Hưởng Tang

Chương 86: Lục soát kiệu



“Tiểu Dao.” Tống Hoàn quát lớn một tiếng sau đó đi lên kéo tay áo nàng, “Khâu công tử là dòng dõi thư hương, sao có thể là kẻ tiểu nhân trong miệng muội được. Mau theo ta về, đừng nháo nữa.”

“Ca, huynh không tin muội ư?” Tống Dao kinh ngạc hỏi. Anh trai nàng tuy không có bản lĩnh gì, lại thích đánh bạc nhưng nàng không nghĩ tới khi gặp chuyện hắn lại yếu đuối thành bộ dạng này. Cha mẹ đã mất sớm, một nữ hài tử như nàng còn có thể cầu ai vì mình làm chủ đây? Chuyện này vốn không rõ ràng nhưng chẳng ai giúp nàng.

“Khâu công tử, thật sự xin lỗi chúng ta sẽ mang tiểu Dao về nhà ngay, ngài ngàn lần đừng để trong lòng. Nhưng nói gì thì nói, không đánh không quen nhau, hiểu lầm giải quyết rồi về sau hai nhà chúng ta càng thêm thân thiết.” Trần Tuệ vừa cười vừa đẩy lưng Tống Dao.

Tống Dao tâm như tro tàn mà bị hai người kia kéo ra khỏi Khâu gia, nàng cũng không giãy giụa. Nhưng đến nhà mình rồi, lúc uống thuốc nằm lên giường nàng bỗng hiểu ra ý của chị dâu lúc nói câu kia. Nàng không nhịn được kinh ngạc, cứ thế bất chấp bản thân còn đang đổ mồ hôi mà khoác áo ngoài đi ra hỏi anh trai và chị dâu, “Hai người…… sẽ không…… sẽ không đồng ý cái gì với họ Khâu kia chứ?”

Tống Hoàn đặt mạnh đôi đũa lên bàn mắng, “Mở miệng là họ Khâu còn ra thể thống gì. Người ta có tên có họ, là Khâu Nhiên. Còn nữa, Khâu công tử là chồng tương lai của muội, về sau thấy người ta muội phải nói chuyện khách khí một chút nhớ chưa?”

Lời này giống như sét bổ thẳng xuống khiến tinh thần Tống Dao cực kỳ hoảng hốt. Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết bản thân mình đang ở nơi nào. Nàng phải túm lấy khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững sau đó lại nhìn lên thì phát hiện cả anh trai và chị dâu đều vùi đầu trong bát, nhanh chóng lùa cơm, không khác gì hai con rùa rụt đầu.

“Muội không gả, muội thà chết, thà vào am làm nhi cô cũng không gả cho hắn.”

Tống Dao cắn môi nói ra những lời này, nhưng nàng còn chưa dứt lời Tống Hoàn đã vứt đũa lên bàn, sức lực to đến độ đũa kia gãy làm hai.

“Muội chết thì chết, nhưng muội muốn cả nhà cùng chết theo muội hả?” Lúc rống xong những lời này giọng hắn lập tức mềm xuống, mắt cũng rưng rưng. Hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Tống Dao, cầm lấy bàn tay không chút độ ấm của nàng nói, “Tiểu Dao, ta cũng không muốn hấp tấp gả muội cho hắn, dù sao hắn cũng mới chuyển tới đây được vài ngày, chúng ta cũng chưa hiểu rõ. Nhưng mấy ngày muội bị bệnh có người tới cửa đòi nợ, bọn chúng hung thần ác sát, la hét ầm ĩ nói muốn lấy mạng cả nhà chúng ta. Nếu không phải có Khâu công tử đến giải vây thì có lẽ lúc muội tỉnh lại đã không thấy ca ca nữa rồi Hơn nữa, chị dâu muội…… nàng lại mới có thai. Chúng ta cũng bị buộc đến bất đắc dĩ…… Tiểu Dao, coi như muội thông cảm cho chúng ta, cũng nghĩ tới cha mẹ. Hai người họ chờ ôm cháu từ nhiều năm nên lúc nhắm mắt cũng chưa thể an tâm, muội không thể……”

“Là hắn đề nghị hay các người đề nghị?” Những đạo lý hắn nói Tống Dao đương nhiên hiểu, nàng cũng biết mình chẳng thể phản bác cái nào. Nhưng hiện tại trong đầu nàng chỉ có một câu hỏi này.



“Là Khâu công tử, nhưng cũng không thể coi như hắn đề nghị. Hắn chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một câu muội đã định thân chưa, sau đó chúng ta cứ thế nói tới chuyện này……”

Những lời Tống Hoàn nói tiếp theo Tống Dao chẳng nghe được chữ nào. Nàng chỉ cảm thấy trước mặt mình có một cái bẫy cực kỳ nguy hiểm, nó đang há miệng chờ nàng tới gần.

