HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 65: Ác chú – Lời nguyền



Chương trình học của Moody tràn ngập những điều mới mẻ khiến không ít học trò sùng bái, ngay cả hai anh em sinh đôi cũng cho rằng y cực tàn bạo, đối với y cực kỳ tôn sùng. Ron bị bọn họ khơi gợi sự hiếu kỳ, càng không ngừng lật xem thời khóa biểu – vô luận y nhìn nhiều như thế nào, lớp Phòng ngự Hắc Ma pháp phải đến cuối tuần thứ hai mới được học.

Mấy ngày tiếp theo cũng không có chuyện gì lớn phát sinh, trừ chuyện Neville lại một lần nữa làm nổ trên sáu cái vạc trong lớp Ma Dược, cái này miễn cưỡng có thể xem như một đại sự – cho dù thực tế mọi người đối với chuyện này đã quá quen thuộc. Cơn thịnh nộ của Snape sau khi trải qua một mùa hè nóng bức đến có nướng chín thịt, gần như đã đạt đến một trình độ hoàn toàn mới: Neville lại một lần nữa bị phạt bằng hình thức cấm túc, Snape bắt y moi ruột một thùng lớn đầy cóc có sừng, chuyện này khiến tinh thần Neville khi quay lại ký túc xá gần như suy sụp.

“Ngươi nói gần đây tính tình y sao lại trở nên xấu như vậy? Bây giờ chỉ mới khai giảng được vài ngày, y đã đem điểm của Gryffindor trừ gần hết!” Ron hỏi Harry, bọn họ đang ngồi trong phòng sinh hoạt chung, nhìn Hermione đang hướng dẫn một câu thần chú rửa rạch, lấy hết mớ ruột cóc còn lưu lại trong móng tay.

“Không biết.” Harry thản nhiên nói, nhưng trong lòng hắn thầm đoán: Có lẽ… Snape vì chuyện mình thổ lộ trong kỳ nghỉ hè mà phiền não.

Tuần thứ hai cuối cùng cũng tới, đám học trò năm thứ tư thiết tha mong chờ buổi học đầu tiên với Moody. Ăn cơm trưa xong, chuông vào học còn chưa reo, học sinh đã sớm bước trong lớp, tranh giành vị trí tốt nhất. Harry đối với lớp học này một chút hứng thú cũng không có, vẫn chờ đến khi chuông reo vào lớp, hắn mới đi đến cửa lớp. Cũng vừa đúng lúc hắn thấy Moody hướng bên này bước đến, cái chân gỗ của y dần dần hiện rõ.

“Chào ngài, giáo sư.” Harry chào, để cho y vào trước.

Moody đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, gương mặt đầy sẹo của y vặn vẹo càng thêm dữ tợn – thực rõ ràng, đây là một nụ cười hảo hữu, nhưng nụ cười này nhìn qua khiến người ta phi thường sợ hãi – sau đó bước vào trong lớp.

Harry theo sau y đi vào, Ron và Hermione đã giành được vị trí rất tốt, ngay trước bục giảng. Harry bước đến, ngồi xuống bên cạnh bọn họ.

“Các ngươi cất mấy thứ vô dụng này vô.” Moody gầm gừ, đi đến bục giảng ngồi xuống, “Mấy quyển sách chỉ viết tào lao, các ngươi không cần dùng.” Ngay lập tức, y lấy ra quyển sổ điểm danh, kéo mấy cọng tóc ra khỏi gương mặt đầy sẹo, bắt đầu điểm danh. Con mắt bình thường chỉ đơn giản nhìn lên nhìn xuống, còn con mắt ma thuật kia thì không ngừng chuyển động, nhìn thẳng vào mấy học trò được kêu tên. Điều này khiến mọi người cảm thấy, dưới con mắt ma thuật kia, không có đồ vật gì che giấu được.

