Kẹo Thủy Tinh

Chương 64: Chuyện hoang đường



“Chào người đẹp.” Một người đàn ông bước đến đưa một ly rượu rỗng cho Khương Lâm Tình: “Một mình hả?”

Đúng lúc này, Hướng Bội gọi điện thoại đến.

Khương Lâm Tình không hề nhìn người đàn ông, đi thẳng về phía hành lang trúc. Cô đẩy cửa ra, bên này lại yên tĩnh. Trong bóng tối cô nhìn thấy ánh lửa mỏng manh.

Thường có người đứng ở đó hút thuốc.

“Alo, Hướng Bội.” Khương Lâm Tình nghe thấy tiếng trúc xào xạc, khiến thế giới càng yên tĩnh hơn.

“Tớ tiến vào chung kết rồi!” Hướng Bội cực kỳ hưng phấn.

Khương Lâm Tình cũng vui theo: “Hướng Bội, chúc mừng cậu nhé.”

Hướng Bội: “Ekip chương trình nói, hôm chung kết sẽ không ghi hình trước, mà là phát trực tiếp.”

“Hướng Bội, cố lên nhé. Mỗi trận đấu của cậu tớ đều xem hết.” Khương Lâm Tình cười nói: “Các cậu thật sự rất giỏi.”

Hướng Bội: “Ekip chương trình phát cho tớ mấy vé, cậu có rảnh không? Tới trường quay cổ vũ cho bọn tớ.”

“Được.” Khương Lâm Tình không có lý do không đi: “Cứ quyết định vậy nhé.”

Cúp điện thoại, cô đang muốn đặt trước một vé máy bay đến địa điểm thi đấu, đột nhiên phát hiện có người bên cạnh.

Một tay của đối phương giơ qua, khống chế eo của cô, đồng thời nhéo một cái lên đó.

Gã háo sắc nào đó? Phản ứng đầu tiên của Khương Lâm Tình là dùng di động đập vào đầu đối phương.

Phản ứng của anh còn nhanh hơn cô, dễ dàng bắt lấy cổ tay của cô.

Lúc này cô mới nhìn thấy rõ người này.

Là Trì Cách. Tay của anh còn đang giữ lấy eo cô, vuốt ve, giống như vô số lần trước đây.

Hai người nhìn nhau.

Anh buông cô ra.

Cô vẫn còn ngơ ngác.

Anh giang hai tay ôm lấy cô, ngón tay vuốt ve xương hồ điệp mỏng manh của cô.

Khương Lâm Tình không ngờ hai người sẽ trực tiếp gặp mặt nhau thế này.

“Anh đi công tác về mệt chết đi được, em lại một mình chạy ra ngoài chơi.” Trì Cách như không có chuyện gì nhưng giống như muốn làm gãy eo cô vậy.

Hai tay của cô vòng qua eo anh, ôm thật chặt. Cô lang thang ở bên ngoài một ngày, phát hiện đi đâu cũng không an tâm bằng ở bên cạnh anh: “Rõ ràng đã nói là ba tháng rồi.”

Trì Cách: “Ba tháng không rời khỏi, bây giờ cũng muộn rồi.”

Cô buông anh ra, kiễng chân lên, đặt cằm tựa vào vai anh: “Hôm nay em mới biết, đây là nơi em gặp anh lần đầu tiên. Anh vẫn luôn đứng ở trong bóng tối, em cũng không nhìn thấy mặt anh.”

Anh bật cười: “Chẳng lẽ khi nhìn thấy mặt anh, thì em có thể chuyển mục tiêu từ Tống Khiên sang anh?”

“Nếu như nhìn thấy anh, em sẽ biết anh và Tống Khiên là cùng một giuộc, không phải là người nghèo.” Nhưng anh và Tống Khiên ở cùng nhau, kèm vẻ mặt không mấy thân thiện, ngược lại cũng phù hợp yêu cầu của cô.

Cô cảm thấy, dù bọn họ gặp nhau như thế nào, cuối cùng vẫn phải đi đến bước này.

