Khẩu Vị Nặng

Chương 42: Học kỳ mới, tình cảnh mới



Mấy hôm trước khaigiảng, Tiền Đường không bận rộn giống như trước, có thời gian ở cùng tôi, đươngnhiên là có lúc cũng không hiểu ở chung thế nào lại leo lên giường luôn, 囧. Khiến cho người ta chịu không nổi là,tên nhóc này còn mua sách dạy về cái lĩnh vực kia, có chuyện gì cũng lấy ranghiên cứu, chuyên tâm đến mức tôi cũng muốn đánh cho cậu ấy một trận. Lý docủa cậu ấy lại rất là quang minh chính đại: “Anh muốn khiến em thoải mái mộtchút.”

Lúc này tôi cố làm ra vẻbình tĩnh dựa vào bàn cắn hạt dưa, nghe thấy cậu ấy nói như vậy, cũng khônghiểu đầu óc bị làm sao lại đáp: “Hoàn toàn tin vào sách không bằng không xemsách, anh cả ngày cứ xem những thứ không có ích lợi gì này, Mã đại gia đã nói“Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý”, chuyện này chủ yếu làquen tay hay việc…”

(Mã đại gia: có lẽ TiểuVũ đang nói đến Karl Marx.)

Tiền Đường đặt sáchxuống, nhướng mày cười nhìn tôi, “Quen tay hay việc?”

“Ặc…” Tôi bỏ hạt dưaxuống, đứng lên chuẩn bị rút lui. Vừa bước một bước, Tiền Đường từ phía sauliền ôm lấy tôi, cánh tay chặt chẽ quấn lấy thắt lưng tôi, cậu ấy ghé vào bêntai tôi cười nhẹ, cường điệu lặp lại một câu: “Quen tay hay việc?”

“Không phải, Tiền Đường…Ngày mai khai giảng rồi, một lát nữa chúng ta phải ra ngoài mua đồ, anh quênrồi sao?”

Tiền Đường khẽ cắn vànhtai tôi, “Không vội.”

“Nhưng dì Đường còn ởnhà đó, anh buông em ra trước đã.”

Tiền Đường: “Không có gìđâu, mẹ sẽ không tùy tiện vào phòng anh.”

“Nhưng … Ai ai, khốnkiếp, tại sao anh lại cắn người chứ!” Tôi vuốt cổ, đúng là hơi đau, tuy rằngtôi biết tên nhóc này không dùng lực quá mạnh.

Tiền Đường thở gấp, lôikéo tôi hướng về phía giường, “Anh không chỉ muốn cắn người, anh còn muốn ănthịt người.”

Giãy dụa không xong,phản kháng không có hiệu quả, tôi đành phải nằm lỳ bất động trên giường.

Đến chà đạp em đi, đồháo sắc!



Khai giảng, học kỳ mớitình cảnh mới. Tình cảnh mới của Tiền Đường chính là cậu ấy bắt đầu giống nhưcon quay xoay với vận tốc cao, muốn dừng cũng không được. Bên phía giáo sư, cậuấy không dám lơi lỏng, phía các sư huynh cùng nhau làm dự án cũng đang ở thờiđiểm mấu chốt, vì thế thời gian rảnh rỗi duy nhất của tên nhãi này cũng chínhlà lúc cùng tôi hẹn hò rồi lăn lộn trên giường. Vốn tôi còn sợ hai người bừabãi quá thường xuyên sẽ làm cậu ấy mệt mỏi, không nghĩ tới mỗi lần cậu ấy ởtrên giường giày vò tôi xong đều lên cơn hưng phấn giống như gà chọi, hoá ratên kia vẫn luôn coi việc này như tiết mục thư giãn, khốn kiếp. Mỗi lần xongtôi đều nằm trong lòng cậu ấy mệt mỏi rã rời suy nghĩ, chờ xem, chờ một ngàykia, em cũng sẽ khiến cho anh không xuống giường được!

