Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 79



79, Chương thứ bảy mươi chín...

Hợp với hai ngày nay không có gặp Ngôn Du, trên mặt Sở Nguyệt Xuất tuy rằng vẫn thập phần bình tĩnh nhưng trong lòng cũng đã có loại thực không có thói quen.

Nàng là ‘nhất gia chi chủ’, việc ăn tết này tuy rằng luôn là ba tỷ muội các nàng cùng nhau qua, chính là nên mua hàng tết vẫn là mua, nên tổng vệ sinh vẫn là phải tổng vệ sinh, tới gần trừ tịch, Sở Nguyệt Xuất tính cả Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y đều bề bộn nhiều việc, nhưng dẫu bận rộn rất nhiều, tựa hồ tưởng niệm đối với Ngôn Du cũng không ngừng lan tràn lên.

Lúc ban ngày, mỗi lần Ngôn Du gọi điện thoại qua, Sở Nguyệt Xuất đều đang vội, vì thế Ngôn Du buồn bực, vài lần đầu còn có thể quệt mồm cúp điện thoại, qua mấy giờ tiếp tục đánh qua, có thể là như thế vài lần xuống dưới, em bé dính như keo này liền hoàn toàn bất mãn, đem điện thoại di động quăng ra, ngồi vào trước bàn tính đề mục.

Đem hành vi của nàng nhìn ở trong mắt, Ngôn Tĩnh lại vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, khi bước vào phòng Ngôn Du tổng sẽ gặp nàng đang mải miết làm bài, đứng ở phía sau nhìn thấy đạo thân ảnh kia, nhiều lần đều xẹt qua cùng một ý niệm trong đầu.

Trên đời này, trừ bỏ nàng, cũng chỉ có Sở Nguyệt Xuất có thể sủng ái Ngôn Du cả đời đi. Đổi lại nam nhân khác mà nói, thật sự có thể kiên nhẫn, săn sóc ôn nhu đối đãi Ngôn Du như vậy sao?

Hoặc là... Không có ngăn cản hai người các nàng cùng một chỗ, là chính xác?

Cứ như vậy qua vài ngày, trừ tịch rồi mùng Một mùng Hai, Sở Nguyệt Xuất cũng bề bộn đến không còn thời gian cùng Ngôn Du gọi điện thoại tán tỉnh, tuy rằng phụ mẫu nàng đã muốn mất, chính là những thân thích vẫn phải có, nên xuyến môn nên bái phỏng vẫn là phải làm đến, ngẫu nhiên còn sẽ có người giám hộ mang nhi đồng đến chỗ nàng ngồi một chút.

Đợi cho đến đầu tháng ba, Sở Nguyệt Xuất rốt cục nhàn rỗi.

Nghĩ vậy mấy ngày trước ngữ khí ủy khuất của Ngôn Du trong điện thoại, Sở Nguyệt Xuất có hơi chút đau lòng.

Nàng là biết Ngôn Du có bao nhiêu dính mình, mấy ngày nay, thấy cũng thấy không đến, gọi điện thoại lại không có thời gian, thường thường nói hai câu liền cắt đứt, đến buổi tối có thời gian thì Ngôn Du lại rất khó được lại nghe ra nàng mỏi mệt, tự mình cúp điện thoại...

Sáng sớm tỉnh lại, Sở Nguyệt Xuất ngồi ở trên giường suy tư một chút, vẫn là thay quần áo quyết định đi một chuyến sang Ngôn Du bên kia nhằm làm yên lòng đứa bé mau muốn điên lên kia.

“Tiểu Du, đổi hảo quần áo đi.” Này một đầu, Ngôn Tĩnh mở ra cửa phòng Ngôn Du, chứng kiến muội muội còn nằm ở trên giường, lắc đầu, đi qua nắm lấy cái mũi của nàng, “Tại sao lại nằm trở về, mau đứng lên.”

“Ô... Không muốn đâu...” Ngôn Du đầu loạng choạng cố gắng giãy khỏi tỷ tỷ khống chế, tay kéo lên mền hướng trên đầu đắp, “Em mới không cần đi ra ngoài...”

