Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!

Chương 70



Edit: Mini

Beta: Trang Kim

Hoắc Quang Hình lên Weibo của mình, xem từng dòng từng dòng bình luận trên Weibo, bây giờ phần lớn bình luận trên Weibo đều là chửi anh ta đạo đức giả xấu xa, chỉ có một bộ phận nhỏ người hâm mộ còn đang khăng khăng tin tưởng anh ta sẽ không làm ra chuyện như thế này, luôn đợi lời giải thích từ anh ấy.

Nụ cười gượng gạo, Hoắc Quang Hình lần đầu tiên cảm thấy chính mình giống với lời chửi trong những bình luận kia, là một tên khốn nạn đạo đức giả.

Ánh hào quang của anh ta chiếu sáng nhiều năm quá rồi, khi vừa mới ra mắt, cách từng người hâm mộ đối xử với anh ta cũng đều rất trân trọng. Nhưng thời gian lâu rồi, đạt được nhiều rồi, cái nhìn của anh ta cũng đặt ở xa hơn. Ngược lại những người hâm mộ luôn ủng hộ sớm đã không ở trong mắt của anh ta.

Anh ta vừa bấm vào Weibo của “Bảo Vệ Tinh Tinh”. Weibo của cô gái ấy quan tâm toàn bộ là anh ta, trong cái ảnh Weibo mới nhất là từng thùng được xếp chồng lên nhau, thậm chí ở bên trong nhìn thấy chính album đầu tiên của anh ta, cái album đó là mấy năm trước anh ta làm thử, hoàn thành không tốt, số lượng bán ra rất tệ. Nhưng mà anh ta nhìn thấy cả thùng album trong ảnh chụp trên màn hình.

Đối phương theo dõi bước đi của anh ta toàn tâm toàn ý, anh ta cũng dễ dàng lợi dụng cô, bỏ rơi cô.

Những người đó nói không sai, anh không xứng đáng làm một thần tượng.

Anh ta đuổi người đại diện ra ngoài, tự mình im lặng rất lâu ở trong phòng bệnh, sau đó quyết định viết lên Weibo, nhắm nghiền mắt, bấm đăng.

Hoắc Quang Hình V: Mọi việc phát sinh sau khi tôi bị ngã ngựa, ở đây tôi trân trọng xin lỗi, tất cả điều này đều do sự ích kỷ của tôi làm nên, tôi xin lỗi, ngã ngựa là tự tôi thao tác không đúng, do lòng ganh tị của tôi gây nên, tôi chỉ thị cho trợ lý cố ý gây hiểu lầm @Bảo Vệ Tinh Tinh, dụ dỗ cô ấy tung tin đồn làm mất uy tín @Ôn Nhuận. Bởi vì ghen tị, tôi làm tổn thương đến người đồng nghiệp luôn rất bao dung với tôi, cũng làm tổn thương đến những người hâm mộ đã bảo vệ tôi, là tôi đã sai rồi, tôi cũng đã nhận ra sai lầm của mình, ở tại đây, tôi thành thật xin lỗi @Ôn Nhuận @Bảo Vệ Tinh Tinh. Thật sự xin lỗi. Tôi không mong sự tha thứ của các bạn, chỉ mong bày tỏ sự xin lỗi của tôi.

Các bạn nói đúng, tôi thật không xứng đáng là một thần tượng, trong ngành giải trí nhiều năm như vậy, tôi đã đánh mất ý định ban đầu của mình. Tôi còn nhiều thứ cần phải học hỏi, vì thế từ hôm nay bắt đầu, tôi chính thức rút lui khỏi ngành giải trí, sẽ đi du học nước ngoài, ngày trở lại không chắc, các Tinh Tinh đến nay vẫn tin tưởng đợi lời giải thích của tôi, tôi xin lỗi, làm các bạn thất vọng rồi, tôi không phải là một thần tượng tốt, không xứng đáng với sự bảo vệ của các bạn, cảm ơn các bạn đã bên cạnh tôi nhiều năm qua.

Weibo Hoắc Quang Hình vừa đăng, rất nhiều người choáng váng. Dù là chửi thì chửi, nhưng không có nghĩ anh ta sẽ rút lui khỏi ngành giải trí một cách dễ dàng như vậy, còn người hâm mộ Tinh Tinh kiên quyết giữ lại cũng điên rồi, khóc ở bình luận, có người thì chế nhạo, có người thở dài, cũng có người thật lòng muốn anh ta ở lại.

Hoắc Quang Hình không có bình luận gì, anh đọc những bình luận tăng nhanh trong một lúc, lại gọi điện thoại cho ba mình.

