Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội II

Chương 46: Chương 46





Chương 46
Ngày tết đoan ngọ, Tây Viên Thụy An Vương Phủ.
Ở chỗ sâu trong rừng, sau khi Lý Hơi nói rõ lai lịch của Bộ Bình Xuyên xong, Lý Mân trầm mặc một lúc lâu mới nói:
- Hóa ra là vậy.
Ngắn ngủn bốn chữ, cũng thật cảm khái.
Lý Hơi nghe như vậy, cùng thấy sắc mặt như thế, tự biết không tiện ở lại, xoay người bước đi. Một mình Lý Mân ở lại run sợ nửa ngày, cũng chậm rãi thả bước, vẻ mặt miên man chậm bước trong sân. Tuy mắt đã thấy nhiều loại hoa thơm cỏ lạ ở trong thành Trường An, nhưng trong đầu vẫn hiện lên cảnh tượng cát vàng vạn dặm ở Ngọc Môn Quan ngoại.
Tất cả là cát, với những con đường rộng lớn và lãng mạn...
Có ngọn núi Minh Sa cùng dòng suối Nguyệt Nha......
Bên dòng suối có một mỹ nữ mĩ miều, màu da rám nắng như được phớt mật, giống như khóm hoa thủy tiên......
Năm đó từ biệt về kinh, trong tiếng rộn ràng cùng cát bụi mù mịt. Từ đó mọi liên hệ đều bị cắt đứt. Buồn bã quay đầu, giờ cũng chỉ là giấc mộng, không cách nào tìm lại được nữa.
Lý Mân chậm rãi bước đi mà suy nghĩ miên man, không biết vào vườn phía nam khi nào, lững thững bước đi sâu vào trong vườn. Gia đinh trong phủ tự nhiên không có ai bước ra cản hắn lại cả, khi thấy hắn tất cả đều quỳ xuống, mặc hắn tự do đi lại. Đi vào sâu trong vườn, khi tới hồ nước hắn dùng lại. Hồ nước nhỏ được dùng đá Thái Hồ xếp thành hình trăng tròn, giống như dòng suối Nguyệt Nha ở Ngọc Môn Quan ngoại. Hắn kìm lòng không được ngồi xuống, lấy tay tát một chút nước trong hồ. Trong ký ức nhớ tới một đôi tay như ngọc, ở trong dòng suối tạo thành những gợn sóng, từ đầu ngón tay tí tách nhỏ xuống những giọt nước như những hạt ngọc.
"Ta yêu chàng, cũng giống như yêu nước."
Bên tai tựa hồ vang lại những thanh âm đó, ôn nhu lại ngọt ngào, vang lên như tiếng ngọc chạm vào nhau.
Nữ nhi sa mạc một khi đã phát ra lời thề tình yêu, sinh mệnh chỉ thuộc về người đó
- Giống như dòng nước trân quý chảy vào vùng đất khô cằn. Ôn nhu như nước, thuần khiết như nước suối trong, giống như dòng nước chảy trong sa mạc, cái nóng của sa mạc không thể làm cho dòng nước cạn. Nữ tử như nước, tình yêu của họ cũng vậy. Có thể mềm mại như nước, cũng kiên cường như mặt nước đóng băng rắn chắc.
Mà hắn, khi đi nhẹ nhàng như gió mây. Một hoàng tử tuổi trẻ phong lưu, có biết bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp như hoa ngước nhìn, bên người hắn không thiếu nhất chính là mỹ nhân. Huống chi, lần đến Ngọc Môn Quan của hắn là được Phụ Hoàng ban cho làm khâm sứ khao quân, nó là thể hiện tín nhiệm cùng trọng dụng. Dù có yêu thế nào, hắn có thể mang theo về một mỹ nhân được sao? Lưu một người ở lại, như vậy sẽ không có nhược điểm phong nguyệt ảnh hưởng đến quốc sự. Mỹ nhân thì nhiều giống như hoa đua nở, liễu xanh rợp, như chim oanh chim yến bay lượn mỗi khi xuân đến. Cảnh đẹp chỉ làm cho người ta say đắm nhất thời, nhưng giang sơn chỉ có một, mỹ nhân đáng coi trọng sao? Điều này không nói ai cũng biết.
Tâm ý của thiếu niên giống như mây với gió, chỉ có...... Tâm ý người thiếu nữ sâu đậm và đẹp đẽ.
