Hựu Nhất Xuân

Chương 47



Đưa Tô công tử về phòng ngủ của y xong, ta về tắm rửa qua loa, thay quần áo rồi mới lại sang xem. Bùi Kỳ Tuyên đứng ở cửa phòng ngủ của Tô Diễn Chi nói với ta, “Phù tiểu hầu gia nói, theo lực mà hắn đã tính toán thì Tô công tử chắc phải đến lúc lên đèn mới tỉnh. Ta để Tiểu Thuận ra hiệu thuốc bốc vài thang thuốc khu hàn về sắc, vương gia uống tạm một chén trước rồi về phòng ngủ một giấc đi.”

Ta xoa trán, “Cũng được, Tô công tử tỉnh thì bảo Tiểu Toàn qua báo ta một tiếng, ta qua luôn.”

Bùi Kỳ Tuyên nói, “Về phòng vương gia nhớ xem cái này trước đã nhé.”

Cái thứ Bùi Kỳ Tuyên đưa lão tử biết thừa, chính là thư Tô công tử nhờ Trung thúc chuyển lại. Ta đưa tay nhận lấy, cười bồi, “Bùi công tử, thư này cũng không phải thứ cơ mật gì. Trời nóng thế cứ mở cửa ra thì hơn, gió lùa mát mẻ.”

Bùi Kỳ Tuyên thả tay khỏi cánh cửa, đến bên bàn ngồi xuống, “Đã nói với ngươi rồi, sau này gọi ta là Kỳ Tuyên.”

Ta hắt xì một cái, ho khan một tiếng, mở phong thư, Bùi Kỳ Tuyên thong thả nói, “Thực ra chuyện Tô huynh hôm qua ta biết sớm hơn Trung thúc một chút. Có oán thì oán ngươi không chịu nghe rõ thôi.”

Có oán thì chỉ oán ta không chịu nghe rõ thôi.

Giấy viết thư trắng tinh, chỉ có một dòng mực đen lù lù: [Đi tảo mộ người nhà ngày mai sẽ về.]

Bùi Kỳ Tuyên nhìn chặn giấy trên bàn, khóe miệng nhếch lên.

Xin con vào miếu Quan Công, chìa tra nhầm ổ, tự rước nhục. **!

Ông đây lần này phải đội mưa là vì cái gì! X nó XXXXX Trung thúc!!!

Bùi Kỳ Tuyên nghịch thanh chặn giấy, nhếch miệng thở dài, “Cũng chẳng trách Trung thúc, vương gia năm đó ban khẩu dụ, ai dám nhắc tới ba chữ “Tô Hành Chi” thì lập tức chém kẻ đó. Người trong quý phủ của Tô huynh đều mai táng trong mộ địa của dòng họ, chỉ riêng có di vật của Tô nhị gia là chôn ở Ma Vân tự thôi.” Ánh mắt rất có thâm ý đảo qua mặt ta, “Trung thúc lại không biết, Thái vương gia bây giờ là bình cũ rượu mới.”

Như thiêu thân nằm thì ốp vào bóng đèn, còn lão tử đây thì ốp mình làm giấy dán song cửa. Chuyện của lão tử nói đơn giản thì là thế đấy.

Cho nên ta ngồi ở đầu giường Tô công tử, vừa xoa khăn lau nước mũi vừa cười trừ, Tiểu Thuận Tiểu Toàn Trung thúc lo sợ đứng cuối giường, sợ lão tử ngay phút sau sẽ trở mặt biến thân, lôi một thanh đao từ trong tay áo ra đâm chết Tô công tử.

Ta nói, “Tô công tử, bổn vương, bổn vương thấy trời mưa to quá, sợ đường trơn ngươi khó mà quay về. Khụ khụ,cũng muốn tiện đường dâng cho Tô nhị công tử một nén hương biểu lộ tấm lòng cố nhân, cho nên, khụ khụ, đến miếu tìm ngươi. Phù tiểu hầu gia hắn, khụ khụ, hắn ~~~ tóm lại, ngàn sai vạn sai đều tại ta, ngươi …”

Khẩu khí của Tô công tử tự nhiên đến mức khiến lão tử cả người mất tự nhiên, “Diễn Chi đều tự hiểu được. Chỉ là có chút chuyện muốn nói riêng với vương gia.” Tiểu Thuận thưa một tiếng rồi nhanh chóng cùng Tiểu Toàn ra ngoài, chỉ còn lại Trung thúc vẻ mặt bất an nhìn hai chúng ta. Sau khi cửa khép lại, ta sì sụp lau nước mũi, Tô công tử nói, “Ta có vài lời, nhân dịp này nói riêng với Mã công tử. Lần này Diễn Chi hồi hương, về sau sẽ ở lại lâu dài, sẽ không cùng Mã huynh đồng hành đến Dương Châu và kinh thành nữa.”

