Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 69:Nằm đó để tiêu khiển cho tôi



Trần Thanh Lan uống canh giải rượu rồi ngủ một giấc, bị Hàn Duy Thái chạm vào như thế, làm cô lập tức tỉnh táo lại, vùng vẫy vỗ vào
ngực anh.

Hàn Duy Thái giống như một ngọn núi đè lên cô, Trần Thanh Lan hoàn toàn không thể đẩy anh được.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt Trần Thanh Lan, "Những lời vừa nãy, lặp lại lần nữa."

Trần Thanh Lan mím môi không nói, anh là đồ thần kinh, cô quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh nữa.

Sắc mặt Hàn Duy Thái sa sầm, "Thế nào, thấy tôi nên thất vọng sao?"

Theo lời của anh, eo căng cứng, không thể chờ đợi muốn có được vào trái tim của cô.

Trần Thanh Lan cắn môi không nói lời nào.

Cô càng như vậy, động tác của Hàn Duy Thái càng trở nên mạnh bạo.

Cả người Trần Thanh Lan run rẩy, lục phủ ngũ tạng dường như bị đánh bật ra khỏi chỗ.

Xương hông của anh ma sát với bắp đùi của cô, từng đợt như kim châm.

Như thế này vẫn không thể nào thỏa mãn được. Hàn Duy Thái làm cơ thể cô thành tư thế văn vẹo này đến tư thế khác, cô chống cự, và Hàn Duy Thái dứt khoát dùng cà vạt cột tay cô lại, không cho cô nhúc nhích.

Trần Thanh Lan run run môi, ngắt quãng, "Anh... anh... biến thái!"

Hàn Duy Thái không phủ nhận.

Anh cũng cảm thấy mình rất biến thái, đặc biệt là vì cô.

Giống như muốn đem dục vọng trong vài năm qua đều phát tiết hết ở trên người cô mới bằng lòng bỏ qua.

Càng về sau đầu óc của Trần Thanh Lan không còn tỉnh táo, phần dưới tê dại đến nỗi cô không thể cảm nhận được nỗi đau nhức.

Cô không biết Hàn Duy Thái buông cô ra từ lúc nào, lúc cô tỉnh lại, đập vào mắt chính là vẻ mặt buồn ngủ của Hàn Duy Thái.

Hôm qua, anh giày vò Trần Thanh Lan ba lần, mỗi một lần đều kéo dài đến hai giờ.

Anh là mệt thật, không phải giả.

Những cảm xúc và ham muốn bị kìm nén bao nhiêu năm đều phát tiết lên người cô.

Nhìn dáng vẻ này của anh, nghĩ đến hành vi tàn bạo của anh ngày hôm qua, Trần Thanh Lan chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu, giơ tay muốn chào hỏi trên mặt của anh nhưng Hàn Duy Thái đã nhanh hơn một bước bắt lấy tay của cô.

Cô tỉnh dậy, Hàn Duy Thái cũng đã biết.

Anh từ từ mở mắt ra, nhìn người phụ nữ gần trong gang tấc, "Đây là lần thứ ba, em muốn đánh tôi."

"Anh không biết xấu hổ!"

Trần Thanh Lan muốn tránh ra nhưng lại bị Hàn Duy Thái ôm chặt, cô không thể động đậy được.

Tôi là kẻ ham mê nữ sắc, vậy em cũng không phải là ngọc nữ thuần khiết, chúng ta như nhau thôi, ai cũng đừng nói ai, đừng làm giống như em đang phải chịu thua thiệt vậy."

Trần Thanh Lan sững sốt, nỗi buồn từ tận đáy lòng gần như nhấn chìm cô.

Đúng vậy.

Cô không phải là thiếu nữ trong trắng.

Cơ thể hư hỏng này đã sớm bẩn, còn cần quan tâm đến điều gì chứ?

Cô không phải người anh yêu.

Tại sao anh ấy phải nhẹ nhàng với mình chứ?

Không phải là không biết lượng sức mình, tự tìm nhục nhã sao?

Thế nhưng cô là người, có máu có thịt, có tình cảm, có đau đớn.

Cô cố nén chua xót, kiềm chế ở khoang mũi, nhẹ nhàng nói, "Nếu anh Thái không ghét, tôi sẵn sàng phụng bồi, không để ý đến chuyện
hai chị em cùng một chồng."

Sắc mặt Hàn Duy Thái hoàn toàn âm u, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, nhìn ánh mắt Trần Thanh Lan dường như có vụn băng. Một lúc sau, vẻ mặt anh bình tĩnh lại, khóe môi nhếch lên, "Em cho rằng em có cái gì để quyến rũ tôi giống như trước kia sao ? Em bây giờ cũng chỉ là công cụ để tôi trút giận thôi!"

