Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt

Chương 53



Chúc phúc xong, Hải Nhĩ lại nói tiếpthêm một câu làm cho lỗ chân lông Chu Tráng Tráng tiết ra mồ hôi lạnh:“Có điều Tráng Tráng em vẫn phải cẩn thận với Phó Dương Dương một chút,cô ta không phải loại người dễ dàng buông tay đâu.”

“Chỉ cần Thường Hoằng không có chút tình ý gì với cô ấy, em cho rằng cũngchẳng có gì phải lo ngại hết, dù sao nguyên nhân bên trong mới là nguyên nhân căn bản dẫn đến sự thay đổi.” Chu Tráng Tráng tự cổ vũ bản thânmình như thế.

“Nói là nói như vậy,nhưng Phó Dương Dương cô nàng này. . . . . .” Hải Nhĩ muốn nói lại thôi: “Tóm lại, em vẫn nên chú ý chút, cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Những lời Hải Nhĩ nói cứ lởn vởn trong lòng Chu Tráng Tráng.

Không bao lâu sau khi Hải Nhĩ cảnh báo, thì Phó Dương Dương xuất hiện. (Q: Hải Nhĩ như nhà tiên tri đó)

Đó là vào một ngày đầy mây không có ánh nắng mặt trời, bởi vì sắp vàođông, gió lạnh thấu xương, lạnh đến nổi Chu Tráng Tráng nước mũi rỉ rãchảy. Trong lớp học, Chu Tráng Tráng vẫn ảo tưởng Thường Hoằng có thểmang áo khoác đến trường cho mình, nhưng lúc tan học đợi ở cổng trườngmột lúc lâu cũng không thấy bóng dáng của hắn .

Chẳng lãng mạn, chẳng lãng mạn chút nào a, Chu Tráng Tráng chỉ có thể rụt cổ co tay trở về nhà.

Ai ngờ vừa đi đến cửa nhà, bỗng nghe thấy có giọng nữ ở trong nhà, vội đem lỗ tai áp lên cánh cửa, kết quả vừa mới áp vào liền nghe tiếng thuỷtinh vỡ vụn.

Khốn thật! Muốn điênloan đảo phượng hả? Chu Tráng Tráng không kiềm chế được, móc chìa khoára vặn một cái mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, mắt cún trònthiếu chút nữa bị chọc mù — Phó Dương Dương bộ dáng mảnh mai đang yếu ớt ngã vào trong lòng Thường Hoằng, trên mặt đất toàn mảnh thuỷ tinh vỡ.

Nhìn thấy tình trạng này, Chu Tráng Tráng tức giận đến cả người trướng đỏ,lập tức muốn hóa thân thành con chó Bull Terrier có tướng mạo giống TônHồng Lôi (*), tấn công cắn đôi gian phu dâm phụ này cho mặt mũi tantành.

(*) Tôn Hồng Lôi: một diễn viên Trung Quốc, bị khán giả bảo giống với loại chó Bull Terrier – một loại chó dữ ở Anh.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Phó Dương Dương trộm liếc về phíamình, Chu Tráng Tráng cắn chặt răng, nhẫn nhịn đến quai hàm cũng muốnmỏi nhừ, cuối cùng bình tỉnh lại, vài bước tiến lên, đem tách Phó DươngDương cùng Thường Hoằng ngăn cách ra, “ha ha” cười, nói: “Chị DươngDương, sao chị lại tới đây vậy? Là tới xem nhà mới của em cùng ThườngHoằng sao? Sao lại không báo trước, khéo chọn quá nhằm ngay lúc em không có ở nhà mà tới.”

Chu Tráng Tráng dù sao cũng ăn thịt từ nhỏ đến giờ, khí lực rất lớn, một ít lực đã đẩy Phó Dương Dương ra khỏi Thường Hoằng. Mà Phó Dương Dương cũng liền”thuậnthế” ngã xuống trên mặt đất, tay cũng “trùng hợp” đè lên những mảnh vụnthủy tinh, máu liền chảy ra.

Thường Hoằng nhíu mày, lập tức bước đến kéo cô ta lên, hỏi: “Có sao không?”