“Mau rời giường, bằng không ba ba lại muốn sinh khí.” Ngôn Du lúc này thật là đã ngoan hơn rất nhiều, quay về nhiều ngày như vậy, cùng ba của các nàng luôn luôn chung sống hoà bình, như thế nào tới hôm nay lại bắt đầu trái ý rồi.

“Em mới không cần đi, nhàm chán chết.” Ngôn Tĩnh chính là nhẹ véo cái mũi của Ngôn Du, sợ không nghĩ qua là làm đau nàng, Ngôn Du tránh vài cái liền tránh ra, thân thủ nhanh nhẹn lao vào trong chăn, trùm thành một đoàn, thanh âm từ trong mền truyền tới, rầu rĩ, “Bọn hắn tán gẫu gì đó đều thật nhàm chán, cũng không bằng em ngủ cho xong.”

Ngôn Tĩnh đương nhiên biết bên đó có bao nhiêu nhàm chán, chỉ là phụ thân cùng mấy hảo bằng hữu nhiều năm ở trong biệt thự của một người họp gặp, mỗi khi vài vị trưởng bối ở nơi này đàm luận thời sự chính trị thì Ngôn Du đều là một bộ sắp ngủ gật tới nơi, có thể là bởi vì bên ngoài nhất định phải biểu hiện ra gia giáo tốt đẹp, cho nên nàng cùng Ngôn Du đều bị yêu cầu chỉ có thể tư thế hữu lễ ngồi ở chỗ kia lẳng lặng nghe trưởng bối nói chuyện.

“Tiểu Du nghe lời, liền hôm nay một ngày nữa thôi, mau đứng lên...” Ngôn Tĩnh lay lay Ngôn Du, nghĩ nghĩ, “Em đã quên Sở lão sư nói cái gì sao, không thể khiến ba mẹ tức giận.”

Lời này vẫn là lúc nói chuyện phiếm với Ngôn Du từ miệng Ngôn Du nghe được, lúc ấy còn cảm thấy có chút buồn cười, chính là lúc này, vốn đang khóa trong mền giãy giụa, Ngôn Du bỗng nhiên bất động, tiếp theo mở ra mền bĩu môi ngồi dậy, Ngôn Tĩnh nhất thời cảm thấy ngực một trận ghen tuông lan tràn.

Lời Sở Nguyệt Xuất nói muốn tốt như vậy dùng a?

“Chính là... Chính là...” Ngôn Du bỗng nhiên cúi đầu, trong thanh âm tràn đầy rối rắm, “Sở lão sư bảo hôm nay sẽ đến xem em...”

Ngôn Tĩnh hơi sửng sờ, nhìn vẻ mặt ủy khuất của muội muội, trầm ngâm hồi lâu, “Em xác định?”

“Nàng sẽ không gạt em.” Ngôn Du ngửa đầu xem Ngôn Tĩnh đang đứng đó, trong con ngươi tràn đầy kiên định cùng tín nhiệm.

“Em a...” Lắc đầu, Ngôn Tĩnh thở dài, “Vậy em nằm trở về đi, chị cùng ba mẹ nói em thân thể không thoải mái.”

Bất quá bốn năm ngày không thấy Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du liền làm thành một bộ khó chịu, quả thật là tương tư khó nhịn mà. Hiện giờ thật vất vả Sở Nguyệt Xuất muốn lại đây, nàng làm sao có thể không giúp cô muội muội mình thương yêu nhất này chứ.

Huống chi... Tương tư khó nhịn...

A, nàng tựa hồ... Cũng có đồng cảm đâu.

“Đa tạ tỷ tỷ!” Ngôn Du lập tức vui vẻ, giữ chặt tay Ngôn Tĩnh quỳ ngồi dậy hôn má nàng một hơi, một lần nữa nằm lại trên giường, “Tỷ tỷ thật tốt!”