"Anh cứ việc nhục mạ, không có gì tôi chưa từng phải chịu đựng."

Trần Thanh Lan mở to mắt, không để cho nước mắt rơi xuống.

Bị Lưu Ngọc Tuyết hãm hại mất đi sự trong trắng của mình, bị cha ruột tống vào tù.

Bị sỉ nhục thậm chí là mất đi đứa con mà mình quan tâm nhất.

Người nào không đau lòng chứ?

Với cô mà nói, sự xúc phạm của anh có là gì?

Nhìn xem dáng vẻ cố gắng không khóc của cô, tim của Hàn Duy Thái bị đánh mạnh, âm ĩ lộ ra từng tia đau đớn.

Nói chuyện không còn cay nghiệt như trước, "Đừng giả bộ đáng thương."

Trần Thanh Lan che dấu tất cả cảm xúc, dáng vẻ không để ý gì cả, cười nói, "Anh Hàn, có thể thả tôi ra được chứ?"

Hàn Duy Thái vẫn không buông tay, đặt lòng bàn tay của cô lên mặt mình, "Đây là để chạm vào, không phải là để đánh, hiểu không?"

Trần Thanh Lan co lại đầu ngón tay, không muốn chạm vào nó.

Người đàn ông này biến thái từ đầu đến đuôi.

Hàn Duy Thái cũng không ép buộc, dù sao chuyện anh làm ngày hôm qua cũng hơi quá đáng, cho nên anh mới buông tay cô ra.

Lúc này mới nhìn thấy những vết cà vạt trên cổ tay cô.

Đến bây giờ vẫn còn đỏ.

Nó lộ rõ ràng trên cổ tay trắng nõn tinh tế của cô.

Hàn Duy Thái muốn chạm vào, nhưng Trần Thanh Lan đã nhanh chóng tránh ra khỏi tay anh.

Bàn tay của Hàn Duy Thái ở giữa không trung, trong chốc lát tự nhiên thu lại, đứng dậy dựa vào đầu giường, sờ một điếu thuốc.

Trần Thanh Lan quấn khăn tắm, nhấc chăn lên đi ra khỏi giường.

Giọng nói của Hàn Duy Thái vang lên sau lưng cô, "Thỏa thuận không phải em nói kết thúc là kết thúc, em không đủ tư cách."

Động tác của Trần Thanh Lan dừng lại, nhịn không được quay đầu lại, "Anh muốn cái gì?"

"Trong thời gian tôi chưa kết hôn, nếu tôi cần thì cô phải tắm rửa sạch sẽ rồi nằm đó làm trò tiêu khiển cho tôi." Làn sương trắng lượn
lờ phun ra từ đôi môi mỏng của anh.

Lời nói sắc như dao, đâm sâu vào trái tim Trần Thanh Lan.

Cô ôm chặt lấy ngực mình, như thể chỉ bằng cách này cô mới có thể ngăn được trái tim tan vỡ chảy máu.

Cô dùng sức, cố nén vết thương.

Cô tuyệt vọng nhìn ra cửa sổ, qua những khe hở trên rèm cửa, nhìn những chiếc lá đang rơi dần, đôi mắt trống rỗng như một con rối vô hồn.

Anh ta đối xử với mình như một gái điếm?

Ha ha...

Cô đứng dậy, hai chân vừa đau vừa nhức lắc lư. Cô đi chân trần đến bên cửa sổ, dùng đầu ngón tay vén nhẹ tấm rèm, đẩy cửa kính ra.

"Cô đang làm gì?"

Hàn Duy Thái nhíu chật lông mày, cô lại muốn làm cái gì?

Trần Thanh Lan chậm rãi xoay người lại nhìn Hàn Duy Thái, nói: "Hoặc là cưới tôi, hoặc là thả tôi đi."

"Để cho tôi như nô lệ tình dục, sống trên giường của anh, tôi không làm được!"

"Cưới cô?" Hàn Duy Thái như thể nghe thấy một câu chuyện cười.

"Tôi không đồng ý, cô có thể làm gì tôi?"

Trần Thanh Lan nở nụ cười, "Tôi không thể làm gì anh, nhưng tôi có thể là chính mình, có thể từ đây nhảy xuống, hoàn toàn thoát khỏi
anh!"

Sau đó, cô cười lớn hơn một chút.

Cô chưa bao giờ cảm thấy mình không chống đỡ được như bây giờ, nỗi hận trong lòng đã chống đỡ cô từng bước đi đến ngày hôm nay.

Nhưng đối mặt với sự sỉ nhục về thể xác và tinh thần của Hàn Duy Thái, cô cảm thấy không còn hy vọng.

Cho tới bây giờ không cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng lúc này cô mệt mỏi đến mức muốn ngủ mãi, không nghĩ tới mối hận của mẹ, của con, làm một kẻ ích kỷ tự kết liễu đời mình.

