Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!

Chương 90



Edit: Dương Dương

Beta: Mai Nhi, Gùa

Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh ở quê nhàn rỗi trong nửa tháng. Mỗi ngày buổi sáng thức dậy đi bộ, đi bộ xong thì quay về nhà ăn cơm. Ngủ trưa, buổi chiều ăn xong bữa tối lại chuyển từ băng ghế nhỏ đến ngồi dưới cây to trong làng, nghe người già trong làng nói về chuyện nhà chuyện cửa. Thỉnh thoảng Diệp Hàn Thanh cũng có thể bị ba Ôn gọi đi làm mấy chén rượu nhỏ, người con trai trong làng uống rượu thoải mái, Diệp Hàn Thanh cũng không sợ hãi, cùng với ba Ôn pha mấy chai rượu, và được các chú các bác trong thôn xem như hậu tối thân thiết.

Mà Ôn Nhuận thì bị mẹ Ôn nuôi béo lên gần mười cân. Mẹ Ôn nhìn thấy cậu gầy khủng khiếp mà đau lòng, một ngày ba bữa tìm mọi cách cho cậu bồi bổ thân thể, như trước khi cậu quay phim mà sụt cân. Sắc mặt hồng hào, da vừa trắng vừa mềm.

Hai người là người đi cuối cùng, em gái Ôn phải đi học, anh cả anh hai còn phải lo việc làm ăn, đều đã đi trước rồi. Hơn nữa Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh là ở nhà lâu nhất, trước mắt chuẩn bị đi, không chỉ ba Ôn mẹ Ôn không nỡ, ngay cả con chó vàng to nhà hàng xóm cũng vẫy vẫy cái đuôi ngậm quần của Ôn Nhuận.

Ôn Nhuận tóm lấy con chó, nói với mẹ Ôn đứng đối diện cửa: “Mẹ không cần tiễn đâu, mẹ đi vào đi. Đến nơi con gọi điện cho mẹ.”

Mẹ Ôn vẫy tay chào cậu, nhìn hai người lên xe, nhìn theo bọn họ đã đi xa.

Hai người đã công khai mối quan hệ, lần này ngồi máy bay cũng không có che che giấu giấu. Ôn Nhuận chỉ đeo một mắt kính đen, hai người mặc đồ đôi giản dị không cùng màu sắc, ung dung đến vị trí của mình.

Có hành khách nhận ra hai người, ban đầu không dám tin, sau đó lén lén nhìn một mắt hai mắt rồi ba mắt… Cuối cùng mới chắc chắn mình thật sự trên máy bay gặp được idol, lấy hết can đảm lên phía trước hỏi có thể ký tên và chụp ảnh không.

Đến hỏi là một người chị gái trẻ tầm hơn 20 tuổi, bởi vì mặt kích động mà hai má đều đỏ ửng lên, thấy Ôn Nhuận nhìn mình, lưỡi líu lại lời nói ra cũng không lưu loát, “Xin chào, tôi…tôi…tôi là fan CP của hai bạn, có thể ký tên cho tôi được không?”

Ôn Nhuận cười khẽ gật đầu, ở trang bìa cuốn sổ cô ấy đưa mà ký tên lên, ký xong lại thấy chị gái chần chừ không đi, một mặt lo lắng hướng về Diệp Hàn Thanh, nhẹ giọng hỏi: “Có thể xin Diệp tổng cũng kí được không?” Cô ấy chỉ vào chỗ bên cạnh chữ kí của Ôn Nhuận, “Được vậy kí ở chỗ này.”

Tầm mắt Diệp Hàn Thanh đặt trên cuốn sổ, miệng nhếch lên kín đáo, nhận lấy bút, ở gần chữ ký của Ôn Nhuận. Chữ rồng bay phượng múa kí xuống tên của mình.

Không ngờ đến Diệp Hàn Thanh lại dễ nói chuyện như vậy. Chị gái ôm lấy cuốn sổ lại cảm ơn lần nữa, sau khi Ôn Nhuận đồng ý chụp một tấm ảnh, mới vui vẻ quay về vị trí của mình.

Vị trí của chị gái có chút xa so với bọn họ, sau khi máy bay cất cánh không thể tùy ý đi lại, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy đầu lộ ra ngoài của bọn họ, hai người dường như đang nói chuyện, đầu dựa vào rất gần, bộ dạng rất thân mật.