Nói mấy câu, lời vẫn nhẹ tênh. Ta lại lau nước mũi, “Tô công tử, Cao bá hôm qua tiễn ngươi xong liền chạy về quê chăn nuôi trồng trọt rồi, Tô phủ lớn như vậy chỉ có mình ngươi ở kiểu gì? Ăn cơm ngủ nghỉ giặt giũ thu xếp làm sao?”

Tô công tử nói, “Thực ra hôm qua ta đã nói với Liễu Nhiên đại sư, cơ ngơi này sẽ hạ giá rồi bán đi, góp chút tiền coi như giúp Tô gia tích chút công đức.”

Thế đấy, lão tử hôm qua không nghĩ oan cho Tô công tử, tuy là đi tảo mộ cho Tô Hành Chi, nhưng cũng nhân tiện đi tìm hiểu và liên hệ để chuẩn bị làm hòa thượng. Người ta tiêu tiền mua bánh bao, Tô Diễn Chi tiêu tiền mua đầu trọc. Ta nhịn không nổi giơ tay, sờ sờ trên trán Tô công tử, “Tô công tử, đời đẹp thế kia, cuộc sống ngập tràn hy vọng thế kia, ngươi có gì luẩn quẩn trong lòng mà nghĩ không thông, muốn vào miếu làm hòa thượng cạo trọc đầu?”

Tô công tử cười khổ, chắc là ngại lời lão tử thô tục trắng trợn quá, định dùng một câu cao thâm để ngăn trở khiến ta biết khó mà lui, “Bàn nhược Bồ Đề thị đại thanh tịnh.”*

Thực ra nếu so về mấy thứ triết lý nhân văn linh tinh, trong bụng lão tử cũng ém khối hàng. Cái đầu bóng lừ của lão hòa thượng chợt lóe lên trước mắt, ta đứng dậy, khoanh tay, nhìn Tô công tử cười, vừa lạnh nhạt vừa sâu trầm, “Tô huynh, chùa miếu trống không, tượng phật trống không, da đầu trống không. Tâm chính là Linh Sơn, làm gì phải câu nệ một cái hình thức.”

Làm người nhiều khi cũng phải ra vẻ thâm trầm một chút, vẻ mặt Tô công tử nhìn ta tựa như trăng sáng lộ ra khỏi đám mây giữa trời đêm, như vịt trời lần đầu thò chân xuống nước. Ta thấy mà như mở cờ trong bụng, nhịn không nổi hắt xì thêm 2 cái, “Tô công tử, chuyện hòa thượng sau này đừng nói nữa. Nếu ngươi đi rồi, ta sợ một ngày cũng không qua nổi.” Tuy rằng sau này Bùi Kỳ Tuyên và Phù tiểu hầu gia đều biết ta là hàng giả, nhưng một người thì không giúp được, một người thì không biết đang nghĩ gì trong đầu. Mã vương gia ta đây mà rời khỏi Tô công tử là không sống nổi.

Một quyển tạp chí ngớ ngẩn nào đó mà ta quên mất rồi đã từng nói, đối phó với những kẻ đã đánh mất niềm tin vào cuộc sống, cách tốt nhất chính là kích khởi ý thức trách nhiệm của hắn. Quả nhiên Tô công tử tuy vẻ mặt dở khóc dở cười, nhưng ta vẫn thấy được tinh thần của hắn càng phấn chấn hơn. Nhân cơ hội này ta lại ngồi xuống đầu giường, kéo dịch ghế lại, mở miệng vừa định nói lại bắt đầu ngứa mũi, giơ khăn bịt mũi hắt xì. Tô công tư vươn tay nhẹ nhàng đặt lên trán ta, nhíu mày, “Sợ là sốt rồi, mau đi gọi Tiểu Thuận mời thầy thuốc tới đây.”

