Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 346: Phiên ngoại Tranh Sủng 4



Edit: LuBachPhong36

Buổi sáng hôm sau.

Đạp Tiên Quân nheo mắt, ngồi dưới gốc sơn trà trong sân, vừa bóc sơn trà ăn vừa híp mắt suy nghĩ gì đó đến xuất thần.

Sau khi chuyển về trạng thái này, hắn không nhớ rõ được sự việc xảy ra trong ba ngày qua, chỉ mơ mơ hồ hồ mà nhớ được mình có được một cái hộp gỗ, do một con bánh mật......yêu quái bánh mật tặng cho, hình như có liên quan đến lễ vật sinh nhật của Sở Vãn Ninh.

Những chuyện khác nữa thì hắn nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra.

Đạp Tiên Quân không dám lơ là, suy cho cùng hắn cảm thấy Mặc tông sư là một con chim lắm lời cực kỳ tâm cơ, nhìn thì tưởng thật thà chất phác lắm, thực ra là đang ra vẻ đạo mạo, tâm địa đặc biệt gian xảo.

Làm sao mà giống mình được, anh tuấn nè, chính trực nè, khí phách nè, uy vũ nè, lại còn đối đãi chân thành với mọi người.

Dạng người trung thực như mình thật sự là rất hay bị thiệt thòi mà.

Đạp Tiên Quân thở dài, đôi con ngươi màu tím đen lóe lên ánh sáng sâu thẳm. Nước từ quả sơn trà dính dính rít rít, hắn nâng tay lên liếm mấy đầu ngón tay, liếm lấy từng giọt thơm ngọt tươi ngon, trong lòng thầm nghĩ: không thể thua! Bổn tọa chính là xuất thân đế vương, đối với cái dạng hậu cung tranh sủng này, bổn tọa hiểu còn nhiều hơn so với hắn! Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chỉ cần trước tiên bổn tọa nhìn thấy lễ vật của Mặc tông sư, bổn tọa tuyệt đối có thể phản kích, tuyệt đối có thể đè đầu hắn!

Nhưng khát vọng biết được lễ vật của Mặc tông sư là một chuyện, làm sao để biết chứ, đây lại là một cánh cửa học vấn cao thâm khác.

Hắn cũng không trông cậy vào việc tiến hành tâm linh tương thông với chính mình, tên Mặc tông sư đó mà chịu để ý hắn thì có quỷ mới tin.

Vậy hay là...... thử khiến Sở Vãn Ninh nói ra xem sao?

Không được không được!

Ý tưởng này rất nhanh bị Đạp Tiên Quân tự mình bác bỏ.

Nhớ lại kiếp trước, vào mỗi dịp Lễ tiết nào Tống Thu Đồng cũng ăn mặc trang điểm lộng lẫy, cố gắng làm thật xinh đẹp để lấy lòng hắn, nói bóng nói gió mà thăm dò xem "Sở phi muội muội" có chuẩn bị lễ vật gì cho hắn không.

Lúc ấy trong lòng hắn nghẹn một cỗ tà hỏa, nhìn gương mặt Tống Thu Đồng kia tưởng chừng như khôn khéo thực ra lại cực kỳ vụng về, hắn phải dốc hết hàm dưỡng cả đời tích được để kiềm chế không chửi ầm lên —— Làm cái gì! Hỏi gì mà hỏi! Sở Vãn Ninh đúng là không tặng lễ vật gì cho Bổn tọa hết, ngươi vừa lòng chưa!!!

Nhưng mỗi lần như thế hắn thực sự cũng không hét ra miệng, mà kiềm nén tức giận, rặn ra một nụ cười âm trầm, chậm rãi nói: "Không ngờ Hoàng hậu vậy mà lại quan tâm Sở phi như thế, tặng lễ vật gì cũng muốn lấy người đó làm chuẩn."