Có lẽ là nhìn thấy Weibo của anh ta, cơn tức giận của ba Hoắc cũng giảm đi nhiều. Chỉ là giọng nói khó che đậy đi mệt mỏi “Con suy nghĩ kỹ chưa?”.

“Dạ con suy nghĩ kỹ rồi.”.

Hoắc Quang Hình hít một hơi thật sâu: “Con xin lỗi, là con làm ba mẹ mất mặt rồi, con sẽ đích thân đi xin lỗi, đợi mọi việc lắng xuống, con sẽ đi ra nước ngoài.”

Giọng ba Hoắc nhẹ nhõm hơn nói: “Được, được, ba sẽ đi cùng con”

Ngày hôm sau Hoắc Quang Hình và vợ chồng Hoắc Thị cùng nhau đi đến bệnh viện nơi “Bảo Vệ Tinh Tinh” đang trị. Ba mẹ “Bảo Vệ Tinh Tinh” cũng ở đó. Sau khi biết danh tính gia đình Hoắc Quang Hình đã rất ngạc nhiên trong giây lát, sắc mặt cũng không tệ, nhưng cũng không đưa ra được lời nào tử tế.

Hai vợ chồng già chỉ có một đứa con gái, nuôi lớn như vầy, không ngờ chỉ vì một minh tinh xém chút đến mạng cũng không cần rồi. Đối với người đi trước như họ thật sự không hiểu được.

Nhưng tâm trạng “Bảo Vệ Tinh Tinh” vẫn tốt, không có vui mừng quá, cũng không có thù ghét. Sinh tử đi một chuyến, cô được người khác khoan thứ, cũng học được cách khoan thứ người khác, tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hoắc Quang Hình trân trọng xin lỗi cô ấy, cô ấy cũng chấp nhận lời xin lỗi.

Để bày tỏ sự xin lỗi, khi Hoắc Quang Hình rời đi, đem thanh toán toàn bộ viện phí của “Bảo Vệ Tinh Tinh”. Sau khi rời bệnh viện Hoắc Quang Hình tiễn ba mẹ lên máy bay, anh ta một mình đến thành phố Y, đi đến đoàn phim.

Đoàn phim vẫn đang quay một cách bài bản, quyết định sau khi đưa Hoắc Quang Hình ra nước ngoài, ba Hoắc tự mình đi tìm Nguyên Đạo. Đề xuất một người nghệ sĩ khác đóng vai của Hoắc Quang Hình. Tuy nhiên phân đoạn của Hoắc Quang Hình phải quay lại, nhưng dù sao cũng không làm cho đoàn phim chịu ảnh hưởng nhiều.

Chuyến đi này Hoắc Quang Hình, đi xin lỗi Nguyên Đạo trước.

Nguyên Đạo thái độ nhất quán không tọc mạch, chấp nhận lời xin lỗi của anh ta, chỉ nói nhẹ nhàng một câu “Vai diễn của cậu, ba mẹ cậu đã tìm người thay thế rồi, tiền lương nghệ sĩ giảm đi một nửa, tiền vi phạm hợp đồng của cậu cũng thanh toán rồi.”

Ngừng nói tiếp tục đi nhìn vào màn hình

Hoắc Quang Hình nhìn ông ấy rời khỏi, lại nhìn qua Ôn Nhuận đang quay phim, liền đứng đợi. Có nhân viên đi qua lén nhìn anh ta với ánh mắt ngạc nhiên nhỏ tiếng thì thầm anh ta còn đến đoàn phim làm gì.

Hoắc Quang Hình nghe thấy, anh ta cười gượng một cái, đứng một bên nhìn Ôn Nhuận quay phim.

Lúc trước anh ta cứ nghĩ mình sẽ không kém hơn Ôn Nhuận. Thậm chí bởi vì xuất thân gia đình chắc chắn tốt hơn Ôn Nhuận. Ôn Nhuận có thể đi đến hôm nay chỉ nhờ vào may mắn mà thôi, nhưng mà hôm nay bỏ cặp mắt kính đen ra nhìn lại anh ta mới phát hiện Ôn Nhuận ưu tú hơn anh ta ấy rất nhiều.

Bất luận tính cách hay là… diễn xuất đều hơn anh ta.

Hoắc Quang Hình đứng một mình đợi sau khi Ôn Nhuận diễn xong mới chủ động đến gọi cậu.

Ôn Nhuận ngạc nhiên dừng lại, bối rối nhìn Hoắc Quang Hình “Có việc gì vậy?”

