Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 345: Phiên ngoại Tranh Sủng 3



: Phiên ngoại Tranh Sủng 3

Edit: LuBachPhong36

Sở Vãn Ninh run lên, đột nhiên mở to hai mắt: " Ngươi tại sao lại không mặc quần áo?"

"Hả?" Mặc Nhiên ngơ ngác, cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của mình, đưa tay sờ sờ ngực, nhất thời không biết phải giải thích như thế nào, "Ờm......"

Sở Vãn Ninh nhìn động tác chột dạ của hắn, cảm thấy có chút bất thường, liền nghiêm mặt nói: "Mặc Nhiên."

Mặc Nhiên giơ tay: "Có!"

"...... Chó con còn nhỏ, sau này có thể nó sẽ tu thành yêu, trước đây ta chẳng phải đã nói rồi sao, ngươi phải làm tấm gương tốt cho nó đừng dạy hư nó sao?"

"Đúng.... đúng vậy."

Sở Vãn Ninh nguy hiểm mà nheo mắt lại: "Vậy ngươi đang làm gì đó?"

"......"

"Lời... lời đó cũng không sai a." Mặc Nhiên nhủ thầm trong lòng, thế nhưng con chó béo này thực sự có thể thành tinh sao? Mỗi ngày niệm kinh Phật bên tai nó chỉ sợ cũng vô dụng mà thôi. Lại nói, chó thì có thể nhìn hiểu cái gì? Cho dù mỗi ngày hắn ngủ với Sở Vãn Ninh ở trước mặt nó, thì đoán chừng nó cũng chẳng ngộ ra được cái gì gọi là đạo lý cẩu sinh* đâu.

(*Lôgic của Mặc tông sư: người thì có đạo lý nhân sinh, chó thì có đạo lý cẩu sinh =.=)

Nhưng tiếc rằng lời sư tôn nói cũng không tiện phản bác, Mặc Nhiên đành phải khéo léo: "Vãn Ninh, ngươi nghe ta giải thích, chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu. Ta cũng không phải làm gì vụng trộm......"

Ai ngờ chó con kia làm như sợ thiên hạ không loạn, đột nhiên cắt ngang lời hắn, ngửa cái đầu đang nằm trong lòng Mặc Nhiên mà sủa ing ỏi "Gâu gâu gâu..."

Sở Vãn Ninh đỡ trán, cắn răng nói: "Ngươi buông nó ra."

"Được được được." Mặc Nhiên buông con chó ra, "Thật ra ta......"

"Trần như nhộng thế kia còn ra thể thống gì! Mặc y phục xong rồi lại giải thích!"

Mặc Nhiên cứng đờ.

Sở Vãn Ninh thấy thần sắc hắn bất thường, ánh mắt đảo một vòng, phát hiện Mặc Nhiên không phải là cởi y phục ra, mà căn bản là không thấy nội sam của hắn đâu, y không khỏi ngạc nhiên: "...... Y phục của ngươi đâu rồi?"

Giữa không khí ngột ngạt này, con chó vàng liếc xéo hắn, lại bắt đầu dùng thái độ khinh thường mà nhìn Mặc Nhiên. Nét mặt nó giống như đang cười khinh bỉ: hắc hắc, lú luôn rồi phải không? Để ta xem ngươi giải thích kiểu gì!

Mặc Nhiên sờ sờ mũi, hầu kết lăn lộn, ấp úng mở miệng nói: "Vãn.... Vãn Ninh, nếu như...... nếu như ta nói y phục của ta đã biến thành một cánh đồng hoa, ngươi...... ngươi có tin không?"

Sở Vãn Ninh: "............"

Trong căn phòng nhỏ sâu trong Nam Bình Sơn đột nhiên truyền ra tiếng tức giận quở trách của Sở tông sư: "Mặc Vi Vũ, ngươi cho rằng sư phụ ngươi quá lâu không xuống núi nên ngốc luôn rồi phải không?! "

"Không không không... ngươi không có.... không có nhốc! Sư tôn thông minh nhất, sao lại nhốc được!!! "

"Ngươi nói năng đàng hoàng cho ta! Lại học ai cái kiểu bất phân bình kiều*, rồi còn cà lăm nữa!"

