Khẩu Vị Nặng

Chương 44: Tìm được em



Tôi lôi di động ra nhìnnhìn, bất đắc dĩ nói: “Đã qua năm phút đồng hồ rồi.”

Tư vấn viên gật đầu,“Đúng vậy, em đã xem di động tới lần thứ mười rồi, bình quân nửa phút một lần.”

Tôi đứng lên, “Khôngđược, em muốn đi tìm Tiền Đường.”

Tư vấn viên giữ chặttôi, “Gấp cái gì chứ, không phải còn năm phút nữa sao.”

“Đây là ý kiến vớ vẩncủa anh, em đâu có đồng ý.”

“Nhưng em ngầm chấpthuận.”

Lúc này, một bóng ngườicưỡi xe đạp “Vèo” một cái bay qua trước mặt chúng tôi, tôi còn chưa kịp phảnứng, chiếc xe đạp kia đã “Vèo” một cái bay trở lại.

Tiếng phanh xe chói taivang lên, Tiền Đường xuất hiện giống như thiên thần.

Tuy rằng hiện tại tôirất muốn nhảy lên rồi lao vào vòng tay của Tiền Đường, nhưng mà… ặc, vừa mới ầmĩ xong, tôi vẫn còn hơi ngượng ngùng, huống chi trước mắt còn có một cái bóngđèn công suất cao…

Tư vấn viên cười tủm tỉmnói: “Cậu chạy xe nhanh quá nhỉ.”

Tiền Đường không nóichuyện, đỗ xe tiến lên vài bước kéo tay tôi ra khỏi tay tư vấn viên, lúc nàytôi mới phát hiện sắc mặt Tiền Đường vô cùng tối tăm, đến cả đèn đường cũngkhông thể làm cậu ấy bớt u ám.

Tư vấn viên cũng cảmthấy không ổn, bỏ lại một câu “Hai người trò chuyện đi, tôi đi trước.” sau đóliền chạy mất, thân thể khỏe mạnh khiến cho người ta nhìn mà cảm thán, mới nháymắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tiền Đường cầm tay tôithật chặt, xoay người sải bước đi, tôi gần như bị cậu ấy kéo chạy về phíatrước, làm ơn đi người anh em, phiền ngài suy nghĩ cho cái chân ngắn của tôimột chút đi mà!

Lúc đi qua xe đạp, tôinắm chặt lấy nó, “Tiền Đường, xe đạp của anh không lấy về sao?”

Tiền Đường thấy tôi bấtđộng, dứt khoát đi tới gỡ tay tôi ra, sau đó trực tiếp khiêng tôilên vai!

Anh đẹp trai à, ngàimuốn náo loạn cái gì chứ…

Tôi không kêu, cũngkhông phản kháng. Bởi vì hiện tại đối với Tiền Đường, phản kháng là không cóhiệu quả, chỉ có ngoan ngoãn thuận theo mới là biện pháp tốt nhất, nếu tôi màkêu to … *nhìn trời* khéo ngày mai cậu ấy sẽ lại muốn qua diễn đàn giúp adminxóa chủ đề mất …

Tại cái nơi tấc đất tấcvàng này, kỳ lạ là trường học vẫn không hề thiếu mấy cái xó xỉnh hẻo lánh, hoàntoàn không ăn nhập gì với sự ồn ào náo động bên ngoài. Tiền Đường khiêng tôi đivào một bãi cỏ cách đó không xa, trên đó có trồng mấy gốc cây, trời tối quá nêntôi thật sự không nhận ra đó là loại cây gì nữa, nhưng mà hiệu quả che dấu củamấy cái cây này thật đúng là không còn gì để nói. = =

Tôi dùng cặp mắt 5. 2nhìn lướt qua khắp nơi, chung quanh đây dường như chỉ có hai chúng tôi, tốtlắm.