……

Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố B, Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh từ đường VIP trực tiếp dời đi. Mà chị gái vô tình gặp trên máy bay này, sau khi kết nối được mạng, hào hứng đăng chữ ký và bức ảnh chụp chung lên Weibo: [AAAAA Các cậu nhìn xem tớ trên máy bay gặp ai!!! Nhóc Ôn thật sự rất trắng rất mềm, người thật so với trong ảnh đều đẹp hơn, da vô cùng đẹp! Diệp tổng nhìn rất dữ QAQ, chẳng qua tôi lấy hết dũng khí phải lấy được chữ ký./vui vẻ]

Fan trên weibo của chị gái không nhiều, vốn dĩ sẽ không nhanh như vậy bị phát hiện. Nhưng cứ cho rằng từ sau khi họp báo Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh sẽ không lộ mặt nữa, cho dù là Sữa Bột hay fan CP đều hoang mang. Thêm vào sau họp báo anti fan vẫn không ngừng nhảy ra mắng chửi, do đó các fan đang nằm ở trạng thái cảnh giác cao độ, một ngày hận không thể tẩy quảng trường weibo 300 lần.

Do đó khi chị gái đăng weibo, chưa qua 5 phút đã bị phát hiện. Bình luận mới nhất phía dưới toàn là dấu chấm than.

[Hóa ra thật sự là Nhóc Ôn!!! Tôi còn cho rằng sau này sẽ không nhìn thấy Nhóc Ôn nữa QAQ]

[awsl Hóa ra vẫn là Diệp Ôn chung khung hình, Blogger Bạn đời trước là đi giải cứu cả ngân hà sao?]

[Tôi chua quá, tôi cũng muốn được chữ ký của cặp tình nhân uuuu ……]

Bình luận dưới weibo không ngừng tăng lên, rất nhanh đã có người chú ý đến định vị weibo của chị gái: [Đây là sân bay??? Theo tôi nhớ không nhầm thì quê của Nhóc Ôn ở chỗ này?]

Trà lời phía dưới bình luận toàn là: [????]

Chủ lầu bình luận rất nhanh kiểm chứng lại, thậm chí còn mang lên một bức ảnh chụp màn hình, [Là chỗ này không sai, vậy là Nhóc Ôn đưa Diệp tổng về quê?]

[Thông báo chính thức của weibo Nhóc Ôn đã nói gặp gia đình hai bên rồi?]

[Vì vậy sau khi bọn họ họp báo liền quay về quê nghỉ dưỡng?]

Fan trong bình luận đoán xì xầm, nhưng các loại dấu vết đều thể hiện rõ, bọn họ đã không có tin tức của idol trong vòng hơn nửa tháng rồi, chính xác là đưa Diệp tổng về quê rồi. Fan CP rất nhanh kích động muốn khóc: [Ai lại nói Diệp Ôn là làm trò, lão tử cho nổ đầu chó của hắn, người ta quay về nhà gặp ba mẹ rồi, đây chính là tình cảm thần thánh mà tôi muốn!!!]

[Nhiều lời không muốn nói, muốn xây cho bọn họ một cục dân chính, mong bọn họ mau mau kết hôn.]

Nhưng mà Ôn Nhuận quay về nhà không lâu, chính là phát hiện một nhóm nhỏ gồm ba người, Lục Trạm phát điên vì ngải đặc lại còn gửi một ảnh chụp màn hình hotseach trong nhóm nhỏ, #muốn xây cục dân chính cho Diệp Ôn# chủ đề còn được khoanh tròn bởi các đường đỏ đậm.

[Là bạn Lục Tiểu Gia: @Ôn Tiểu Nhuận, tôi khuyên nhỏ cậu, ân ái phải tình yêu sét đánh. @Thẩm Mục Tuân, cậu nói phải không?]

[Thẩm Mục Tuân:……]

[Thẩm Mục Tuân: @Ôn Tiểu Nhuận, quay về thành phố B rồi? Ngày mai rảnh không? Qua đây ăn cơm, thông báo chính thức một chút.]

[Thẩm Mục Tuân: ảnh ảnh ảnh]

Mấy tấm ảnh đều là ảnh chụp chung của Thẩm Mục Tuân và Quách Tùng Phi, còn có ảnh nắm tay, hai chiếc nhẫn giống nhau trên tay hai người làm mù mắt cẩu độc thân.

[Là bạn Lục Tiểu Gia: ??????]

[Là bạn Lục Tiểu Gia: Các con từ khi nào đã ở bên nhau? Tại sao tôi cái gì cũng không biết???]