Trên gương mặt xinh đẹp của Tống Thu Đồng hiện lên vẻ lo sợ bất an, ả vì sợ hãi mà càng làm ra vẻ ngoan ngoãn, quyến rũ, hi vọng có thể giành lấy sự thương hại của quân vương.

Cho nên ả vội nói: "Thần thiếp chỉ là không có chủ kiến, muốn biết một chút về tâm ý của Sở phi muội muội......"

"Ồ...... Muốn biết tâm ý của Sở phi." Đạp Tiên Quân chậm rãi đay nghiến từng câu từng chữ trên đầu môi, cười lạnh một thoáng, con ngươi trong suốt như hàn kiếm tuốt khỏi vỏ, hàn quang thình lình lóe ra.

"Cho nên, ngươi đang muốn thể hiện kẻ làm Hoàng hậu như ngươi lại chẳng có chút chủ kiến nào, cũng định sẽ giống người đó làm một Phi tử, hay là dứt khoát giáng xuống làm Tần đi?"

Tống Thu Đồng Sợ tới mức lảo đảo ngã quỳ xuống, dập đầu liên tục.

Mà lúc ấy hắn chỉ cảm thấy sự chán ghét và tức giận cùng lúc quần thảo trong lồng ngực hắn như rồng cuộn hổ rình, tranh đấu cắn xé. Cung nữ bên cạnh mắt thấy việc này chỉ biết là Đế quân hỉ nộ vô thường, mà không người nào hiểu được —— cho dù chính Tống Thu Đồng cũng không biết rằng ả thực sự đã chạm vào nỗi đau của hắn —— Hắn giam lỏng Sở Vãn Ninh lâu như vậy, nhưng chỉ có được người, lại như chưa từng có được trái tim y.

(* nguyên Hán văn: Long bàn Hổ cứ, bàn là từ cùng để miêu tả thế di chuyển của rồng: cuộn mình, cứ là từ dùng để tả tư thế ngồi xổm chuẩn bị vồ mồi của hổ)

Đến nỗi những thứ hắn thuận theo khát vọng, hắn thần phục, ái mộ, cũng càng lúc càng như cửu thiên hàn nguyệt*, xa không thể với.

(* cửu thiên: chín tầng trời, hàn nguyệt: trăng lạnh)

Thậm chí mấy năm nay, hắn chưa từng từ chỗ Sở Vãn Ninh mà nhận được bất cứ một món lễ vật chúc mừng nào...... cho dù trong đêm trừ tịch tuyết rơi thật dày, một câu "năm mới vui vẻ" mà hắn lặng lẽ che giấu trông mong, cũng đều là si tâm vọng tưởng.

Tống Thu Đồng cứ như vậy mà đâm vào tự tôn của hắn, xuyên qua nỗi muộn phiền của hắn. Trào phúng hắn chẳng đạt được gì, chẳng có được gì, trào phúng hắn chỉ là một tên Quả nhân* cô độc lẻ loi, chỉ là một tên nhìn thì như quyết muốn có được nhưng thực chất chỉ là một con quỷ đáng thương oán lệ sâu nặng.

( * Quả nhân: từ tự xưng của vua chúa)

Vậy mà ả lại dám...... Sao ả lại dám!!!

Đế quân tức giận đến xanh mặt, Tống Thu Đồng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hắn âm trầm đau xót mà nhìn chằm chằm ả, lời trong lòng chẳng thể mặc sức mà nói ra, còn ả, cũng hoàn toàn không biết mình đã phạm phải sai lầm gì.

Lúc ấy Đế Hậu hai người cũng không ai hiểu được, kỳ thực sự tranh sủng của ả, ngay từ lúc bắt đầu, đã thua rồi!

..............

Phải.

Không thể hỏi Sở Vãn Ninh.

Sau khi nhớ lại đoạn ký ức trên, Đạp Tiên Quân càng thêm kiên định hơn đối với suy nghĩ của mình.

