[HP] Người Thủ Hộ

Chương 59: Sự nghi ngờ của Draco



Sau khi cảnh cáo Umbridge xong, cuộc sống ở trường học cũng vào guồng xoay bình thường, Harry lại quay về với việc coi sóc sản nghiệp Nhà Potter, cậu chuẩn bị mở một cửa hàng mới. Không giống với tiệm giỡn Wỉ Woái của anh em Weasley, Harry tính mở một cửa hiệu chuyên bán vật phẩm luyện kim cấp cao, ở đấy, các phù thuỷ có thể tìm mua vật phẩm chống Nghệ thuật Hắc Ám và một số phát minh mới thú vị.

Cùng lúc đó, bởi vì lời đe dọa của Harry, mụ Umbridge chẳng những dạy rạp khuôn theo sách còn hay nổi cơn khùng yếu bóng vía trong lớp. Tụi trẻ còn tưởng đâu mụ ta là một Quirrel thứ hai, mắc chứng rụt rè một cách điên cuồng, hoang tưởng rằng sẽ có quái vật nhảy ra nhai đầu mụ bất kỳ lúc nào. Đặt biệt là trong lớp học Gryffindor năm năm, mụ Umbridge quả thật run như cầy sấy, phần lớn thời gian đều giả bộ làm rớt bút để chui xuống sàn lụm. Công cuộc học hành của toàn dân môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám coi như bỏ, Hermione lại sốt ruột chuyện Thế lực đen đã hoạt động trở lại, thế là một bữa sau khi vừa học xong môn DA, cô bé tóm chặt tay Harry, hô lên: "Tụi mình tổ chức một lớp học tập huấn chiến đấu đi! Harry! Giống như hồi nghỉ hè vậy đó!"

Harry có trách nhiệm bảo vệ mỗi một học trò ở Hogwarts, cho dù một vài trong số chúng thà tin lời đặt điều của Bộ chứ không tin cậu, nhưng Harry không thể để mặc tụi trẻ được. Thế là cậu đồng ý với đề nghị của Hermione, nhưng lần này cậu sẽ ôm hết công tác bảo mật cho Đội Quân, ví dụ như một danh sách kết nạp Tối Mật, cho dù lấy Chân dược ra ép hỏi cũng không thu được gì hết.

Quân đoàn DA một lần nữa thành lập, ngoại trừ một ít gương mặt cũ, còn có thêm một vài đứa mới, ví dụ như Cedric vẫn còn sống khoẻ và mấy đứa bạn của anh, và thêm chim công trắng con "một mình một ngựa" tới đây.

Cho nên ngay ngày đầu tiên tập họp trong Phòng Yêu Cầu, tụi nó liền quậy tanh bành một trận, ừa thì... là Ron đơn phương la lối, và thằng nhóc bạch kim nghểnh cằm kiêu ngạo. Sau đó... dưới sự đàn áp (gõ đầu) của Harry, hai đứa nó mới không cam lòng trừng nhau rồi bo xì không thèm nhìn mặt đối phương.

Harry sắp xếp cho mấy đứa nghỉ hè từng huấn luyện dạy cho mấy đứa mới, còn cậu sẽ lãnh trách nhiệm dạy thằng bé tóc bạch kim (do không ai chơi chung với nó). Qua mấy ngày dầu sôi lửa bỏng, thằng bé đã có ấn tượng hoàn toàn mới với Harry. Nói thiệt thì, so với ba nó lập lờ bấp bênh, nó thà đi theo Cứu thế chủ còn hơn.

Cho nên tối nay, thằng nhóc bạch kim lén dúi cho Harry một mẩu giấy hẹn nói chuyện sau buổi tập. Harry đọc sơ qua rồi phất tay, mảnh giấy tan thành tro bụi. Trong lúc huấn luyện, canh lúc không ai để ý, cậu nói nhỏ: "Tối nay gặp tao ở Tháp Thiên Văn."

Ở Đài Thiên Văn đêm đó gió lớn vô cùng, tốc thẳng vào mái ngói vang lên từng tiếng lạch cạch. Đứng ngay giữa cửa sổ thì họa hoằn lắm mới không rớt xuống dưới, nên lúc Harry xuất hiện, thằng bé bạch kim ló đầu ra dò xét trước; thấy thiệt là cậu nó mới dám đi ra.