Khởi đầu của anh và cô là ở đây, không biết kết thúc sẽ ở đâu.

Là khi đến ngã ba.

Khương Lâm Tình: “Em vẫn chưa từng nói với anh, vì sao lại đến đây, vì sao lại là ba tháng.”

Trì Cách xoắn một lọn tóc dài của cô: “Ừm.”

Mặt cô cúi thấp xuống, mái tóc che khuất ánh đèn phía trên, chỉ để lại bóng tối trên khuôn mặt.

“Em bị bệnh rồi, không loại trừ khả năng là u ác tính. Đương nhiên, trong đó vẫn sẽ có chút may mắn. Nhưng theo báo cáo kiểm tra sức khỏe, vận may của em từ trước đến nay chẳng ra sao cả.”

Yên tĩnh hai giây, cô lại nói: “Điều may mắn duy nhất chính là gặp được anh.”

Trì Cách chỉ nhìn thấy đầu của cô cúi thấp xuống: “Nếu như chỉ có bản báo cáo kiểm tra sức khỏe thì không thể chắc chắn được.”

“Mẹ em chính là bởi vì căn bệnh này mà mất, em ở bên mẹ trong toàn bộ quá trình bệnh tật.” Đầu Khương Lâm Tình càng cúi càng thấp: “Dì nhỏ của em, trước kia nói không có gì đáng ngại, bây giờ bệnh tình đã trở nên nghiêm trọng. Em từng tìm hiểu về u phổi, gia đình có tiền sử người bị bệnh thì tỉ lệ khối u ác tính cực kỳ cao. Nếu như trong nhà có một người bị bệnh, tỉ lệ mắc phải lên đến 50%, nếu như trong nhà có hai người bị bệnh, tỉ lệ này lên hai lần.”

Bàn tay anh phủ lên đầu cô: “Cho dù là khối u, đang ở giai đoạn đầu, tỷ lệ sống tiếp rất cao.”

Khương Lâm Tình: “Một tháng trước, em chỉ bị u đơn, bây giờ là đôi rồi. Tốc độ nhanh như vậy, ngộ nhỡ là u ác tính…”

“Không sao.” Trì Cách gật đầu: “Em và anh cùng đi gặp gỡ Tử thần kia.”

Cửa quán bar truyền đến tiếng vang, hình như có người đến.

Trì Cách nắm lấy tay của Khương Lâm Tình, xoay người đi sâu vào rừng trúc.

Cô nhìn sang, cảm thấy anh sắp hòa vào trong màn đêm vô tận. Đèn đang thụt lùi ở phía sau, nhưng cô lại cam tâm tình nguyện cùng anh đi về phía trước.

Chẳng biết vì sao ánh trăng lẩn trốn đi hết lần này đến lần khác. Dường như hai người thật sự muốn đi đến tận cùng của bóng tối. Nhưng mà trong nháy mắt, một chiếc đèn sáng rực lên.

Bên kia có một căn phòng phong cách cổ xưa. Khương Lâm Tình mới biết được bên ngoài quán bar xa hoa trụy lạc, cũng có phần thơ mộng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô tiến vào, nghe thấy bên trong có người nói chuyện.

Khương Lâm Tình thấp giọng nói: “Đây là nơi nào vậy?”

Trì Cách không trả lời, đi đến một phòng gần nhất, kéo cô vào trong, tiếp theo đó lại đóng cửa.

Ánh sáng ngắn ngủi lại biến mất.

Khương Lâm Tình ngửi thấy trong này dường như có mùi trà.

Trì Cách: “Sợ không?”

Cô lắc đầu. Người sợ tối là anh, không phải cô.

“Điều may mắn trong cuộc đời anh, cũng chỉ có em.” Trì Cách nói: “Lần trước là anh dễ dàng tin em. Nếu như lớp trưởng cấp ba có ý với em, đã sớm theo đuổi em từ đời nào rồi. Lời nói dối của em thật vụng về.”