“Không có gì.” Khuôn mặt đầy đặn trắng nõn, chiếc cằm nhòn nhọn của Phó DươngDương kia, thậm chí ta nhìn còn thấy thương hại: “Anh đừng mắng TrángTráng, em ấy không phải cố ý đâu.”

Câu này so với hành vi lại lần nữa chọc giận Chu Tráng Tráng.

Nàng đương nhiên không phải cố ý, nếu nàng đúng là cố ý, giờ phút này cái bị đè lên mảnh thuỷ tinh kia không phải là tay Phó Dương Dương mà là bảnmặt ả!

Nhìn thấy Phó Dương Dương nắmchặt tay Thường Hoằng, mắt Chu Tráng Tráng cũng bắt đầu chiếu tia laser, quả muốn bắn thủng bàn tay dính chặt nhau của bọn họ.

Nhưng suy nghĩ lại, căn cứ theo biểu hiện thường ngày của Thường Hoằng, đặcbiệt là biểu hiện ở trên giường, hẳn là sẽ không lập tức vứt bỏ người cũ là nàng mà hợp lại với người mới.

Dù sao — ngực Chu Tráng Tráng nàng so với Phó Dương Dương lớn hơn một cái tách mà.

Dựa vào điểm này liền toàn thắng rồi.

Vì thế, Chu Tráng Tráng hít sâu, tiến lên chen giữa tay hai người đangtiếp xúc, trực tiếp dùng mông hất Thường Hoằng tránh ra, dùng một loạiánh mắt ra vẻ hữu tình lại vô tình quan sát Phó Dương Dương, nói: “Đànông con tay chân thô thiển như Thường Hoằng nhất định chiếu cố chị không tốt, vẫn là em đỡ chị đi bệnh viện đi.”

Cứ như vậy, Thường Hoằng lái chiếc Wrangle bị vẽ con rùa to sụ chở PhóDương Dương máu me đầm đìa cùng Chu Tráng Tráng vẻ mặt phấn khởi tốchành tới bệnh viện gần nhất.

Cái gọi là bệnh viện gần nhất cũng chính là cái bệnh viện mà mấy lần trước Thường Hoằng bị Chu Tráng Tráng tập kích đến cấp cứu.

Bác sĩ đã khá quen thuộc với Chu Tráng Tráng, tay vừa băng bó cho Phó Dương Dương vừa đối với Chu Tráng Tráng thở dài, nói: “Em gái àh, em có thểít gây tai vạ cho người khác chút không?”

“Bác sĩ, anh thích nói đùa quá rồi.” Chu Tráng Tráng hung hăng liếc mắt nhìn cái bóng lưng Thường Hoằng đang vội chạy đi đóng viện phí, nói: “Tôiđây không gọi là tai họa, tôi đây gọi là thay trời hành đạo.”

Băng bó xong, bác sĩ có việc đi ra ngoài, Phó Dương Dương giơ tay đang bănggạc của mình lên, đặt phía trước ngọn đèn quan sát, bỗng bình tĩnh nói:“Chu Tráng Tráng, cô không thắng được tôi đâu.”

“Oh, vậy xin hỏi bây giờ bạn gái Thường Hoằng là ai?” Chu Tráng Tráng cũng không cam chịu yếu thế.

Không có chỗ đứng trong lòng nam nhân, dứt khoát rất mất mặt.

“Anh ấy có thể có rất nhiều bạn gái, nhưng cũng chỉ có mình tôi là vợ.” PhóDương Dương buông tay, nhìn Chu Tráng Tráng, ánh mắt kia phi thường lạnh lẽo, như là ánh sáng u tối của loại vũ khí tráng lệ, mang theo sát ý:“Cô cùng anh ấy, cuối cùng rồi cũng sẽ chia tay thôi.”