Nó cau có đi đến trước mặt cậu: "Sao mày không hẹn ở Phòng Yêu Cầu cho tiện, chỗ này lạnh gần chết!" Nó vừa nói vừa kéo chặt áo choàng, làn sương trắng phun ra từ miệng.

Harry nhún vai, giờ mà tao nói sau lưng tao còn có Viện trưởng nhà mày đi theo thì mày có sợ tới tiêu tùng luôn không? Malfoy hắt xì một cái, nó chùi cái chóp mũi đỏ ửng, lạnh tới nỗi thằng bé chẳng còn giữ được kiểu cách quý tộc của nó nữa.

Harry vẫy gậy phép, một tấm màng trong suốt hiện ra chắn hết gió lạnh bên ngoài. Câu nhướng mày bảo với Malfoy: "Đưa tay mày đây, Malfoy."

Thằng bé ngớ ra: "Hả?"

Harry không kiên nhẫn gõ nó: "Đưa tay ra."

Malfoy chần chừ vươn tay, Harry đặt lên tay nó một vật gì đó, rồi nó thấy tay mình nặng thêm và ấm áp - đó là một chén trà còn nóng bốc khói. Harry đã biến ra nó từ không khí.

Malfoy nhìn cậu với một vẻ ngưỡng mộ trước pháp thuật cao tay, lúng búng đáp lại: "C...cảm ơn."

Harry dựa vào lan can, mỉm cười: "Được rồi, hôm nay mày tìm tao có việc gì không?"

Malfoy xoay cái chén trà trong tay nó, động tác rất giống Malfoy cha khi hai ba con nó đang suy nghĩ gì đó. Nó đắn đo rất lâu, như đang cố tìm từ, cuối cùng, Malfoy hỏi: "Potter, tao với mày là bạn của nhau, đúng không?"

Harry gần như hiểu được ngay ngụ ý của thằng bé, cậu mỉm cười: "Đương nhiên."

Lucius đã nhận ra Chúa Tể Hắc Ám vừa trở về đã khác xưa hoàn toàn, tàn bạo hơn, khát máu hơn, điên cuồng hơn. Mà một kẻ đã điên sao có thể đưa nhà Malfoy đến quang vinh cho được? Ông ta đang tìm một đường lui khác, một cái giỏ bỏ trứng khác mà con trai ông ta là một cầu nối tốt với Cứu thế chủ tiếng tăm lừng lẫy. Harry nghĩ nhà Malfoy sẽ không chấp nhận chuyện khom lưng uốn gối hết sức hèn mọn trước mặt chủ nhân, đặc biệt là khi chủ nhân này còn thích dùng Bùa Tra tấn để hành hạ cấp dưới làm vui.

Malfoy nói: "Mày cũng biết là... trong trường có một số lập trường khác nhau, một vài đứa ngu độn tỏ ra chống đối mày... mà tao nghĩ là tao sẽ đứng về phía mày, Potter à, mày biết đó. Tao chỉ muốn nói thế thôi."

Mày đang ám chỉ lập trường đối lập của tao và Chủ nhân của ba mày sao? Malfoy?

Thấy Harry không đáp, Malfoy lại nói tiếp: "Mà tụi ngu này đông lắm, có một lần một đứa năm sáu Gryffindor ném bùa Trói Giò cho Goyle; nó bị té sấp mặt. Tụi tao ít đứa nên đánh không lại."

Vụ gây lộn này Harry cũng có biết, cậu dở khóc dở cười nhìn Malfoy: "Mày không tự ý thức được là tại mày gây hấn trước người ta mới ếm bùa tụi mày sao?"

Mặt Malfoy đỏ lên: "Nói chung là nếu có gặp chuyện như vậy thì mày phải bênh tao! Chúng ta là bạn! Mày đã đồng ý rồi!"

Harry đáp lại: "Tao thiết nghĩ là chuyện của ai nấy lo đi thì hơn. Chỉ cần mày quản lí được cái mồm của mình thì đâu có mấy chuyện tào lao xác mía này."

Harry không quá lo ngại trước lập trường của nhà Malfoy, mỗi thành viên Malfoy đều đặt "gia đình" lên trên "gia tộc", chờ khi Voldemort chiếm đoạt Thái Ấp Malfoy, khống chế Draco và Narcissa, chính là lúc Lucius hoàn toàn quay lưng với hắn ta, huống chi là trước đó, Harry có thể đưa ra đề nghị làm xiêu lòng ông tộc trưởng xảo trá này rồi.

