, xe tiến vào cửa chính được chạm trổ hoa văn, lại chạy hơn mười phút sau mới tới được nhà chính.

Trước cửa nhà chính đã có một lão quản gia mặc tây trang, đeo mắt kính vàng đang đứng chờ sẵn.

Nhìn thấy xe của Tư Dạ Hàn đã tới, lão quản gia lập tức cung kính tiến tới đón, khom lưng nói: "Cửu thiếu gia!"

"Ừ." 

Lão quản gia vừa nói, đôi mắt không có biểu cảm gì khác nhìn thoáng cô gái bên cạnh Tư Dạ Hàn.

Tính tình của thiếu gia quái gở lạnh nhạt, vui buồn thất thường, lại cực kỳ chán ghét phụ nữ tới gần, lão phu nhân nghĩ vô số cách cũng không thể khiến anh gần gũi với phụ nữ như người bình thường.

Nhưng hiện tại, thiếu gia đột nhiên có bạn gái, hơn nữa còn đưa đối phương tới nhà cũ, đừng nói không chỉ có mình lão phu nhân chấn kinh, ngay cả những người làm như bọn họ cũng không tài nào tin nổi.

Lúc nhìn tới cô gái mặc đồng phục ở bên cạnh thiếu gia, lão quản gia càng thêm kinh ngạc.

Thiếu gia thích cô gái có tuổi tác nhỏ như vậy sao?

Ông còn tưởng rằng, có thể làm thiếu gia động tâm nhất định phải là một tiểu thư khuê các cao quý trầm ổn cơ...

Tuy rằng tuổi tác của cô gái này không lớn, nhưng có điều ánh mắt lại vô cùng trong trẻo, khí chất xuất thần, diện mạo cũng rất xuất sắc, không trang điểm gì mà đã được như vậy rồi.

Chỉ nhìn tướng mạo thôi đã thấy vô cùng xứng đôi, cũng không biết phẩm chất như thế nào.

Dù sao cũng là người mà thiếu gia tự mình mang về, thái độ của lão quản gia cực kỳ cung kính, gật đầu nói: "Nếu vậy vị này hẳn là Diệp tiểu thư, chào ngài, tôi là quản gia ở nhà cũ, tên là Chung Lễ."

"Chào ngài, Chung quản gia." Diệp Oản Oản lễ phép chào lại, cũng không nói nhiều.

Lần đầu tiên tới nhà người khác vẫn nên rụt rè một chút mới tốt.

Diệp Oản Oản nhìn Chung quản gia trước mặt, trong lòng không nhịn được mà cảm khái, kiếp trước thời điểm vị quản gia này nhìn thấy cô cũng không khách khí như thế này.

Lúc ấy lão quản gia thấy cô một đầu tóc xanh cực chất, trang điểm không khác gì yêu quái phương nào ghé tới, mặt liền lập tức tái mét, che ngực, xém chút nữa trực tiếp té xỉu trên đường.

So sánh với trước đây, trông thấy bộ dạng cô như này, ngoại trừ lão phu nhân, ông ấy là một trong ít người có thể hòa ái nói chuyện cùng cô.

Lão quản gia thấy Diệp Oản Oản ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tư Dạ Hàn, bộ dạng rụt rè thẹn thùng, trong lòng lập tức có thêm mấy phần hảo cảm: "Cửu thiếu gia, Diệp tiểu thư, mau vào trong nhà trước đã, lão phu nhân đã chờ cả ngày rồi!"

Lần nữa tiến vào nơi này, đồng tử Diệp Oản Oản co rụt lại, theo bản năng nắm chặt bàn tay, ký ức tồi tệ của kiếp trước một lần nữa lại hiện lên...

Đời này của cô thực sự có thể thay đổi được tất cả sao?

Tư Dạ Hàn đang định rảo bước tiến mở cửa tiến vào trong, đột nhiên dừng chân lại, sống lưng cũng lập tức trở nên cứng ngắc.

Anh máy móc rũ đôi mắt sâu thẳm xuống, chậm rãi nhìn về tay trái của mình, chỉ thấy bàn tay nhỏ của cô gái không biết từ lúc nào đã nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.

Bởi vì Tư Dạ Hàn đột nhiên dừng chân lại, Diệp Oản Oản mới phát hiện mình quá mức bất an nên đã theo bản năng liền túm lấy đồ vật ở gần nhất, mà thứ bị cô nắm lấy, vừa vặn lại là tay của Tư Dạ Hàn.

Diệp Oản Oản hơi khó xử, muốn rút tay trở về.

Nhưng cô còn chưa kịp làm gì, tay đã bị người đàn ông nắm chặt tiếp tục đi về phía trước.

Cảm nhận được vết chai mỏng cùng nhiệt độ của lòng bàn tay đang vây lấy tay cô, rõ ràng người bên cạnh là người mà cô sợ hãi nhất, thế nhưng vào lúc này trong lòng cô tự dưng lại sinh ra một cảm giác yên tâm...