“Chị là vua tiên tri sao?” Chu Tráng Tráng xuất ra tư thái chính thất (vợlớn): “Nếu sẽ chia tay thì chúng tôi đã sớm phân ly rồi, làm gì chờ tớibây giờ. Tôi cảm thấy, cảm tình quan trọng nhất chính là lưỡng tìnhtương duyệt, cho dù trước kia tôi chưa xuất hiện, Thường Hoằng cũngkhông có một tí ti tình yêu nam nữ với chị, chị vẫn cứ cố chấp quấn quýt như vậy, có ích lợi gì đâu? Chị bất quá là không cam lòng thua tôi, chỉ thế thôi, tôi khuyên chị quay đầu lại là bờ, sớm đi tìm một người đànông khác tốt với chị đi, không nên cứ nhằm vào tình cảm của người khácmà giành giật, khiến người ta phiền chán.”

“Nhưng ở trong mắt tôi, khiến người ta phiền chán chính là cô.” Phó DươngDương đứng dậy, cô ta so ra hơi cao hơn Chu Tráng Tráng, cả người mangtheo chút tư thái khinh người của bề trên nhìn xuống, cái kiểu này thậthoàn toàn tương phản với vẻ nhu nhược trang nhã như khi ở trước mặtThường Hoằng: “Cô cho là hôn nhân chỉ cần hai người bên nhau là có thểsao? Cô hoàn toàn sai rồi, gia đình Thường Hoằng chỉ chấp nhận tôi, loại con gái nhà nghèo rớt mồng tơi chưa từng thấy qua cảnh đời như cô, lấycái thá gì vào cửa nhà họ.”

Đây cóthể xem là công kích cá nhân nghiêm trọng, nhưng Chu Tráng Tráng hiểubản thân không thể lộ ra yếu thế, tức khắc đáp trả: “Đáng tiếc ThườngHoằng chính là không thích loại con gái gia đình cao quý lãnh diễm nhưchị, mà muốn tìm loại con gái nghèo rớt mồng tơi chưa từng thấy qua cảnh đời như tôi đây, chị tức giận đến chết đi sống lại rồi lại sống lạichết đi cũng không thay đổi được điểm này đâu.”

Đèn huỳnh quang chiếu rọi trên gương mặt Phó Dương Dương, đường nét kia vốn mềm mại đáng yêu trong phút chốc bỗng trở nên lạnh lùng: “Chu TrángTráng, cô cảm thấy thế này đã là thắng lợi rồi sao? Còn chưa tới cuốicùng đâu, ngày. . . . . . còn rất dài.”

Thật lâu thật lâu sau, Chu Tráng Tráng mỗi lần gặp ác mộng, đều sẽ nhớ đến câu này.

Phó Dương Dương không đợi Thường Hoằng trở lại đã rời đi, Chu Tráng Trángcũng bởi vì câu này mà rầu rĩ không vui, sau khi về nhà bắt đầu tiếnhành nghiêm hình bức cung Thường Hoằng: “Nói, vì sao muốn ôm cô ta?”

“Cô ấy không cẩn thận rớt ly nước làm vỡ, lại giẫm lên nước nên trượt chân, anh tới đỡ cô ấy, đúng lúc bị em nhìn thấy, nếu anh thật muốn cùng côấy phát sinh cái gì, còn có thể đợi cho em trở về sao?”

“Vậy vì sao anh lại mở cửa cho cô ta vào?”

“Cô ấy nói mẹ anh nhờ cô ấy mang một ít đồ vật tới, dù sao người ta cũng đã tới cửa, anh thế nào cũng không thể không mở.”

“Vậy anh có tin là em cố ý đẩy cô ấy, làm hại cô ấy tay bị vụn thủy tinh làm bị thương không?”

“Không tin . . . . . . bởi vì dựa vào sức lực của em, nếu muốn hại cô ấy, cả bàn tay cô ấy sẽ bị thủy tinh đâm thủng.”

“. . . . . Anh rất hiểu em nha.”

Sau khi thẩm vấn thì phát hiện Thường Hoằng vẫn rất trong sạch, Chu TrángTráng cũng để hắn leo lên giường, Thường Hoằng lại bắt đầu cởi quần áochuẩn bị kim a bình a mai a, kết quả Chu Tráng Tráng trực tiếp đẩy hắnra: “Anh hôm nay quá bẩn rồi, không thể cho anh chạm em.”