Sau khi bắt đầu lớp học bằng cách đơn giản nhất, Moody quay lại vấn đề chính, y đưa ra những câu hỏi về lời nguyền không thể tha thứ. Sau khi đưa ra đáp áp chính xác, y lấy ra ba con nhện, bắt đầu thực hiện ba lời nguyền không thể tha thứ đáng sợ nhất.

Harry rất có hứng thú ngồi nghe, nói thực, tiểu Barty Crouch nếu không làm Thực Tử đồ, kỳ thật nghề giáo sư với y mà nói là không sai. Phương pháp dạy của y tạo sự chú ý với học trò, hơn nữa những gì y dạy cũng thập phần thực dụng. Nhớ lại bảy năm học Phòng ngự Hắc Ma pháp, trừ bỏ Remus và Snape là thực lòng thực dạ dạy bọn họ một ít ra, chỉ còn những gì Tiểu Barty Crouch dạy coi như không tệ – tuy rằng y có ý đồ khác. Hắn vẫn luôn cảm thấy, cái Dumbledore gọi phương pháp dạy học bảo hộ bọn họ quá kỹ, không có bọn họ tiếp xúc gì với Hắc Ma pháp. Nên biết rằng, bóng tối của chiến tranh tràn ngập nguy hiểm, mọi người nhất định phải có năng lực tự bảo hộ mình, chứ không giống đóa hoa yếu ớt trồng trong nhà kính. Về điểm này, Harry không thể không thừa nhận, phương pháp giáo dục quý tộc của Slytherin phi thường tốt, trong suốt cuộc chiến, không ít học trò Slytherin tuy không trở thành Thực Tử đồ, cũng không tham gia vào Hội Phượng hoàng, nhưng bọn họ đều sống sót qua chiến tranh, đó là bởi vì, bọn họ biết không ít về hắc ma pháp. Chỉ có sự hiểu biết sâu sắc về hắc ma pháp, mới có khả năng chống chọi một cách chính xác được chính nó. Nếu không, cái gọi là Phòng ngự Hắc Ma pháp chẳng qua chỉ là một trò hề ngu ngốc.

Hai giờ học rất nhanh liền trôi qua, cả một đám tâm nguyện chưa được trọn vẹn, khi ra khỏi lớp học vẫn còn hưng phấn thảo luận. Ba người bọn Ron ngược lại không cảm thấy thú vị gì – những lời nguyền đó thật sự rất tàn nhẫn.

Giữa lối đi, Hermione thấy một mình Neville ngồi ngây ngẩn, sắc mặt tái nhợt, liền bước đến quan tâm tình trạng của y, Harry biết y nhớ đến cha mẹ bị Lời nguyền Độc đoán tra tấn đến phát điên. Lúc này, Moody lê chân đi đến cạnh bọn họ, y nhẹ nhàng an ủi Neville một trận, cũng dẫn y đến phòng của mình.

Quân cờ Neville xem như đã đạt được, không chỉ đạt được thiện cảm của Neville, hơn nữa… vừa lúc có thể hảo hảo lợi dụng y. Ví dụ như: vào trận đấu thứ hai, Dobby đã cấp cỏ mang cá cho hắn. Harry hừ lạnh, Tiểu Barty Crouch, tâm của ngươi thế nhưng lại rất thâm sâu a!

***** Ta là luyện tập lời nguyền Độc đoán phân cách tuyến *****

Những buổi học giờ Phòng ngự Hắc Ma pháp kế tiếp, Moody đưa ra một quyết định khiến tất cả học trò đều giật mình: y sẽ lần lượt thi triển lời nguyền Độc Đoán lên bọn họ, để biểu diễn uy lực của nó và cũng thử xem bọn họ có khả năng chống cự lại nó hay không.

Hermione đối với quyết định này hiển nhiên thập phần bất mãn, còn đang muốn nói gì đó, nhưng Harry đã đi trước nàng một bước, là người đầu tiên đứng lên đưa ra lời kháng nghị: “Giáo sư, sử dụng lời nguyền Không thể tha thứ là trái với pháp luật.”