Cái tinh tuý của tranh sủng là ở chỗ vân đạm phong khinh, nhìn như chẳng để ý chút nào, nhưng kỳ thực là luôn bày mưu tính kế, nếu ngay từ lúc bắt đầu đã chạy ra ngoài bại lộ chính mình tức là tự tìm đường chết, đó là việc tuyệt đối không nên.

Nhưng mà, làm thế nào mới có thể vân đạm phong khinh nhìn như không để ý mà dò la được hành động của Mặc tông sư đây?

Thời gian còn lại cho hắn cũng không còn nhiều, ngày mai chính là sinh nhật Sở Vãn Ninh, bản thân chỉ còn mấy canh giờ còn lại cuối cùng này có thể chiến đấu một trận, phản bại thành thắng.

Trong lúc Đạp Tiên Quân trầm tư thì nhìn thấy con chó đang đuổi theo con bướm mà chạy ngang qua trước mặt mình. Con chó cảm nhận được ánh mắt của hắn, vội vàng dừng lại bốn chân, quay đầu qua, nó dùng một kiểu liếc xéo quen thuộc mà lia ánh mắt về phía tên Đế quân tiền nhiệm chuyên gây rối kia.

Đạp Tiên Quân nhanh nhạy nắm bắt!

Có rồi!

"Chó con giỏi, chó con ngoan, đến đây." Thừa dịp Sở Vãn Ninh đi ra ngoài thăm nom mấy cỏ cây chi linh, Đạp Tiên Quân bế con chó qua, đặt nó trên đùi, sau đó nặn ra một nụ cười mà hắn tự cho là thân thiết nhưng thực ra là cực kỳ dọa người, hắn vuốt ve móng vuốt của nó, "Bổn tọa biết ngươi thông minh nhất, lời bổn tọa nói ngươi phải nghe cho hiểu."

Chó con: "......"

"Bổn tọa hỏi ngươi, ngươi có biết mấy ngày trước đây bổn tọa có được một cái hộp gỗ không?"

Chó con: "Ẳng....."

"Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngậm cái hộp đó đến đây cho bổn tọa, có làm được không?"

" Ẳng ẳng ẳng......" Làm không được.

Sắc mặt Đạp Tiên Quân sa sầm một chút, nhưng vẫn là cười nói: "Thưởng ngươi một khúc xương, sao hả?"

"Gâu gâu!" Hai khúc!

"Được, hai khúc thì hai khúc."

Đạp Tiên Quân dạng chó hình người* quả nhiên trao đổi với đồng loại giỏi hơn so với Mặc tông sư dạng người hình người*. Một người một chó dưới tình huống ngôn ngữ hoàn toàn bất đồng vậy mà lại nhanh chóng cấu kết với nhau đạt thành thỏa thuận chung.

(* Nguyên Hán văn: nhân mô cẩu dạng / nhân mô nhân dạng)

"Gâu!!"

Con chó quẫy quẫy cái đuôi, lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực Đạp Tiên Quân, tắc tắc tắc mà chạy đến chỗ sâu trong bụi cỏ khuất tầm mắt, chẳng bao lâu, nó thực sự đã trở thành phản đồ của Mặc tông sư, đào cái Hộp Muốn gì được nấy mà Mặc tông sư đã giấu kỹ ra, vui vẻ ngậm cái hộp còn dính bùn đất đến trước mặt Đạp Tiên Quân.

"Nhanh dữ vậy?"

"Gâu gâu gâu!" Hứ, ngươi cũng không nhìn xem ta là ai.

Đạp Tiên Quân rất là hài lòng, sờ đầu chó, cười: "Ái khanh thật sự là con chó tốt, giờ bổn tọa phong ngươi làm ——"

Phong làm cái gì còn chưa nghĩ ra được, chợt nghe ngoài cửa viện truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Đạp Tiên Quân biến sắc, lập tức nhấc tay đem cái hộp Muốn gì được nấy nhanh như chớp mà giấu vào trong lồng ngực.