“Anh đã tắm sạch sẽ rồi.” Thường Hoằng cố gắng hít hít ngửi mùi trên người mình: “Mùi thơm mát như vậy, làm sao bẩn được.”

Chu Tráng Tráng nhìn tay Thường Hoằng, biểu tình rất là phong phú: “Cái tay kia của anh hôm nay đụng Phó Dương Dương nhiều lần như vậy, anh cảmthấy em còn có thể cho anh chạm vào em sao?”

“Em đây là tìm cớ.” Thường Hoằng vạch trần.

“Cho dù đúng cũng là tại anh cho em cái cớ tốt như thế.” Chu Tráng Tráng xoay người đưa lưng về phía hắn, tắt đèn ngủ.

Sau một lúc lâu, trong bóng đêm lẳng lặng truyền đến một câu của ThườngHoằng: “Vậy …. nếu không cần dùng tay, thì có thể làm sao?”

Chu Tráng Tráng: “. . . . . .”

Thú tính của nam nhân a ^_^, dục vọng đáng sợ a ^_^.

Sau sự kiện này, Chu Tráng Tráng bắt đầu để ý quan sát xem Thường Hoằng cólén lút liên hệ với Phó Dương Dương hay không, nhưng tra đến tra lui,phát hiện Thường Hoằng quả thật không có tâm tư kia, dần dần, Chu TrángTráng cũng quên đi chuyện này.

Có câu nói sóng này chưa qua thì sóng kia lại đến, Chu Tráng Tráng còn chưa được yên mấy ngày thì lại có chuyện xảy ra.

Bất quá sự kiện lần này là về Mĩ Địch.

Hôm nay lúc tan học, Chu Tráng Tráng đang dự tính mua thức ăn ngoài về nhàcùng Thường Hoằng ăn, kết quả một chiếc BenzG55 chặn ở trước mặt nàng.Ngay sau đó một chị gái đeo kính râm lao xuống trực tiếp bắt Chu TrángTráng lên xe.

Chu Tráng Tráng đangrun run chân định nói một câu “Nữ hiệp tha mạng”, kết quả nhìn kỹ, pháthiện chị gái lái xe kia lại là chị Mĩ Địch.

“Mĩ Địch, chị đây là vừa đóng phim ở đâu đến a?” Chu Tráng Tráng vỗ vỗ ngực.

“Em không phải mới thề sắc son sẽ báo đáp cho chị sao? Bây giờ cơ hội củaem đã tới.” Mĩ Địch nhìn không chuyển mắt, tiếp tục lái chiếc xe cựcphẩm lao như bay.

“Ý của chị là, bây giờ phải đi Hongkong sao?” Chu Tráng Tráng trợn to mắt.

“Nói đi Hong Kong là lừa gạt em, chúng ta muốn đi chính là Hương Sơn.” Mĩ Địch nói thẳng: “Đi gặp người yêu chị.”

“Chị không thể lẳng lặng đi một mình sao? Vì cái gì nhất định phải em cùngđi theo chứ?” Chu Tráng Tráng nghĩ đến cái gương mặt lạnh lẽo kia củaTần Trung, hàm răng bắt đầu run lập cập, nàng thật không muốn chọc giậnanh rể đâu nha!

“Người yêu chị rấtthiện lương, không muốn phá hư hôn nhân của chị, cho nên thề không gặpmặt chị, chị mỗi lần đến, hoà thượng trong tự (chùa) đều sẽ ngăn cảnkhông cho chị gặp mặt anh ấy. Việc em phải làm chính là hấp dẫn sự chú ý của các hòa thượng còn lại trong chùa, để cho chị lẻn vào phòng anhấy.” Mĩ Địch khóe miệng nhếch cong lên, lộ cười đắc ý: “Nhóc con, xem ta lần này trừng trị ngươi ra sao.”(Q: câu này là nói cho Tần Trung nghenên ta dùng “ta-ngươi nhé!)

“Muốn em đi hấp dẫn như thế nào? Đừng nói muốn em biểu diễn dùng ngực đập vỡ tảng đá lớn nha?” Chu Tráng Tráng đau đầu.