“Không vụng về. Hồi cấp ba em thật sự có…” Mặt của cô bị véo một cái, cô lại nói: “Một người bạn học cấp hai của em là bác sĩ, cậu ấy nói em có khả năng chỉ còn lại một năm. Khi đó em tính toán, em có thể chỉ có khoảng thời gian ba tháng đầu còn có chút hình dáng con người, sau này sẽ tiều tụy lắm. Dáng vẻ như quỷ bây giờ của em chính là do căn bệnh bắt đầu rồi đó.”

“Bạn học cấp hai của em tuổi tác chẳng khác em là bao. Đừng chỉ tin lời nói của một người, nói không chừng y thuật của cậu ta không giỏi.”

“Em sợ ngộ nhỡ.”

“Cho dù là ngộ nhỡ, em cũng có anh.” Trì Cách nói: “Em vất vả lắm mới gặp được anh, chẳng lẽ em muốn để mất điều may mắn duy nhất của bản thân hay sao?”

Cô lắc đầu, lại gật đầu, nghĩ đến không biết anh có thể nhìn rõ không, cô nói: “Em không nỡ.”

“Đã không nỡ rồi.” Trì Cách nói: “Em càng không thể cứ ra đi như vậy, để lại một mình anh. Đừng sợ, anh ở đây.”

Khương Lâm Tình bị mê hoặc. Cô biết rõ lúc này cô nên đẩy anh ra, anh có người nhà của anh, anh có sự nghiệp của anh, anh nên có tiền đồ rộng mở.

Anh cho cô một mồi nhử, bất kể cô sống hay chết, anh đều sẵn lòng cho cô một gia đình.

Cô cực kỳ động lòng.

Trì Cách dùng trán mình chạm vào trán cô: “Em sẽ không cô đơn, còn sợ cái gì chứ?”

Cô cứ bị anh lừa như vậy, thật sự giống như không sợ. Cô có thể nhìn rõ anh rồi, cô đưa tay vuốt ve xương mày của anh.

Hơi thở của hai người quấn quít, trán chạm trán, đầu mũi chạm đầu mũi, tiếp đó, tất thảy đều thuận lý thành chương*.

*Sự việc cứ như vậy mà diễn ra thuận lợi.

Khương Lâm Tình coi một ngày này là ngày tận thế, mặc sức buông thả.

Trì Cách giữ lấy gáy cô.

Trong phòng chỉ có ánh trăng bạc nho nhỏ xuyên qua khe rèm cửa sổ lọt vào.

Lúc hai người thở dốc, Trì Cách ấn công tắc mở đèn.

Mắt cô lóe sáng, nhưng lại giống như đang đứng bên vách núi, cả người run rẩy.

Trì Cách nâng người cô lên, xoay người áp cô vào tường

Không có giường, hai người ở trên mặt tường, giống như những con thú nhỏ bị thương, liếm vết thương cho nhau, liếm xong lại cấu xé nhau.

Thâm tình lại dữ dội.

Trong lúc mê loạn, Khương Lâm Tình có suy nghĩ là, không ai có thể từ chối Trì Cách của hiện tại.

Trong bọn họ, ai cũng không thể rời bỏ ai, bọn họ ôm chặt nhau, hôn nhau và khao khát cảm nhận sự tồn tại của đối phương.

Áo cô xộc xệch, bị anh vén lên tận eo. Hơn một tháng rồi bọn họ chưa từng thân mật, nhưng cơ thể lại lưu giữ ký ức của đối phương. Lúc anh tiến vào, cô tự nhiên mở cửa cho anh. Bởi vậy, anh không gặp bất kì trở ngại nào, vài lần đã vùi vào đầm sâu.

Rất nhanh Khương Lâm Tình đã mất sức, chỉ có thể vịn vào sức của anh, lưng dán chặt vào mặt tường, phía trước nghênh đón thế tấn công của anh, tiếng thở hai người phát ra đều bị đối phương nghe rõ mồn một.

Chỉ là, dần dần, tiếng rên rỉ khó nhịn của cô nhiều hơn anh.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh: “Trì Cách đi đâu rồi?”

Khương Lâm Tình lập tức che kín miệng mình.

Trì Cách dễ dàng tắt đèn.