Đêm trước khi biệt ly, gặp nhau một lần cuối, cuối cùng, đó là một đêm cuồng hoan. Giây phút đó thật ngọt ngào, làm cho hắn say đắm trong mật ngọt cùng nàng. Vui vẻ qua đi, một lần nữa cùng nàng ngồi bên cửa sổ nói chuyện. Canh hai, canh ba, canh bốn...... Qua canh bốn, chuyện chưa dứt, tình chưa dừng, đêm như thoi đưa. Cuối cùng nàng u buồn nói:
"Năm có năm nhuận, tháng có tháng thừa, cớ gì không có thêm canh giờ? Ông trời ơi, sao không thừa thêm một canh nữa?"
Trong thoáng chốc, tâm tình của hắn chấn động, nhịn không được ôm chặt nàng vào lòng, cũng không liên quan gì đến tình dục, chỉ đơn thuần từ nội tâm muốn ôm nàng. Ôm lấy nàng cũng chỉ vì lưu luyến và say mê, hắn không muốn gì hơn "Thêm một canh" của nữ nhi sa mạc.
Vốn hắn tới nơi đây không nghĩ có được tấm thân thể của nàng, đột nhiên, trong tâm mềm lại, ôn nhu hỏi:
"Hiện tại ta không thể đưa nàng đi theo, chờ ta một thời gian. Qua vài ba tháng, hay là nửa năm, ta đến đón nàng. Nàng nguyện ý chờ ta sao?"
"Đương nhiên, ta nguyện ý chờ chàng cả đời."
Khuôn mặt của nàng rạng rỡ, giống như ánh mặt trời lúc bình minh.

Khi vừa đi, hắn phụ bạc nàng ngay. Khi hoan ái, hoặc ít hoặc nhiều hắn có chút tình cảm. Nhưng chút tình cảm đấy của hắn như những giọt sương sớm, khi mặt trời lên cao, lại biến mất không chút dấu vết.
Nàng hết mực mà chờ mong lời hứa hẹn của hắn. Mà hắn, càng lúc càng xa dần, rồi quên mất đoạn tình duyên ở sa mạc này. Lời nói ban đầu cũng sớm theo gió bay đi. Quanh thân mỹ nhân quây quần như mây, còn khóm thủy tiên xinh đẹp trong sa mạc sớm đã héo mòn trong trí nhớ. Mà nàng, quyết trí dùng cả sinh mệnh chờ hắn.
Tình yêu trong sa mạc, bất quá hắn chỉ cho là một lần say rượu, qua một giấc ngủ liền tan hết rượu, sớm hôm sau liền tìm trò vui khác đến tối. Cho rằng với nàng, cũng chỉ là một lần ngộ độc rượu, một chút đó không thể sinh ra di chứng. Cho đến khi sinh mệnh đó không còn.
Trong cuộc đời lày, lần đầu tiên Lý Mân biết đến-- phụ bạc.
Trong vườn yên tĩnh, trừ những cây xanh, không có tiếng người. Lý Mân ngồi xuống bên hồ nước, nhớ lại chuyện cũ, phảng phất như trong mộng. Bỗng có những tiếng bước chân quấy nhiễu suy nghĩ của hắn. Theo tiếng động nhìn lại, ở bãi đá lởm chởm cách đó không xa, thấy phía ngoài đường mòn cách mấy trượng có ba người đang đi trên đó. Hai người đang khiêng một cái thùng gõ lớn, một người ở phía sau thúc giục:
- Đi mau, đi ra cửa sau lên xe ngựa bên ngoài.
Lý Mân nhận ra người đang nói là ái tướng Tiết Tấn, tâm phúc của Thụy An Vương. Nhưng nơi này là vườn sau của vương phủ, cũng là nơi ở của gia quyến. Không phải là nơi thị vệ có thể bước vào, nhất định là Thụy An Vương cho gọi. Không phải Thụy An Vương đang ở Nam Viên thiết đãi khách sao? Khi nào lại tới hậu viện? Tiết Tấn cùng hai thị vệ mang theo cái hòm đi ra ngoài làm gì vậy? Nhìn theo hướng bọn họ vừa đi ra, trong đó thấp thoáng thấy mái ngói của Giáng Tuyết Lâu.