“Em giả bộ đắc có hình tượng một chút nga, nếu như bị phát hiện, chị cũng không giúp được em đâu.” Ngôn Tĩnh cạo cạo cái mũi của nàng, rất là sủng nịch nói xong, xoay người ra khỏi phòng, Ngôn ba ba Ngôn mẹ lúc này cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, gặp nàng một mình đi ra, Ngôn ba ba nhíu nhíu mày, “Tiểu Du đâu?”

“Ân, bụng em ấy không thoải mái.” Ngôn Tĩnh vẻ mặt lo lắng nói, “Vừa mới để em ấy uống thuốc, hiện tại đã muốn ngủ.”

Đối với đại nữ nhi luôn luôn thập phần tín nhiệm, mày Ngôn ba ba liễm càng chặt hơn, “Như thế nào bỗng nhiên đau bụng, nghiêm trọng lắm sao?”

“Ân, hoàn hảo.” Trên căn bản là cũng chưa từng lừa bịp cha mẹ, hôm nay giúp Ngôn Du nói dối như vậy, Ngôn Tĩnh có chút chột dạ, ánh mắt lóe ra tia không dám nhìn mẹ vốn ánh mắt đang tràn ngập hồ nghi.

“Được rồi, vậy để con bé ở nhà ngủ đi.” Từ sau cái đêm biết mình ở trong lòng nữ nhi là cái loại hình tượng gì, Ngôn ba ba thật là có chút muốn thay đổi, lúc này hơi tự hỏi trong chốc lát, “Chúng ta đi thôi.”

“Ân.” Ngôn Tĩnh gật gật đầu, “Con vào xem Tiểu Du có đá mền hay không.”

“Đi thôi.”

Nhanh chóng xoay người đi vào trong phòng ngủ, mở xong lại lần nữa đóng cửa lại, Ngôn Tĩnh đi đến bên giường, Ngôn Du vốn đã nhắm hai mắt giả ngủ nghe được tiếng bước chân lập tức mở mắt ra, hai tròng mắt sáng trong suốt nhìn Ngôn Tĩnh, tràn ngập chờ mong.

“Ba ba đáp ứng rồi, cho em ở nhà nghỉ ngơi.” Ngôn Tĩnh khom lưng, tay nhẹ vỗ về khuôn mặt bóng loáng của Ngôn Du, “Em... Ngoan ngoãn chờ Sở lão sư đến biết không, nếu đã đói bụng thì trong tủ lạnh có đồ ăn dư, hoặc là đi ra ngoài ăn cũng được... Đừng chạy xa quá, bằng không lại lạc đường chị cũng không về kịp cứu em... Còn có, đi đường nhớ xem đường.”

“Ân!” Đang đắp mền nhìn tỷ tỷ, Ngôn Du dùng sức gật đầu, cười đến ánh mắt híp lại, thanh âm ngọt ngào, “Tỷ tỷ...”

“Ân?” Vừa muốn nâng đứng người dậy Ngôn Tĩnh có chút nghi hoặc xem nàng.

“Lại gần đây đi...” Ngôn Du bĩu môi làm nũng, Ngôn Tĩnh tự nhiên thực nghe lời đến gần, sau đó má lại bị hôn một cái.

Oán trách nhìn nàng một cái, Ngôn Tĩnh xoa bóp cái mũi của nàng, “Đi mà hôn Sở lão sư của em đi, tốt lắm, chị đi đây.”

“Hảo, tỷ tỷ chào nha.” Đối với tỷ tỷ phất phất tay, nhìn nàng bước đi tao nhã ra khỏi cửa, Ngôn Du vui vẻ ở trên giường lăn qua lăn lại.

Thật tốt quá, có thể nhìn thấy Sở lão sư rồi.

Ra nhà ga, Sở Nguyệt Xuất thấy tiếng động lớn ở ngã tư đường, thâm hút một hơi, lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Ngôn Du.