Cả phòng tối om, chỉ có sự kịch liệt giữa đôi nam nữ yêu nhau.

Anh mạnh mẽ đến mức cô nghi ngờ có phải bên ngoài có người nghe thấy rồi không, chỉ có thể che miệng càng chặt hơn, nhưng vẫn có vài tiếng “ô ô” từ trong khe ngón tay lọt ra ngoài.

Bên ngoài lại không có người.

Khương Lâm Tình buông lỏng tay, ghé sát bên tai anh, gọi anh: “Trì Cách, Trì Cách.”

“Anh ở đây.” Anh hôn cô.

Nhất thời nổi ý, không chuẩn bị đồ phòng bị. Cuối cùng, Trì Cách không thể không rút ra ngoài. Chờ một lúc, anh thả cô xuống.

Cô gần như không đứng vững, mềm oặt dựa vào anh.

Trì Cách lại bật đèn.

Trải qua ý loạn tình mê vừa rồi, trên mặt cô mới có chút đỏ ửng. Anh nâng mặt cô lên: “Người đẹp.”

Khương Lâm Tình gạt ít tóc hơi ẩm ướt trước trán của anh: “Có phải em gầy quá không?”

“Phải.” Anh hôn trán cô: “Chờ anh nuôi em béo lên.”

*

Hai người lén lút đi ra từ cửa hông, không quấy rầy bất kì ai.

Nhưng không biết có phải bị người khác nhìn thấy bóng lưng không.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khương Lâm Tình nghe thấy một người gọi: “Trì Cách!”

Hai người đã đi ra rồi.

Sau đó Khương Lâm Tình mới nhận thấy, chuyện ban nãy là yêu đương vụng trộm. Hai má cô nóng hầm hập, có sự mê đắm vừa rồi, có sự đỏ mặt bây giờ.

Trì Cách vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng. Giống như là ảo ảnh được ánh đèn chiếu xuống, anh dùng ngón tay thăm dò.

Nóng rực.

Anh nắm tay cô rất chặt: “Chỗ em còn “bao” không?”

Vẻ ửng đỏ của Khương Lâm Tình vừa rút đi, giờ lại nhuộm cả lỗ tai: “Không biết.” Những thứ này đều là anh phụ trách, cô không đếm bao giờ.

Trì Cách nghiêng đầu: “Lại mua thôi.”

Hai người nắm tay nhau đi qua bãi đỗ xe, đến trước cửa xe, anh vẫn chưa buông ra.

Khương Lâm Tình bất đắc dĩ nói: “Anh không buông ra, em lên kiểu gì?”

Lúc này anh mới buông tay, ôm cô hôn một cái. Anh khởi động xe, lại bắt lấy tay cô.

Khương Lâm Tình: “Anh lo lái xe tử tế đi.”

Trì Cách: “Nếu như anh không nắm tay em, anh không an tâm.”

Năm ngón tay cô bị năm ngón tay anh nắm chặt, ngón tay đan xen, chặt đến mức không có khe hở. “Em sẽ không đi”. Cô đang kéo anh vào vũng bùn của mình, nhưng lại không thể buông tay.

Có lẽ là cô ích kỉ đi.

Khương Lâm Tình cũng dùng sức lực như anh, kẹp lấy ngón tay anh, có hơi đau, đau đến xương của hai người.

Trên đường, thành phố không ngủ, tất cả đều được tô điểm bởi vòng sáng của dòng xe cộ. Nó tỏa ra từ đầu của một chiếc xe, rồi phân tán giữa không trung. Tiếp đó được chiếc xe sau nối liền.

Lên xuống, sáng tối.

*

Con người đi đến đường cùng, về đến nhà không có chuyện để làm. Thường xuyên bên nhau nhưng vẫn lăn lộn trên giường sofa.

Khương Lâm Tình nghe được tiếng “kẽo kẹt”.

Là Trì Cách cố tình tạo ra.

Bởi vì có anh, cô cảm thấy bản thân không phải là một người không quan trọng.

Anh hỏi cô: “Hôm nay đi đâu chơi?”