(*Bình kiều bất phân: cụm từ dùng để nói những người không phát âm cong lưỡi được, thường đọc những âm [zh, ch, sh, r] thành [z, c, s, l].

Thực ra Mặc Nhiên đang cực kỳ tức con chó kia, thực sự tức!

Hắn cảm thấy con chó này trước nay luôn có những ý nghĩ mà một con chó không nên có, nhất là cách nó liếc xéo người ta, thật sự rất giống như đang ra oai với hắn.

Ây, rõ ràng lúc nhặt nó về từ đống cỏ khô nó cũng không phải là cái dạng này.

Bây giờ thì hay rồi, con chó năm tháng tuổi này, Sở Vãn Ninh thích đến chịu không nỗi luôn, còn bảo là nó chưa thành niên, cho nên cấm Mặc Nhiên không được làm mấy cái chuyện đồi phong bại tục dạy hư con trẻ trong cái tháng cuối cùng của nó.

(*Ồ, chó dưới 6 tháng tuổi là chó vị thành niên sao, mới biết lun =)))

Mặc Nhiên để tay lên ngực tự hỏi, cảm thấy những việc mà bản thân làm dưới trạng thái Mặc tông sư là tốt quá còn gì, nhận nuôi con chó mới hơn nửa tháng tuổi, lúc nào cần nhịn thì nhịn, thậm chí ngay cả lúc ở trạng thái Đạp Tiên Quân cũng đã thu liễm không ít. Thậm chí sau một lần mất khống chế, Sở Vãn Ninh đã nghiêm nghị giáo huấn hắn một hồi, hắn liền không dám phóng khoáng nữa, cũng đâu có âm thầm dắt con chó kia vào bếp đem nó hầm canh.

Nhưng bây giờ xem ra, khi xưa hắn là làm một sự lựa chọn rất thất bại.

— — Ngay từ đầu hắn nên đem con chó hoang chết tiệt này giết từ trong trứng nước!

Nhưng tức thì tức, lễ vật sinh nhật của Sở Vãn Ninh không thể chậm trễ nữa, thế là sáng sớm hôm sau, Mặc Nhiên quyết định, hay là tranh thủ thời gian vơ vét vài thứ mang vào trong Hộp Muốn gì được nấy.

"Cá tươi, thóc gạo, hũ đường...... chong chóng tre, bươm bướm giấy, khăn tay lụa......"

Thừa dịp Sở Vãn Ninh ra khỏi nhà, vào sâu trong núi Nam Bình hái hoa quả tươi, Mặc Nhiên vơ vét hếtttt trong nhà mỗi một hạt thóc dư mỗi một mẫu vải thừa, có thể hốt được là hốt hết cho vào trong túi càn khôn.

Chó con ở bên cạnh đầy mặt kinh dị mà nhìn hắn, tựa như không chắc người chủ nhân này rốt cuộc có phải là do tên trộm nào đó giả dạng hay không. Nếu giờ phút này nó có thể mở miệng nói chuyện, nó nhất định sẽ gào to: không phải chứ người anh em, ngươi làm cái gì mà ngay cả cái chén cơm chó của ta cũng không bỏ qua dzậy??

Ấy! Không đúng! Chén cơm chó!

Sao có thể đoạt cái chén cơm chó của nó chớ!

Con chó bỗng nhiên phản ứng kịp, giật mình một cái xông lên, nhe răng cắn chặt vành chén cơm của mình cái rắc, bắt đầu triển khai một cuộc đấu tranh giai cấp với tên "Mặc lột da" không biết xấu hổ kia.

Không được đoạt chén cơm của ta! Gâu gâu gâu!

Mặc Nhiên cũng không buông tay, đùa sao, cái chén này là Côn Luân bích lưu ly chước đó, đồ ăn để bên trong chén này tận ba ngày cũng như mới lấy ra từ trong nồi. Trước khi có con chó này, Mặc Nhiên định là nuôi mèo, chính là cái loại mèo trắng mềm mềm trắng trắng hiểu chuyện biết điều lại yên tĩnh đó. Lượng cơm cho mèo ăn cũng ít, hắn cân nhắc việc có lúc mình và Sở Vãn Ninh ngự kiếm dạo chơi hai ba ngày không trở về nhà, hắn muốn mèo con vẫn có được đồ ăn tươi mới, bởi vậy mới ủy thác Mai Hàn Tuyết đi tìm một cái chén như thế.

