Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 257: Lần này có trò hay để xem



“Anh luôn tin tưởng em, lần này cũng vậy.”

Trên đường trở về, Đường Ninh đột nhiên nghĩ đến con gái của Phương Dục nên hỏi Mặc Đình: “Làm sao Phương Dục lại có con gái được? Anh ấy đã kết hôn rồi?”

Mặc Đình ôm lấy cô, bình tĩnh trả lời: “Theo thông tin thì anh ta chưa kết hôn. Về phần con gái, có lẽ chỉ có mình anh ta biết.

Em còn muốn ghép anh ta với Hoắc Thanh Thanh sao?”

Đường Ninh lắc đầu, lần này cô chỉ quan tâm đến Phương Dục một cách đơn thuần mà thôi.

Mặc Đình thấy cô có chút bối rối nên nhéo nhéo cổ cô nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng quá…”

“Em có thể lo lắng nhiều hơn anh không?” Đường Ninh hỏi ngược lại Mặc Đình, kể từ khi Mặc Đình trở thành người đại diện của cô, mọi việc cô làm đều nằm trong tầm kiểm soát của Mặc Đình, kể cả khi nào thì đi tắm, khi nào đi ngủ. Tuy nhiên, Đường Ninh không bao giờ cảm thấy buồn chán, một người hào hoa chói mắt như Mặc Đình mà lại sẵn lòng quan tâm đến bạn. Bạn còn có thể yêu cầu gì nữa?

“Tối mai là đêm tiệc của Hải Thụy, chiều mai để chị Long đi cùng em ra ngoài hoá trang.”

“Em có thể tự mình làm lấy.”

“Em phải đi.” Mặc Đình nói với hàm ý sâu xa.

Đường Ninh không khỏi gật đầu: “Nghe anh nói, ai bảo anh là người đại diện đâu?”

“Bộ váy chị Long chọn không thể mặc được, quá bình thường.

Sáng mai, anh sẽ để Lục Triệt gửi tới.” Mặc Đình nhân tiện khinh thường ánh mắt của chị Long, nhưng chị Long không hề cảm thấy tức giận. Điều này có nghĩa là Mặc Đình coi trọng Đường Ninh, coi trọng hơn bắt cứ thứ gì khác.

Bởi vì chiến thắng hay thất bại của Đường Ninh cà Chân Mạn Ny thực sự nằm ở thái độ của Mặc Đình…

Người đàn ông này quyết định ai thắng thì người đó thắng!

Đêm hôm đó, hai người gọi điện cho Hoắc Thanh Thanh.

Đầu tiên là Chân Mạn Ny: “Nghe nói cô bị thương, không nghiêm trọng chứ? Cô xúc phạm ai vậy?”

“Chân Mạn Ny, cô không cảm thấy mệt mỏi khi cứ giả vờ như thế này sao?” Hoắc Thanh Thanh cười nhẹ, ngồi dậy khỏi giường, ho khan hai tiếng. Trợ lý nghe vậy, nhanh chóng đưa cho cô ấy một cái đệm dựa: “Chỉ là cô ra tay vẫn chưa đủ nhẫn tâm, tôi còn có nửa cái mạng đấy.”

“Nếu cô đã đoán được thì tôi không có gì để nói, tôi chỉ đang dạy cho cô một chút bài học. Hoắc Thanh Thanh, tin hay không? Tôi có khả năng khiến cô phải chịu nửa đời bạo lực như thế.”

ì “Đương nhiên là tôi tin.” Hoặc Thanh Thanh khăng định đáp lại, nhưng mà giọng điệu của cô ấy không hề lộ ra một chút sợ hãi: “Nhưng cô thực sự rất đắc ý quên mình.”

“Tôi muốn làm gì thì làm. Còn có người nào có thể khống chế tôi sao? Tôi nói cho cô biết… Chỉ cần tôi truyền ra tin tức Tinh Hoàng có ý định mời tôi thì Mặc Đình chỉ có thể hoảng sợ mà thôi.”

“Khi nói ra điều này, cô có cảm thấy mình đủ tự tin không?”

Hoắc Thanh Thanh hừ lạnh.

“Chờ xem, bữa tiệc đêm nay, có thể nhìn ra địa vị của Đường Ninh!”

“Cũng có thể nhìn ra cô!” Hoắc Thanh Thanh nói xong lập tức cúp điện thoại, giữa cô ấy và Chân Mạn Ny thật sự không có gì để nói.

Từ khi cô ấy bắt đầu vào Hải Thụy, nghệ sĩ của Hải Thụy giống như một gia đình, chỉ cần ai cần thì nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, nhưng tiếc thay, vẫn có một số người lòng tham không đáy.

Ngay sau đó, là Phương Dục…

Khi nhìn thấy con số này, Hoắc Thanh Thanh nhất thời thất thần, thật ra sau những chuyện lùm xùm mấy ngày qua, cô ấy cũng biết đã gây ra rất nhiều chuyện cho Phương Dục, người ta đã có con gái thì đừng kéo người ta xuống nước cùng, cho nên…

Hoặc Thanh Thanh không trả lời.