“Không đi chơi.” Cô mỉm cười với anh: “Không có anh đi cùng nên không vui.”

“Lần sau gọi anh.”

Vài sợi tóc lòa xòa dính trước mặt cô, Trì Cách trong ánh nhìn của cô bị tóc chia thành từng khung hình. Cô nói: “Em không sợ chết, em sợ anh đi theo em.”

“Em sợ thì ở lại, đừng bỏ anh.” Trì Cách cười tự giễu: “Nói cái gì mà hợp táng sau khi chết, thật ra người đã chết rồi, chẳng còn cái gì cả.”

“Cuối tuần trước em đã hẹn với bác sĩ, hẹn vào tuần sau.” Cô chưa có triệu chứng quá nặng, có lẽ thật sự có hy vọng.

Trì Cách: “Không chờ đến tuần sau, ngày mai đi.”

Tắm rửa xong, cơ thể mệt mỏi, tinh thần của Khương Lâm Tình trằn trọc không yên.

Trì Cách ở đây nên anh không còn trạng thái mất ngủ, nhắm mắt ngủ trước cả cô.

Cô lặng lẽ nói: “Ngay từ đầu, em chỉ muốn có một người nhặt xác cho em.”

“Ừm, anh sẽ nhặt xác cho em. Xong rồi anh lại nhảy xuống.” Giọng anh không rõ, thậm chí là như nói mơ.

“Em đột nhiên nghĩ đến một điều tiếc nuối.”

“Điều gì?” Trì Cách vẫn mơ hồ.

“Lần trước anh nói anh không yêu em.” Đó là “lần trước” xa xôi kia.

Trì Cách nghe được câu này, đột nhiên mở mắt: “Phải, anh không yêu em.”

Khương Lâm Tình không nổi giận, tò mò hỏi: “Khi nào anh mới có thể yêu em?”

“Chờ lúc em già yếu chết đi, anh yêu em đến thiên hoang địa lão*.” Dường như câu nói này mới là nói mơ, nhưng ánh mắt anh lại rất tỉnh táo.

*Ý chỉ thời gian dài, lâu như trời đất.

Cô ước định cùng anh: “Được, một lời đã định.”

*

Hôm vào bệnh viện nhà họ Trì, Khương Lâm Tình trang điểm một chút cho bản thân.

Viện trưởng đích thân đón tiếp Trì Cách.

Trì Cách không e dè gì, nắm lấy tay cô, nói thẳng: “Đây là bạn gái của tôi.”

Nếp nhăn khi cười của viện trưởng rất sâu: “Chào cậu Trì, chào cô Khương.”

Nửa người Khương Lâm Tình trốn sau lưng Trì Cách.

Viện trưởng: “Đã sắp xếp phòng bệnh xong xuôi rồi.”

Trì Cách gật đầu: “Cảm ơn viện trưởng.”

Viện trưởng: “Cậu Trì khách khí rồi.”

Mấy bác sĩ khoa hô hấp, khoa ngực ngoại khoa đến hội chẩn. Trong đó có một bác sĩ trung niên nói: “Báo cáo trước đó của cô Khương tương đối đơn giản, lần này cần chẩn bệnh kỹ càng.”

Trì Cách: “Làm phiền bác sĩ rồi.”

Phòng VIP được lắp đặt kính sát đất, rộng rãi vô cùng. Hai ngày này Khương Lâm Tình cực kỳ chú ý ánh sáng.

Cứ là ánh sáng rực rỡ, cô đều thích.

Hôm nay cô mặc áo xanh lá. Lúc này, đã thay một bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, cô nhìn xa xăm: “Anh khoa trương quá, đến lúc đó người ta lại đồn thổi em là bạn gái của anh.”

Trì Cách: “Đúng mà.”

“Em bị bệnh.”

Anh cười: “Anh cũng chưa chắc là rất khỏe mạnh.”

“Anh bị bệnh gì?”

“Tâm bệnh.”

“Ồ, em cũng bị.”

“Anh biết.” Trì Cách nói: “Chúng ta đều bị bệnh.”