Huyền Thiên

Chương 53: Gặp gỡ (thượng+hạ)




Trong khoảng thời gian này, Dương Thiên Lôi thu được cuộc sống mới một lần nữa, quá mức bận rộn tu luyện, đề cao thực lực của chính mình, hơn nữa có đại mỹ nữ Tử Hàm muội muội làm bạn, người này thực sự không hề cảm thấy đặc biệt buồn chán.

- Náo nhiệt? Ở đây mỗi ngày đều như vậy?

Thấy biểu tình giật mình của Dương Thiên Lôi, Tử Hàm muội muội vô cùng kinh ngạc.

- Như vậy còn không náo nhiệt? So với vườn trường và ký túc xá quạnh quẽ rõ ràng náo nhiệt hơn rất nhiều. Không nghĩ tới trong học viện của chúng ta còn có một địa phương phồn hoa như vậy…

Dương Thiên Lôi dừng lại trước một con đường lớn rộn ráng nhốn nháo, học sinh của học viện túm năm tụm ba qua lại, hai bên đủ loại thương điếm, mang theo một tia mỉm cười hưng phấn.

- Ngươi không phải là chưa từng tới nơi này đấy chứ?

- A… Hình như là chưa từng tới. Thân ái, đi, chúng ta vào nhìn một chút!

Dương Thiên Lôi nói, liền khẩn cấp lôi kéo Trương Tử Hàm vào trong đoàn người.

Trương Tử Hàm đi theo phía sau Dương Thiên Lôi, nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng dĩ nhiên rất không hiểu hiện lên một tia thương xót.

Sáu năm, tròn sáu năm, hắn dĩ nhiên không hề biết học viện Cực Dương đó khu thương nghiệp này tồn tại! Có thể tưởng tượng được, suốt sáu năm qua hắn sống như thế nào!

Hiện tại, rốt cuộc hắn đã đột phá Tinh giả cấp một, đồng thời trong thời gian ngắn ngủi hơn một tháng, tấn cấp tới cảnh giới cấp ba đỉnh, càng kinh khủng hơn chính là thể chất kinh người và sức chiến đấu cường hãn của hắn! Một Tinh giả cấp ba, đối mặt với đông đảo Tinh giả cấp bốn, cấp năm, mạnh mẽ đánh thẳng vào hai mươi lăm cường của tỷ thí người mới, chiến thắng rất nhiều đối thủ nguyên bản tất cả mọi người đều cho rằng căn bản không có khả năng chiến thắng!

Nhướng mày, kiếm ra khỏi vỏ!

Hắn, thông qua kiên trì và nỗ lực suốt sáu năm như một của chính mình, rốt cuộc đã triển lộ ra phong mang vốn thuộc về hắn, một lần nữa đoạt lại vinh quang và quang hoàn thuộc về hắn.

- Dương Thiên Lôi, Trương lão sư!

Đúng lúc này, một thanh âm non nớt bỗng nhiên từ trong đám người nhốn nháo rộn ràng truyền tới.

- Hử?

Dương Thiên Lôi vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy một đám tiểu la lỵ, chừng năm sáu người cầm đồ ăn vặt trong tay, đồng thời chạy tới trước mặt bọn họ. Đám tiểu la lỵ này có một chút ấn tượng, hiện tại chính là đồng học của hắn.

- Dương Thiên Lôi, ngươi thực lợi hại a, dĩ nhiên tấn cấp tới hai mươi lăm cường rồi, toàn bộ đồng học ban của chúng ta đều tới cổ vũ cho ngươi!

Tiểu cô nương vừa mới kêu gọi lúc này ngửa khuôn mặt hồng hào, vẻ mặt sùng bái nhìn Dương Thiên Lôi nói.

- Dương Thiên Lôi, ngươi hiện tại chính là thần tượng của chúng tan ha!

- Dương Thiên Lôi, sau khi ta trưởng thành ta làm nàng dâu của ngươi được hay không?

- Ta cũng muốn nàng nàng dâu của ngươi!

- Ta cũng muốn, ta cũng muốn! Chúng ta đều làm nàng dâu của ngươi có được hay không?

Mấy tiểu la lỵ ồn ào náo nhiệt vây xung quanh Dương Thiên Lôi, cả đám ngửa cái đầu nho nhỏ, khuôn mặt phấn hồn non nớt tràn đầy hưng phấn, kích động và sùng bái, cầm lấy y phục của Dương Thiên Lôi lôi kéo không ngừng nghỉ.

Tình cảm nhiệt liệt này khiến Trương Tử Hàm buồn cười. Trong lòng mấy tiểu cô nương này căn bản không hề biết hai chữ nàng dâu này đại biểu cho cái gì, các nàng chỉ là thích và sùng bái đối với Dương Thiên Lôi mà thôi, sùng bái đối với cường giả.