Ba người vội vàng đi qua, biến mất ở của sau hậu viện. Lý Mân đứng lên đi qua chỗ đó, bước theo chỗ bọn họ vừa đi vài bước, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống, nhìn thấy trên đường đá ngũ sắc, có vệt hồng người ta khó có thể thấy. Giật mình, hắn ngồi xuống nấy đầu ngón tay quệt lên trên đó, là máu. Hòm gỗ được mang ra từ trong Giáng Tuyết Lâu, giọt máu này từ đâu xuất hiện? Trong hòm gỗ là gì?
Lý Mân nhíu mày đứng dậy, giương giọng gọi:
- Triển Vũ, Triển Dực.
Theo tiếng hắn gọi, hai ngự tiền thị vệ vẫn theo xa xa, liền chạy nhanh tới nghe hắn sai bảo.
- Đi theo ba người vừa rồi, xem bọn hắn đi nơi nào? Làm cái gì? Mang cái hòm gỗ kia về đây cho ta, còn có, đừng để cho bọn họ phát hiện.
Việc tư của Thụy An Vương Phủ, tự nhiên không thể để lại dấu vết.
- Vâng, Thất hoàng tử.
Triển Vũ, Triển Dực lĩnh mệnh, hai đạo thân ảnh mau lẹ ra khỏi hậu viện.
- Hóa ra...... Ngươi là đệ đệ Y Thủy.
Tĩnh lặng thật lâu sau, vẫn là Lý Mân nói ra trước.
Khóe môi Bộ Bình Xuyên khẽ động, thoáng hiện ra chút lạnh lùng cùng châm biếm:
- Thất hoàng tử...... Vẫn còn nhớ rõ tên tỷ tỷ của ta, thật là vinh hạnh a.
Vốn Lý Mân sớm đã lãng quên cái tên đó, nhưng mà, hồi tưởng lại, mới phát giác không phải như vậy. Thời gian thoáng qua đi, khi cái trân quý nhất biến mất người ta mới phát giác ra mình đã làm mất nó.
Y Thủy-- Trong tâm của hắn, từ lâu nàng giống như đã được phủ một lớp bụi dày, khi lấy ra thổi sạch lớp bụi thời gian bám trên đó, mặc dù đã qua dĩ vãng nhưng vẫn mới như ban đầu. Giống như khóm hoa hồng giữa sa mạc, trong mấy ngày, liền héo rũ như cỏ khô, nhưng khi để vào trong nước, để qua vài ngày, nó chậm rãi nở ra, trở thành một màu xanh lục dạt dào sức sống.
- Khi đó, quả thật ta không tiện đưa nàng đi theo. Giờ nghĩ lại, thật sự là hối hận.
Lý Mân thở dài.
Bộ Bình Xuyên nghiến răng nói:

-Thất hoàng tử, trên đời không có bán thuốc hối hận.
- Đúng vậy, trên đời không có bán thuốc hối hận. Nay có hối, cũng đã muộn.
Trong thanh âm của Lý Mân chứa mất mát và ảm đạm. Lúc trước, hắn coi thường ly biệt, chỉ vì hắn cảm thấy mỹ nhân ở đâu cũng gặp được. Giờ phút này hắn mới hiểu được, có được mỹ nhân, nhưng khó gặp được người thâm tình. Trước có Y Thủy, sau cũng chỉ có Y Thủy, không có người nào yêu hắn sâu sắc mãnh liệt như lửa như vậy. Yêu, cho dù có chết cũng không oán.
- Ngươi đã đáp ứng với tỷ tỷ, tối đa trong vòng nửa năm tới đón tỷ tỷ. Vì lý do gì ngươi không có tới? Căn bản ngươi không có nhớ rõ có người như tỷ tỷ phải không?
Bộ Bình Xuyên lạnh lùng hỏi, hỏi thật sắc bén.
Một từ Lý Mân cũng không trả lời được. Sau nửa ngày mới thấp giọng nói:
- Thực xin lỗi.
Trong cuộc đời này của hắn, chưa bao giờ có nói qua ba chữ này. Đơn giản không phải nói ột mình Bộ Bình Xuyên nghe, mà nói cho cả người mình yêu ở một nơi nào đó, nói cho nữ nhi sa mạc vì yêu mình mà chết .
"Thực xin lỗi." Bộ Bình Xuyên thì thào nói lại một lần, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười vô cùng mỉa mai.