Draco căm tức nhìn cậu, nó nói: "Tao biết là mày hiểu ý tao, Potter à. Mày chơi với một đám ngốc xít, nhưng mày khôn hơn tụi nó nhiều."

Harry cười mỉm: "Đừng nói xấu bạn bè tao, công tử. Tụi tao đều có điểm mạnh riêng, và mày cũng thế đấy. Mày có thể rất giỏi tổ chức, nhưng tụi tao cũng có lòng cam đảm... Mày biết đó, trận chiến này cần những đứa không sợ hãi xông pha phía trước. Đừng phủ nhận... tụi tao."

Mặt Draco xấu xí như tới té xuống sình, nó cục cằn: "Thôi được rồi. Chỉ là tao nể mặt mày thôi."

Harry thở dài: "Được rồi, chúng ta nên đi về. Gió lạnh quá, tao cho là đã đến giờ nghỉ ngơi rồi." Nói rồi, cậu dẫn đầu bước xuống cầu thang.

Draco đi theo sau lưng cậu, có lẽ vì chỗ này quá tối, thằng bé đâm sầm vào lưng Harry, suýt thì lăn kềnh khỏi bậc thang, may mà cậu chụp được nó. Draco lí nhí: "Cảm ơn nha."

Đấy là câu cảm ơn thứ hai trong ngày của nó, Malfoy lén lút dòm Harry để chắc ăn là không bị cười nhạo. Thấy cậu không hề bận tâm, nó thở phào nhẹ nhõm rồi lọ dọ vịn tường để đi xuống, lúc này thì không cần cần giữ tư thế cao sang nhã nhặn chi nữa.

Lúc tụi nó mới bước chân vô hành lang, đột nhiên Snape xuất hiện sau chỗ ngoặt. Draco sợ điếng hồn, quay đầu chạy ngay nhưng bị Harry chụp lại.

Ánh đuốc vàng cam cũng không che được hốt hoảng trên mặt Malfoy, nó lắp bắp: "Dạ, thưa thầy, con, con..."

Trong bóng đêm, nhìn Snape không khác gì một con dơi bự chảng, anh nheo mắt, ác độc nói: "Chà! Ta quấy rầy hai đứa bây hẹn hò hả? Trò Malfoy, ta rất thất vọng về trò, sao chép quy tắc Slytherin mười lần, thứ bảy nộp..."

Malfoy gật đầu như giã tỏi, mặt mày xanh xao. Snape quay sang đứa đang bình tĩnh bên kia:

"Còn trò, Cậu Potter 'vĩ đại' (chữ này được nhấn mạnh mỉa mai), trừ Gryffindor hai chục điểm, thêm vào đó là cấm túc!"

Harry sờ cằm, liếc nhìn Malfoy vẫn còn đờ đẫn cạnh cậu. Snape giận dữ nhìn cả hai đứa: "Còn cần ta mời tụi bây đi về à?"

Malfoy phục hồi tinh thần, nó nói: "Dạ, xin lỗi, Viện Trưởng, con đi về liền..." nó ném cho Harry một cái nhìn ngụ ý rồi nhanh chân chạy biến.

Đợi khi chỉ còn có hai người đối diện nhau, Harry mới nói: "Cho nên giáo sư muốn đi cùng em là để chờ vụ này sao?" Harry bụm mặt thở dài một hơi "Thật bất công, thầy lại trừ điểm Nhà em nữa."

Snape nhếch mép, hoàn toàn không còn cơn giận như lúc nãy: "Ta chỉ muốn xem coi trò có tự bán mình đi không thôi, vì bộ não đáng thương của trò không khá gì hơn một con quỷ khổng lồ."

Nói rồi, Snape gõ đầu thằng bé đang nắm chặt tay áo anh nhõng nhẽo, cao giọng: "Bỏ ra, Potter."

"Em mà có ngu đi cũng tại thầy gõ đó." Harry bĩu môi nhìn anh, không hề có ý định bỏ ra, đôi mắt xanh lấp lánh ý cười.

"Đi về!" Snape trừng mắt nhìn thằng nhãi không biết trời cao đất dày này, quay lưng đi.

Nói là cấm túc chớ, Harry vẫn như cũ ăn ngon uống khoẻ, lăn qua lăn lại trong hầm. Bởi vì hành vi 'bất công' của Snape tối qua, hươu tuyết đã nhõng nhẽo phá phách tới nỗi anh không thể không thoả hiệp. Hươu tuyết đắc thắng lại được trở về 'bảo toạ' đặc biệt của nó - trong lòng giáo sư Snape.