“Dumbledore muốn các ngươi được học cảm giác thật.” Moody nói, ánh mắt y cổ quái, đến chớp cũng không chớp mắt mà nhìn Harry chằm chằm, “Chuyện này với ngươi rất quan trọng, Harry. Thực Tử đồ rất có thể sử dụng lời nguyền Độc Đoán với ngươi, sau đó hoàn toàn khống chế được ngươi, khiến ngươi phục vụ cho bọn chúng!” Y không quan tâm đến kháng nghị của Harry, bắt đầu gọi từng đứa học trò lên, thi triển lời nguyền lên bọn họ, Harry nhìn đám đồng học làm ra những động tác vô cùng kỳ quái dưới sự ảnh hưởng của lời nguyền, tức giận mím môi: trêu chọc mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện rất thú vị sao, Tiểu Barty Crouch?

“Harry, đến phiên ngươi.”

Harry bước đến trước mặt y, đứng ngay ngắn.

Moody giơ lên ma trượng: “Imperio.”

“Expecto Patronum.” Harry lập tức sử dụng bùa Hộ mệnh, thần chú của Moody bị đẩy ra, đánh trúng Lavender Brown đang đứng một bên, nàng ngay cả kinh hô cũng không thể la môt tiếng liền gục xuống.

“Xin… Xin lỗi… Giáo sư!” Harry lắp bắp áy náy nói, “Ta… ta có thói quen tự bảo vệ… Ta…”

“Không sao, Harry.” Moody vẫy ma trượng về phía Lavenser Brown, “Thu hồi thần chú.”, Lavender Brown lúc này mới từ từ tỉnh lại, được mấy nữ sinh đỡ lên. “Đưa tiểu thư Brown đến bệnh thất đi.” Moody nói, “Phu nhân Pomfrey sẽ hảo hảo chữa trị cho nàng.”

Đợi đến khi mấy nữ sinh dìu Lavender ra ngoài, Moody xoay người lại, mặt Harry đỏ lên, sợ hãi đến nỗi gần như muốn khóc: “Ta… Ta không biết tại sao ta lại… Ta chỉ… Nàng sẽ không có việc gì chứ, giáo sư?”

“Yên tâm, Harry, nàng sẽ khỏe.” Moody an ủi hắn, “Ngươi làm rất tốt! Phải có tính cảnh giác cao như vậy, lúc nào cũng có thể ngăn cản và đánh ngược bùa chú đánh lén ngươi! Làm tốt, phi thường tốt…”

Nhưng Harry vẫn thấy trên gương mặt của Moody mang một chút không tự nhiên, y rõ ràng có chút thất vọng và xấu hổ. Trong lòng Harry cười lạnh: muốn khống chế ta? Đừng nằm mơ! Tiểu Barty Crouch, thử xem chúng ta ai lợi hại hơn ai. Muốn diễn trò, so với ta, ngươi còn kém xa lắm a.

Sau khi tan học, Harry cùng Ron ra khỏi phòng, Hermione đỡ lấy y. Ron cứ nhảy hai bậc cầu thang một. Trong buổi học hôm nay, y bị thật thảm, tuy rằng Moody đã cam đoan với y, đến giờ cơm trưa, tình trạng thống khổ đó sẽ biến mất.

“Theo như y nói, giống như chúng ta lúc nào cũng có thể bị Thực Tử đồ đánh lén!” Hermione bất mãn, “Y sao có thể tùy tiện sử dụng lời nguyền không thể tha thứ với học trò!”

“Đúng vậy, ta nghĩ bệnh tưởng tượng của y đã rất tệ.” Ron xoa chân nói, “Khó trách, ta nghe ba ba nói, mọi người trong văn phòng Thần Sáng rất cao hứng khi y rời đi.”

Làm cho Harry ngạc nhiên chính là, sau khi Sirius nghe nói Moody dạy học ra sao, có lẽ là trực giác mẫn tuệ của một Thần Sáng, y đã cảnh báo riêng với Harry, Moody này hình như có vấn đề, bắt hắn ngàn vạn lần phải cẩn thận, chú ý phòng bị. Chuyện này đã làm cho Harry nhìn y với con mắt khác xưa a!