- Ba cái từ này nghe thật nhẹ nhàng, thất hoàng tử. Ta nhận thấy, chỉ có máu của ngươi, mới có thể an ủi tỷ tỷ của ta ở trên trời. Cho nên, ta mới đi khắp nơi tầm sư, khắc khổ luyện võ, không quản vạn dặm đi tới Trường An. Ta thề phải giết được ngươi, cũng không tiếc bất cứ giá nào.
Lý Mân nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ và lạnh lùng của Bộ Bình Xuyên, tĩnh lặng hồi lâu, đột nhiên cất tiếng gọi: "A Xuyên."
"Câm ngay!" Thân thể Bộ Bình Xuyên chấn động, sắc mặt càng trắng bệch, quát lớn:
- Câm ngay, ai cho ngươi gọi ta như vậy?
Chỉ có tỷ tỷ đã mất của hắn, mới có thể gọi hắn như vậy. Một tiếng gọi, thật ôn nhu trìu mến:
A Xuyên, ngươi lại bướng bỉnh.
A Xuyên, ngươi lại cùng người ta đánh nhau.
A Xuyên...... A Xuyên...... A Xuyên......
Tiếng gọi ôn nhu như vậy, đã không còn nghe thấy nữa. Năm đấy mới có mười ba tuổi, một đường kiếm sáng chói mắt, đã cướp đi sinh mệnh cùng với tháng ngày tốt đẹp. Từ đó tâm của hắn như thảo nguyên cát, một mảnh hoang vu. Năm tháng qua đi, chuyện đó sớm hóa thành cát bụi, nhưng trong lòng của hắn tích lại thành một lớp tro tàn thật dày. Làm cho hắn vĩnh viễn không cảm thấy ấm áp, chỉ thấy lạnh lẽo như băng.
Lý Mân là hoàng tử, trong cuộc đời này, chỉ có hắn khiển trách người khác, chưa từng có người khiển trách hắn cả. Nhưng khi Bộ Bình Xuyên phẫn nộ, hắn cũng không có tức giận.
- Y Thủy từng nhắc tới ngươi với ta, nàng nói, A Xuyên là đệ đệ duy nhất của nàng, là người thân duy nhất.
Mọi chuyện tưởng nghĩ đến đã phai nhạt, đột nhiên lại nhớ tới toàn bộ. Y Thủy nhăn mày cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng, nàng đã từng nói có một đệ đệ ruột thịt.
" Khi chàng tới đón ta, ta nhất định phải đưa A Xuyên đi cùng. Ta không thể đệ ấy ở lại được, bất luận như thế nào cũng không thể bỏ mặc được."
" Nếu là đệ đệ duy nhất của nàng, vậy đưa hắn đi theo." Hắn trả lời không chút để ý, giống như nàng chỉ mang theo thêm một kiện hành lý. Mà nàng, nghe được lại cười như ánh nắng ban mai.

- A Xuyên, ngươi phải hiểu được. Trong cuộc đời của tỷ tỷ ngươi, có hai nam nhân yêu quý nhất, chính là ta và ngươi. Nàng ở trên trời có linh thiêng, cũng không muốn nhìn thấy hai chúng ta tàn sát lẫn nhau.
- Không cần mang tỷ tỷ của ta ra làm tấm chắn - Lời nói của Bộ Bình Xuyên như tiếng súng.
- A Xuyên, không phải ta mang nàng ra làm tấm chắn. Thực tế, nếu ta không có tình cảm với nàng, căn bản ta không cảm thấy áy náy, cũng không ở chỗ này nói với ngươi. Ngươi tốn hao bao nhiêu tâm trí muốn giết ta, ta lại không có nửa điểm suy nghĩ tới truy cứu ngươi. Bởi vì ngươi là đệ đệ Y Thủy, ta phụ bạc nàng, cũng đã phải trả giá. Cho nên, ngươi cứ việc hận ta, ta cũng không muốn cùng ngươi đối địch - Lý Mân thành khẩn nói.
Bộ Bình Xuyên vẫn tĩnh lặng, Lý Mân nói chuyện cả buổi, là cho hắn tỉnh lại từ trong phẫn nộ cùng cừu hận, nhớ tới bản thân mình đang ở nơi nào. Nghiến chặt răng lại, hắn gằn từng tiếng hỏi:
- Vì cái gì ngươi cứu ta?
- Bởi vì ngươi là đệ đệ Y Thủy - Lý Mân nói lại lời này.
"Ha ha ha," Đột nhiên Bộ Bình Xuyên cười thành tiếng lớn, tiếng cười lại vô cùng thê lương.