Đặc biệt là trong tiệc tối Lễ Hội Ma năm nay, trên người lão dơi già treo một con hươu trắng bóc, hễ bỏ nó xuống, nó sẽ bắt đầu kêu choé choé rất đáng thương và nằm vật ra đất, Snape không còn cách nào khác là phải bế suốt trên tay.

Dưới sự quậy quạng của con hươu, quả thật Snape đã trở thành tiêu điểm toàn trường; cả học trò và giáo sư đều lén lút dòm anh từ đầu tới cuối buổi. Mặt vị giáo sư Độc Dược đen thui tới nỗi không cần hoá trang cũng có thể thành ác mộng với mỗi học trò Hogwarts. Tới nỗi chuyện Cứu thế chủ không tham gia tiệc tối Halloween cũng không đứa nào bận tâm, tại tụi nó đang bận run cầm cập và trốn vào góc để khỏi bị lão dơi già để ý tới.

**

Một bữa tối nọ, trong Phòng Độc Dược, một cái vạc đang bốc hơi ùng ục, hơi nước bay lên có màu đỏ nhạt. Dung dịch trong vạc đang chuyển từ màu đỏ sang nhạt dần.

Đã nhiều ngày nay Snape đang nấu Thuốc Làm Đẹp cho ông bạn Chim công trắng. Anh muốn thí nghiệm nguyên liệu mới nên hỏi xin hươu tuyết một sợi lông trên mình. Con hươu gục gặc đồng ý, nó bò lên vai Snape, nhìn dung dịch màu hồng đang sôi trào trong lò, sung sướng ngúc ngoắc đầu, không ngờ chỉ trong chốc lát mà vui quá hóa buồn. Snape mới vừa mở hũ phấn hoa hồng ra, hươu ta vừa ngửi được mùi đã hắt xì một cái vang dội. Harry trượt giò té cái oạch xuống bàn thí nghiệm, làm đổ hàng ống nghiệm bên cạnh, không biết giọt thuốc nào văng vào mắt là nó kêu lên một tiếng đau đớn.

Snape vội vàng vớt cậu lên, lục tìm thuốc rửa sạch rồi tức tốc xách Harry rời khỏi phòng Độc Dược.

Anh ra lệnh: "Biến thành người!" Harry biến trở về nguyên hình, Snape đỡ cậu ngồi lên sô pha.

Snape vạch mí mắt cậu ra, nhỏ vào đó vài giọt thuốc, nói: "Trò bị dị ứng phấn hoa à?"

"Không... Có thể là tại mũi hươu tuyết mẫn cảm quá, thế mà đó giờ em không biết!" Mắt Harry long lanh nước, vô cùng xót, câu giơ tay tính dụi thì bị lão dơi già chụp lại.

Snape cẩn thận dí sát vào mặt cậu để quan sát, khẽ nói: "Đừng có dụi."

Hai người bọn họ thật sự quá gần, cho dù mắt Harry không thấy rõ nhưng cậu có thể tưởng tượng ra, đôi mắt đen sâu thăm của thầy đang chăm chú nhìn mình... sao mà giống, sao mà giống ảo giác chiếc nhẫn Gaunt tạo ra đêm đó đến thế, Snape cũng nhìn cậu y như vậy, rồi hai người... trái tim Harry đập thình thịch trong ngực, dám cá là mặt cậu đã đỏ bừng lên, đôi mắt xanh mông lung không chớp nhìn lại.

Có lẽ nét mặt cậu kì cục quá nên Snape khẽ cau mày, lúc anh tính đứng dậy thì đột nhiên cửa hầm bật mở.

"Trước..." Draco há hốc mỏ, mắt nó mở trừng to nhìn cảnh tượng bên trong, vẻ khiếp sợ lộ rõ trên gương mặt, nó lùi lại một bước, phát ra một âm thanh kì cục: "Ớ..."

Snape giật bắn mình lùi ra sau, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại như bình thường. Snape nạt: "Cút đi! Đừng ở đây lãng phí Độc Dược của ta!"

Harry lập tức đáp lại hết sức tự nhiên, làm bộ cúi đầu nhận sai: "Dạ, con xin lỗi, thưa giáo sư."

