Khẩu Vị Nặng

Chương 43



TiềnĐường mệt mỏi vươn vai một chút, đứng lên rời khỏi máy tính. Cậu ấy vừa sửasang lại đồ đạc vừa nói chuyện với cô gái kia, trong lúc lơ đãng ngẩngđầu, vừa hay nhìn thấy tôi đang đứng ngoài cửa sổ.

Cậu ấyvui mừng cười cười, vác túi nhanh chóng đi ra khỏi phòng thí nghiệm, tìm đượctôi,“TiểuVũ, sao em lại tới đây.” Tiền Đường nóixong, tiến lên muốn kéo tay tôi .

Tôi giũkhỏi tay cậu ấy, xoay người rời đi.

TiềnĐường đuổi theo, bước nhanh đi bên cạnh tôi, dài dòng nói: “Tiểu Vũ, em tới tìm anhsao? . . . . . . Tại sao không nói chuyện? . . . . . . Tại sao em lại ở chungmột chỗ với Trương Bác. . . . . .”

Tôiđứng lại, không vui nhìn cậu ấy, “Em ở cùng với anh tathì thế nào? Không phải anh cũng ở chung một chỗ với bạn gái cũ của anh ấy à,em thấy hai người còn nói chuyện rất là hợp ý.”

“Tiểu Vũ, ” TiềnĐường cau mày, “Anh và cô ấy chỉ đang làm thí nghiệm thôi.”

“Làm thì làm, liên quangì tới em.”

“Vậy em và anh ta đanglàm cái gì?”

“Chúng em ngắm phongcảnh, không được sao?”

TiềnĐường ôm vai của tôi, nở nụ cười lấy lòng, “Thế nào, ghen à?”

“Anh cứ nói đi? Em cũngthấy kỳ quái, cả ngày anh cứ sư huynh tới sư huynh lui —— sư huynh đâu? Tại saoem chỉ nhìn thấy một người đẹp vậy?”

“Quả thật còn có mấyngười nữa, sau đó bọn họ có chuyện nên đều đi cả rồi.”

“Phải không? Cứ cho lànhư vậy, nhưng anh thật sự không phát hiện người đẹp kia có ý với anh sao? Haylà anh làm bộ không phát hiện?”

TiềnĐường bất đắc dĩ lắc đầu, “Tiểu Vũ, đừng gây chuyện nữa.”

Tôicười lạnh, “Được rồi, là em gây chuyện, em ồn ào!” Tôihất cậu ấy ra, chạy đi. Lần này Tiền Đường không đuổi theo, hành động này chứngtỏ cậu ấy cảm thấy mình không sai, chứng tỏ cậu ấy thực sự cho là tôi đang gâychuyện.

Hừ!Không phải là chỉ số thông minh cao, phản ứng mau, đầu óc linh hoạt ư, tại saođối với loại chuyện này lại cứ chậm chạp như vậy!

Tôichạy một lát, ngồi dưới bóng cây há miệng thở. Tâm tình phát tiết xong, tôi lạihối hận vì sự lỗ mãng của mình rồi. Cấu tạo đại não của Tiền Đường như thế nàotôi rất rõ ràng, nếu trông cậy cậu ấy có thể đề phòng những sinh vật giống cáicứ nhìn thấy cậu ấy là nuốt nước miếng kia, còn khó hơn giải thích cho tôi hiểuThuyết Tương Đối là cái gì. Cho nên, đối với cái loại chuyện này, tôi không thểdùng sức mạnh, phải hướng dẫn dạy dỗ, bồi dưỡng tâm lý đề phòng của cậu ấy đốivới bọn sắc lang, hơn nữa vào những thời điểm khẩn trương tôi còn phải tự thânra trận, ra tay một kích là phải trúng, quét sạch chướng ngại. Kỳ quái, tôi vốncũng không có ý định tức giận kia mà, sao mới nói vài câu đã nổi khùnglên rồi.

Đangsuy nghĩ miên man, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên làm tôi hoảngsợ: “CốcVũ, tại sao em lại ngồi một mình ở chỗ này?”

Tôingẩng đầu, đây không phải là tư vấn viên ư, nhưng mà. . . . . .”Không phải anh cũng mộtmình sao?”

“Ặc, hai bọn tôi cãinhau. Em thì sao?”

Tôi . .. . . . Tôi cũng không khá hơn. . . . . . Tôi bụm mặt, tinh thần sa sútđáp: “Tìnhhuống không tốt lắm.”

Tư vấnviên ngồi bên cạnh tôi, bị câu nói của tôi chọc cho cười không ngừng, “Thế nào, cần trợ giúpkhông?”

“Cần, ” tôinâng cằm lên nhìn anh ta, nghiêm túc nói, “Anh có thể quản chặt côấy, đừng để cho cô ấy chạy ra ngoài hay không?”

Tư vấnviên than thở: “Sao tôi lại không muốn thế. À, tại sao emkhông đi chung với Tiền Đường?”

Tôiđành phải kể chuyện mới xảy ra vừa rồi cho anh ta. Sau khi tư vấn viên nghexong, lắc đầu bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Tại sao em lại đần nhưvậy chứ! Loại người như em vào lúc này còn giận dỗi với Tiền Đường, chẳng phảilà để cho người ta thừa cơ lợi dụng sao? Vào lúc Tiền Đường cần dự quan tâm tintưởng của em nhất, cần em ở bên cạnh nhất, ngay lúc em và Phương Khả Nhiêntranh đoạt Tiền Đường, em em em. . . . . . em lại giao cậu ấy cho người ta?”