Phương Dục nghĩ rằng cô ấy đã nghỉ ngơi, nên anh đã gửi cho cô một tin nhắn chào hỏi.”

“Cô vẫn ổn chứ?”

Khi Hoắc Thanh Thanh nhìn thấy bốn chữ này, cô thở dài một hơi, sau đó xóa đi không cần suy nghĩ.

Tất cả đều sẽ là quá khứ…

Tất cả đều sẽ tốt hơn, cô ấy muốn mình phải thật xinh đẹp đi gặp anh chàng người Pháp kia nữa.

Rất nhanh đến ba giò chiều hôm sau.

Tối nay là lễ trao Giải thưởng Phi Thiên, sau buổi lễ là lễ kỷ niệm lớn của Hải Thụy.

Đây vốn là một cuộc thi về diễn xuất, nhưng cũng là một lễ trao giải quan trọng, vì giải thưởng Phi Thiên là mục tiêu cao nhất của một diễn viên trước khi bước ra quốc tế, chứa đầy vàng danh giá.

Vì vậy, thảm đỏ đêm nay sẽ rất sôi động.

Là một người mẫu, Đường Ninh không liên quan gì đến bữa tiệc kỷ niệm này, nhưng cô không muốn bỏ lỡ lễ kỷ niệm hai mươi năm thành lập của Hải Thụy. Vì vậy, dưới sự sắp xếp của Mặc Đình, cô đã đến một cửa hàng tạo kiểu tóc có tên Luminous. Cửa hàng chỉ phục vụ những người nỗi tiếng, đã tiếp đãi nhiều nhân vật nổi tiếng, nếu là ngôi sao nhỏ thì phải gọi điện đặt lịch trước, thậm chí đặt hẹn trước cũng không được.

“Đến sớm không tốt sao? Sao ông chủ lại muốn chúng ta đến vào lúc này?” Chị Long không khỏi than thở khi thấy Luminous đã quá kín người.

Những người này đều là các nghệ sĩ khá nổi tiếng, nhưng vì ganh đua sắc đẹp nên cũng chỉ có thể đến nơi này rất sớm, giống như người thường xếp hàng chờ đợi.

“Đường Ninh, em chờ một chút, chị đi tìm nhà tạo mẫu tốt nhất kia.”

Đường Ninh lấy trong ví ra chiếc thẻ vàng giới hạn, đưa cho chị Long: “Dùng cái này là được.”

Chị Long cầm lấy tắm thẻ mà Đường Ninh đưa cho, lập tức lộ ra vẻ ngốc: “Ông chủ làm cho em?”

“Em không biết. Tối hôm qua anh ấy đưa cho em.” Đường Ninh ngồi trên sô pha lắc đầu nói rằng mình không biết gì về chức năng của chiếc thẻ phiên bản giới hạn này.

Người phục vụ nhìn thấy Đường Ninh đang cầm một chiếc thẻ có hạn nên tiến lại gần Đường Ninh và nói: “Thưa cô, xin chào, cô đang cầm một thẻ có hạn của nhà tạo mẫu Trình. Mời cô ngồi xuống, tôi sẽ mời anh ấy ra ngoài ngay.”

Thì ra thẻ giới hạn còn chia người khác nhaul: Đường Ninh gật gật đầu, kiểm tra thời gian, tiệc mừng ít nhất mười giờ tối mới bắt đầu, cho nên vẫn còn đủ thời gian.

Nhưng vào lúc này, mọi người xung quanh bắt đầu hướng về Đường Ninh.

“Đây không phải là Đường Ninh sao? Trước giờ tôi chưa từng thấy cô ta tới đây làm kiểu tóc, còn cầm thẻ vàng phiên bản giới hạn!”

Chân Mạn Ny cũng ở bên trong, lần này có trò hay để xem rồi.

“Đường Ninh thực sự rất nhu nhược, nếu như đánh nhau với Chân Mạn Ny thì không phải cô ấy sẽ chịu nhiều thiệt thòi sao?”

“Điều đó không hẳn là đúng, Đường Ninh luôn khiến người ta kinh ngạc.”

Nghe những lời bàn luận này, Đường Ninh không nói gì, nhưng cô nhớ đến tin tức rằng Chân Mạn Ny đang ở đó, cô hiểu tại sao Mặc Đình nói phải đến đây vào lúc này vì anh biết trước rằng Chân Mạn Ny sẽ đến.

Sau đó, người phục vụ bước ra ngoài Đường Ninh, có lỗi nói với cô: “Thưa cô, thật xin lỗi, hiện tại anh Trình đang phục vụ người khác, nhưng nếu cô có việc gấp, anh Trình sẽ ưu tiên làm cho cô trước.”

“Còn khoảng bao lâu nữa?”

“Khoảng ba tiếng.” Đối phương đáp.

Đường Ninh cau mày hỏi: “Anh ta đang phục vụ ai?”

“Cô Chân Mạn Ny.”

“Vậy nói anh ấy tới đây đi, tôi đang vội.” Vừa nghe thấy ba chữ Chân Mạn Ny, Đường Ninh lập tức mở miệng cướp người không chút lưu tình.