Sau đó lấy phong thái bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra mà quay đầu lại: "Vãn Ninh đã về rồi."

Con chó cũng lấy phong thái bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra mà phe phẩy cái đuôi, quay đầu nịnh nọt mà le lưỡi với Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh vừa đi thăm thú trong núi về nhìn thấy một người một chó, luôn cảm thấy có mùi âm mưu bí hiểm nào đó đang lởn vởn giữa hai tên này: "...... Các ngươi đang làm cái gì?"

Đạp Tiên Quân vội vàng bẻ lái: "Hậu cung của bổn tọa sao rồi?"

Sở Vãn Ninh nói: "Tiểu Thúy và Tiểu Hồng của ngươi đã chết."

"!!!" Đạp Tiên Quân kinh hãi, "Cái gì?!!"

"Đêm qua mưa bão lớn, Trúc Tương Phi và Hồng Hải Đường ngươi trồng ở triền núi Nam Sơn đều bị gió thổi ngã hết rồi, trước đó ta đã nói qua, kêu ngươi đừng trồng ở chỗ triền núi đón gió, ngươi không nghe, chỉ có thể để ngươi nhớ kỹ lần sau."

Đạp Tiên Quân nhất thời đau lòng, hắn mặc kệ.

Đây là cây cỏ hoa lá mà khi hắn vừa mới đến Nam Bình Sơn quy ẩn, đã kích động lôi kéo Sở Vãn Ninh tự tay đến trồng đó! Tuy rằng hắn một mực vì trêu chọc Sở Vãn Ninh mà gọi đám cây cỏ kia là hậu cung của hắn, nhưng trong hậu cung cũng không phải chỉ có phi tần, kỳ thật là hắn đã âm thầm phong cho đám cây cỏ kia là công chúa và hoàng tử của họ.

Hiện tại những đứa con của họ vậy mà lại chết non, sao mà được chứ??

"Không được! Bổn tọa phải đi xem xem!"

"Xem cái gì." Sở Vãn Ninh thấy chọc hắn một chút hắn còn tưởng là thật, lập tức kéo hắn qua, nói với hắn: "Ta đã làm phép, đã ghép lại mấy cây hoa bị gãy rồi."

"Đều ghép lại rồi?"

"Đều ghép lại rồi."

Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm y, sau một lúc lâu, Sở Vãn Ninh chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên bị hắn dang rộng tay áo, chặt chẽ ôm trọn.

"......" Sở Vãn Ninh thình lình bị ôm vòng thắt lưng ôm cả cõi lòng, tim đập loạn nhịp, bất đắc dĩ cười cười: "Ngươi làm cái gì vậy......?"

Đạp Tiên Quân ngồi, Sở Vãn Ninh đứng, đầu Đạp Tiên Quân dụi ngay chỗ bụng Sở Vãn Ninh, hắn muốn cọ cọ một chút, nhưng lại không bỏ xuống sĩ diện được, cuối cùng nhỏ giọng nói: ""Bổn tọa...... Bổn tọa thấy vui."

Đây mới là tấm lòng Sở Vãn Ninh, trái tim Sở Vãn Ninh, y biết hắn sẽ đau lòng khi thấy cây cỏ mà hắn tràn đầy hy vọng gieo trồng lại bị gió bão thổi đổ, không nói một lời lặng lẽ âm thầm thay hắn cứu sống chúng. Như cây khô tái sinh khi gặp gió xuân, trái tim đã từng mệt mỏi lụi tàn của hắn, rốt cuộc dưới những tháng ngày có Sở Vãn Ninh bầu bạn, dần dần đã có lại sắc màu đỏ tươi, có máu, có nhiệt, có cả tình yêu.

Hắn cũng rốt cuộc đã có thể thật cẩn thận mà bước đến dưới ánh mặt trời.

