Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

Chương 151: Dĩ nhiên tin rồi



Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Theo lý thuyết, loại bản năng này không có cơ hội xuất hiện trên người của cô mới đúng.

Kiếp trước, mặc dù ba cô có mời sư phụ dạy cô võ để phòng thân, nhưng thời gian chỉ có một tháng ngắn ngủi mà thôi.

Nhưng cô phát hiện bất luận là luyện võ hay những việc kĩ thuật khác, thậm chí là những việc người bình thường thấy rất lạ, cô cũng học rất nhanh, dường như mình có sức lĩnh ngộ vô cùng mạnh vậy.

Dường như những thứ đó vốn tồn tại trong đầu mình, cô không cần phải học tập, chẳng qua là đem những điều trong trí nhớ của mình áp dụng mà thôi.

Kiếp trước, vì để né tránh Tư Dạ Hàn, cô không chỉ che giấu diện mạo thật của mình, còn che giấu tất cả kĩ năng của mình, chỉ bày ra bộ dạng chanh chua ác liệt.

Mà đời này, cô đương nhiên sẽ không ngu như vậy, rõ ràng trong tay có dao, còn làm người thân luân lạc, chịu kết cục bi thảm.

Sau khi tan học.

Diệp Oản Oản vừa ra khỏi phòng liền thấy Trầm Mộng Kỳ đang ân cần đứng ở cửa đợi mình.

Xem bộ dạng chắc là phát hiện gần đây cô thân thiết với Giang Yên Nhiên nên bắt đầu sốt ruột rồi.

"Oản Oản!" Vừa nhìn thấy Diệp Oản Oản, Trầm Mộng Kỳ lập tức nhiệt tình đi tới khoác tay cô: "Buổi tối chúng ta cùng nhau đi ăn thịt nướng đi!"

Giọng Diệp Oản Oản không có chút nào khác biệt: "Được."

Trầm Mộng Kỳ vừa đi vừa thăm dò: "Oản Oản, nghe nói cậu đang cùng Yên Nhiên ở chung một chỗ? Tính tình của Yên Nhiên chắc sẽ khó sống chung lắm phải không? Cậu có muốn chuyển tới phòng của tớ không?"

"Cũng không tệ, tớ lười dọn đi." Diệp Oản Oản thờ ơ trả lời.

Trầm Mộng Kỳ vẫn có chút không yên lòng: "Có phải Yên Nhiên đã nói với cậu cái gì hay không? Oản Oản, cậu là người hiểu tớ nhất, chuyện của tớ và Yên Nhiên, tớ thật sự không phải cố ý, Tống Tử Hàng một mực đeo bám tớ, tớ cũng không có cách nào. Vì sợ Yên Nhiên đau lòng, tớ đã rất cố gắng để giấu diếm chuyện này, không ngờ cuối cùng vẫn để Yên Nhiên đau lòng, hơn nữa còn hiểu lầm tớ... Oản Oản, cậu tin tớ đúng không?"

Nếu là mình của quá khứ, cô dĩ nhiên sẽ hiểu, đừng nói là hiểu, cho dù chứng cứ bày trước mắt, chỉ sợ cô vẫn lựa chọn tin tưởng Trầm Mộng Kỳ.

Diệp Oản Oản nhíu mày, dường như suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu, bày ra bộ dạng như thể tin tưởng Trầm Mộng Kỳ, đáp: "Mộng Kỳ, tớ đương nhiên hiểu, cậu xinh đẹp, lương thiện, ưu tú như vậy, nhiều người thích cũng là bình thường, sao có thể trách cậu được."

Trầm Mộng Kỳ nghe vậy thì âm thầm đắc ý, che giấu sự giễu cợt trong đáy mắt, bị thua thiệt cô ta mới khẩn trương một chút, con ngu Diệp Oản Oản này quả nhiên vẫn não tàn như thế!

Hai người đang nói chuyện, di động của Trầm Mộng Kỳ đột nhiên vang lên.

Diệp Oản Oản tranh thủ liếc tên trên màn hình, là tên một học đệ lớp mười một. Là người cuồng nhiệt theo đuổi Trầm Mộng Kỳ, trong nhà có chút tiền, nhưng dĩ nhiên không có cách nào so với Tống Tử Hàng.

Giống những người khác, đây cũng là một lốp dự phòng của Trầm Mộng Kỳ, lốp dự phòng như vậy cô biết Trầm Mộng Kỳ còn có mấy cái nữa.

Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản sờ cằm, trong con ngươi thoáng qua một tia ý vị sâu xa.

"A lô." Trầm Mộng Kỳ cũng không kiên kị Diệp Oản Oản, trực tiếp nhận máy.

"Thứ bảy sao? Sợ rằng không được, chị phải đi học thêm, chủ nhật cũng không cơ thời gian, quả thật xin lỗi, lần sau được không?"

Trầm Mộng Kỳ dùng giọng vô cùng ôn nhu khéo léo từ chối đối phương.

Bây giờ cô ta đang tập trung vào Tống Tử Hàng, mấy lốp xe hờ kia dĩ nhiên phải bỏ sang bên cạnh.

Trầm Mộng Kỳ cúp điện thoại, nhìn Diệp Oản Oản, tiếp tục nói: "Chỉ là tớ thật không ngờ Yên Nhiên thoạt nhìn rất yêu Tống Tử Hàng, vừa quay đầu liền ở cùng với Sở Phong, có lẽ là vì gia thế của Sở Phong không tệ..."

Xem cách nói, cô ta không chỉ muốn tẩy não mình, còn nói xấu Giang Yên Nhiên, ám chỉ Giang Yên Nhiên dối trá tâm cơ, ngại nghèo yêu giàu.

Nhưng mà trên thực tế, lấy tính tình khôn khéo của Trầm Mộng Kỳ, cô ta giống những người khác, chỉ nghĩ gia đình Sở Phong giàu có nhất thời, bởi vì kinh tế đang đình trệ, tài chính xuống dốc, chẳng mấy chốc sẽ phá sản. Thứ người như vậy, cô ta dĩ nhiên coi thường.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về hướng kí túc xá, chuẩn bị bỏ sách vở trước.

Vừa đi tới cửa kí túc xá nữ, đột nhiên phát hiện có một đám người đang vây quanh trước cửa.