“Cái này phải xem bản lĩnh của em rồi, hơn nữa, ngực đập tảng đá gì đó làmsao có thể so sánh với lời thề đầu rơi máu chảy chứ.” Mĩ Địch lại lôilời Chu Tráng Tráng từng thề thốt không chịu buông tha.

Chu Tráng Tráng lệ rơi, mặc dù nàng đã sớm biết người nhà này chẳng có mộtai lương thiện hết, cũng không nghĩ tới sẽ không lương thiện tới nôngnỗi này a!

Giống như mũi tên, Mĩ Địch lái xe như hỏa tiễn phóng lao, đường núi quanh co khúc khuỷu, khôngngừng xoay chuyển Chu Tráng Tráng đầu óc cháng váng hoa mắt, lúc dừng xe “oẹ oẹ oẹ oẹ” ói ra đầy một túi ni lông mới hết.

“Tráng Tráng, hiện tại chính là lúc cần em phát quang phát nhiệt.” Không đợiChu Tráng Tráng nghỉ ngơi và hồi phục lại, Mĩ Địch liền chỉ vào một tòamiếu cổ xưa nói với nàng: “Chính là nơi này, xông vào đi, mặc kệ em dùng biện pháp gì, nhất định phải tập trung sự chú ý của tất cả hòa thượng,che dấu cho chị chuồn êm vào, em hiểu chưa?”

Chu Tráng Tráng chỉ có thể hiểu, hít sâu, sờ sờ hai má tái nhợt, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm vọt vào chùa.

Ngôi chùa rất thanh tĩnh, nhanh khói quẩn quanh, bóng cổ thụ che lấp mặttrời, có dấu vết lịch sử rất xưa, hoàn toàn không thấy huyên náo trầntục, thật là nơi thế ngoại đào nguyên.

Nhưng mà Chu Tráng Tráng đâu có thời gian mà thưởng thức, thầm nghĩ phảinhanh hoàn thành tốt nhiệm vụ Mĩ Địch giao cho. Âm thầm nói lời xám hốitới Bồ Tát, Chu Tráng Tráng hít sâu, bắt đầu dùng âm thanh lanh lảnh của mình kêu lên: “Tôi muốn xuất gia!”

Hôm nay cũng không phải là cuối tuần, khách hành hương rất thưa thớt, chonên giọng Chu Tráng Tráng cực kỳ cao vút, lúc này đã khiến không ít tăng nhân chú ý.

Chu Tráng Tráng coi như khích lệ, lại tiếp tục gào thét: “Có ai hay không a, tôi muốn xuất gia!”

Một vị tăng nhân trung niên mặt mũi hiền lành đi tới, hòa ái nói: “Vị nữthí chủ này, con nếu như đã nhìn thấu thế sự, muốn xuất gia tu hành, xin mời đi đến miếu ni cô trên núi đối diện đi.”

“Sao xa như vậy chứ? Dù sao mọi người đều cùng chung tín ngưỡng, cùng bảnchất, vậy cứ giúp con quy y đi, Phật tổ sẽ hiểu mà.” Chu Tráng Tráng mắt thấy Mĩ Địch đã thừa dịp người không chú ý tựa như con chuột nhỏ lẻnvào chùa, lúc này càng thêm lớn tiếng: “Dù sao con muốn xuất gia, conkhông đi am ni cô, con ở đây đi tu, người xuất gia từ bi hỉ xả, nhấtđịnh không đành lòng nhìn con thất vọng, sư phụ người cũng không thể tàn nhẫn như vậy a!”

Chu Tráng Tráng vừa nói vừa lăn lộn giãy giụa trên mặt đất, chiêu này hiệu quả không tồi,trên cơ bản tất cả tăng nhân đều chạy tới vây xem.

Chu Tráng Tráng cảm thấy áp lực rất lớn.

“Nữ thí chủ, rốt cuộc vì sao phiền não, xuất gia đi tu phải lục căn thanhtịnh, nhưng theo bần tăng thấy, nữ thí chủ vẫn còn quyến luyến phàmtrần, thật sự không nên xuất gia a.” Nhà sư thuần hậu bắt đầu khuyênnhủ.