***

Ba tháng sau Tống Dao gả cho Khâu Nhiên.

Tân phòng của hai người cũng không phải gian nhà cạnh Tống gia mà là căn nhà cũ của Khâu gia ở ngoại ô. Theo Khâu Nhiên nói thì cha mẹ hắn còn ở đó cho nên sau khi thành thân bọn họ vẫn phải ở với trưởng bối. Còn gian nhà ở trong thành này chẳng qua là hắn thuê để ở tạm thời nhằm tiện làm việc, tân nương tử cũng không thích hợp ở chỗ này.

Tuy Tống Hoàn cảm thấy em gái gả hơi xa nhưng cũng không có đạo lý phản bác nên dứt khoát vui vẻ đồng ý và không ngăn cản.

Vào ngày đón dâu Khâu Nhiên thuê kiệu hoa tám người nâng đi vào Tống gia, vẻ vang mà đón Tống Dao đi. Trước khi lên kiệu, căn cứ theo phong tục địa phương thì một người nhà gái sẽ cầm nến đỏ và gương soi vào trong kiệu. Thế này gọi là đuổi oan quỷ giấu trong kiệu, cũng chính là “Lục soát kiệu”.

Phong tục này nghe thì dọa người nhưng kỳ thật đã kéo dài mấy trăm năm, hiện tại chẳng qua chỉ là hình thức, mọi người làm để thêm cát lợi chứ chẳng ai thực sự để trong lòng.

Chuyện này đương nhiên là do chị dâu của Tống Dao là Trần Tuệ làm. Đầu tiên nàng ta để hai nha hoàn Khâu Nhiên mang tới đỡ Tống Dao đứng trong sân chờ, còn mình thì cầm cây nến đỏ đang cháy hừng hực và một cái gương đi tới bên kiệu cười hì hì nhờ kiệu phu vạch tấm mành kiệu lên.

Bên trong kiệu rất rộng, lại sơn son thiếp vàng, tinh xảo hoa lệ giống một cái bàn thờ Phật được đúc từ vàng. Trên tấm đệm tinh xảo có thêu đồ án “Cá vàng nghịch hoa sen”, tay nghề thêu đúng là cực kỳ tinh vi. Bốn góc treo quả cầu bằng vải nhiều màu, vừa nhìn đã biết là tỉ mỉ sắp xếp.



Chị dâu Tống Dao rất là đắc ý nhưng cũng có chút ghen ghét. Lúc nàng ta gả cho Tống Hoàn chẳng có kiệu mà ngồi, càng đừng nói tới một cỗ kiệu tám người nâng xa hoa thế này.

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc nghĩ những cái này, một tay nàng ta cầm cây nến, một tay cầm kính chiếu một vòng bên trong sau đó chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc ánh nến chiếu tới mặt kính kia nàng ta nhìn thấy có thứ gì đó lung lay trong gương, không phải ngọn lửa nhưng còn đỏ rực rỡ hơn cả ngọn lửa.

Là cái gì vậy?

Một chân nàng ta đã chui ra ngoài, một chân khác vẫn còn trong kiệu, mắt nhìn chăm chú vào cái gương trên tay.

Nàng ta thấy một nữ nhân đội mũ phượng, quàng khăn voan, châu ngọc vòng quanh. Nàng kia ngồi ngay ngắn trong một cái kiệu giống hệt cái trước mặt.

Nữ nhân kia thực đẹp, da thịt hơn tuyết, đôi mắt đẹp như làn thu thủy, nếu phần da thịt phía dưới cổ áo không lộ ra thì có thể nói nàng ta chính là một mỹ nhân không có tỳ vết.

Nhưng từ chỗ cổ áo của nàng ta liên tiếp có giòi bọ rơi bùm bùm xuống, có mấy con còn rơi trên cổ tay áo. Trần Tuệ chỉ cần nhìn thấy vậy đã đủ biết bộ dạng bên dưới hoa phục của nàng ta là thế nào rồi……

“Không tham hào kiệt, không tiếc kiêu xa, nguyện sống chung chăn, chết chung huyệt ……” (Tây Sương Ký)

Nữ nhân kia đọc một câu mà Trần Tuệ không hiểu lắm, sau đó đột nhiên lướt ánh mắt qua nhìn chằm chằm nàng ta.

Ngọn nến chợt tắt, Trần Tuệ chỉ cảm thấy hơi lạnh ập tới, bên trong còn mang theo tiếng khóc quái dị. Nàng ta hoảng loạn lùi về sau, giày trượt một cái thế là cả người ngã dúi dụi về phía đám kiệu phu.