“Sở lão sư!” Thấy điện báo hiện tên, ở trên giường lăn hồi lâu sau lại nằm một giờ, Ngôn Du vui vẻ ngồi dậy, rất là hưng phấn mà ồn ào lên, ở một khắc này, toàn bộ bất mãn bởi vì Sở Nguyệt Xuất bận rộn mà sinh ra cùng tích tụ bấy lâu tự nhiên vì vậy trở thành hư không.

“Ân... Em ở đâu?” Không có nói cho nàng biết mình đã ở nhà ga, Sở Nguyệt Xuất một tay nắm lấy di động, một tay ôm lấy cái cánh tay này, trong lòng đã tràn ngập chờ mong cùng ngọt ngào.

“Ở nhà nha.” Ngôn Du chớp chớp mắt, ánh mắt mở thật to, “Ngô... Trước chị nói... Nói... Đầu tháng ba...”

Đứt quãng nói chuyện, Ngôn Du biết Sở Nguyệt Xuất luôn luôn bề bộn nhiều việc, giờ phút này bỗng nhiên có chút bận tâm Sở Nguyệt Xuất không rảnh được, bất quá đối với Sở Nguyệt Xuất tín nhiệm lại rất nhanh đẩy ngã lo lắng, “Hôm nay đầu tháng ba...”

“Ân, cho nên chị hỏi em ở đâu nha.” Nghe đầu bên kia truyền đến thanh âm đầy tính trẻ con, Sở Nguyệt Xuất cười đến thập phần ôn nhu, “Chị đi tìm em, ân... Đi nhà em mà nói, có phương tiện sao?”

“Phương tiện!” Cho dù là cha mẹ ở đây cũng đều sẽ nói hai chữ này, Ngôn Du như đinh đóng cột nói, Sở Nguyệt Xuất có chút mỉm cười, “Chị là hỏi em, ba ba mụ mụ của em có ở đó không?”

Nàng đã muốn thực hiểu biết Ngôn Du, tính khí Ngôn Du như vậy, lại có thể có lá gan lớn lập tức đối với Ngôn Tĩnh ra quỹ, khẳng định cũng có thể không chút do dự liền đối với cha mẹ ra quỹ, nếu phụ mẫu nàng ở nhà, nàng thật lo lắng Ngôn Du trực tiếp sẽ giới thiệu mình là bạn gái của nàng... Sai lầm rồi, là lão bà.

“Đi vắng...” Ngôn Du trong miệng đáp lời, phản ứng quá lâu vào lúc đó rốt cục cũng kịp phản ứng lại, “A? Chẳng lẽ chị ở đây sao?”

“Ân, ở nhà ga, nói cho chị biết địa chỉ nhà em đi.”

“Hảo, hắc hắc...”

Bắt taxi thẳng đến nhà Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất nhưng không có phát hiện trong đám người có người vẫn luôn nhìn nàng, vẻ mặt mê hoặc.

Cúp điện thoại xong lập tức rời giường thay quần áo đánh răng rửa mặt, đợi cho tiếng chuông cửa vang lên, Ngôn Du lập tức chạy tới mở cửa ra, quả nhiên người đứng ngoài cửa chính là người vốn luôn khiến nàng tưởng niệm, trên mặt vẫn là nụ cười nàng quen thuộc nhất, ôn nhu cùng yếu ớt.

“Sở lão sư!” Lập tức đánh qua, đi ôm lấy Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du đem nàng ôm vô cùng chặt chẽ, “Em rất nhớ chị.”

“Đồ ngốc...” Sở Nguyệt Xuất ôm nàng, thanh âm ôn nhu, “Chị cũng nhớ em.”

Tương tư chẳng hạn, tra tấn, vĩnh viễn đều là chuyện hai người, nếu không, lại làm sao có thể nói là tương tư đây?

Luôn là lẫn nhau, không phải sao?

Đã nhiều ngày luôn luôn bởi vì tưởng niệm đối phương mà khiến hai người đều khó chịu, giờ phút này gắt gao ôm lẫn nhau, trên mặt trong lòng, chậm rãi đều là hạnh phúc.