[Thẩm Mục Tuân: Việc cậu không biết thì nhiều lắm!]

[Thẩm Mục Tuân: Vừa rồi không phải là tôi gửi.]

[Thẩm Mục Tuân: Là tôi /nhe răng]

[Là bạn Lục Tiểu Gia: Quách Tùng Phi tôi đây phải bắt cậu!!!]

[Ôn Tiểu Nhuận: Rảnh, chẳng qua phải mang người nhà.]

[Là bạn Lục Tiểu Gia:……]

[Là bạn Lục Tiểu Gia: Tôi hiểu rồi, tôi rời nhóm. /AA/tạm biệt]

Ôn Nhuận nằm trên sô pha cười đến đau cả bụng, đem Lục Trạm rời đi kéo lại vào nhóm, Diệp Hàn Thanh rửa sạch nho đem ra, lại nói: “Xem cái gì mà vui vẻ như vậy?”

Ôn Nhuận đổi tư thế, cụng vào đầu Diệp Hàn Thanh, đưa nhật ký trò chuyện cho hắn xem, “Thẩm Mục Tuân hỏi ngày mai có rảnh không mời chúng ta đến nhà cậu ấy ăn cơm.”

Diệp Hàn Thanh “Ừm” một tiếng, thì thấy trong nhóm Lục Trạm vẫn đang cùng Thẩm Mục Tuân cãi nhau về tài khoản của Quách Tùng Phi.

[Là bạn Lục Tiểu Gia: Quách Tùng Phi cậu có gan trên số của tôi!]

[Thẩm Mục Tuân: Lên thì lên!]

Cậu gửi xong tin, thì thấy tin nhắc nhở “‘Thẩm Mục Tuân’ mời ‘Thẩm Mục Tuân anh ấy là đàn ông’ thêm vào nhóm chat.”

[Thẩm Mục Tuân anh ấy là đàn ông: @Là bạn Lục Tiểu Gia, ông nội đến rồi.]

Diệp Hàn Thanh im lặng quan sát một chút, đột nhiên nói với Ôn Nhuận: “Cho anh vào nhóm đi.”

Ôn Nhuận nhìn hắn vô cùng ngạc nhiên, biểu cảm Diệp tổng không có gì, ánh mắt rất kiên định, “Quách Tùng Phi cũng cho vào đi.”

Ôn Nhuận nén cười, mời hắn tham gia nhóm nói chuyện.

Thế là cùng cãi nhau với Quách Tùng Phi thì Lục Trạm phát hiện, trong nhóm lại có thêm nhắc nhở mới, “ ‘Ôn Tiểu Nhuận’ mời ‘Diệp Hàn Thanh’ vào nhóm chat.”

[Diệp Hàn Thanh: Cung Hỉ Phát Tài Đại Phúc Đại Lợi]

[Là bạn Lục Tiểu Gia: ………………]

Lục Trạm cẩu độc thân phẫn nộ nhận hồng bao của Diệp Hàn Thanh [Tôi đi rồi, không cần kéo tôi quay lại, mọi người tạm biệt nhé.]

Ôn Nhuận lại kéo cậu ta vào, Lục Trạm biểu hiện không tìm đối phương trước đây cậu ta là chết cũng không quay lại!

Mấy người trong nhóm vui vẻ trong một thời gian dài, cuối cùng hẹn được buổi chiều ngày mai đến nhà Thẩm Mục Tuân ăn cơm.

Bỏ điện thoại xuống, Ôn Nhuận nhét quả nho bỏ vào trong miệng, lẩm bẩm: “Buổi sáng ngày mai trước tiên đi gặp bác sĩ Triệu làm kiểm tra, buổi chiều đi đến nhà Thẩm Mục Tuân?”

Bác sĩ Triệu chuẩn bị làm phẫu thuật, điều trị châm cứu điện của Diệp Hàn Thanh đã dừng lại hoàn toàn, đoạn thời gian này Diệp Hàn Thanh chỉ cần đảm bảo chân ở trạng thái ổn định, đợi bác sĩ Triệu sau khi xác định phương án phẫu thuật, thì có thể tiến hành phẫu thuật.

“Nghe em.” Diệp Hàn Thanh thuận theo trả lời một câu, đưa một quả nho cho cậu ăn, nhìn cậu há miệng muốn ăn, ánh mắt càng trầm xuống, đưa ngón tay vào bên trong, cố ý nghịch đầu lười mềm mại, “Phẫu thuật anh nghe em, những cái khác em có phải nên nghe anh không …… hửm?”