Ai mà ngờ đâu mèo còn chưa nuôi được, chỉ toàn làm lợi cho con chó ngu xuẩn này thôi.

Mà cái công dụng giữ cho thức ăn luôn được tươi mới của chén lưu ly này đối với con chó có hữu dụng không? Thức ăn vừa cho vào trong đó, đừng nói ba ngày, chỉ chớp mắt có ba cái thôi, nó đã ăn sạch tới đáy rồi!

"Nhả ra, đây vốn là cái chén ta mua!"

"Gâu gâu gâu!" Nhưng ngươi đã cho ta!

"Ta chỉ cho ngươi mượn thôi! Bây giờ đã đến lúc lấy lại!"

"Gâu gâu gâu!" Ngươi đánh rắm!

"Nhả ra!"

"Ẳng ẳng!" Không nhả!

"Nhả!"

"Ẳng!" Cút!

Một người một chó đang ra sức giằng co, lúc này cửa sân vang lên một tiếng cọt kẹt...

Sở Vãn Ninh đang ôm một giỏ trái cây tươi ngon mọng nước, vẫn giữ nguyên tư thế đẩy cửa, đứng ở cửa ra vào từ trên cao nhìn xuống Mặc tông sư đang quỳ trong sân ra sức cướp đoạt cái chén của con chó.

"......" Một khoảng lặng thật dài trôi qua, Sở Vãn Ninh đặt giỏ trúc trên bàn đá trong sân, lấy một trái, nghĩ nghĩ một chút, lại lấy nhiều thêm vài trái.

Bạch y Tiên Quân rủ mắt xuống, nhìn Mặc Nhiên nói lời thấm thía: "Ngươi ở yên đây đừng nhúc nhích, ta đi rửa hai trái quýt cho ngươi."

Trong nháy mắt khi Sở Vãn Ninh bước vào gian bếp Mặc Nhiên nghe được y thở dài, tự lẩm bẩm: "Haizz...... chẳng lẽ cháo sáng nay ta nấu cho hắn quá khó ăn ư...... hắn sao lại đói đến mức giành đồ ăn với con chó chứ?"

Mặc Nhiên: "......??? "

"Sư tôn! Đợi đã! Chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu — — úi daaa!"

Thừa dịp hắn vội vã giải thích, con chó ngao một tiếng cắn vào mu bàn tay hắn, Mặc Nhiên kêu thảm bỗng nhiên buông lỏng tay, con chó vàng miệng ngậm cái chén lưu ly của nó chạy vọt ra khỏi cửa viện, nhanh như chớp chạy mất tiêu.

Mặc Nhiên nghiến răng bụm tay mắng: "Con chó ngu xuẩn này......."

Gà bay chó chạy náo loạn hết cả ngày, sau khi ăn cơm trưa xong, Mặc Nhiên để đũa xuống, mượn cớ nói mình muốn đi đến vùng gần thành Lâm An mua chút thuốc trị thương, thế là cất Hộp Muốn gì được nấy vào trong người liền ra khỏi cửa.

Mới vừa ra khỏi viện, hắn liền nhanh chóng tìm chỗ không người, đọc mật khẩu "đưa vàng kim quả thực quá ngu xuẩn", lại lần nữa tiến vào trong hộp.

Bánh bá đạo đang nằm tắm nắng bên cạnh cánh đồng hoa hôm qua, nhìn thấy Mặc Nhiên, nó lẩm bẩm nói: "Đến... đến đến đến... rồi à?"

"Đợi lâu."

Bánh bá đạo phất phất tay thể hiện không sao đâu, ánh mắt lại nghiêng nghiêng nhìn vào túi càn khôn của Mặc Nhiên: "Mang đến mấy... mấy chái gì đó?"

Mặc Nhiên không vội, trước tiên cười cười đưa cho nó quả đào tươi mọng: "Trái này cho ngươi, là Vãn Ninh hái đó."

Đôi mắt đậu xanh nhỏ xíu của Bánh bá đạo lập tức sáng rực, bàn tay xua xua, đầu lắc lắc, chính trực mà từ chối nói: "Nhùng không được, nhùng không được!". Một bàn tay nhỏ còn lại thì kéo cái túi trước bụng mình ra.