Nói rồi, cậu lập tức đứng dậy chạy vọt ra khỏi hầm. Lúc đóng cửa lại còn nghe được Snape hỏi: "Có chuyện gì không, trò Malfoy?"

Cậu giơ tay lên tính dụi nước mắt đi, rồi lại nhìn mu bàn tay đỏ ửng mà hoảng hốt, vừa nãy, có phải mình đã để lộ điều gì rồi không...

Lúc cậu đang đờ đẫn rời khỏi hành lang, thì đột nhiên có một giọng nói kêu cậu lại: "Potter!"

Đó là thằng bé tóc bạch kim, không biết nó nói gì với Snape mà lại rời khỏi hầm nhanh thế.

Nó đi tới cạnh Harry, do dự nói: "Mày... bị sao vậy?" Nó móc cái khăn tay trong túi ra dúi vào tay Harry. Cậu bèn dùng cái khăn lau hết nước mắt trên mặt.

"Hồi nãy tao làm đổ bình Độc dược của giáo sư Snape, nó rớt vô mắt tao thôi."

Draco nhìn con mắt trái đỏ bừng của cậu, mắt phải lại hoàn toàn không có việc gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ban nãy bước vô nó còn tưởng Viện trưởng nhà nó làm gì đó với cậu ta chớ...

Thấy Harry không bị sao, Draco lại ngẩng đầu kiêu ngạo: "Tao còn tưởng đâu mày mít ướt nên bị mắng khóc."

Chỗ này còn nằm ngay địa bàn của Slytherin, Harry quăng một ánh mắt ra hiệu rồi dẫn đầu đi trước, một đường ra khỏi lâu đài. Gió đêm hơi lạnh, từ đằng trước một mùi hương nhàn nhạt bay tới, chui vào mũi Draco, thằng bé nheo mắt nhìn thì thấy rõ ràng Harry đang xài cái khăn của nó lau mắt.

Mặt nó xám xịt, giả bộ hỏi: "Ê Potter, mày có ngửi thấy mùi trên khăn tay không?" Bàn tay dưới áo chùng của nó nắm chặt chứng tỏ thằng bé đang căng thẳng.

"Hả?" Nghe Draco hỏi, Harry mới ngửi thử cái khăn, là mùi Độc Dược nhàn nhạt, vấn vít, không khác mùi trên người Snape lắm, vì cậu đã ngửi quen rồi nên nhất thời không để ý. Harry đáp: "Là mùi nước hoa của mày chứ đâu ra, khăn của mày mà."

"Nước hoa số lượng hạn chế chỉ có duy nhất ba lọ thôi. Ba tao mua được một lọ tặng tao, nghe nói có thể ngửi được mùi hương mình thích nhất, mày ngửi thấy mùi gì thế?"

Harry đáp tỉnh bơ: "Tao ngửi thấy mùi dược liệu."

Nghe cậu trả lời, mặt Draco càng trắng bợt hơn, mắt nó trừng to: "Mắc... mắc gì mày lại thích mùi dược liệu?!"

Mặt Harry tràn ngập khó hiểu, bộ ngửi ra mùi dược liệu có gì kì cục lắm hả.

"Ừa... nước hoa này là tao điều chế mà, tao phải ngửi ra mùi dược liệu chứ, bằng không tao nhận biết nguyên liệu thế nào?" Harry bất đắc dĩ nhún vai.

"Cái... Cái gì? Là do mày điều chế hả? Mày là cái đồ gian thương chết tiệt! Ba tao mua cái này hết 5000 Galleons lận đó!" Draco lập tức gào to, tức giận giậm chân rồi quên luôn chuyện ban nãy.

Vừa có một cửa hàng mới mở ở Hẻm Xéo, nhìn cao cấp sang trọng hết sức làm giới quý tộc sục sôi kéo đến tham quan. Ngay bữa bán đấu giá khai trương, Ông Malfoy đã giành giựt đánh lộn với mấy ông to bà lớn khác để lấy cho được một lọ nước hoa cho Bà Malfoy. Sau đó Draco hay tin phải năn nỉ ỉ ôi dữ lắm má nó mới chia cho nó một lọ có chút xíu.

"Nguyên liệu hiếm có khó mua lắm đó, yên tâm đi, chờ sau này mày sẽ phát hiện mua nó không lỗ đâu." Harry cười gian nhìn Draco, thấy cái mặt như nuốt phải ruồi của nó mà mát lòng mát dạ hết sức.