Diệp Hàn Thanh rút ngón tay ra, đưa lên môi để thưởng thức mỹ vị.

Ôn Nhuận cảm nhận được khát vọng của hắn, ngẩng cổ lên một cách ngoan ngoãn, mắt nhắm nghênh đón hắn, lông mi của quạ đen run lên, cậu giống một con bướm mỏng manh, để hắn bao vây lấy thành và hạ cánh ……

Nửa tháng ở quê, bởi vì cậu sợ cha mẹ nhìn ra được bất cứ dấu tích nào, hai người cũng giúp nhau hai lần, thật sự chưa từng làm qua lần nào. Bây giờ cuối cùng cũng chỉ có riêng hai người, thật ra ……cậu cũng có một chút muốn hắn ……

Thiếu oxy, Diệp Hàn Thanh mới miễn cưỡng thả cậu ra, tay lại vặt một quả nho khác vào đưa lên miệng, Diệp Hàn Thanh thì thầm vào tai cậu: “Ngậm được rồi, không cho phép lén ăn, đợi chút anh phải đi kiểm tra ……”

……

Một đêm phóng đãng, ngày thứ hai Ôn Nhuận chịu đựng cơn đau lưng và dậy sớm, nhanh đem toàn bộ vỏ bọc ghế sô pha giặt hết trước khi người làm việc theo giờ đến. Diệp Hàn Thanh bị đánh thức bởi hoạt động của cậu, mặc bộ áo ngủ bước ra ngoài tìm cậu, “Đợi vài phút nữa người làm theo giờ đến giặt chúng không được sao?”

“……” Ôn Nhuận trừng mắt nhìn hắn, “Đều bẩn rồi, làm sao mấy phút có thể làm sạch?”

Nói ra cậu có một chút tức giận, rõ ràng ngày hôm qua cậu đã nói mấy lần phải quay về phòng ngủ, con người này lại vẫn cứ không nghe ……

Nhìn những thứ trên tấm bọc sô pha, Diệp Hàn Thanh nhẹ giọng, cũng thấy mình có chút quá đáng, hắn quay xe lăn qua, kéo người trở về, “Bẩn thì không cần nữa, bản thân rửa cũng mệt.”

Nhìn Ôn Nhuận còn muốn nói lại, một tay của hắn giữ chặt lấy eo, một tay điều khiển xe lăn, mang người về lại phòng ngủ, lảm nhảm trong miệng: “Em dùng nước rửa, nhìn không ra. Để những người làm việc theo giờ giải quyết là được rồi, cùng anh ngủ một chút, 10 giờ chúng ta đến bệnh viện.”

Nghe hắn nhắc đến bệnh viện, Ôn Nhuận mới miễn cưỡng yên tĩnh, đi rửa tay mới trèo lại lên giường, cùng hắn ngủ một chút.

……

Buổi sáng 10 giờ, hai người đúng giờ đến bệnh viện, Triệu Trình đang đợi bọn họ. Sau khi Diệp Hàn Thanh đi cùng y tá đi kiểm tra xong, cùng Ôn Nhuận ở lại văn phòng trao đổi về phương án phẫu thuật.

Sau khi xác định tình trạng của Diệp Hàn Thanh có thể phẫu thuật, Triệu Trình mang trợ lý và sinh viên của mình, sau khi bàn bạc nhiều ngày đêm, cuối cùng định ra được phương án mẫu thuật.

“Đây là phương án trước mắt an toàn nhất, nhưng tỷ lệ phẫu thuật thành công cao nhất cũng chỉ có 5 phần. Ngộ nhỡ phẫu thuật thất bại, có thể gây ảnh hưởng lớn tới dây thần kinh đùi, kết quả tệ nhất có thể phải cắt bỏ chân……” Triệu Trình thật sự đã nói cho bọn họ biết toàn bộ sự nguy hiểm của cuộc phẫu thuật, “Chúng tôi đã suy nghĩ kĩ rồi. Người phẫu thuật bên tôi và thiết bị đã chuẩn bị xong rồi, thuận tiện phẫu thuật có thể sắp xếp bất cứ lúc nào.”

Diệp Hàn Thanh nhìn Triệu Trình đẩy tài liệu qua, yên lặng một lát, trầm giọng nói: “Làm. Thời gian phẫu thuật anh sắp xếp nhanh nhất đi.”

“Được, vậy tôi bắt đầu sắp xếp, nhanh nhất là ngày kia có thể tiến hành phẫu thuật.” Triệu Trình nói.