Tay của Hàn Duy Thái bất giác run rẩy.

Anh không thể bình tĩnh lại được, trước đây anh chưa bao giờ thất thế như vậy. Anh chỉ vào Trần Thanh Lan nói một cách sắc bén,
"Em dám!"

"Tôi có cái gì không dám?" Khi cô thậm chí không quan tâm đến mạng của mình nữa, anh còn có gì có thể uy hiếp được mình nữa chứ?

Hàn Duy Thái nghiến răng nghiến lợi. Đúng như Trần Thanh Lan nói, cô đã không cần mạng của mình nữa, Hàn Duy Thái cũng không tìm được điểm yếu uy hiếp cô.

Cô không quan tâm đến tình cảm gia đình, ngay cả cha ruột của cô cũng bất tỉnh nhân sự, cô còn cái gì để quan tâm đến nữa?

Trần Thanh Lan nắm lấy chiếc bình bên cạnh, không chút do dự đập vỡ. Cô cầm mảnh vỡ trong tay áp lên mặt mình, "Nói cho tôi biết,
anh thích cái nào? Gương mặt này? Hay thân thể này?"

"Bỏ xuống!" Anh giận dữ gầm gừ, giống như sấm rền.

Vốn dĩ muốn lấy đi mảnh vỡ thủy tinh trong tay cô, Hàn Duy Thái vừa mới khẽ động, Trần Thanh Lan đã dùng sức vạch xuống, máu chảy ra ngay lập tức.

Hàn Duy Thái không dám nhúc nhích nữa, cơn tức giận trào dâng trong lồng ngực, giống như một cái lò hơi sắp nổ tung vì áp lực quá lớn.

Dì Trần nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc ở trên tầng, bà liền chạy tới hỏi thăm tình hình mà không khỏi lo lắng.

Bà ngập ngừng hỏi: "Thưa cậu, tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng, cậu và cô Lan có xuống không?"

Hàn Duy Thái tức giận nhìn chằm chằm Trần Thanh Lan, giống như không có nghe thấy thanh âm ngoài cửa.

Máu trên mặt chảy theo gò má rơi xuống khăn tắm màu trắng, đặc biệt chói mắt.

Hai mắt Hàn Duy Thái đỏ hoe, tính tình người phụ nữ này làm sao lớn như vậy?

Nếu như cô có thể biết điều như Trần Thanh Vi, anh cũng sẽ đối xử tốt với cô.

Trên thực tế, anh đã vì cô mà từ bỏ ranh giới cuối cùng, anh không quan tâm cô có sạch sẽ hay không.

Tuy rằng trong lòng anh cảm thấy không đành lòng để cô đi.

Trong lòng quan tâm đến những gì đã xảy ra với cô, nhưng nó không thể sánh được với cảm giác quen thuộc khó tả kia.

Mỗi một lần cùng cô thân mật, anh đều cảm thấy bản thân không giống với mình.

Chỉ muốn ôm cô thật chặt, muốn cô, hận không thể hòa tan cô vào trong thân thể mình.

Anh nghĩ mãi mà không rõ, cảm giác này đến từ đâu.

Có phải vì cô có quan hệ huyết thống với Trần Thanh Vi nên có chút giống với Trần Thanh Vi không?

Nếu không, làm thế nào có thể có cảm giác như thế mà không có lý do.

"Cốc cốc..."

Không nghe thấy câu trả lời, dì Trần càng lo lắng hơn.

"Cậu chủ..."

Giọng nói của dì Trần kéo suy nghĩ của Hàn Duy Thái lại. Lời nói của anh ấy rất nhẹ, bay bổng và tan biến khi có gió thổi.

"Đừng giả vờ làm một người phụ nữ thuần khiết trước mặt tôi, tôi chán chơi cơ thể em rồi."

Anh nói xong, bình tĩnh quay người, dùng điện thoại di động gọi cho bác sĩ.

Cúp điện thoại xong, anh mở cửa nói với dì Trần đang đứng ở cửa: "Dọn dẹp phòng đi."

Nói xong, anh đi xuống lầu.

Dì Trần thấy sắc mặt anh không tốt, chỉ nói một tiếng vâng rồi bước vào phòng.

Nhìn thấy gương mặt đẫm máu của Trần Thanh Lan, bà sững sờ đứng tại chỗ, "Cô... gương mặt của cô? Đối với dì, con gái - gương
mặt quan trọng biết bao nhiêu, sao cô lại biến thành như thế này."

Nghe dì Trần nói, bước chân xuống lầu của Hàn Duy Thái khựng lại. Cô ta - thật sự giỏi.

Vì muốn rời khỏi anh, có thể ra tay tàn nhẫn như vậy với chính mình.

Quả nhiên trái tim đủ cứng.