Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 58: Ba con sói giành nhau một miếng thịt (ba)



Hùng Cách Cách càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng happy, gương mặt xinh xắn bởi vì YY mà lộ ra sắc thái gợi tình. Nhìn ba người đàn ông đến nỗi tim đập rộn ràng, nước miếng chảy tràn, thứ gọi là năng lực trong nháy mắt tan thành mây khói!

Tính cách quá đơn giản, Phó Khương vẫn rất hiểu con người Hùng Cách Cách.

Phó Khương nheo mắt lại, đưa tay vuốt tóc cô gọi suy nghĩ đang lêu lổng của cô về. Hành động này trong mắt người ngoài là vô cùng thân mật.

Phó Bạc Yến và Tô Hàng nhìn nhau, trong mắt hai người hiện rõ lên sự phẫn nộ! Tức giận trần trụi! Tuy nghiên cơn giận này còn xen lẫn cả nghi vấn cùng với chút xíu sáng tỏ và suy đoán.

Phó Bạc Yến và Tô Hàng hướng về phía Phó Khương gọi một tiếng, “Chú út.”

Mắt Hùng Cách Cách lập tức trợn to, miệng mở lớn vì kinh ngạc, kích thước đó vừa vặn đủ nhét một quả trứng nóng hổi!

Trong lúc Hùng Cách Cách chết lặng người cực kỳ khoa trương thì Phó Khương lại gật đầu cười híp mắt chìa tay làm bộ định sở đầu Phó Bạc Yến và Tô Hàng, nhưng khi tay thò ra được nửa chừng thì lại thay đổi hướng quay về xoa đầu Hùng Cách Cách lần nữa!

Mẹ nó....Đây không phải rõ ràng đang chiếm tiện nghi của Hùng Cách Cách sao? !

Phó Bạc Yến hơi cau mày, sắc mặt Tô Hàng trực tiếp biến thành màu xanh lá cây.

Hùng Cách Cách liếc mắt nhìn Phó Khương, sử dụng ánh mắt dò hỏi: tại sao anh xoa đầu tôi?

Phó Khương dùng mắt đáp: chứng tỏ quan hệ của hai ta tốt.

Hùng Cách Cách tiếp tục truy vấn: anh thật sự là chú út của họ?

Phó Khương khẽ mỉm cười đáp: tôi đã nói rồi mà.

Hùng Cách Cách nhìn lên bầu trời.

Phó Khương cũng nhìn lên bầu trời.

Tô Hàng căm ghét việc này! Hai người họ đang chơi trò giả câm à? Hai người họ sao lại có loại ăn ý hài hòa thế chứ? ! Cậu ta ngẩng đầu cũng nhìn về phía bầu trời hỏi: “Hai người đang nhìn gì vậy?”

Phó Khương quay đầu liếc qua Tô Hàng một cái rồi trả lới: “Hùng Cách Cách đang nhìn cái gì thì chú nhìn cái đó. Nhưng mà chú không thể nói cho cháu biết bọn chú đang nhìn cái gì. Đây là bí mật, hiểu không?”

Tô Hàng rất ức chế! Cậu muốn hành hung Phó Khương một trận! A, không, có lẽ là hai trận hoặc dứt khota hành hung liên hoàn thì càng tốt. Nhưng số phận lại bất công với cậu vậy đó! Phó Khương là một người bệnh tâm thần và còn là chú út của cậu nữa chứ! Trên đời này còn thiên lý nữa không?

Tại sao mỗi lần gặp người chú này của mình thì sự thông minh của cậu sẽ giảm xuống mức thấp nhất chứ? Mà cơn thịnh nộ và sự thông minh của cậu lại chạy về hai hướng liều mạng tăng lên! Cậu rất nghi ngờ rằng liệu mình có bị Phó Khương làm cho tức thành tắc mạch máu não, đến nỗi không làm chủ được hành động của mình hay không?

Trong khi Tô Hàng còn đang rối rắm thì Phó Bạc Yến lại trực tiếp hỏi về vấn đề mình quan tâm nhất: “Chú út, chú và Hùng Cách Cách biết nhau à?” Nhìn điệu bộ đó không chỉ là biết thôi mà còn rất quen thuộc là đằng khác. Trong lòng Phó Bạc Yến lờ mờ đoán được nhưng vẫn muốn nghe được đáp án của Phó Khương. Anh ta hy vọng mình không thông minh vừa đoán đã trúng như vậy.

Phó Khương nhìn Phó Bạc Yến như nhìn kẻ ngốc trả lời: “Nếu không biết thì có thể như vậy sao?” Anh đưa tay giữ vai Hùng Cách Cách để cô dựa vào trên người mình. Thế rồi anh lại cúi đầu nhỏ giọng rỉ tai nói với Hùng Cách Cách, “Chúng nó vẫn hay cười nhạo tôi không tìm được bạn gái, tôi không thể để họ chế giễu được. Em nói có đúng không?”

Nói chuyện với khoảng cách gần và tiếp xúc cơ thể mập mờ như vậy khiến hai gò má Hùng Cách Cách đỏ ửng mê người. Cô nghĩ: bệnh thần kinh gián đoán giống như Phó Khương quả thực khó tìm bạn gái, và bị người ta cười nhạo là đương nhiên. Chẳng qua “cú sút và khung thành” của mình thực sự chính thức đoạn tuyệt quan hệ giữa anh và nữ giới. Nếu để Tô Hàng và Phó Bạc Yến biết sau này Phó Khương không thể giao hợp được, không biết họ sẽ cười nhạo Phó Khương hay là hung hăng chỉnh cô? Dù sao thì họ mới thật sự là quan hệ ruột thịt.

Hùng Cách Cách rất rối rắm, rất mâu thuẫn, rất bất đắc dĩ....