Sau này thực tế đã chứngminh, tôi muốn thực hiện được mục tiêu này, dường như cũng chỉ có cách đánh gãychân cậu ấy mà thôi. o(╯□╰)o

Có được hoàn cảnh mớicòn có cặp đôi Trương Phú Bà và Tiểu khủng bố. Bác Trương kể từ khi biết congái bảo bối hồi tâm chuyển ý, gần như ngay lập tức tiếp nhận Tiểu khủng bố,nghe nói lúc hai người gặp mặt lần đầu, có vị cha vợ nào đó còn nắm chặt taycon rể, nước mắt cũng gần như rớt xuống luôn. Tiểu khủng bố là người hiền lành,sau khi biết chân tướng anh ấy liền ôm nỗi hổ thẹn đối với cha mẹ vợ tương lai,bởi vậy đối với bác Trương dì Trương cũng mang tâm lý đặc biệt lấy lòng. Vềphần Trương Phú Bà, cô nàng này biết được cha mình đã từng có lúc định đáp ứngcho mình ở chung với phụ nữ, thì cảm động khóc lớn một trận, từ đó về sau trởnên vô cùng hiếu thuận nghe lời, bác Trương dì Trương liền ghi công chuyện nàycho Tiểu khủng bố, vì thế sự yêu thích đối với con rể lại tăng thêm vài phần.

Đóng vai trò then chốttrong màn hài kịch này chính là vị tư vấn viên yêu nghiệt của khoa vật lý.Chính nhờ anh ta, sau vài lần chân thành nói chuyện với bác Trương, đã thànhcông thay đổi giá trị quan của vị thương nhân cố chấp này. Tuy Trương Phú Bà sợhãi vị tư vấn viên này, nhưng dẫu sao người ta cũng giúp mình một việc lớn, vìthế này cô nàng cũng cố chống cự áp lực tâm lý mà mời tư vấn viên cùng ăn bữatối để đền đáp, anh ta đương nhiên vui vẻ đáp ứng.

Mà kẻ từ đầu tới cuốiđều sắm vai côn trùng có hại là tôi, cũng ngồi bên bàn ăn cạnh bọn họ. TrươngPhú Bà vốn còn muốn lôi kéo hai kẻ biến thái cùng phòng khác để lấy thêm canđảm, tuy nhiên, lúc bọn họ vừa nghe nói như thế liền chạy trốn còn nhanh hơn cảkhỉ.

Bữa cơm này hơi hơi câunệ, trên cơ bản là tư vấn viên hỏi, Trương Phú Bà cùng Tiểu khủng bố trả lời,tôi phụ trách xem náo nhiệt. Tư vấn viên cũng không khủng bố giống như trongtruyền thuyết, thoạt nhìn đặc biệt thân thiện dễ gần, không hiểu vì sao nhiềungười lại sợ anh ta đến vậy.

Lát sau, tư vấn viêndường như cảm thấy đã vắng vẻ tôi, nên rất áy này, vì thế tìm chuyện hỏi tôi:“Cốc Vũ phải không? Em biết Tiền Đường chứ?”

Câu này không phải rấtvô nghĩa sao, tôi không biết thì còn ai biết cậu ấy nữa. Nhưng lớp của TiềnĐường cũng không phải do vị này phụ trách, xem ra Tiền Đường nhà tôi rất nổitiếng thì phải, hi hi.

Tôi gật đầu cười nói:“Cậu ấy là bạn trai em.”

Tư vấn viên cũng gật đầucười: “Tôi biết.”

Biết rồi còn hỏi! Tôioánthầm.

Tư vấn viên lại hỏi:“Không muốn biết làm sao tôi lại biết được à?”

Làm tư vấn viên, nhiềuchuyện là thiên chức của ngài rồi, có gì mà ngạc nhiên chứ.

Tư vấn viên thấy tôikhông nói chuyện, còn nói thêm: “Gần đây tôi vừa chia tay với bạn gái.”

… Xin ngài nén bithương, nhưng mà việc này thì liên quan quái gì đến tôi ?

Tư vấn viên: “Hiện tạicô ấy mỗi tối đều dính chặt trong phòng tự học và phòng thí nghiệm.”