Bất quá, trên khuôn mặt thanh tú của Dương Thiên Lôi cũng lộ ra nụ cười phi thường đặc sắc, khóe miệng sắp nứt lên tận lỗ tai rồi, rõ ràng là bộ dáng tiểu nhân đắc chí.

Loại cảm giác thần tượng này để tâm hư vinh cường đại tiềm tàng sâu trong nội tâm của hắn triệt để bạo phát, loại cảm giác này đối với hắn mà nói thực sự quá mức sảng khoái rồi, trực tiếp xuyên thấu tận xương tủy. Trên Địa Cầu, hắn vốn là một cô nhi, vẻ hèn mọn trong mắt của hắn bất quá là để mọi người chú ý tới hắn mà thôi, vuốt lên tịch mịch vắng vẻ, cô độc mà bàng hoàng trong lòng hắn mà thôi, hắn cần quan quan ái, cho dù không ai quan sái, chỉ cần quan tâm một chút cũng được rồi.

Dùng bộ sắc mặt vô cùng đắc ý, nhìn nhìn thoáng qua Trương Tử Hàm hơi hơi cao một chút so với chính mình, Dương Thiên Lỗi bỗng nhiên hiện lên một tia mỉm cười hèn mọn, khom thắt lưng xuống, để một đám tiểu cô nương đẩy qua phía trước, nói nhỏ một câu bên tai của các nàng, nhất thời đám tiểu cô nương đều nhìn về phía Trương Tử Hàm, vẻ mặt thất vọng, mân mê cái miệng nhỏ nhắn.

- Được rồi! Mọi người nhanh nhanh đi chơi đi, ta cùng với Trương lão sư còn có việc!

Dương Thiên Lôi quay về phía mấy tiểu la lỵ đang thất vọng nói, nói xong liền kéo theo Trương Tử Hàm với vẻ mặt không giải thích được, tiến sâu vào trong con phố sầm uất, để lại đám tiểu la lỵ vẫn khuôn mặt tràn đầy thất vọng nhìn theo.

- Ngươi nói với các nàng cái gì? Vì sao ta thấy nhãn thần các nàng nhìn ra có điểm là lạ?

Trương Tử Hàm không giải thích được, không rõ vì sao các tiểu cô nương vừa rồi còn hứng chí bừng bừng lại đột nhiên chuyển tình bộ dạng muốn khóc, hơn nữa nhãn thần nhìn về phía chính mình phi thường kỳ quái.

- Hắc hắc, cũng không nói cái gì, ta chỉ là nói cho các nàng, ta đã có nàng dâu rồi!

Trương Tử Hàm nghe được Dương Thiên Lôi nói đã có nàng dâu rồi, kim lòng không được có chút kích động, không trải qua đại não liền hỏi:

- Ngươi có nàng dâu rồi? Ai nha?

- Hắc hắc… Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!

Dương Thiên Lôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Dương Thiên Lôi, trong ánh mắt mang theo một tia giảo hoạt.

- Dương Thiên Lôi!

Trương Tử Hàm nhất thời hiểu chuyện gì đã xảy ra, trách không được đám tiểu cô nương kia nhìn chính mình có chút là lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên đỏ bừng, trong lòng nổi giận, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo không chút do dự thi triển ra, giống như thiểm điện chộp tới lỗ tai Dương Thiên Lôi.

Chỉ là Dương Thiên Lôi đã sớm có chuẩn bị, xẹt một tiếng trơn trượt còn hơn cá chạch, khom lưng, cúi đầu, lắc mình, hành văn liền mạch lưu loát, gân mạch cơ thể đã rèn luyện trăm phần trăm tại giờ khắc này đã phát huy tới cực hạn, thân thể nhẹ nhàng phiêu dật, giống như thiểm điện,

Chỉ là, trong nháy mắt Dương Thiên Lôi né tránh, bên người hắn vừa vặn có một thiếu nữa bước qua, bởi vì tốc độ quá nhanh, khoảng cách giữa hai người lại quá gần, thiếu nữ kia căn bản không kịp né tránh, Dương Thiên Lôi cũng không kịp phanh lại, bịch một tiếng, trực tiếp đụng vào nhau.

- A!

Thiếu nữ nhất thời kêu lên sợ hãi.

Trong nháy mắt trước mặt truyền tới cảm giác mềm nhũn và tràn ngập co dãn, Dương Thiên Lôi nhìn thấy được đôi ngọn núi cao ngất được che bởi áo màu vàng nhạt, bên dưới lớp áo kia rất no đủ, rất tròn, còn có khe rãnh tuyết trắng thật sâu, một mùi hương sử nữ say người trực tiếp truyền vào trong mũi Dương Thiên Lôi.