Dễ thắp nhang muỗi cũng hiển linh, chưa đến một giây sau đã thấy Tiểu Thuận thập thò ở cửa ho khẽ, “Vương gia, vương gia, Lưu tri phủ đến. Nói là ở phòng khách, muốn gặp ngài.”

Đệch! Tổ chức Đảng xây dựng tình cảm với quần chúng nhân dân à. Ta chỉ đành đứng dậy nói với Tô công tử, “Ngươi nghỉ ngơi thêm một chút đi, ta đến phòng khách nhìn xem.”

Lưu tri phủ nói, ổng đến tìm vương gia ta là có truyện cơ mật trọng đại muốn trình bày. Mà bộ dạng ổng trông cũng trọng đại cơ mật ghê. Mũ áo chỉnh tề, khác hẳn với vẻ mộc mạc hôm trước. Ta và Phù tiểu hầu gia ngồi một bên bàn trà, mỗi người một chiếc khăn tay lau nước mũi.  Lưu tri phủ quen thức thời, liền thành khẩn nói về vấn đề sức khỏe quan trọng nọ kia trước, rồi mới tiến vào vấn đề chính.

“Tại hạ thân ở phủ Huy Châu, gánh vác các vụ án không dám lơ là. Nhờ thánh đức thiên ân, mưa thuận gió hòa, vốn tự nhận là tạm thời không có gì sai sót. Ai ngờ hôm qua có người đến báo, mới vừa rồi trên phố lại xuất hiện tai họa mầm mống độc hại, dơ bẩn không chịu nổi, khó mà giáo hóa. Không dám giấu diếm, tự đến đây thỉnh tội với thiên tuế.”

Một hồi văn vẻ nho nhã, ta nghe xong ngáp mấy cái liền. Cuối cùng Lưu tri phủ cũng trình bày xong, dâng lên hai quyển sách, vừa đủ cho ta và Phù Khanh thư mỗi người một quyển. Ta vừa thấy niêm phong liền vui vẻ. Mới mấy hôm đã gặp lại người quen rồi, thật là có duyên, “Diệu Diệu tiểu ni cô bổn vương cũng từng nhìn thấy ở tiệm sách, nghe nói viết rất có tình thú. Còn có tranh vẽ cái gì mà Phong nguyệt mãn tây lâu. Lưu tri phủ chắc cũng quen chứ hả.”

Lưu tri phủ lập tức nói, “Ty chức sơ sẩy, chỉ nghe nói thứ này đã bị cấm từ lâu. Sao lại có kẻ nào dám to gan in lại?”

Ruồi đã bay vào mạng nhện, tự mình dâng lên cửa, lại còn giả nai với ông đây nữa? Ta rút bảo bối từ trong ngực áo ra, đặt xuống, lẳng lặng cười. Lưu tri phủ, là ngươi xui xẻo, tự mình nhảy vào họng súng của lão tử, “Lưu tri phủ, quyển sách này ngươi có nhận ra không?”

Lưu Tri phủ toàn thân bắt đầu run lên, hai mắt tuyệt vọng khép lại, dập đầu như đập tỏi, “Thiên tuế, thiên tuế tha mạng. Tiểu nhân ~~ Tiểu nhân ~~ Tiểu nhân xin nhận hết, xin thiên tuế cho tiểu nhân được toàn thây … Tiểu nhân xin nhận tất cả.”

Sáng sớm ngày thứ ba, hai đại nội mật thám quay về kinh báo cho hoàng đế tin chiến thắng của lão tử. Quan viên Huy Châu tham ô cống phẩm hàng năm bị áp giải về kinh thành điều tra.

Phù tiểu hầu gia nói mèo mù vớ chuột chết, còn Bùi Kỳ Tuyên thì bảo vịt chết từ trên trời rơi xuống, Tô công tử lại nói người có công lớn nhất là Tô phu nhân. Kệ họ nói thế nào, số phận luẩn quẩn của lão tử chả ai ngăn được, điểm mấu chốt là chẳng trách được ai. Tính công lao ai cũng có phần, ta lật [Hoa hạ bảo giám] rồi ra vẻ thâm trầm một phen, “A di đà phật, đều là mệnh.”