Khế Ước Với Huyết Tộc Không Điển Hình

Chương 4: Nông thôn - 4




Edit: Ji

[Xác chết nổi dưới lục bình]

—–o0o—–

Trong vườn hoa của Lý tiên sinh có rất nhiều loài hoa, đa số đều là hoa hồng đỏ kiều diễm kiêu sa, một số có màu trắng như tuyết, xen lẫn màu đỏ có chút thảng thốt.

Theo La quản gia nói, những bông hoa này gọi là Rose. Tần Tiểu Du ban đầu không hiểu ngôn ngữ Ciro cũng không biết Rose là gì, sau này khi học được ngôn ngữ Ciro, cậu mới biết Rose có nghĩa là hoa hồng.

Lý tiên sinh thích hoa hồng đỏ, khi hoa nở, La quản gia sẽ luôn cắt một bó đặt trên bàn phòng khách để trang trí. Lý tiên sinh ngồi bên cửa sổ đọc sách, rèm ren cuộn lên, tua rua buông xuống, trên kính cửa sổ phản chiếu những bông hoa hồng rực rỡ, toàn bộ hình ảnh thật lộng lẫy và quý phái.

"Tiểu Du tới rồi sao?" Lý tiên sinh buông kéo xuống, nghiêng người nhìn đứa trẻ đang đứng một bên phát ngốc.

"À... à..." Tần Tiểu Du định thần lại, hai má đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Lý...Xin chào, Lý tiên sinh."

"Lại đây." Lý tiên sinh vẫy tay chào cậu.

Tần Tiểu Du vội vàng đi tới cạnh hắn, ngẩng đầu lên, đôi mắt đơn thuần tràn đầy sùng bái đối với Lý tiên sinh.

"Có muốn một bông không?" Lý tiên sinh nhẹ nhàng hỏi.

Tần Tiểu Du lắc đầu. Cậu không phải cô bé, cậu muốn hoa để làm gì?

Nhưng mà, Lý tiên sinh đã cắt một bông hồng đỏ vừa chớm nở, loại bỏ gai và lá rồi đưa cho Tần Tiểu Du. Chóp mũi chạm vào cánh hoa, hương thơm xộc vào mũi, cậu ngập ngừng cầm lấy bông hoa, không nhịn được đặt lên môi, vươn lưỡi ra nhẹ nhành liếm một chút, giống như một chú mèo con tò mò.

Một nụ cười thoáng qua trong đôi mắt xanh nhạt của Lý tiên sinh: "Đói bụng sao?"

Nhận ra mình đã làm điều ngu ngốc, Tần Tiểu Du đỏ mặt tai hồng, cầm đóa hoa hồng đỏ, trong lòng có chút ảo não.

Lý tiên sinh duỗi tay xoa đầu cậu, sau đó quay người đi về phía cánh cửa biệt thự đang mở: "La quản gia nướng bánh mì, em có muốn ăn không?"

"A? Ồ... Muốn!" Vừa nghe thấy có đồ ăn ngon, sự xấu hổ biến mất, Tần Tiểu Du cầm hoa hồng nhảy nhót đi theo Lý tiên sinh vào nhà.

Trong phòng khách, La quản gia đã đặt bánh mì mới nướng và trà sữa hương dâu thơm lừng lên bàn, khiến Tần Hiểu Du chảy nước miếng.

Được sự đồng ý của Lý tiên sinh, cậu nóng lòng cầm ly trà sữa lên nhấp một ngụm, vị ngọt ngào thơm phức khiến cậu không thể dừng lại.

Sau khi ăn bánh mì và uống trà sữa xong, Lý tiên sinh lấy ra mười từ mới và kiên nhẫn dạy lại mấy lần cho đến khi cậu nhớ được rồi mới để cậu tự học. Tần Tiểu Du chăm chỉ học tập, sau khi có thể đọc và viết lại xong, cậu đặt bút xuống nói: "Trường của bọn em có giáo viên mới."

"Ồ?" Lý tiên sinh tao nhã cầm cốc cà phê, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.

Tần Tiểu Du cắn đầu bút chì, không dè dặt chút nào mà kể hết về giáo viên mới cho Lý tiên sinh: "Thầy họ Hoắc tên là Hoắc Nguyên. Thầy đến từ thành phố Ngô Việt, hai mươi lăm tuổi, thầy đã từ bỏ công việc ở thành phố về nông thôn dạy học, dạy bọn em ngôn ngữ Ciro và âm nhạc."