Bên cạnh những bài luyện tập của môn Phòng ngự Hắc Ma pháp, bài tập của các giáo sư khác cũng gia tăng nhiều hơn. Bởi vì chỉ còn một năm nữa, bọn họ sẽ trải qua kỳ thi O.W.Ls. Điều này cũng có nghĩa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dựa theo kế hoạch ban đầu của Harry, hắn chỉ còn ở trong trường không đến hai năm nữa mà thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn lại dâng lên một trận không muốn – đối với phần lớn pháp sư ở Anh quốc mà nói, Hogwarts là ngôi nhà mà bọn họ khó có thể quên nhất. Đương nhiên, còn có Snape, dưới sự nỗ lực của mình, có lẽ… trong lòng y, mình vẫn chiếm một phần nhỏ nhoi.

Từ khi khai giảng đến nay, Harry và Snape nói với nhau không quá năm câu, cho dù là trên lớp, Snape cũng chưa bao giờ đối với ma dược hắn chế tác có nhận xét gì, lại càng không muốn kêu hắn đứng lên trả lời câu hỏi. Hiện tại, quan hệ giữa hai người thật có thể nói là như người lạ. Harry trong tình huống này mặc dù có chút chua xót, nhưng hắn vẫn hiểu được, bản thân mình… vẫn nên tránh xa y hảo một chút, dù sao, y cũng không hề yêu mình.

Vào một buổi trưa sau khi giờ học kết thúc, bọn Harry bước vào tiền sảnh, phát hiện phía trước không thể đi tiếp được, bởi vì học trò tụ lại thành một đoàn, tất cả đều xúm lại chung quanh một tấm bảng thông báo rất lớn dựng bên cạnh chân cầu thang bằng đá cẩm thạch. Ron dựa vào lợi thế chiều cao của y, kiễng chân, lướt qua đám người phía trước, lớn tiếng đọc cho bọn họ nội dung tờ thông báo:

“Tam Pháp Thuật sắp diễn ra, đại biểu của trường Beauxbatons và Durmstrang sẽ đến vào ngày ba mươi tháng mười, lúc sáu giờ tối, các lớp học sẽ được kết thúc sớm nửa tiếng – thật quá tuyệt vời, môn học cuối cùng ngày hôm đó là Ma Dược, có thể về sớm.”

Thông báo ở tiền sảnh mang đến sự hưng phấn cho tất cả mọi người, ngay sau đó trong cả trường, vô luận đi đến đâu, cũng chỉ nghe một đề tài duy nhất: Thi đấu Tam Pháp Thuật. Học trò không ngừng thảo luận: nội dung của trận đấu đến tột cùng là có cái gì, học trò Beauxbatons và Durmstrang khác với bọn chúng như thế nào.

Trong lâu đài cũng bắt đầu tiến hành tổng vệ sinh, mấy bức họa bẩn hề hề bị tháo xuống, khiến mấy nhân vật trong đó rất không cao hứng, bọn họ bị bắt dồn vào trong một khung ảnh được ***g kính chật chội, cao giọng mắng hung tợn. Mấy bộ áo giáp được lau đến bóng loáng, còn tra thêm dầu, để chúng nó đi lại không còn vang lên mấy tiếng kẽo cà kẽo kẹt điếc tai. Filch đối với những hành vi quên lau khô giày của một ít học cực kỳ tức giận, y thậm chí còn đem hai học trò năm thứ nhất dọa đến phát khóc. Các giáo sư tực hồ cũng bắt đầu trở nên cổ quái, yêu cầu của bọn họ trong lớp càng ngày càng hà khắc.

Harry bình tĩnh đợi, một chút cũng không biểu hiện ra sự hưng phấn nào. Vì hắn rất minh bạch, một khi Beauxbatons và Durmstrang bước vào Hogwarts, phiền phức của mình cũng chính thức bắt đầu.