Tiền Đường hiện tại rấttức giận, một khi cậu ấy tức giận liền không nói lời nào, không bạo lực cũngkhông hợp tác. Cho dù là giờ phút này, khi cậu ấy thả tôi xuống mặt cỏ cũng rấtđể ý, không dùng sức quá mạnh, sợ tôi ngã bị thương. Động tác nhỏ bé vậy thôicũng khiến lòng tôi thật ấm áp, đầu óc cũng nóng lên, vì thế tôi ôm cổ cậu ấychủ động hôn lên. Cánh tay Tiền Đường đang đặt trên lưng tôi nắm thật chặt, tôichủ động hình như khiến cậu ấy rất kích động, cậu ấy ngậm lấy miệng tôi, hônthật kịch liệt.

Cỏ dưới thân hơi cứngrắn, cách một lớp quần áo mỏng manh, đâm vào sau lưng tôi rất đau, đương nhiên,nếu so sánh với cái loại đau nhức nóng bỏng trên miệng thì thật sự chả nhằm nhògì. Khốn kiếp, tôi thu lại lời vừa nói mới rồi, tên nhãi này biết chăm sóc cáikhỉ mốc, hiện tại cậu ấy chính là cầm thú, mà tên cầm thú này rõ ràng đang muốncắn tôi đến chết!

Giống như bản năng liếmmiệng vết thương ở các loài động vật, Tiền Đường hôn hít thỏa mãn rồi, liền nằmtrên người tôi, nhẹ nhàng liếm môi tôi, vừa như là an ủi, lại như đang hồitưởng dư vị nụ hôn.

Tôi vỗ nhẹ vai cậu ấy,“Anh đẹp trai à? Có thể để em đứng lên trước hay không, cỏ ở đây cứng quá…”

Tiền Đường ý thức đượcbản thân suy nghĩ không chu đáo, liền có chút áy náy. Cậu ấy kéo tôi từ trênmặt đất lên, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường, phủi sạch sẽ mấy cọng cỏ trênngười tôi, rồi lại kéo tôi vào trong lòng, từ phía sau ôm lấy tôi .

Tôi muốn nói chút gì đó,nhưng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy hiện tại nói cái gì cũng đều dư thừa, cho dùPhương Khả Nhiên kia thật sự có ý khác với Tiền Đường thì có làm sao, TiềnĐường của tôi sẽ không phản bội tôi, tôi tin chắc như thế.

Tiền Đường dùng cằm nhẹnhàng cọ cọ vào cổ tôi, cậu ấy ở bên tai tôi thấp giọng nói: “Tiểu Vũ, về sauanh sẽ cách xa Phương Khả Nhiên một chút, em cũng phải cách xa Trương Bác mộtchút.”

“Tiền Đường, anh khôngcần phải như thế. Em tin tưởng anh, thật đó. Bộ dạng anh như vậy, kẻ khác cóháo sắc cũng không tránh được, đây không phải là lỗi của anh. Nhưng mặc kệngười khác nghĩ như thế nào, trong mắt anh chỉ có em, trong mắt em cũng chỉ cóanh, vậy là đủ. Cho nên, nên làm gì thì cứ làm đi… đương nhiên, nếu như cóngười vô lễ với anh, nhất định phải phản kháng!”

“Tiểu Vũ, anh cũng tintưởng em, nhưng khi anh nhìn thấy Trương Bác nắm tay em, anh vẫn sẽtức giận.”

Tôi vuốt ve khuôn mặtnhẵn nhụi của cậu ấy, “Đính chính một chút, anh ta không nắm tay em, anh ta chỉlà muốn ngăn không cho em đi tìm anh thôi.”

“Mặc kệ, tóm lại anhkhông muốn nhìn thấy bất cứ kẻ nào chạm vào em, chuyện này không có quan hệ gìđến lòng tin cả — thực tế là giữa hai chúng tôi đã có đủ sự tin tưởng rồi — đâychỉ là một loại phản ứng bản năng mà thôi, anh yêu em, em chính là người củaanh, anh không muốn thấy bất kỳ ai khác đụng vào em, cho dù có ý nghĩ đó thôicũng không được.”

“Được rồi, em hiểu mà,về sau em sẽ chú ý vấn đề này, anh cũng nên để cho em tự giác một chút. Bất quá…Trương Bác đối với em quả thực không có cái ý kia, anh ta chỉ không muốn nhìnthấy Phương Khả Nhiên quấn quít anh thôi.”

“Anh biết.” Tiền Đườngđáp ứng, đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy lỗ tai tôi khẽ cắn.