Diệp Hàn Thanh gật gật đầu, “Cảm ơn nhiều.”

……

Lúc hai người từ bệnh viện đi ra, sắc mặt đều có chút nặng nề.

Diệp Hàn Thanh ngồi lên xe, Ôn Nhuận nhưng lại không có đi đến chỗ phụ lái, mà cùng ngồi phía sau với hắn, cậu cúi xuống, dùng lực ôm chặt lấy tay của Diệp Hàn Thanh, phân vân rất lâu mới nói: “Hay là ngừng làm phẫu thuật đi, có lẽ qua hai năm, có thể có công nghệ tiên tiến hơn xuất hiện, lúc đó tỷ lệ thành công có lẽ sẽ cao hơn ……”

Hôm nay Triệu Trình nói cho bọn về hậu quả phẫu thuật có thể dẫn đến, nói chi tiết, Ôn Nhuận càng cảm thấy hoang mang. Rõ ràng trước đây cậu đã biết hậu quả của việc phẫu thuật thất bại, nhưng thật sự gần đến lúc phải làm phẫu thuật, cậu mới sợ hãi.

Lâm trận bỏ chạy, đại khái nói cậu chính là loại người như vậy.

“Sợ sao?” Diệp Hàn Thanh sờ má của cậu, cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về hôn lên trán cậu.

Ôn Nhuận thật thà gật đầu, nắm tay hắn càng dùng thêm lực.

Diệp Hàn Thanh kẽ cười, thở dài nói: “Nếu như thật sự phẫu thuật thất bại, phải cắt chân, em có phải sẽ bỏ anh?” Bây giờ hai bàn chân của hắn tốt xấu gì vẫn còn nguyên vẹn, nếu như phẫu thuật thất bại, thậm chí màn che cuối cùng của hắn cũng bị lột xuống.

Ôn Nhuận không ngần ngại lắc đầu, hai tay ôm lấy eo hắn, mặt dán lên chân của hắn cọ cọ, “Không đâu, mặc kệ anh biến thành hình dạng gì, em đều thích anh nhất.”

Miệng Diệp Hàn Thanh vểnh lên, 10 ngón tay luồn vào trong mái tóc của cậu vuốt nhẹ, “Vậy không được?”

Hắn nâng mạnh má của cậu lên, để cậu đối diện với mình, “Chúng ta cược chuyện này được không?” Hắn cúi đầu hôn cậu, “Từ sau khi gặp em, vận may của anh luôn rất tốt, sẽ không thất bại đâu.”

Ôn Nhuận thấy ánh sáng trong đáy mắt của hắn, mạnh mẽ bổ nhào lên ôm hắn, âm thanh khàn khàn nói: “Được.”

……..

Hai người ở ghế sau an ủi một lúc, bình phục lại tâm trạng, Ôn Nhuận mới chuyển sang ghế lái, đi xe đến nhà Thẩm Mục Tuân.

Lúc đến chỗ này là Quách Tùng Phi ra mở cửa, Quách Tùng Phi cười giống như đóa hoa hướng dương nhiệt tình mời hai người đi vào.

Hai tay Lục Trạm tê liệt trong ghế so pha, nhìn bộ dạng thoải mái của cậu nói: “Cậu đừng cười, cười nữa có thể đại diện cho người thiểu năng trí tuệ đi nhận trợ cấp xã hội.”

Quách Tùng Phi khinh thường nhìn cậu, đưa tay đang quạt quạt trước mũi, “Chậc Chậc” nói với Ôn Nhuận: “Cậu đi vào phòng có ngửi thấy một mùi chua không?”

Ôn Nhuận cười không nói, đẩy Diệp Hàn Thanh đến chỗ khác ngồi xuống, nhìn bọn họ đấu võ mồm.

Hôm này là Thẩm Mục Tuân xuống bếp, trên bàn đã bày mấy món ăn, Quách Tùng Phi đầy đắc ý, “Đầu bếp lão Thẩm nhà chúng tôi rất tốt ……” Cậu ta đang chuẩn bị liến thoắng 800 từ, thì nghe thấy trong phòng bếp Trầm Mục Tuân gọi một tiếng, “Quách Tùng Phi.”

Quách Tùng Phi “A” một tiếng, giật mình đi vào trong bếp, Lục Trạm ở đằng sau nói giọng khinh bỉ lớn, “Chó ngu!”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp tổng: Trên sô pha có chút cao, lần sau đổi chỗ khác.