Hoắc Quang Hình đỏ mặt, bặm môi mấy lần mới nói ra được lời xin lỗi “Tôi đến xin lỗi cậu, tôi xin lỗi.”

Ôn Nhuận nhíu mày, chân thành nhìn Hoắc Quang Hình, không phải là đang diễn, gật gật đầu “Chuyện qua rồi thì để qua đi. Tôi thật sự không bị tổn thương.” Hoắc Quang Hình trộm gà không được còn mất nắm gạo trên thực tế còn đẩy cậu về trước một bước.

Cậu ghét anh ta chỉ là bởi vì anh ta lợi dụng hành vi người hâm mộ của mình, bây giờ anh ta đã nhận ra sai lầm của mình, Ôn Nhuận cũng để bụng.

Mặc dù là nói chấp nhận lời xin lỗi nhưng Ôn Nhuận vẫn không thể thích anh ta như trước được, mối quan hệ hai người vốn dĩ rất bình thường, cũng không có gì để nói. Sau khi xin lỗi Hoắc Quang Hình rời khỏi đoàn phim , Ôn Nhuận nghỉ ngơi và tiếp tục ghi hình.

Từ lúc 5 giờ sáng đến bây giờ cậu vẫn chưa nghỉ ngơi, muốn quay xong cảnh hôm nay càng sớm càng tốt, có thể sớm về nhà cùng với Diệp Hàn Thanh một ngày cuối cùng.

Đoàn phim có thay đổi giữa chừng, phân cảnh lúc trước phải quay lại, tiến độ cũng gấp hơn, Ôn Nhuận không có thời gian để về nhà bên cạnh Diệp Hàn Thanh. Thật trùng hợp ở bên Diệp Gia cũng có tiến triển mới. Hôm nay Diệp Hàn Thanh ở khách sạn một đêm cuối rồi cần phải quay về thành phố B.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, khi mà Ôn Nhuận quay xong cảnh quay ngày hôm nay thì trời cũng đã sáng.

Thay quần áo, ngay cả tẩy trang cũng làm qua loa một chút rồi vội vàng đi vào khách sạn của Diệp Hàn Thanh. Diệp Hàn Thanh đang ở trong phòng xử lý công việc, lúc này thấy cậu vội vã đến, tắt máy tính, rót cho cậu một ly nước ấm, đau lòng trách móc: “Không phải là nói rồi sao, nếu ở đoàn phim quá bận thì không cần đến.”

Ánh mắt Ôn Nhuận sáng lên, trông có chút bướng bỉnh, “Em muốn đến, nếu như cả hai cùng bận, tiếp theo cũng phải hai ba tháng mới gặp nhau.” Ôn Nhuận muốn nhìn hắn nhiều hơn.

Nói xong cậu hít hít mũi, mắt nheo như mèo ngửi cá “Cái gì mà thơm vậy?”

“Anh nhờ Dư Bưu mua súp gà, vẫn còn đang nóng”, Diệp Hàn Thanh khẽ véo nhẹ mũi cậu, cười “Em ngồi đây, anh đi mang đến cho em.”

Ôn Nhuận không nghe, đặt ly nước xuống từng bước từng đi theo, giành trước hắn mang hai bát súp lại, ngồi đối diện, mỗi người cầm một chén từ từ ăn.

Mùi vị canh gà rất tươi, nhưng không ngọt ngào bằng trong lòng Ôn Nhuận. Cậu uống một hớp canh lại nhìn Diệp Hàn Thanh, khoé môi nhếch cao, má lúm đồng tiền lờ mờ, vừa đáng yêu vừa hấp dẫn.

Diệp Hàn Thanh hít thở nhẹ, ăn chén canh của mình xong thì nhìn cậu, liếm môi: “Chén của anh ăn xong rồi.”

“Em đi lấy thêm một chén nữa cho anh nhé?” Ôn Nhuận đặt chén xuống.

“Không cần.” Diệp Hàn Thanh di chuyển bánh xe lăn lại gần, đột nhiên cúi người giữ chặt môi cậu, cười “Anh tự mình nếm thử.”

Ôn Nhuận ngẩng đầu, phối hợp đưa lưỡi qua cho hắn, buông lõng hai cánh tay quàng lấy cổ hắn, giữa môi và răng là vị ngọt của súp gà.

Thật lâu sau, kết thúc một nụ hôn dài, Diệp Hàn Thanh thở vào tai cậu, cười: “Canh của em ngọt hơn canh của anh.”

Ôn Nhuận da mặt mỏng, miệng nói không lại hắn. Tức giận liếc nhìn hắn một cái, cầm hai cái chén cất đi.