- Thất hoàng tử thật là tình thâm, tỷ tỷ, chỉ tiếc...... Người nhìn không thấy.
Cười thật lớn, đột nhiên hắn ôm ngực cúi gập xuống. Cười kịch liệt như vậy, liền tác động đến thương thế chưa khỏi hẳn của hắn, đau đớn từ bên trong ra đến bên ngoài. Miệng vết thương cũng đau, tâm cũng đau, đau đến nỗi trán chảy mồ hôi lạnh rơi xuống dưới đất, Bộ Bình Xuyên không nói được một từ. Trước mắt tối sầm lại, cái gì cũng không biết.
- Thất hoàng tử, Bộ công tử không có gì đáng ngại cả, chỉ là, do thương thế làm cho thân thể suy nhược, hơn nữa cũng do đau đớn công tâm mà dẫn đến ngất xỉu.
Lão thái y râu tóc bạc trắng bắt mạch cho Bộ Bình Xuyên xong, liền hướng tới Lý Mân bẩm báo.
Lý Mân gật gật đầu, vẫy tay cho thái y lui ra. Hắn nhìn Bộ Bình Xuyên hôn mê ở trên giường mà vẫn cau mày như cũ. m thầm thở dài: Vẫn là đến sớm, phải chờ tới khi thương thế của hắn tốt hẳn, mới có thể cùng hắn nói về chuyện tỷ tỷ của hắn.
Trước khi đi, Lý Mân dặn dò.
- Liễu Nhứ, chiếu cố Bộ công tử tốt vào. Sau khi hắn tỉnh lại có gì khác thường, báo ngay lại cho ta.
- Nô tỳ tuân mệnh.
******************************
Mặt trăng ló lên, dần dần lên cao, ánh sáng màu bạc.
Sở Thiên Diêu ôm một hũ rượu lớn, đi tới bên hồ nước sau vườn. Nhìn hồ nước trong xanh trước mặt, nhớ tới một người có đôi mắt u ám như đáy hồ, hốc mắt của nàng đỏ lên. Bộ Bình Xuyên, một thiếu niên anh tuấn từng làm cho nàng động tình, cứ như vậy rời bỏ nhân thế sao? Ngay cả hài cốt cũng không biết ở nơi nào, làm cho nàng muốn tế bái cũng không biết đi đâu tế bái. Một vò rượu ngon, chỉ có thể đổ xuống hồ nước này, biểu trưng cho thành ý.
Từng thầm mến qua, chẳng qua, chỉ có một mình mình diễn vai đó. Màn diễn sớm hạ xuống, vai diễn của nàng sớm đã kết thúc sau màn che. Nhưng mà giờ phút này, nghĩ lại dĩ vãng, vẫn như cũ, nàng thương tâm vì nam tử đã từng làm cho nàng động tâm. Vì hắn mà rơi lệ, có lẽ đó là chút tình cảm còn sót lại, cũng có thể đó là sự ôn nhu thiện lương thiên phú của nữ tử. Tình cảm thật huyền diệu, có ai nói rõ được không?
Một mình Sở Thiên Diêu ngồi ở bên hồ, cho đến khi mặt trăng lên cao. Đột nhiên, có những tiếng bước chân cắt đứt suy tư của nàng.
- Tứ lang, một mình ngươi ở đây ngẩn người làm gì chứ?
Người đến là Diêu Kế Tông.
Vẫn ở trong bóng tối mập mờ, Sở Thiên Diêu vẫn cúi đầu xuống, không muốn hắn nhìn ra mình đang khóc. Biện minh nói:
- Ta chỉ ra đây hóng mát.
Diêu Kế Tông chỉ vào vò rượu nói:
- Hóng mát? Là uống rượu giải sầu chứ. Ta biết tâm tình của ngươi không tốt, ta cũng vậy, không bằng chúng ta cùng đi ra ngoài uống vài chén nào.
- Không cần, ta chỉ muốn ngồi ở đây.
Sở Thiên Diêu không có hứng thú.

Diêu Kế Tông trầm ngâm một lát, sau đó cẩn thận hỏi:
- Cần...Có cần ta rời đi không?
Sở Thiên Diêu nghe vậy ngẩn đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn trong đêm sáng ngời ấm áp như ngọn lửa, có thể xua tan lạnh lẽo trong lòng của nàng.