Tôigiống như đang suy tư, gật gật đầu, “Thì ra là cô ấy gọi làdễ cháy*, ba mẹ cô ấy nhất định rất thích hóa học, vật dễ cháy. . . . . .”

(*Chữ Phương Khả Nhiêncòn có nghĩa là vật dễ cháy.)

Tư vấnviên xù lông, anh ta giơ tay lên làm bộ muốn cho tôi một cái tát, dĩ nhiên cũngchỉ định hù dọa tôi một chút thôi, khi anh ta phát hiện tôi tuyệt đối không sợ,vô lực rũ tay xuống, thở dài nói: “Một cái tên dễ nghe, sao em có thể diễn giảithành vô vị tẻ nhạt như vậy. . . . . . Mẹ nó, đây không phải là trọng điểm,này, rốt cuộc em có hiểu tôi đang nói cái gì không?”

Mặt tôikhông chút thay đổi nhìn anh ta, “Tư vấn viên, xin chú ý dùng từ văn minh dùmcho.”

Tư vấnviên giơ hai tay lên đầu gãi gãi, tựa hồ đang bình phục tâm tình. Tiếp đó, cậuấy lấy điện thoại di động ra bấm số, hướng về phía điện thoại di động nghiêmnghị nói: “TiềnĐường, bây giờ Cốc Vũ đang ở trong tay tôi, trong vòng mười phút cậukhông tới đây, cô ấy sẽ trở thành người của tôi!” Nóixong tắt điện thoại di động một cái cụp.

Tư vấnviên nói chuyện điện thoại xong, nghiêng đầu nhìn thấy tôi đang hai tay nâng cằm không chớp mắt lấy một cái mà nhìn chằmchằm vào anh ta, anh ta tựa hồ cảm thấy hơi ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng,chột dạ hỏi một câu: “Đẹp trai không?”

“Đẹp trai, ” tôigật đầu, than thở từ đáy lòng, “Mặc dù Tiền Đường nhà tôi là thiên tài,nhưng mà, dù sao anh cũng phải nói cho anh ấy biết chúng ta đang ở đâu chứ?”

Tư vấnviên: “.. . . . .”

Anh ấylấy điện thoại di động ra, mở ra, lại khép lại, cuối cùng nói: “Vậy thì thử khả năngquan sát của cậu ta một chút đi.”

Lúc nàyđiện thoại di động của tôi cũng vang lên, tôi nhìn chằm chằm cái tên chớp nháytrên màn ảnh, rốt cuộc vẫn không nhận điện thoại. Có lúc con người yếu đuối nhưvậy đấy, biết rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm, nhưng vẫn chọn phươngpháp trái ngược. Tôi thừa nhận lúc này tôi đặc biệt muốn thấy dáng vẻ nóng nảyvì tôi của Tiền Đường, nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng cười bẽn lẽn của cái cô Vậtdễ cháy kia, những suy nghĩ lung tung liền sinh trưởng nhanh chóng giống nhưbèo cuốn lấy lý trí của tôi, khiến tôi không cách nào khống chế hành vi củamình.

Tôingẩng đầu nhìn đèn đường mờ mờ, phiền muộn: “Nếu cậu ấy không tìmđược chúng ta thì làm sao bây giờ?”

Tư vấnviên: “Vậyem sẽ thành người của tôi chứ sao.”

Tôi xêdịch thân thể về phía anh ta, nhiệt tình nói: “Tốt tốt, tôi đã sớm cảmthấy Phương Khả Nhiên không xứng với anh!”

Tư vấnviên hoảng sợ dịch qua bên cạnh, “Không phải. . . . . . tôi nói giỡn đấy. .. . . . Mẹ kiếp, em có thể đừng dịch tới nữa hay không, tôi sắp té xuống rồi!”

Tôingồi trở lại vỗ chân cười hắc hắc, ” Sinh viên hệ vật lýđều sợ anh, lưu truyền về anh vô cùng thần ký bỉ ẩn, nhưng sao tôi lại cảm thấyanh rất khác với những lời đồn đấy.” Tưvấn viên: “Mỗingười khi gặp vấn đề liên quan đến người mình thích thì sẽ rất ngốc. Dĩ nhiên,tôi quả thực không thần kỳ như bọn họ nói, chỉ là ánh mắt độc một chút, tài ănnói tốt một chút, thông minh một chút, sâu sắc một chút. . . . .”

“Được rồi được rồi, ” tôimóc móc lỗ tai, “Phiền ngài bỏ qua cho bọn họ đi thôi.”

Cuốicùng tư vấn viên khiêm tốn tổng kết: “Dĩ nhiên, tính khí củatôi có lúc quả thật hơi ngốc.”

Tôi gậtđầu: “Đãnhìn ra.”

Tư vấnviên cười khổ, “Em không thể khen tôi một câu, cho tôi thêm chút tựtin sao?”

Tôinhìn kỹ mặt anh tôi một lát, “Thật ra thì dáng dấp của anh rất tuấn tú.”

Tư vấnviên mỉm cười, “Có không ít người cũng nói với tôi như vậy.”

Tôi: “Dĩ nhiên, không đẹp traibằng Tiền Đường nhà tôi.”

Tôi lạivỗ vỗ bờ vai của anh tôi, ngắt cánh tay của anh tôi, “Vóc người khôngtồi nha.”

Tư vấnviên: “Tạmđược đi, thường rèn luyện.”

Tôi: “So với Tiền Đường nhàtôi thì còn kém một chút.”

Tư vấnviên: “Đượcrồi, em có thể ngậm miệng.”