Mặc Nhiên cười nói: "Sao lại dùng không được, một trái đào tươi thôi mà." Vừa nói vừa nhét trái đào vào trong túi của nó.

Bánh bá đạo vừa nhận hối lộ một quả đào ho khan vài tiếng, thần sắc dịu xuống: "Ây, ngươi... ngươi nhìn ngươi xem, đến thì đến là được rồi, lại còn... còn khách sáo nhàm chi a!"

Nói xong lại ho khan vài tiếng, cái mông nhỏ lắc lư ngồi xuống gốc cây, ngồi rất ngay ngắn.

"Đến đây, để ta nhem nhem ngươi mang đến những chái gì."

Mặc tông sư lanh trí cười nói: "Được, vậu làm phiền bánh mật tiên sinh đổi vật liệu tốt một chút."

"Hông... hông thành vấn đề!"

Mặc Nhiên liền đem những thứ linh tinh vất vả vơ vét cả ngày thả hết vào hai lòng bàn tay nó. Bánh bá đạo mở cái túi ra, lục qua lục lại vài lần trong túi, thở dài một hơi.

Mặc Nhiên thót cả tim: "Sao vậy?"

Bánh bá đạo giương mắt nhìn hắn: "Nhiếu nhiên à, ngươi thực sự nhà rứt nghèo a."

(*Thiếu niên à, ngươi thực sự là rất nghèo a.)

Mặc Nhiên rũ hàng mi, có chút bất đắc dĩ nói: "...... Ta không biết ngươi muốn cái gì, mặc dù có thứ tốt hơn, nhưng những thứ đó là thứ hàng ngày chúng ta cần dùng,...... nếu như ngươi cảm thấy không thích hợp, vậy ta......"

"Bỏ đi bỏ đi." Bánh bá đạo cắt ngang hắn, "Ta biếc thường ngày các người đều luôn phát tiền tế thế mà, chịu thiệt cho ngươi một lần trước... trước đi."

Trong lòng lại nghĩ: nể tình khi nãy ngươi cho ta một quả đào, ta chịu thiệt cho ngươi lần này đi!

"Đồ vật ta đưa... đưa ngươi hông phải nhà món tốt nhất, bởi vì thứ ngươi có thể đưa ta nhiều như dậy. Có điều đồ vật của yêu tộc ta đều rứt thần... thần.... thần kỳ! Cho dù có hơi tốn... tốn một chút, nhưng chĩ cần phát huy ý tưởng tượng của ngươi và chăm chỉ nhàm, cũng... cũng có thể nhàm ra hiệu quả khiến người cực kỳ hài lòng."

Mặc Nhiên từ buồn thành vui, cười nói: " Thật sao? Vậy thì đa tạ ngươi nha!"

Bánh bá đạo khoác khoác tay, sau đó lần lượt đem từng món đồ Mặc Nhiên đưa tới bỏ vào trong dụng cụ yêu tộc.

"Cá tươi —— có thể đổi được cái nhày!"

Bánh bá đạo móc ra một mớ vải lông mềm mại từ cái túi trước bụng.

"Đây là cái gì?"

"Cái nhày nhà... nhà vải dùng lông mèo chế nhạo thành!"

(*Cái này là vải dùng lông mèo chế tạo thành)

Mặc Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, tiếp lấy bọc vải: "Lông mèo cũng có thể dệt vải?"

"Mèo yêu chín đuôi." Bánh bá đạo giải thích nói, sau đó lại móc ra một món khác từ trong túi, "Chong chóng tre thì có thể đổi cái nhày!"

Mặc Nhiên nhìn một đống que gỗ tầm tầm thường thường: "Cái này là cái gì nữa?"

"Cầm một cây cắm nhên đất, thổi một phát nó sẽ biến thành cây gỗ tốt, mặc dù không phải đỉnh nhất, nhưng cũng coi như không tệ dồi."

Tiếp sau đó Bánh bá đạo lại lần lượt đổi cho hắn một đống đồ chơi kỳ lạ cổ quái, có mấy loại như vỏ ốc còn lớn hơn so với người, có cái chuông cứ hễ gió thổi qua là đổ xuống một đống tuyết bay tá lả, có một đàn chim én chuyên xây tổ, có viên gạch xanh biết tự mình rải đường, có một đóm lửa nghe hiểu được tiếng người.