Đêm nay Ôn Nhuận sẽ ở lại khách sạn, Diệp Hàn Thanh có chuyến bay sáng sớm. Sau khi đưa Ôn Nhuận đến đoàn phim, mới quay ra sân bay.

Về thành phố B mấy ngày sau, Diệp Hàn Thanh nhận được tin tức của Cố Tư Niên, hỏi hắn có muốn đi bệnh viện thăm Diệp Mậu Khai không. Hôm hay ước tính sẽ có một buổi diễn lớn.

Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi, Diệp Mậu Khai biết mặt sau của sự thật, không đi xem thật là đáng tiếc.

Hơn nửa tháng sau, tình trạng đột quỵ của Diệp Mậu Khai tốt hơn rất nhiều, méo miệng đã không còn nhìn thấy rõ nữa, nói chuyện chỉ cần chậm một chút, nghe cũng không quá rõ. Ông ta nằm phòng bệnh VIP, Khâu Kế Hà và Diệp Thu Nhuế thay phiên chăm sóc ông ta.

Hiện giờ ông ta đã không còn năng lực quản lý Diệp Thị, Diệp Thu Đình vừa đi vào, ông ta nghĩ không có cách cũng không được giao người ra. Chỉ có thể tạm thời giao Diệp Thị cho Diệp Thu Nhuế xử lý. Chỉ là Diệp Thị bây giờ cũng là nhật mộ tây sơn, miễn cưỡng dựa vào nền tảng lúc trước mới không phá sản.

Khi Diệp Hàn Thanh đến phòng bệnh, nghe thấy Khâu Kế Hà đang dùng giọng nhẹ nhàng nói cuộc sống trong tù của Diệp Thu Đình, bằng chứng kết luận án của Diệp Thu Đình, đã không còn cách thay đổi, cộng thêm áp lực dư luận, không ai dám châm chước, họ chỉ có thể mời luật sư, hy vọng mở phiên toà thẩm án có thể giảm án.

Dư Bưu đẩy cửa vào, Diệp Hàn Thanh cười lên một tiếng, nhìn hướng trên giường bệnh của Diệp Mậu Khai.

Diệp Mậu Khai nhướng mày không hài lòng, ông ta theo bản năng tức giận, lại nhớ đến lời khuyên của bác sĩ, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận “Ngươi còn biết đến đây?”

Công ty có quá nhiều vấn đề, Diệp Hàn Thanh mặc kệ ông ta tức giận, lạnh lùng nói: “Một người quản Tinh Vực cùng Hãn Tư, thật sự không thể ra ngoài.”

“Hãn Tư? Là ý gì?”

Diệp Hàn Thanh nhìn ông ta mỉa mai, “Chính là như ông đang nghĩ.”

Bất động sản Hãn Tư, công ty bất động sản mới trong hai năm bất ngờ nổi lên, giống với tập đoàn Diệp Thị chủ yếu là bất động sản thương mại, phát triển rất nhanh, nhưng chỉ trong một vài năm, đã trở thành đối thủ của Diệp Thị.

Đặc biệt là gần đây Diệp Thị bị tin tức tiêu cực, giá cổ phiếu giảm mạnh lặp đi lặp lại, bất động sản Hãn Tư cướp đi không ít dự án vốn dĩ của tập đoàn Diệp Thị, thu về nhiều lợi nhuận hơn.

Chủ tịch Hãn Tư là một người đàn ông trung niên xảo nguyệt. Diệp Mậu Khai đã có mấy lần cùng với hắn giao dịch, kết quả người đứng sau điều khiển bất động sản Hãn Tư là Diệp Hàn Thanh?

Ông ta không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào đứa con trai lớn, run giọng mắng: “Ngươi, ngươi, đứa nghiệt tử này!”

Diệp Thu Nhuế sắc mặt ngạc nhiên, cô ta tiếp tay phía sau cho Diệp Thị còn muốn tìm cơ hội gặp chủ tịch bất động sản Hãn Tư, tốt nhất là cùng hợp tác viên mãn, ổn định lung lay Diệp Thị. Nhưng không ngờ đến phía sau Hãn Tư lại là Diệp Hàn Thanh. Thảo nào cô ta hẹn chủ tịch Hãn Tư mấy lần đều phớt lờ, cô ta cau mày nói: “Anh hai, anh thật là quá đáng, Diệp Thị là cơ nghiệp trăm năm của Diệp gia!”