Ồ, sau khi thất tìnhliềndồn hết tâm tình vào học tập, ý tưởng này thật đáng khen… Nhưng rốt cuộcbạn gái của anh ta thì có quan hệ gì với tôi chứ?!

Tư vấn viên: “Nghe đồnrằng, chỗ nào có cô ấy liền có Tiền Đường.”

Tôi: “…”



Chín giờ tối, trong phòngthí nghiệm thoạt nhìn thật yên tĩnh, chỉ còn có hai người ở lại. Một cô gái ômcái kẹp tài liệu đứng trước dụng cụ thí nghiệm gì đó cao hơn cả người ghi chép,Tiền Đường ngồi trước máy tính cách cô ấy không xa, thỉnh thoảng quay đầu nóimấy câu với cô gái. Mỗi lần cô gái đều cúi đầu hé miệng cười khẽ, mặc dù cóchút ghen tị, nhưng tôi không thể không thừa nhận, giờ phút này cô ấy thật mêngười.

Tôi và tư vấn viên đangở phía trước cửa sổ dùng sức mở to hai mắt nhìn vào bên trong, giống như haicon cương thi vội vã muốn hút máu. Nếu lúc này Tiền Đường và cô gái kia nhìn rangoài cửa sổ một chút, nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên. Nhưng mà bọn họkhông có, bọn họ vẫn luôn nhập tâm như vậy, căn bản không phát hiện ra chúngtôi .

Tư vấn viên than thở:“Bọn họ thoạt nhìn thật xứng đôi.”

Lời này nghe thật chóitai, anh tôi nói ra lại có vẻ rất bất đắc dĩ. Tôi hỏi: “Hai người… hai ngườichia tay là vì Tiền Đường sao?”

Tư vấn viên lắc đầu,“Chúng tôi trên cơ bản là cứ một hai tháng lại chia tay một lần.”

“Thực… kỳ lạ…”

Tư vấn viên tự giễu cườicười, không nói chuyện.

Tôi lại hỏi anh ta: “Anhcảm thấy lần này cô ấy còn có thể quay lại không?”

Tư vấn viên: “Tôi khôngbiết.”

“Nhưng mà,” tôi cẩn thậnquan sát anh ta, nói, “Em cảm thấy cô ấy có tình ý với Tiền Đường.”

Tư vấn viên cười nói:“Em cũng đã nhìn ra?”

Nụ cười của anh tôi thậtquỷ dị, làm tôi đổ mồ hôi lạnh, “Anh không tức giận sao?”

Anh tôi cúi đầu, “Tứcgiận mà có ích, tôi đã sớm tức giận rồi.”

Tôi cảm thấy những lờinày của anh tôi có chút vấn đề về logic, tức giận là một loại phản ứng bản năngcơ mà, đâu phải thứ có thể khống chế được?

Anh tôi cúi đầu, khẽnhíu mày, có vẻ buồn bã và bất lực. Tôi đồng tình hỏi: “Vậy anh tính làm saobây giờ?”

“Có thể làm sao chứ, côấy bằng lòng trở lại tôi liền tiếp nhận, không đồng ý trở lại, thì chúng tôichấm dứt tại đây.”

“Nhưng mà…” Thế này cóphải quá uất ức hay không? Dựa vào cái gì mà cái kẻ làm tổn thương người kháckia có thể nghênh ngang đi qua đi lại, còn người bị tổn hại lại ngẩng đầu trôngmong cô gái kia quay lại tiếp tục thương tổn anh ta ?

Tư vấn viên lại cườikhẽ, “Tôi biết em muốn nói cái gì. Cô ấy như bây giờ là vì ỷ vào tôi còn yêu côấy, chờ cô ấy khiến cho chút niệm tưởng của tôi về cô ấy tiêu hao hết, chúngtôi sẽ kết thúc. Tôi biết sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy.”

“Cho nên anh nói với emnhững chuyện này, là muốn kêu em giúp anh? Anh còn chưa hết hy vọng với cô ấy?”

“Không phải,” anh ta lắcđầu, “Tôi chỉ không muốn cô ấy phá hoại người khác, cô ấy tổn thương một mìnhtôi là đủ rồi.”