Trong số đồ mà hắn mang đi đổi, đáng tiền nhất thế mà lại là một túi than* mà Sở Vãn Ninh tự nấu. Bánh bá đạo yêu thích món đó không buông tay, tỏ vẻ đó chính là thức ăn mà bọn bánh mật con thích ăn nhất, Mặc Nhiên vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười.

(*đây là đồ ăn mà Sở tông sư nấu, nấu kỹ quá nên cháy thành than lun!)

Trong lòng hắn thầm nói, do Sở Vãn Ninh không hẳn là ngày nào cũng xuống bếp nấu cơm, chứ nếu ngươi muốn ăn than, ta có thể đem đến cho ngươi nhiều thật nhiều.

Hắn nói: "Than này có thể đổi được thứ gì?"

"Ngươi chờ xem." Bánh bá đạo cắn một miếng than nhai răng rắc, bàn tay nhỏ nhỏ vung lên.

Rất nhanh, Mặc Nhiên nhìn thấy bên cạnh cánh đồng hoa hõm xuống một mảnh hồ sen kim quang trong vắt, nước chảy bên trong hồ sen đó thật giống như vàng hoà tan, trong hồ còn mọc lên hết đoá này tới đoá khác Tuyết liên hoa um tùm rực rỡ.

"Hồ Muốn gì được nấy." Bánh bá đạo vẫn chưa thoả mãn mà chóp chép miệng, nói: "Muốn ăng nhoại cá gì, cứ đi ra bờ sông niệm hai lần lập tức sẽ có lá sen trôi đến đưa nhên cho ngươi, còn có ngó sen tươi non a, củ ấu tươi a, đều có thể hỏi chúng lấy. Đầy... đầy đủ để chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho sư tôn ngươi ha........ thế nhào, có phải nhà rứt lợi hại hông!"

Mặc Nhiên nhìn chằm chằm hồ nước kia trầm mặc một lát, quay đầu nói với Bánh bá đạo, giọng điệu như chém đinh chặt sắt: "Lần sau ta vác đến cho ngươi nguyên một bao tải than luôn!"

"Thặc.... thặc sao!" Bánh bá đạo một khi kích động là cà lăm, "Ngươi thặc đỉnh!"

Mặc Nhiên thật lòng thật dạ mà nói: "Không, ngươi mới là đỉnh nhất!"

Đã có những nguyên liệu Bánh bá đạo cho hắn, Mặc Nhiên xắn tay áo lên liền bắt đầu làm việc.

Sinh nhật sư tôn là ngay ngày mốt rồi, ngày mai là đến phiên nhân cách của Đạp Tiên Quân, cho nên hắn nhất định phải làm nhanh một chút, chỉ cần cả ngày hôm nay đều chăm chỉ lao độntg bên trong chiếc hộp này, rồi làm thêm sáng chiều ngày mốt, đến tối ngày mốt là hắn có thể sau khi ăn mì trường thọ xong thì dẫn sư tôn tiến vào trong hộp, cho sư tôn một bất ngờ kinh hỉ rồi. Hắn vừa nghĩ như thế vừa cấp tốc sắp xếp bố trí những món đồ của yêu tộc như vải vóc, đồ chơi linh tinh, vật liệu gỗ...... bắt đầu xây cho sư tôn một cái tiên cảnh điền viên vượt qua thế ngoại. Đã không phô trương lãng phí, cũng không quấy rầy người bên ngoài, Mặc Nhiên tay chân lanh lẹ mà chuyển xà gỗ, hơi có chút vui mừng:

Công phu không phụ lòng người, sinh nhật năm nay, sư tôn nhất định sẽ trải qua vui vẻ hơn so với năm trước!

Nhưng mà, Mặc tông sư đã quá ngây thơ rồi.

Hắn thì không có lòng tranh sủng với chính mình, nhưng Đạp Tiên Quân thì không giống vậy, Đạp Tiên Quân là một người có thể tự đập chết bản thân mình mà, sao có khả năng cam nguyện để hắn đè đầu cưỡi cổ.