Vì để cho ánh sáng mặt trời ấy chiếu lên mình nhiều một chút, chiếu cho tên Mặc tông sư kia ít một chút, Đạp Tiên Quân càng thêm kiên định quyết tâm phải giải cho được câu đố về lễ vật của Mặc tông sư. Đầu óc hắn không tốt, không giống như Mặc tông sư luôn sống tỉnh táo sáng suốt, hắn sống chết không chịu thừa nhận hai người họ là cùng một thể, cho nên trong khi Mặc tông sư đối với chính mình không hề có địch ý, thì hắn lại mỗi ngày mỗi giờ lúc nào cũng đỏ mặt tía tai mà phân cao thấp với Mặc tông sư.

Đạp tiên quân lấy cớ "hôm nay tâm tình bổn tọa rất tốt, bổn tọa tự mình xuống nấu cơm", hắn âm thầm lặng lẽ tự nhốt mình trong gian bếp nhỏ, bắt đầu nghiên cứu cái hộp Muốn gì được nấy kia.

Kinh nghiệm từng trải khi làm Đế quân ở nhân giới cho hắn biết, chỉ cần có thể mở ra được cái hộp này, bí mật của tên Mặc tông sư kia sẽ bại lộ phơi bày dưới mi mắt hắn.

Nhưng vấn đề là, cái hộp kín kẽ này, rốt cuộc phải làm thế nào mới mở ra được đây?

——————

"Hộp ơi mở ra!"

Vô dụng.

"Ngươi muốn mở ra!"

Nó vẫn đóng im ỉm như cũ.

"Cho ngươi xem gương mặt anh tuấn của bổn tọa."

Hộp vẫn không chút sứt mẻ.

Đạp Tiên Quân thử đủ mọi loại khẩu hiệu, tất cả đều không giải được, cuối cùng hắn có chút nóng nảy, lòng bàn tay ngưng tụ ra một luồng hồng quang, định dùng sức mạnh một phát đánh chiếc hộp kia vỡ thành hai mảnh.

Hắn một chưởng mạnh mẽ đánh xuống, chỉ nghe ầm một tiếng!

Băng ghế phía dưới chiếc hộp gãy nát.

Nhưng chiếc hộp vậy mà lại còn hoàn hảo.

"Buồn cười, bổn tọa không tin thứ tà ma này..." Đạp Tiên Quân tức giận nói, triệu ra bội đao, hướng về phía nó liên tiếp bổ ngang chém dọc hơn hai mươi nhát. Nhưng là do hắn đang ở gian bếp, không thể tùy ý phóng thích linh lực để tránh phá hủy phòng ốc, cho nên sức mạnh thi triển không đến một phần vạn, chém qua chém lại nửa ngày, chiếc hộp vẫn bình yên vô sự.

Ngược lại Sở Vãn Ninh ở bên ngoài gõ gõ cửa: "Mặc Nhiên? Ngươi đang làm cái gì, bên trong sao lại có động tĩnh lớn như vậy?"

"...... Băm thịt!" Đạp Tiên Quân thuận miệng bịa chuyện nói, "Làm nhân bánh!"

Sở Vãn Ninh dừng một chút: "Trong hộp đựng đá vẫn còn phần còn lại của hôm trước, hoành thánh trước đó ta đã gói vẫn chưa dùng hết."

"Được, biết rồi."

Sau khi đáp lời, Đạp Tiên Quân mới hậu tri hậu giác mà phản ứng kịp —— Ấy, không đúng nha! Sở Vãn Ninh lại gói hoành thánh cho tên Mặc tông sư kia?!

Sao hắn lại không có!!!

Vừa nghĩ đến đây, hắn càng nổi giận hơn, cảm thấy bản thân càng không thể buông tha cho tên Mặc tông sư, quyết không để cho đối phương ghi thêm một công trong ngày sinh nhật của Vãn Ninh! Cái tên ngụy quân tử, tiểu nhân đê tiện kia!!!

Tranh sủng với hắn? Không biết tự lượng sức!