Tôi giật mình, đẩy đẩycậu ấy, “Này, anh làm gì đó?!”

“Tiểu Vũ.” Tiền Đườnglại bắt đầu dây dưa, giọng nói trở nên khàn khàn. Cậu ấy lôi kéo tay tôi, đặtlên một cái vật thể cứng rắn lại tỏa ra hơi ấm.

Tôi sợ tới mức vội vãrút tay về, “Làm ơn đi! Anh phát dục cũng phải nhìn tình hình chứ!”

Tiền Đường chống hai tayvề phía sau, không biết xấu hổ cười cười, “Anh không nhìn tình hình, chỉ nhìnngười thôi.”

Bản mặt dày của tôi đỏlên, “Đi đi đi, nên trở về ký túc xá rồi, sắp tắt đèn đó.”

Tiền Đường: “Tiểu Vũ,anh dẫn em tới chỗ này.”



Ra khỏi cửa đông, ngồixe hơn mười phút, liền đến một khu nhà nhỏ. Lúc này tôi mới biết được, chú Tiềnđã sớm chuẩn bị nhà cho con trai kết hôn, nghe nói đã mua từ vài năm trước rồi,tưởng vô tâm trồng liễu không thành, vài năm nay giá nhà ở lại tăng vọt như cưỡihỏa tiễn, tôi nghĩ chú Tiền nhất định nằm mơ cũng mơ thấy đang đếm tiền đếm đếnchảy nước mũi.

Tiền Đường mở cửa kéotôi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Hiện tại căn nhà này trên danh nghĩa vẫn là têncha mẹ anh, chờ hai chúng ta lĩnh giấy chứng hôn xong, liền chuyển đổi. Đến lúcđó trên giấy tờ bất động sản sẽ là tên anh và em.”

Tôi đấm vào vai cậu ấy,“Anh được lắm, giấu diếm rất giỏi, đến giờ em mới được biết.”

Tiền Đường cười, “Emcũng đâu có hỏi.”

Tôi dạo qua một vòngtrong phòng khách, phát hiện có chút bất thường, “Chỗ này hình như không giốngnơi không có người ở? Muốn kết hôn cũng phải chờ hai năm nữa, làm sao hiện tạilại đã đầy đủ mọi thứ như vậy rồi? Nói, không phải anh định kim ốc tàng kiềuđấy chứ!”

*Kim ốc tàng kiều: xâynhà vàng giấu người đẹp, xuất phát từ điển tích thời Hán Vũ Đế ở Trung quốc.)

Tiền Đường cầm lấytay tôi, dịu dàng cười, “Căn nhà này đã sớm sửa sang ổn thỏa rồi,còn lại đều do anh tự mình sắp xếp, mỗi tuần còn có người giúp việc theo giờđến quét dọn… Ba mẹ anh cũng không biết.”

Tôi lại càng thấy kỳquái, “Anh làm vậy để làm gì?”

Tiền Đường: “Không phảiem vừa nói sao, kim ốc tàng kiều.”

Ặc, cuối cùng tôi hiểuđược tên nhóc này có ý định gì. Dù sao căn nhà này về sau cũng sẽ là của chúngtôi, sớm khai phá giá trị của nó một chút cũng tốt. Nói thật, tôi và Tiền Đườngrất thiếu thốn không gian riêng tư, lúc ở trong trường, ở nơi công cộng đềuphải chú ý chung quanh, không thể quá thân mật, lúc ở nhà … *nhìn trời*, nếu cóngười lớn ở nhà, nếu tôi và Tiền Đường thân thiết quá mức, sẽ có cảm giác nhưlà đang gây án…

Tôi ngồi lên sofa, “XemTV một lát nhé?”

Tiền Đường: “Phí truyềnhình còn chưa có đóng.”

Tôi gãi đầu, “Vậy phòngbếp có cái gì ăn không?”

Tiền Đường áy náy nhìntôi, lắc đầu.

Tôi bất đắc dĩ, “Vậy chúngta làm gì bây giờ?”

Tiền Đường dáng vẻnghiêm túc nói: “Trong phòng ngủ có cái giường lớn.”

Tôi: “…”