- Không cần, ngươi cũng ngồi xuống đi.
Hai người sóng vai ngồi bên hồ, mặt nước sáng như gương, gió vẫn thổi nhẹ nhàng. Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao, dưới ánh trăng mọi đóa hoa đã khép lại như đang lặng lẽ ngủ, những ánh sao lấp lánh phản chiếu xuống hồ theo từng đợt sóng nhỏ. Giờ phút này mọi sinh vật đã chìm vào trong tĩnh lặng, chỉ còn lại một đôi đang ngồi ở đó.
Xa xa, ở nối vào vườn sau. Sở phu nhân đang đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn hai người đang sóng vai nhau ngồi dưới ánh trăng. Trong đêm nữ nhi ngồi ở hồ nước ngẩn người, người làm mẫu thân hiểu rõ đây là biểu hiện của thất tình. Nhìn mà lo lắng nửa ngày, đột nhiên linh cơ chợt động, phái người đi gọi Diêu Kế Tông. Hắn lập tức lên ngựa chạy tới, ngẩn người cùng với nàng. Thật là đứa nhỏ tốt.
Đương nhiên Sở phu nhân không biết, ban ngày Diêu Kế Tông đã thấy Sở Thiên Diêu thất thố, cho nên, khi nghe người báo tứ công tử ra một chỗ ngồi một mình ngẩn người, làm sao mà yên tâm, khẩn cấp chạy tới như cứu hỏa.
- Nương, người đứng ở đây làm gì chứ?
Ở bên tai bỗng dưng có người đặt câu hỏi, Sở phu nhân giật mình, quay đầu sẵng giọng:
- Thiên Tiêu, ngươi, cái đứa nhỏ này, đi thế nào mà không có tiếng động vậy? Dọa nương nhảy dựng.
- Con là người tập võ, bước đi đương nhiên phải nhẹ nhàng. Mà sao người ở đây thất thần vậy? Con đi đến sát bên người mà không phát hiện ra. Người đang nhìn gì vậy?
Theo tầm mắt của mẫu thân, Sở Thiên Tiêu nhìn qua, cũng thấy hai bóng người bên bờ hồ, không khỏi cười rộ lên.
- Đó không phải là Diêu Kế Tông sao? Khi cần thiết liền xuất hiện. Có thể không xa, quá vài ngày chúng ta phải đổi cửa đón tân gia.
Sở phu nhân cười nói:
- Thiên Tiêu, nương cảm thấy hai đứa nó là do trời đất tạo lên một đôi. Ngươi xem, hai đứa nó có xứng không?
- Nương đã nhìn trúng, con còn gì có thể nói. Nhưng mà, con nghe Sương Sơ nói, trước kia Diêu Kế Tông là kẻ ăn chơi bạt mạng.
Sở Thiên Tiêu có ý lo ngại.
- Trước kia là trước kia, hiện tại người ta không phải là đứa nhỏ tốt sao?
Đương nhiên Sở phu nhân có thiên hướng nghiêng về người được tuyển chọn.
- Nương, người lên nói lời này với phụ thân đi. Con đoán chừng, vị tất lão nhân gia đã đem muội muội gả ột kẻ trên người từng đầy vết nhơ đâu.
Sở phu nhân cũng biết tính tình trượng phu của mình, hiện tại, bà cũng không lo lắng về điều này.
- Cái này tính sau, đến lúc đó nói sau cũng được.
Việc đầu tiên là, làm cho hai kẻ đối đãi như "Huynh Đệ" mau chóng thành không phải "Huynh Đệ". Làm thế nào để Diêu Kế Tông biết Sở Thiên Diêu là nữ nhi đây? Đi thẳng vào vấn đề, vẫn nên nghĩ lại. Sở phu nhân thay nữ nhi mà suy tính...
ly:�oe 0�{��z";color:black>- Vâng, thất hoàng tử.
 
Liễu Nhứ bước ra khỏi phòng, liền đóng cửa phòng lại. Trong phòng còn lại một người đứng, người ngồi, đối diện nhìn nhau trầm mặc, như núi với hồ nước. Có cơn gió nhẹ từ bên ngoài rừng trúc thổi qua cửa sổ vào phòng, ở cái nóng bức mùa hè, một cơn gió như vậy làm cho người ta thư thái. Nhưng Bộ Bình Xuyên, lại có cảm giác lạnh, lạnh cả thể xác lẫn tâm hồn.