Trong mắt Đạp Tiên Quân phủ kín một tầng u ám, hắn nhìn chằm chằm cái hộp kia, ngón tay thon dài đều đặn vuốt ve trên hoa văn chạm nổi, trong lòng dâng lên ý xấu. Hắn nghĩ, hay là...... cứ dứt khoát ném cái hộp này xuống vách núi đi......?

Chẳng phải chỉ là một món lễ vật sinh nhật thôi sao? Hắn đại khái có thể trong ngày hôm nay trước khi mặt trời lặn tìm được một món tốt hơn nhiều cho Sở Vãn Ninh.

Hắn là Đạp Tiên Đế Quân, hắn muốn thứ có một không hai trên trời dưới đất, có thứ gì mà hắn không đạt được đâu?

Dẫu rằng hắn đã cực kỳ ghét những tháng ngày làm Quân vương cao quý cao cao tại thượng trước kia, cực kỳ thích những ấm áp khi quay về cuộc sống chốn phàm trần, cho nên khi rãnh rỗi hắn thường cải trang xuống núi để cảm nhận khói lửa nhân gian, thậm chí cảm thấy một hai đồng tiền mà bản thân mình lén lút cải trang thành "Cẩu tông sư" đi làm vài việc vặt kiếm được, so với thứ bảo vật trân quý hiếm có trên đời mà khi xưa trong thâm cung lãnh lẽo cô tịch, đám người kia nơm nớp lo sợ quỳ mọp dâng lên cho hắn, còn có ý nghĩa hơn nhiều.

Những ngọt ngào phàm tục như thế tuy rằng tốt, nhưng hắn lại không muốn biểu lộ ra sự yêu thích của mình.

Đạp Tiên Quân thích sĩ diện, hơn nữa vì đã lỡ phân chia ranh giới rõ ràng giữa mình với Mặc tông sư bần hàn kia, nên cho dù trong lòng hắn thích chết đi được cái món đậu hủ nấu cải trắng nông dân kia, hắn cũng phải lẩm bẩm càm ràm mà giả vờ giả vịt như thứ hắn yêu thích nhất vẫn là mấy món sơn hào hải vị phô trương.

Loại uy phong phùng má giả làm người mập này, ngẫu nhiên cũng có chỗ tốt của nó.

Tỷ như Đạp Tiên Quân tin tưởng chắc chắn rằng, chỉ cần hắn liều mạng bất chấp mối nguy hiểm bị Sở Vãn Ninh quất chết mà hung hăng tái xuất giang hồ, vơ vét trân bảo tứ phương, hắn liền nhất định có thể nhanh chóng tìm được một lễ vật bề ngoài xa hoa tinh tế, nội hàm mới mẻ độc đáo!

Nhất định là vậy!

Sau khi ý niệm này cắm rễ trong lòng, Đạp Tiên Quân đứng lên, định nhặt lại chiếc hộp gỗ, buổi chiều sẽ tìm cơ hội mang đi ra ngoài ném xuống.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nếu thật sự làm như vậy, cái lương tâm vừa mới sống lại của hắn lại có chút bất an.

...... Vậy.... như vậy thì Sở Vãn Ninh sẽ nhận ít đi một lễ vật rồi. Vạn nhất bổn tọa tìm không thấy cái tốt hơn thì làm sao bây giờ? Vạn nhất Sở Vãn Ninh thật sự rất thích cái hộp này, bị bổn tọa hủy đi rồi, chẳng phải là..... ừm...... Chẳng phải là sẽ tìm đến bổn tọa làm loạn sao? Bổn tọa hiện giờ mặc hắn chuyên sủng hơn trước đây, hắn muốn thật sự náo loạn, vậy phải làm thế nào cho tốt? Nên dỗ như thế nào? Có khi nào dỗ cũng vô dụng không?

Nghĩ như vậy, hắn lại có chút buồn rầu.

"Tự cổ vô tình Đế vương gia"*, Đế vương một khi đã hữu tình, thì chỉ có thể lưu lạc cùng ái nhân đi đến nhà nhà.