Draco lập tức tra hỏi: "Cửa hàng đó là mày mở hả, Potter?"

Harry chối biến: "Không phải, tao chỉ gửi bán ở đó thôi, chỗ đó dễ bán." Cậu đâu thể đi khắp nơi tuyên dương sự thật Cứu thế chủ mới mười lăm tuổi đã kiếm được cả đống vàng.

Không biết Draco có tin không, nó liếc cậu một cái: "Ừa" Nó sửa sang lại tóc mình, lén lút nhìn đầu Harry, nói: "Hình như mùi dầu gội mày cho tao không giống mùi mày xài, bộ có nghiên cứu gì mới hả?"

Harry đường hoàng đáp, tự hào vuốt mái tóc đã mượt hơn nhiều của mình: "Đương nhiên là không giống rồi, cách điều chế đâu có giống, của mày là loại chuyên dùng để phòng trọc."

Malfoy nghiến răng nghiến lợi trừng Harry: "Potter!"

Nó nhả ra từng chữ, trông vẫn rất tức: "Vậy còn nữa không? Tao cần thêm chai nữa."

"Hết rồi, tao không có bán ra ngoài đâu, chừng nào xài hết thì báo tao, chứ mua tặng thì không có."

"Còn nước hoa thì sao, tao cũng muốn tặng người khác."

"Nguyên liệu quá khó tìm, trong đó có một nguyên liệu đã sắp tuyệt chủng rồi, phải đợi mùa xuân sang năm mới có hàng lại."

Harry cười mỉm, vô cùng hiền lành với khách hàng lắm tiền này, bảo: "Trở về đi, sắp tới giờ Cấm rồi. Tao không muốn bị phạt nữa đâu."

Nhắc tới chuyện này, Draco tức xì khói: "Mày còn dám nói! Nếu không phải mày hẹn tao ở Tháp Thiên Văn thì tao cũng đâu bị tóm!"

Sau bữa đó, giáo sư Snape nói lại cho ông Malfoy, đại khái là "Draco nửa đêm hẹn hò với Cứu thế chủ trên nóc trường", tuy rằng ba nó cười sặc sụa nhưng kết quả Draco vẫn ăn một rổ mắng và chép phạt làm nó ấm ức tới giờ.

Harry bĩu môi: "Mày còn tốt chán, bộ mày không thấy thầy trừ điểm của tao sao? Bất công quá trời."

Draco cười mỉa: "Tao thấy đáng lắm."

Sau khi hai đứa rẽ sang hai hướng khác nhau, một mình Malfoy trở về phòng sinh hoạt Slytherin với vẻ trầm tư trên mặt. Nó khoanh tay ngồi vào ghế nghĩ ngợi, rõ là hôm nay có quá nhiều chuyện đáng ngờ. Thật ra hôm nay nó đã chép xong quy tắc Slytherin rồi nên đến hầm nộp, sẵn tiện đi thăm Pottah đang chịu khổ nạn trong đó. Nhưng - mà - coi, nó phát hiện thấy gì!

Harry nói cậu ta làm đổ bình thuốc, nhưng Draco đâu có phát hiện dấu tích gì trong văn phòng. Hơn nữa Draco tin: cho dù Viện Trưởng nhà tụi nó ghét lũ sư tử đần độn cỡ nào, cũng sẽ không bỏ mặc học trò bị thương mà đi dọn dẹp văn phòng. Vậy là chỉ có thể đổ ở Phòng Độc Dược thôi. Mà trên thực tế, phòng nấu thuốc của Rắn Chúa là cấm địa của cấm địa, cả Slytherin được Viện trưởng yêu thích nhất như nó cũng không dám bé mảng tới.

Chưa kể cái mũi thính với mùi hương của Draco còn phát hiện một sự thật đáng gờm hơn: mùi trên tóc của Harry giống hệt mùi trên đầu Viện trưởng nhà tụi nó (lưu ý là dạo này tóc tai giáo sư Snape khá hơn xưa nhiều nên Draco mới để ý), Harry cũng nói cậu ta không bán dầu gội ra ngoài, như vậy sự thật là... Potter tặng dầu gội cho Viện trưởng?!

Nhìn mấy cái dấu hiệu này là đủ biết, mối quan hệ của hai người này hoàn toàn không tệ lậu như bên ngoài nhìn vô.