"Núi đôi" vô hạn hảo, tuy rằng trong lòng Dương Thiên Lôi biết không ổn, nhưng vẫn có chút đờ người.

Thấy câu "tri phong cao, văn hương thức nữ nhân". (^^ Nhìn ngực và mùi hương biết hàng)

Tuy rằng còn chưa nhìn thấy nữ nhân vô tình bị chính mình đụng phải củ cải trắng rốt cuộc lớn lên như thế nào, nhưng từ đôi bánh bao mềm mại, đầy tính co dãn kia, lại còn bộ ngực sữa tỏa ra mùi hương xử nữ mê người, Dương Thiên Lôi liền biết người này nhất định là mỹ nữ.

Trong nháy mắt khi Dương Thiên Lôi ngây người, bộ ngực sữa cao cao hở ra kia bỗng nhiên rời xa, tốc độ kinh người.

- Muốn chết!

Đúng lúc này truyền tới thanh âm gầm lên của một nam nhân, cùng với đạo tinh thần lực cường đại bỗng nhiên công kích vào Dương Thiên Lôi.

Khí trường kinh khủng vượt qua tất cả đối thủ Dương Thiên Lôi đã từng gặp qua, dĩ nhiên để hắn sinh ra loại cảm giác không thể né tránh.

- Cao thủ!

Đây chính là cảm giác đầu tiên của Trương Tử Hàm, nàng đã có tu vi Tinh giả cấp sáu đỉnh phong, nhưng căn bản không thể chống lại.

Trong nháy mắt này, Trương Tử Hàm không hề có bất cứ do dự nào, tinh thần lực bàng bạc điên cuồng vận chuyển, giống như thiểm điện vọt tới trước người Dương Thiên Lôi, vì hắn đón đỡ một kích kinh khủng kia.

- Dừng tay!

Đúng lúc này, một đạo thanh âm không uất không giận, tràn ngập uy nghiêm lại êm tai dị thường bỗng nhiên vang lên.

Trương Tử Hàm đã chuẩn bị tốt tinh thần bị thương chợt cảm thấy áp lực nhẹ bẫng, toàn thân cường ngạnh dừng lại.

Thẳng cho tới lúc này Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm mới nhìn rõ người kia.

Chỉ thấy kia là một nữ hài đại khái bằng tuổi với Trương Tử Hàm, có lẽ là vì nguyên nhân địa phương khó xử kia bị Dương Thiên Lôi dụng phải, trên khuôn mặt trắng mịn như tuyết của nàng mang theo một tia đỏ ửng, nhưng hai tròng mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng lại yên lặng một cách kỳ lạ, lẳng lặng dừng lại trên người Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, không tức không giận.

Thoạt nhìn toàn thân, xuất thần như tiên, ngạo thế mà đứng, giống như tiên tử từ chín tầng trời hạ phàm, kẻ khác không dám nhìn gần. Quần áo màu tím của nữ hài đón gió lất phất bay, mái tóc đen dài thả lỏng, tử sam như hoa, tóc dài như bộc, thanh nhã mỹ lệ nói không hết lời, cao quý thoát tục.

Không xa hoa, không hạ thấp, nhưng quý khí bức người, tự thân ẩn chứa một cỗ uy nghiêm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Mà bên cạnh thân thể nàng lại có một trung niên nhân nhìn như bình thường, như vẻ mặt vô cùng âm trầm. Trung niên nhân này chính là người vừa định xuất thủ giáo huấn Dương Thiên Lôi.

- Tiểu tử, con mắt của ngươi mù rồi sao? Còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ? Nếu như không phải tâm địa công… Tiểu thư thiện lương, ngươi, hiện tại đã là một bộ tử thi!

Ánh mắt của trung niên nhân kia mang theo sát ý nồng đậm dị thường, trong ánh mắt tràn ngập vẻ xem thường, bộ dáng lãnh khốc như nhìn con kiến hôi, dừng lại trên người Dương Thiên Lôi.

- Xin lỗi, hắn không phải cố ý…

Trương Tử Hàm vội vàng nói.

- Quý xuống!

Trung niên nhân lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi băng lãnh mà tàn khốc, quanh thân tỏa ra uy áp cường đại, đồng thời hắn nói ra hai chữ quỳ xuống, một cỗ khí trường cường đại trống rỗng xuất hiện quanh thân thể Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lôi, hoàn toàn tập trung vào hai người, phảng phất giống như Dương Thiên Lôi không dựa theo lời hắn nói, lập tức sẽ gặp phải công kích cuồng bạo nhất.

Cường thế, bá đạo, xúc phạm không ai bì nổi! Thế nhưng khí trường cường đại bất ngờ bộc phát lại khiến trong lòng Trương Tử Hàm khiếp sợ.