(* xưa này vô tình nhất là nhà Đế vương)

Vậy mà giờ ngay cả đến việc nhỏ như vậy, nghĩ đến Sở Vãn Ninh có thể sẽ mất hứng, tim hắn cũng không cứng rắn được nữa.

Bổn toạ đúng là không có tiền đồ mà!

Đạp Tiên Quân trong lòng thở dài một tiếng.

Nhưng chính tại lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện bên cạnh cửa sổ gỗ có một thân ảnh trắng bóc nhoáng một cái xẹt qua. Trong lòng hắn biết là có điểm khác thường, lập tức bước qua định nắm lại, nhưng thứ ấy lại chạy trốn cực nhanh, hắn tới chỉ kịp nhìn thấy một ngọn đèn nhỏ màu lam được cái đuôi trắng trắng nâng lên, vẫn chưa nhìn rõ toàn bộ hình dạng của nó, nó đã nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ.

Duy chỉ còn một chiếc lá sen xanh biếc đã cuộn lại kỹ càng đặt giữa khe hở của cửa sổ gỗ đang hé mở.

...... Yêu quái Bánh mật!!

Trong đầu Đạp Tiên Quân loé lên tia sáng, chợt nhớ ra hồi ức kỳ ngộ của chính mình hai ngày trước.

Hắn lập tức đưa tay rút ra phiến lá sen mà bánh mật tinh để lại, nương vào ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mà vuốt phẳng lá sen, mở ra xem, hắn không khỏi mừng rỡ, nhưng sau khi mừng rỡ thì hắn đột nhiên lại giận tím mặt.

Đạp Tiên Quân giận dữ tự mắng: "Mặc Vi Vũ, ngươi thật to gan! Dám trào phúng bổn tọa!"

Chỉ thấy trên lá sen kia, mấy hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết:

"Đế quân mạnh giỏi! Ta là bánh mật tinh "hợp khách"* nhân cách Đế quân, ta từ trong thôn lén lút chạy đến đây để báo tin cho Đế quân. Đây là hộp Muốn gì được nấy, bên trong có một vùng thế ngoại tiên cảnh, mật khẩu mở hộp mà nhân cách Mặc tông sư đã đặt chính là: "đưa vàng kim quả thật quá ngu xuẩn", ta chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi! Cố lên!!! Ngài có thể được!!!"

(* nguyên văn là 拼客, 拼 trong cụm từ này có nghĩa là hợp lại, ghép lại, 客 nghĩa là khách, chỉ người. Đây là một thuật ngữ mới xuất hiện gần đây, chỉ một nhóm người không quen biết nhau, thông qua mạng mà hợp lại tạo thành một nhóm, có thể cùng mua sắm, du lịch...)

Đạp Tiên Quân tuy rằng không biết "hợp khách" là ý gì, chỉ cảm thấy yêu tinh này không có học giỏi tiếng phổ thông của người thường, trong lời nói còn thêm vài từ văn vẻ của yêu tộc, nhưng hắn lấy đầu óc linh hoạt thông hiểu đạo lý của mình, kết hợp thêm Ngữ Văn cao cấp, liền hiểu được đối phương nhất định là đang khen mình.

Bánh mật tinh này giỏi lắm! Rất thức thời! Hắn dự định sau khi sự thành, phong cho nó làm quan nhất phẩm ở Nam Bình Sơn!

Đạp Tiên Quân nghĩ xong, dừng một chút, vì hoàn thành đại sự, kiềm nén sự tức giận vì bị nhân cách kia của mình lăng nhục, nghiến răng nghiến lợi mà nói thầm với cái hộp gỗ —— "đưa vàng kim quả thực quá ngu xuẩn".

Một đạo kim quang hiện lên, Đạp Tiên Quân đang đứng trong gian bếp đột nhiên biến mất.

Hắn cũng đã đi vào hộp Muốn gì được nấy.