“Ngươi cút cho ta!” Diệp Mậu Khai tiện tay lấy cái ly ném về hướng hắn, tức giận: “Bây giờ cút ngay! Ta không có đứa con như ngươi.”

Dư Bưu lấy cái ly đặt ngay ngắn một bên, vừa lui lại phía sau Diệp Hàn Thanh.

Diệp Hàn Thanh thần thái không đổi, thậm chí tâm trạng rất tốt cười cười, “Con tưởng rằng ba sớm đã không có đứa con là con rồi.” Nói xong hắn tức giận nhìn Diệp Mậu Khai, lại thêm một câu hay vừa ý, “Không đúng, phải nói…ông sớm đã không có con trai rồi.”

Diệp Mậu Khai trong cơn tức giận không nghe hiểu ý của hắn, đang định bấm chuông gọi y tá đến đuổi người, cửa phòng lại bất ngờ bị gõ vang lên. Khâu Kế Hà đi mở cửa, nhưng thấy y tá đang cùng hai người cảnh sát đứng ở cửa.

Khâu Kế Hà tim đập mạnh, có linh cảm không tốt trong lòng, do dự hỏi: “Xin hỏi đây là…?”

”Vị nào là Khâu Kế Hà?” Cảnh sát đảo mắt nhìn một vòng trong phòng bệnh, cuối cùng lại nhìn về Khâu Kế Hà, đưa ra giấy chứng nhận, “Làm phiền bà đi cùng tôi một chuyến phối hợp điều tra.”

Khâu Kế Hà theo bản năng lùi về phía sau một bước, miễn cưỡng cười: “Không biết các anh cần tôi phối hợp điều tra việc gì?”

Lúc này Diệp Thu Nhuế cũng đi lên phía trước. Bảo vệ bà ta, không vui nói: “Các người cần điều tra cái gì?”

Thấy họ có vẻ không muốn hợp tác, hai vị cảnh sát nhìn nhau nói: “Chúng tôi điều tra được Khâu Kế Hà cùng người chết Chu Húc có mối quan hệ tình nhân, Chu Húc chết có nhiều điểm nghi ngờ, cho nên cần người đi theo chúng tôi một chuyến.”

Khâu Kế Hà đột ngột loạng chạng, sắc mặt trắng bệch.

Một tiếng động lớn từ phía sau, Diệp Mậu Khai va phải cái tủ bên trên giường bệnh, nhưng cũng không quan tâm đến đau, run rẩy hét lên: “Các người vừa nói cái gì? Nói lại một lần nữa!”

“Khâu Kế Hà cùng người chết Chu Húc có mối quan hệ tình nhân, chúng tôi cần bà ấy phối hợp điều tra.” Hai vị cảnh sát ít nhiều cũng hiểu hoàn cảnh Diệp gia, phải lặp lại nó một lần nữa.

Diệp Mậu Khai lắc người hai cái, vẻ mặt hụt hẫng.

Bên đó hai cảnh sát đã giữ bên trái bên phải Khâu Kế Hà xuống lầu, Diệp Thu Nhuế tim đập như nổi trống nhìn mẹ bị cảnh sát dẫn đi, lại nhìn qua người ba tàn tạ, nghiến răng tiến lên trước đỡ lấy Diệp Mậu Khai, không ngừng giúp cho ông ấy thuận khí, “Ba, ba ngồi xuống trước, nói không chừng là hiểu lầm thôi.”

Diệp Mậu Khai đẩy cô ta ra, đôi mắt đỏ hoe nhìn Diệp Hàn Thanh, nghiến răng nói: “Mày biết được những gì?”

Diệp Hàn Thanh nhíu mày, cho ông ta một nụ cười chế nhạo “Tôi biết được quá nhiều, ông muốn biết cái nào?”

“Là mày làm….” Diệp Mậu Khai bị ông ta cười trong lòng ớn lạnh, lẩm bẩm nói: “Có phải là mày làm không?”

Diệp Hàn Thanh cười chế nhạo: “Tôi không có khả năng làm “tình yêu chân thật” của ông cùng cấp dưới đắc lực ở cùng nhau. Ông không hiếu kì bọn họ đã làm loạn sau lưng ông bao nhiêu năm không?” Hắn đang nói đột nhiên tiến gần đến Diệp Mậu Khai, mang đầy ác ý, gằn từng chữ một nói: “Trước một năm Diệp Thu Đình sinh ra bọn họ sau lưng ông lăn trên giường, ông nói….”

Đây có phải là báo ứng của ông không?

Tác giả có lời muốn nói: Diệp tổng: cặp sừng đã được giao tới, xin chú ý nhận