Thế nhưng, trên gương mặt tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm tại giờ khắc này mang theo phẫn nộ vô bờ, vô luận bọn họ như thế nào đi nữa, dĩ nhiên có người không thèm phân biệt phải trái như vậy. Chỉ không cẩn thận đụng phải nữ hài kia một chút, cũng đã nói xin lỗi rồi, thế nhưng người này còn bắt Dương Thiên Lôi quỳ xuống, hơn nữa là ở trước mắt bao nhiêu người!

Trong nháy mắt, xung quanh đã có rất nhiều người vây xem. Bất quá không có người nào khuyên can, cả đám tựa hồ như ước gì bão tố càng thêm mãnh liệt một chút.

Khiêu khích, quyết đấu, tại học viện Cực Dương không chỗ nào không có, cũng là chuyện tình tất cả học sinh muốn nhìn thấy nhất.

Chỉ là tình huống ngày hôm nay có chút đặc thù, Trương Tử Hàm, mọi người đương nhiên nhận ra được đệ nhất mỹ nữ của học viện Cực Dương, Dương Thiên Lôi, người đã từng được coi là đệ nhất bạch si, cũng coi như đại danh đỉnh đỉnh, thế nhưng mỹ nữ so với Trương Tử Hàm mỗi người một vẻ, không hề phân cao thấp lại không có người nào nhận ra.

Bất quá, uy áp và khí trường cường đại của trung niên nhân kia tỏa ra lại khiến mọi người hiểu rõ, đây chính là cao thủ chân chính! Cao thủ cho dù là Trương Tử Hàm bài danh thứ sáu của học viện cũng không thể kháng cự.

Điều này khiến tất cả mọi người ý thức được, bọn họ sắp gặp một đoạn chuyện hay rồi!

Quỳ, hay không quỳ?

Không quỳ, mọi người không chút nghi ngờ, trung niên nhân kia có thể lập tức đánh Dương Thiên Lôi thương nặng, thậm chí bao gồm cả Trương Tử Hàm trong đó.

Quỳ, Dương Thiên Lôi lập tức quá mất mặt rồi, đường đường là dòng chính Dương gia, trước mặt thực lực cường đại lại quỳ gối cầu xin tha thứ, mặc kệ là đúng hay sai, đối với Dương gia mà nói, không cần nghi ngờ chính là một cái tát thật mạnh vào mặt.

- Chúng ta thực sự không phải cố ý!

Trương Tử Hàm cố nén lửa giận trong lòng, đẩy Dương Thiên Lôi ra sau người, chăm chú cầm lấy tay Dương Thiên Lôi, lần thứ hai nói. Nàng biết đối phương rất mạnh, vượt xa tưởng tượng của nàng, nhưng nàng cũng không thể để Dương Thiên Lôi chịu nhục nhã như vậy.

- Ta bảo ngươi quỳ xuống!

Trung niên lạnh giọng nói một lần nữa, khí trường bàng bạc, cường đại nhất thời càng trở nên cường đại hơn.

- Chúng ta đã xin lỗi, ngươi còn muốn như thế nào?

Rốt cuộc Trương Tử Hàm không thể nhẫn nhịn được phẫn nộ nói, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng bởi vì phẫn nộ trở nên đỏ bừng bừng, nàng nắm lấy tay Dương Thiên Lôi, không thể không chế có chút run lên nhè nhẹ.

Trương Tử Hàm, thiếu nữ mười tám tuổi, từ nhỏ đã tu luyện trong học viện Cực Dương, tuy rằng được dạy dỗ cẩn thận tất cả các phương viện, văn võ song toàn, nhưng dù sao còn chưa trải qua lễ rửa tội khắc nghiệt của cuộc sống, càng không hề gặp qua loại tình huống như thế này, không tránh khỏi khẩn trương, không biết làm sao, cũng là chuyện rất bình thường. Bất quá, dù là như vậy, nàng vẫn không hề lui lại một bước, thân ảnh tinh thế, mềm mại của nàng giống như gà mái xòe cánh bảo vệ gà con, chắn diều hâu hung ác, không thể kháng cự đằng trước.

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên cố sức kéo Trương Tử Hàm về phía sau, cánh tay của hắn có lực như vậy, để Trương Tử Hàm không thể kháng cự, trong khoảng khắc, hắn đứng thẳng tắp, giống như một cây tiêu thương, giống như cả ngọn núi cao, không thể lay động, Dương Thiên Lôi nguyen bản ngơ ngác nhìn chăm chú vào thiếu nữ mặc tử y dần dần khôi phục vẻ thanh minh, bỗng nhiên tản mát ra một cỗ khí tức lãnh liệt để Trương Tử Hàm phải khiếp sợ.