Draco híp mắt, ráng nhớ lại từng chi tiết cảnh tượng vừa nãy, tuy là nó ngạc nhiên đến thộn ra, nhưng nó vẫn kịp bắt gặp hình ảnh Viện trưởng trốn tránh lùi về sau, và nếu nó không lầm, bầu không khí lúng túng phấn hồng kia... Merlin ơi, nhất định là nó nghĩ sai rồi.

Nó từng nghe lén ba má nói chuyện, hình như Viện trưởng có tình cảm kín đáo với mẹ Potter, không lẽ... Viện trưởng nhìn Potter thành mẹ cậu ta sao?

Harry không hề biết Draco đang nghi ngờ, cậu đi dạo một vòng ở ngoài, tới giờ Cấm mới về hầm.

Vào cửa, cậu thông báo: "Em về rồi đây." Snape đang ngồi ở trước bàn chấm bài tập của học trò, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu.

"Malfoy có nói gì không?"

"Không có gì, sao vậy thầy?" Harry nghi hoặc lắc đầu.

Tuy Harry giống Slytherin nhưng rốt cuộc vẫn không thuộc về Nhà này. Tuy cuộc sống cậu đã từng vô cùng gian khổ, nhưng lại không nhấp nhô cô độc như Dumbledore, bên cạnh Harry vẫn còn bạn bè, những người hiểu và cùng chiến đấu với cậu, cho nên trong lòng cậu vẫn còn chân thành, vẫn chưa hoàn toàn đề phòng người khác, cho nên cậu cứ lòi đuôi trước mặt hai vị Hiệu trưởng đáng kính của Hogwarts.

Snape thở dài một hơi, Draco không chỉ là quý tử Nhà Malfoy, còn là đôi mắt của Lucius ở Hogwarts, tuy rằng thẳng nhỏ này bị chiều riết hư nhưng nó vẫn là một Slytherin! Anh nghĩ Draco đã nhận ra điều gì đó giữa anh và Potter. Tuy rằng Lucius không đến mức bán đứng anh nhưng một kẻ vốn đặt lợi ích lên hàng đầu như anh ta có thể sẽ dao động... Snape cũng không biết điều này là tốt hay xấu, có đôi khi một khác biệt bé xíu cũng có thể ảnh hưởng kết cục.

Thôi, chung quy năm nay có nhiều chuyện quá, cũng do anh lo lắng cho đàn rắn con mới đưa mật khẩu hầm cho Huynh trưởng, lần này là sai lầm của anh. Snape nhìn Harry quanh quẩn bên người mình, ném cho cậu một cái quắc mắt! Sư tử ngu xuẩn!

***

Tháng mười một, một mùa giải Quidditch nữa lại đến, hồi năm ba Harry đã tặng Ron cây chổi Nimbus 2000 của mình, cho nên dù trong buổi tuyển thành viên hay huấn luyện, biểu hiện của thằng bé vẫn rất ngon lành. Nhưng đến bữa thi đấu, nó vẫn lo sốt vó lên được, như kiến bò trên chảo nóng đi qua đi lại không ngừng, cho dù an ủi kiểu gì Ron cũng không bình tĩnh nổi.

Trước giờ đấu, thiệt tình Harry chịu hết nỗi việc Ron cứ hỏi cậu mấy câu nhảm nhí, thế là Harry cho nó một Bùa Bịt Tai, khỏi nghe tiếng gì nữa, khỏi căng thẳng. Không biết là do bùa của Harry hay sao, hôm nay Ron chơi khá ổn định. Còn phần Harry, tuy là tối ngày cậu cứ bận trước bận sau, không tham gia huấn luyện với đội Nhà nhiều, nhưng cũng thuận lợi bắt được trái Snitch trong thời gian ngắn, làm Draco tức nghiến răng.

Không có Umbridge quấy rối, Harry không bị cấm thi đấu nữa, tuy rằng thi đấu Quidditch làm cậu phí hết cả ngày nhưng cũng là một loại thả lỏng khó có được. Harry sung sướng cưỡi chổi lượn một vòng trên không, làm vài động tác khó khiến khán đài bên dưới trầm trồ thán phục.