Lý tiên sinh vừa thổi cà phê vừa nói: "Không có nhiều người thành phố chịu đến vùng nông thôn để dạy học".

Tần Tiểu Du cau mày, nghi hoặc hỏi: "Ở thành phố tốt như vậy, sao thầy ấy lại bằng lòng đến nông thôn chứ?"

"Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình." Lý tiên sinh mỉm cười: "Có lẽ thầy ấy coi chuyện hỗ trợ giảng dạy giống như việc tự mình tôi luyện bản thân".

"Vậy... tương lai thầy ấy có rời đi không?" Tần Tiểu Du hỏi. Trước đây, không phải không có giáo viên từ thành phố về đây dạy học nhưng thường không thể chịu đựng được cuộc sống nghèo khó ở nông thôn, thường sẽ rời đi chỉ sau một tháng dạy học.

Lý tiên sinh đặt cốc xuống, không trả lời mà hỏi lại: "Em thích thành phố hay nông thôn?"

Tần Tiểu Du không ngần ngại trả lời: "Nông thôn."

Thành phố dù có tốt đến đâu cũng không phải là nhà của cậu.

Lý tiên sinh nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ trái, nói thẳng: "Thầy ấy là người thành phố."

Vì vậy, câu trả lời rất rõ ràng, nông thôn không thể giữ được người thành phố, thầy Hoắc cuối cùng sẽ rời đi.

Tần Tiểu Du chống cằm, thở dài: "Hy vọng thầy ấy có thể kiên trì được hai tháng, hiện tại có rất nhiều dân làng hỏi thăm, muốn giới thiệu con gái của mình cho thầy ấy!"

Lý tiên sinh cười nhẹ: "Dân làng ở thôn Vạn Hoành luôn rất nhiệt tình với người từ bên ngoài tới".

Vậy sao?

Tần Tiểu Du tỏ vẻ hoài nghi.

Tại sao không có người nào trong thôn ngoại trừ cậu dám đến thăm biệt thự của Lý tiên sinh?

Sau khi ra khỏi nhà Lý tiên sinh, hoàng hôn đã lặn về Tây, trên bầu trời chỉ còn lại một chút ánh chiều tà. Tần Tiểu Du bước đi rất nhanh, vừa bước vào cửa nhà đã bị một cây gậy đập trúng, vội nghiêng người sang một bên để tránh đòn.

"Mẹ..." Cậu sợ hãi hét lên.

Vương Xuân Lan vung cây gậy gỗ trong tay, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Thằng nhóc thối này, mẹ đã bảo con tan học lập tức về nhà không biết bao nhiêu lần, con chỉ coi như gió thổi bên tai sao?"

Tần Tiểu Du cúi đầu xuống, đáng thương nói: "Ngày mai con sẽ về nhà sớm."

"Con nói điều này bao nhiêu lần rồi?" Vương Xuân Lan nhéo tai cậu.

"Nhẹ chút, ôi —— đau quá ——" Tần Tiểu Du kêu thảm thiết.

"Đánh chết cái tên nhóc thối này."

Sau khi bị đánh một gậy vào mông, Tần Tiểu Du khóc không ra nước mắt, cố chịu đựng đau đớn để mẹ mình rống thoải mái, cuối cùng cũng được tha.

Ba ngày sau, một chiếc xe tải lớn từ thành phố đậu trên đường ngay cổng làng, dân làng đến xem náo nhiệt, thì thấy hai người giao hàng đang nhấc một chiếc hộp lớn từ trên xe tải xuống.

"Wow, chiếc xe tải này còn đỉnh hơn cả máy kéo của chúng tôi!"

"Không phải sao? Máy kéo có thể so sánh được với ô tô trong thành phố không?"

"Cái hộp thật là lớn! Trong đó có gì vậy?"

"Chân đạp gió... Cầm?"

Những người trong thôn biết đọc nhìn mấy chữ to được viết trên hộp.

"Đàn organ có bàn đạp là gì?"

"Là nhạc cụ?"

"Này... Hiệu trưởng Vương hiếm khi hào phóng như vậy!"

"Với cái tính vắt cổ chày ra nước kia của hiệu trưởng Vương, liệu bà ấy có bỏ tiền ra lên thành phố mua nhạc cụ không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, trường tiểu học không phải có tiết âm nhạc sao?"

"Nghe nói giáo viên mới là thầy Hoắc dạy nhạc..."

"Cái đó khẳng định là thầy Hoắc mua!"

"Không hổ là giáo viên thành phố, thật sự lắm tiền!"