Chu Tráng Tráng không để ý tới,tiếp tục nằm trên mặt đất, vừa lăn qua lăn lại, vừa kêu to: “Không nênkhông nên con chính là muốn xuất gia, con mắt nào của người thấy con còn quyến luyến phàm trần, con mới không quyến luyến. Thằng chồng con vừahẹp hòi vừa cố chấp vừa bá đạo vừa miệng mồm độc ác lại còn không biếtnấu cơm, cũng không biết giặt quần áo, buổi tối còn không thích rửachân, điều quan trọng là, cả ngày theo dõi con, con cùng với đàn ôngkhác chỉ nói một câu, hắn lập tức trừng mắt, con thật muốn nói ngươi cóbản lĩnh thì trừng lòi con ngươi ra đi a, ngươi dám trừng ta liền dámnghênh tiếp! Hắn không cho phép con tiếp xúc với người con trai nào khác thì thôi, nhưng bản thân hắn lại ở trong nhà cùng cô gái lẳng lơ níutay níu chân. Sư phụ, con tìm được người chồng như vậy, người nói con bi thảm cỡ nào a, người nói con đối với hồng trần này còn có cái gì phảiquyến luyến a? Người nói con . . . . . .”

Chu Tráng Tráng đang bùng phát biểu diễn kỹ xảo, bỗng nhiên bị một bàn tayto túm áo xách lên khỏi mặt đất, tiếp theo, thanh âm Thường Hoằng baohàm khí lạnh vù vù trước mặt truyền đến: “Chu Tráng Tráng, anh là ngườichồng vừa hẹp hòi vừa cố chấp vừa bá đạo vừa miệng mồm độc ác còn khôngbiết nấu cơm, cũng không biết giặt quần áo, buổi tối còn không thích rửa chân, thật đúng là ủy khuất em rồi.”

Từng từ từng chữ trong câu này như được bọc một lớp băng đá, khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Chu Tráng Tráng chớp chớp ánh mắt, rốt cục thấy rõ, nam nhân cao lớn, uymãnh, ngang bướng tuấn tú lại lạnh như tuyết ở trước mặt này … khôngphải bạn trai nhà mình thì còn ai vào đây?

Đã từng nói qua, ăn nhiều óc heo chưng cay như thế cũng không phải vôdụng, Chu Tráng Tráng dĩ nhiên rõ ràng kế hoạch của mình cùng Mĩ Địch đã bị bại lộ, trước mắt phải tìm kế sách, chỉ có thể thành thật vô cùngngay thẳng bán đứng đồng đội.

Kết quả là, Chu Tráng Tráng vội vàng nói: “Không liên quan đến em, đây đều làchị Mĩ Địch bức em, những lời em vừa nói kia đều là chị ấy từng chữ mộtdạy em nói.”

“Nhưng anh thấy em nóirất trôi chảy, rất rõ ràng cũng rất chân tình thông báo.” Thường Hoằngngữ khí càng thêm lạnh lẽo: “Anh đúng thật là làm em oan ức rồi.”

Lần này Chu Tráng Tráng ngay cả mông cũng bắt đầu xuất mồ hôi, ngày xưaThường Hoằng sinh khí thật không có gì, nhưng từ lúc hai người bắt đầunhục a bồ a đoàn a (nhục bồ đoàn: ta tìm hiểu thì mới biết, đây là tênphim con heo ah), hình phạt vòng tới vòng lui của hắn chính là nhục a bồ a đoàn a, cũng đủ khiến nàng bước không nổi.

Khổ hình, mười phần khổ hình.

Mồ hôi hột trên mông đang xuất ra từng hạt lớn, trong chùa lại xuất hiệnsự tình, chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của Mĩ Địch bùng nổ: “TầnTrung ngươi là tên hỗn đản, mau buông ta xuống, có nghe thấy không, maubuông ta xuống!”

Chu Tráng Trángchuyển mắt nhìn phát hiện Tần Trung đang khiêng Mĩ Địch từ trong chùa đi ra, hơn nữa sắc mặt kia đen tựa như mực viết.

Xem ra, Mĩ Địch đêm nay cũng dữ nhiều lành ít.