Mặt khác, bác Hagrid biến mất mấy tháng cuối cùng đã trở về, khi bộ ba Harry đến thăm căn chòi của bác, đứa nào cũng hết hồn trước dáng vẻ thê thảm ghê hồn của người bạn nửa khổng lồ. Ron và Hermione cứ tra hỏi không ngớt làm ông bác hoảng thần. Ron cho rằng mặt Hagrid không khá gì miếng thịt băm còn cô bé Hermione lại đoán trúng phóc vụ Hagrid bị tẩn bởi đám người khổng lồ. Bọn họ đã trò chuyện khá lâu về cuộc phiêu lưu và nhiệm vụ của Bác trước khi lội qua tuyết lầy để trở về trường.

Theo mười hai tháng đến, tuyết rơi nhiều và dày tới hai foot, hoàn toàn che lấp mọi con đường. Vào đầu tháng, một tin tức xuất hiện làm toàn bộ Giới Phù thuỷ nước Anh chấn kinh. Đó là một tấm ảnh chụp góc độ méo mó, trong ảnh là một thằng bé tóc bù xù mặc áo chùng học sinh bị trói vào mộ bia, và đằng xa xa có thể thấy một gã phù thuỷ mặt mũi đáng sợ và đoàn quân Tử Thần Thực Tử mặc áo đen đeo mặt nạ. Ai nấy đều hoảng vía khi đoán ra thằng bé kia chính là Cứu thế chủ lẫy lừng và... gã mặt rắn là Chúa Tể Hắc Ám vắng bóng đã lâu.

Chúa tể Hắc ám đã trở lại!

Chuyện cụ Dumbledore từng cảnh báo trước đó năm tháng bị lật lại, kéo theo là sự khủng hoảng của quần chúng và lão Fudge chật vật xuống đài, kèm theo là mụ tay sai đắc lực Umbridge bị bắt vì tội ăn hối lộ. Sau đó, toàn giới Phù thủy lật lại bản tin cũ của Rita Skeeter, báo chí lại nhắc lại chuyện cậu bé Sống sót đã trúng nguyền rủa, ai sẽ cứu vớt giới Pháp thuật đây? Toàn thể pháp sư phù thuỷ lâm vào khủng hoảng nghiêm trọng.

Tuy là ai cũng đặt lực chú ý lên mình Harry Potter, nhưng lại không cách nào kiếm ra cậu, ngoại trừ giờ học, cậu ta không về kí túc xá cũng không đến Sảnh đường ăn cơm; dường như đã hoàn toàn mất tăm khỏi Hogwarts. Trừ những đứa cùng lớp còn được học chung, còn lại không có cách nào biết được Harry Potter đã biến đi đâu.

Còn Snape lúc này đang cực kỳ bực bội vì đống thư từ xuất hiện đầy hầm (từ những người sốt ruột tìm Harry). Cả Dấu hiệu đen của anh và cái thẹo của Harry đều rền rĩ cả ngày, đây là dấu hiệu nổi cơn tam bành của Chúa tể Hắc ám. Bây giờ cả ngày Harry đều duy trì hình dạng Animagus, vì động vật sẽ ít bị ảnh hưởng bởi cái thẹo hơn, và cậu có thể dùng lông xù an ủi lão dơi già nóng nảy.

Tháng một, ông Rufus Scrimgeour bước lên chức Bộ trưởng, tạm thời ổn định cục diện lộn xộn. Cụ Dumbledore thì đưa ông Barty Crouch đã trị bệnh xong trở về Bộ, người đàn ông mất con này đã tiến vào trạng thái điên cuồng muốn tiêu diệt Voldemort, ông ta sẽ là một trợ lực không nhỏ trong việc kiềm chế Bộ trưởng mới trong cuộc chiến với Chúa tể Hắc ám.

Vì lấy được lòng tin của vị chủ nhân điên rồ và đảm bảo cho an toàn của Snape, sau khi cụ Dumbledore thương lượng với Harry đã quyết định để Snape báo cáo lại với Voldemort 'vấn đề nhỏ trên trán' của Harry.

"So với bị động thoái nhượng, không bằng chủ động ra tay sắp xếp." Harry nghiêm nghị nói, tuy rằng sau đó bị Snape trừng một cái toé lửa, nhưng cụ Dumbledore nói một tràng đầy lí lẽ đã thuyết phục được anh.

Dumbledore chờ Snape đi rồi mới lén nói nhỏ vô tai Harry: "Thuốc sâu răng của thầy sẽ bị ngưng cho coi."

"Còn con sẽ bị ảnh ném ra ngoài hầm mất!" Hai người đồng cảm nhìn nhau, lặng lẽ trào nước mắt.