Dân làng bàn tán xôn xao, hai người giao hàng đã khiêng chiếc hộp lớn băng qua đường nhỏ trên cánh đồng, đưa đến trường tiểu học Vạn Hoành.

Chiều hôm đó, nhà trường sắp xếp lớp học nhạc.

Thầy Hoắc đến lớp 4, chọn một vài học sinh nam khỏe mạnh để khiêng cây đàn organ có bàn đạp mới toanh từ văn phòng của thầy lên bục lớp.

Các học sinh tò mò vây quanh chiếc đàn organ có bàn đạp, thầy Hoắc kiên nhẫn giới thiệu cách sử dụng đàn, những học sinh lớn gan duỗi ngón tay ấn qua lại trên các phím đàn, thoáng chốc trong lớp vang lên tiếng đàn mỹ diệu.

Chuông vừa vang lên, các học sinh trở về chỗ ngồi, thầy Hoắc ngồi trên ghế trước đàn organ và chơi một khúc nhạc đơn giản, các học sinh kích động mà vỗ tay.

Trong một tiết đó, những âm thanh tuyệt đẹp thỉnh thoảng vang lên trong phòng học lớp 4, khiến học sinh các lớp khác say mê và mong muốn tiết học nhạc nhanh đến.

*****

Đầu tháng 5 ở miền Nam là thời điểm tốt nhất để cấy lúa, nhà nào cũng tất bật cấy lúa.

Nhà trường cho nghỉ một tuần để làm đồng, trẻ con rất phấn khởi, có người giúp gia đình cấy lúa, có người không phải làm gì ngoài việc vui chơi.

Gia đình Tần Tiểu Du có hai mẫu đất, đến ngày mùa bận rộn, hai anh em hiếu thuận mà giúp bố mẹ làm việc.

Sáng sớm, cả nhà ăn cơm xong, lấy các dụng cụ rồi cùng nhau ra đồng.

Tần Tiểu Du học được cách trồng lúa trong dịp nghỉ ngày mùa bận rộn năm ngoái, năm nay cậu cũng không lạ gì việc này, đàng hoàng mà cấy ba hàng mạ, có chút thiếu kiên nhẫn, quay đầu nhìn anh trai Tần Lâm, chỉ thấy y hết lần này đến lần khác cấy lúa xuống, nhanh chóng và gọn gàng, như thể không biết mệt mỏi.

Tần Tiểu Du cấy xong mạ trên tay, duỗi thẳng eo đau nhức, giẫm bùn đến bên ruộng, múc một gáo nước từ chiếc xô gỗ đã chuẩn bị sẵn, rửa sạch bùn trên tay nhiều lần, sau đó cầm phích nước lên, rót một cốc nước ấm, uống hết trong một hơi.

"Anh ơi, anh có muốn uống nước không?" Cậu hỏi Tần Lâm, người vẫn đang cấy lúa.

"Không cần." Tần Lâm luôn nghiêm túc làm việc, từ chối lòng tốt của cậu.

Tần Tiểu Du nhún vai, thấy cha mình vẫn còn đang gánh mạ, tính toán nghỉ một lát. Dù sao cậu vẫn còn nhỏ, sức có hạn, nên cũng không làm được nhiều.

"Tiểu Du, lại đây." Thạch Đại Hải đứng đó không xa, vẫy tay với cậu.

"Có chuyện gì vậy?" Thấy bố mẹ không để ý đến mình, Tần Tiểu Du đi dọc theo con đường ruộng về phía Thạch Đại Hải.

"Tiểu Hắc và những người khác nói muốn ra bờ sông nhặt trai, cậu có muốn đi cùng bọn họ không?" Thạch Đại Hải hỏi.

Lòng Tần Tiểu Du hơi động, cậu nhìn cha mẹ và anh trai đang bận rộn, vẻ mặt khó xử: "Còn phải cấy lúa nữa!"

"Một lát thôi, đi nào!" Thạch Đại Hải kéo ống tay áo cậu, xúi giục. Một đứa trẻ mười tuổi đang ở độ tuổi ham chơi, làm sao có thể kiên trì cấy lúa một ngày liền? Hơn nữa, sức của bọn họ có hạn, người lớn làm sẽ tốt hơn, bọn họ không quấy rối đã là tốt lắm rồi.

Nội tâm Tần Tiểu Di giằng co mấy giây, không nhịn được cám dỗ, liền đồng ý.

Hai đứa bé lợi dụng lúc người lớn không để ý nhanh chóng hướng về bãi sông, ở đây đã sớm có bốn năm đứa trẻ đang xắn quần, cúi xuống dò dẫm dưới sông.