Bất quá — “Trụ trì chẳng lẽ không ở đây sao?” Chu Tráng Tráng hỏi vị tăng nhân kia.

“Có, nhưng bình thường không dễ dàng gặp khách.”

Chu Tráng Tráng đối với vị trụ trì thần bí này rất quan tâm, không để ýThường Hoằng nguy hểm bên cạnh, móc ra hạt dưa hối lộ nhà sư: “Đại sư,người kể cho con nghe một chút đi, trụ trì mọi người rốt cuộc là thầnthánh phương nào, diện mạo ra sao?” (Q: hối lộ gì vậy trời, lần đầu tiên thấy lấy hạt dưa đi hối lộ)

Nhà sưcũng không phải tham ăn, đương nhiên không để ý tới hạt dưa của ChuTráng Tráng, nhắc tới trụ trì, trên mặt toát lên biểu hiện sùng bái khingười phàm nhìn thấy thiên thần: “Trụ trì chi mạo, mọi từ ngữ đều khôngđủ để miêu tả.”

Đánh giá này tuy rằng khá cao, nhưng như vậy hình tượng không cụ thể, Chu Tráng Tráng khôngcam lòng, lại chuyển hướng Thường Hoằng nói: “Chúng ta vứt bỏ ân oán vừa rồi, anh có thể hỗ trợ hình dung bộ dáng vị trụ trì này không?”

“Tuy rằng anh không thích hắn, nhưng vẫn không thể không công nhận, người này, đẹp không giống như là phàm nhân.”

Nhìn thấy Thường Hoằng luôn là người thuộc tính công kích mạnh mẽ nhưng khinhắc tới vị trụ trì này cư nhiên lộ ra một ít mùi vị yếu thế, Chu TrángTráng hoàn toàn chấn kinh rồi.

Đangmuốn vọt vào phòng trụ trì nhìn xem rốt cuộc đẹp không giống phàm nhânlà cái dạng đẹp gì, Thường Hoằng lại lôi áo nàng kéo ra khỏi chùa, némvào bên trong xe.

Lúc này, Mĩ Địch bị trói ngồi ở ghế lái phụ, đổi lại Tần Trung lái xe, quả nhiên đúng là vợ chồng, đều đem xe biến thành hoả tiễn.

Đường núi quanh co khúc khuỷu, Chu Tráng Tráng rất không khoẻ, trên xe lập tức lại ói thêm một túi ni lông nữa.

Tuy rằng rất khó chịu, nhưng Chu Tráng Tráng cũng không dám nói chuyện, bởi vì giờ phút này không khí giữa Tần Trung cùng Mĩ Địch thật không tốtcho lắm.

Nhìn thấy ngôi chùa ngày càng xa dần, Mĩ Địch cười lạnh: “Tần Trung ngươi là kẻ thứ ba, ngươi sẽ có báo ứng.”

Tần Trung cũng trả lại nụ cười lạnh: “Yên tâm, nếu anh phải xuống địa ngục, chắc chắn kéo em cùng đi.”

“Lần này trở về chúng ta phải làm thủ tục ly hôn, Tần Trung ngươi nghe rõ cho ta, ta không yêu ngươi.”

“Không yêu sao lúc ở trên giường em còn kêu lớn tiếng như vậy?”

“* * của ta cùng linh hồn tách ra.”

“Nhưng nơi nào đó của nữ nhân chính là hợp với tim.”

“Ngươi đừng bày đặt ăn cắp lời Trương Ái Linh!” (Q: Trương Ái Linh là tên mộtnhà văn nữ TQ, chắc đây là lời văn trong một tác phẩm nào đó)

“Em cũng ít mạnh miệng cho anh.”

“Ta mặc kệ, ngày mai nhất định phải đi ly hôn!”

“Được, chỉ cần em ngày mai có thể rời giường.”

Sự thật chứng minh, ngày hôm sau Mĩ Địch không thể rời giường.

Đương nhiên, Chu Tráng Tráng cũng không thể đứng lên.

Lúc nằm trên giường hấp hối, Chu Tráng Tráng nghĩ, Thường Hoằng phải là em họ của Tần Trung mới đúng a.