Phải biết sau khi quy ẩn ở Nam Bình Sơn, Đạp Tiên Quân chỗ nào cũng gato với chính bản thân mình, lúc nào cũng muốn ganh đua với mình. Ký ức thường ngày của hai nhân cách cũng không hoàn toàn cùng thông, chỉ là tùy duyên cùng hưởng. Cái loại tình trạng hoàn toàn biết hay hoàn toàn không biết này so với nhau, thì hai cái đều không tốt, thật giống như cách một màn lưới, cào đến lòng người ngứa ngáy, càng dễ dẫn đến mấy con thiên thân.

Thí dụ như mấy ngày trước đây, Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm Sở Vãn Ninh nấu cháo, nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, bỗng nhiên liền nói: " Bổn tọa nhớ là, hôm qua thứ ngươi nấu không phải cháo."

"Đúng vậy." Sở Vãn Ninh nhàn nhạt hỏi, "Sao vậy?"

"Nhưng bổn tọa không nhớ rõ hôm qua cụ thể là ngươi nấu cái gì?"

"Không nấu ăn, chỉ đi vào thôn mua mấy cái màn thầu."

Đạp Tiên Quân không chịu, trừng to cặp mắt đen phát tím, ra sức nói: "Bổn tọa cũng muốn ăn màn thầu!"

"...... Không phải sáng nay thức dậy ngươi nói muốn ăn cháo sao?"

"Không được." Đạp Tiên Quân không thèm nói đạo lý, "Bổn tọa cũng muốn ăn màn thầu, ngươi không thể chỉ mua cho hắn mà không mua cho bản tọa."

"...... Không bằng ngươi đi uống thuốc đi."

"Muốn màn thầu!!! "

"Chỉ có cháo."

"Cháo và màn thầu đều muốn!"

Sở Vãn Ninh quả thực không thèm để ý hắn: "Ngươi thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi."

Đạp Tiên Quân tức giận đến xém chút xỉu luôn, hắn một phát bắt được cánh tay Sở Vãn Ninh, kéo người sang, ép tới tựa lưng bên cạnh bếp lò, hàng lông mi dày rậm rũ xuống nhìn: "Thái độ của ngươi là sao? Tại sao hắn có thể ăn màn thầu lớn đầy nhân còn bổn tọa chỉ có thể ăn bát cháo? Ngươi nói, có phải ngươi cảm thấy hắn tốt hơn so với bổn tọa?"

"...... Ta chỉ cảm thấy ngươi hôm qua bệnh nhẹ hơn so với ngươi hôm nay."

Đạp Tiên Quân trầm mặc một hồi, dường như muốn nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn bi thương mà nói: " Tốt...... tốt lắm. Sở Vãn Ninh, lời ngươi nói lúc trước quả nhiên đều là gạt người, cái gì mà ta từ trước đến giờ đều chỉ là cùng một người — — ngươi đối xử như thế với cùng một người sao? Ngay cả thức ăn giống nhau cũng không làm được, sao ngươi lại thiên vị với hắn!"

Sở Vãn Ninh hết cách: "Cùng một người thì mỗi sáng cũng sẽ không ăn cùng loại cơm, ngươi nhanh ăn đừng náo, lát nữa cháo nguội mất."

Đạp Tiên Quân cả giận: "Không ăn!"

"Thật không ăn sao?"

"Không ăn!"

Sở Vãn Ninh gật đầu: "Được, vậy ta cho chó con thôi. Chỉ là, tiếc quá trong cháo ta còn cho thêm đùi lợn muối*, là món lần trước ngươi thích nhất."

(*nguyên văn là Vân thoái, món đùi lợn muối này là đặc sản nổi tiếng của tỉnh Vân Nam, giàu dinh dưỡng, béo nhưng không ngấy, mùi vị đậm đà, trước mặn ngọt hậu.)

"......"

Chính là như vậy, Đạp Tiên Quân luôn luôn trong trạng thái gato, ăn giấm, tranh sủng, tranh công với chính bản thân mình.

Mà Mặc tông sư với phong thái nhàn nhã như mây gió, đã từng trải qua khó khăn suốt hai kiếp nên bình chân như vại, thì hoàn toàn không thể nào hiểu được hành vi ngu xuẩn như thế.

Giờ này khắc này, Mặc Nhiên đang vất vả chăm chỉ lao động, căn bản cũng không biết qua thêm mấy canh giờ nữa, khi hắn hoán đổi thành nhân cách Đạp Tiên Quân, bản thân mình sẽ lại làm ra hành động điên rồ gì nữa......