"Tiểu Hắc, chúng ta tới rồi." Thạch Đại Hải vui vẻ chạy tới.

Tần Tiểu Du đi phía sau y, nhìn thấy mấy con trai nhỏ bị ném bên bờ sông, không khỏi ngứa tay.

Mùa hè năm ngoái, khi đang tắm sông, cậu mò được một con trai sông to hơn lòng bàn tay, đám bạn vô cùng ghen tị, mang về nhà cạy mở vỏ và tìm thấy một viên ngọc trai lớn được giấu trong đó. Viên ngọc bên trong tròn trịa, mượt mà lại trắng tinh, mẹ cậu vui vẻ cầm nó đi làm mặt dây chuyền ngọc trai, một thời gian khoe mãi.

Vì vậy, đứa trẻ nào chạm vào con trai sông trong lòng đều khao khát được chạm vào viên ngọc trai. Mặc dù hầu hết trai sông đều quăng cho vịt ăn nhưng điều đó không cản trở sự nhiệt tình mò những con trai sông này.

Năm sáu học sinh tiểu học chơi đùa vui vẻ trên bãi sông, âm thầm tranh tài xem ai mò được con trai lớn nhất.

Hầu hết trai sông đều bị vùi trong bùn sông, bọn họ càng mò càng đi xa, vô tình đến một đoạn sông đầy lục bình.

Lục bình hay còn gọi là mắt phượng liên (1) là một loài thực vật thủy sinh, cánh hoa màu tím lam, xung quanh có sọc đỏ tím, ở giữa có một đốm màu vàng sáng rõ ràng, giống như mắt phượng, nhiều bông hoa mọc thành cụm, vô cùng đẹp.

Một vùng lục bình rộng lớn đang nở hoa, giống như đuôi công nở rộ, điểm xuyết cả dòng sông, rất đẹp.

Tuy nhiên, hoa dù đẹp đến mấy cũng không được dân làng thích.

Một diện tích lớn lục bình trôi trên sông làm tắc nghẽn đường thủy, ảnh hưởng đến giao thông, dân làng dùng thuyền đánh bắt vớt từng tảng lớn lên để trả lại sự trong xanh cho dòng sông. Mà lục bình được vớt lên dùng làm thức ăn cho gia cầm.

Trong khoảng thời gian này, dân làng bận rộn cấy lúa, bỏ bê lục bình trên sông, lục bình tùy ý mà sinh trưởng, chiếm giữ cả đường sông.

Tháng 5 không phải là thời gian lục bình nở hoa, dòng sông xanh biếc một mảng, cuống lá phồng lên như một chiếc túi khí nhỏ. Trẻ con rất thích nô đùa, lội nước đến gần lục bình, nhặt cuống lá và bóp các túi khí nhỏ.

Tần Tiểu Du nghĩ trong nhà có nhiều vịt, muốn lấy làm thức ăn nên đã kéo lên rất nhiều.

Rễ lục bình ẩn dưới nước, dài và dày như sợi tóc, mọc thành từng chùm, lôi một cây lên ảnh hưởng đến cả một tảng lớn.

Tần Tiểu Du cố gắng hết sức mà kéo, xắn quần lên, đi đến chỗ sâu nhất, dùng hết sức lực kéo, đột nhiên từ trong nước kéo ra một mảnh lụa đen lớn, cậu nghĩ là rễ của lục bình, đưa tay ra kéo lên trên——

"Ahhh——"

Tiếng hét sợ hãi của đứa trẻ vang vọng khắp sông, thậm chí dân làng đang cấy lúa trên đồng cũng nghe thấy.

Người lớn giật mình, đang định mắng bọn trẻ làm ầm ĩ, sau đó, nhiều đứa trẻ hoảng hốt la hét liên tục, người lớn lập tức bỏ việc đang làm, lần lượt chạy về phía bờ sông.

"Có người chết dưới sông!"

Không biết ai kêu một tiếng, tất cả mọi người vây quanh lại.

——————-

Tiểu Du: Ô ô ô, đáng sợ quá!

Lý tiên sinh: Ngoan, đừng sợ, sau này còn gặp phải thứ đáng sợ hơn.

Tiểu Du:...Không hề được an ủi.
————————

Ji: À, tôi quên nói, truyện này có yếu tố phá án kinh dị đấy nhá, vì em Du em phải làm nhiệm vụ, nên cũng máu me này nọ đồ phết đấy mà cuốn lắm.