Hợp Thể Song Tu

Chương 173-2: Cút! (2)



- Không sao, không phải Tấn tu gây thương tích.

Ninh Phàm lắc đầu một cái, sự tái nhợt này là hậu di chứng hắn tổn máu tươi thi triển xá thân thuật.

Hắn không nhiều lời nữa, nửa ôm Tố Tthu, đứng lơ lửng trên trời.

Hắn không còn tâm tư cờ bay phất phới, có chăng cũng là sát ý bạo ngược.

Hắn lấy một ra cái bình Phần Huyết đan, uống vào!

Sát ý càng cho thấy đi lên, định đốt sạch hết thảy trước mắt!

- Chết!

Kiếm niệm màu đen càn quét ngàn dặm!

Gần mười ngàn Ích mạch tiểu yêu, gần trăm Dung linh chi yêu, thậm chí hơn mười tên Kim đan sơ kỳ chi yêu, đều chết yểu dưới kiếm niệm!

Cự tán quan ngàn dặm, bị màu mực bao phủ, huyết quang chìm ngập!

Cử quan chấn kinh! Kim đan trung kỳ chi yêu lập tức thối lui mà chạy! Chính là Nguyên anh tu sĩ trong quan ải đều đua nhau kinh ngạc, lộ ra thần niệm.

- Kiếm niệm cấp Nguyên anh! Vị đạo hữu này vô cùng lợi hại! Không phải Tấn tu, là tu sĩ nước khác gấp rút tiếp viện Đại Tấn hay sao?

- Chẳng lẽ người này chính là Chu Minh Thất thống lĩnh của Tấn quốc sai khiến?

Lần này yêu triều nguy hiểm, bị Ninh Phàm một người tiêu diệt!

Nhanh, quá nhanh! Chính là Nguyên anh sơ kỳ khác cũng ít nhất cần một canh giờ mới có thể giết hết những yêu vật này... Muốn bình định yêu triều nhanh như vậy, ít nhất cần thực lực trung kỳ...

Sự nhanh chóng diệt yêu này khiến cho Ninh Phàm chưa từng cùng chư Nguyên anh gặp mặt, đã được không ít Nguyên anh coi trọng.

Mà trong chiến ngọc của hắn, chiến công như mưa.

Chiến công là 119762 điểm!

“Cự Cốt quyết” công pháp cảnh giới của hắn, dù chưa đột phá tầng thứ ba cảnh giới thứ ba, cự nhân chi thân lại tăng lên tới mười lăm trượng, cách với mức đột phá đã không xa.

Phần Huyết đan sát khí, chỉ mới thả ra trong giết hại vừa rồi!

- Không sai, chiến công tới nhanh hơn so với ta tưởng tượng...

Ninh Phàm ánh mắt chợt lóe, như vậy, góp nhặt 30 vạn chiến công dễ dàng xa so với mình tưởng tượng.

Thậm chí, lấy thực lực của hắn trong vòng ba tháng góp nhặt trăm vạn chiến công, cũng không phải là việc khó... 

Từ trong tay Tấn quân, đổi trăm vạn tiên ngọc, có
lẽ là chuyện không tệ.

- Ngươi chính là Chu Minh đúng không?

Từ bầu trời Cự tán quan vang lên một đạo thanh âm đạm mạc già nua... Hóa thần tu vi, Tuyết tôn!

- Vãn bối Chu Minh, ra mắt Tuyết tôn.

Ninh Phàm thần sắc không thay đổi, tâm tư lại khẽ run lên.

Tuyết tôn... Người này tựa hồ rất khao khát Tùng Hàn Tủy đây...

- Miễn lễ, nhanh tới bên trong quan gặp ta.

Thanh âm của Tuyết tôn, nghe không ra vui giận, nhưng hơi mang vẻ kinh ngạc.

Lão ta chỉ một cái đã nhìn ra, Ninh Phàm là nửa bước Kim đan, một cái nhận ra, Ninh Phàm là thần mạch lôi tinh...

Cũng một cái nhìn ra, Ninh Phàm người mang yêu huyết, một cái nhìn thấu, hắn có Ngân cốt chi cảnh.

Nhưng khiến cho Tuyết tôn kinh ngạc, là một tia hỏa diễm chi khí trên người Ninh Phàm. Lão ta tu là tuyết, đối với hỏa lực, cảm giác bén nhạy nhất.

- Trên người người này chẳng những có Tùng Hàn Tủy, lại còn có... Hắc Ma viêm! Hắc Ma viêm, trong Vũ giới, có hỏa diễm này tổng cộng có 11 người, nhưng hỏa diễm của người này, bất đồng trong đó có một tia khí tức đang cảnh cáo ta... Là người nọ!

Tuyết tôn lần nữa cảm giác khí tức của hỏa diễm kia nhưng sau khi lão ta xác nhận gì đó, lập tức sắc mặt đại biến.

Hóa thần sơ kỳ, Vũ điện tôn lão, Vũ giới có chuyện có thể khiến cho sắc mặt lão ta đại biến rất hiếm! Chính là đối mặt yêu tướng, cũng chưa từng chấn kinh như vậy!

- Trong hỏa diễm đó có khí tức, sẽ không sai! Là khí tức của Hàn chấp sự …Quả nhiên, quả nhiên! Hỏa diễm đó là hỏa diễm của Hàn chấp sự, năm đó ta may mắn ra mắt Hàn chấp sự một lần, sẽ không sai, tuyệt đối sẽ không sai!

Ninh Phàm tuyệt đối không biết, mình đang suy nghĩ ứng phó như thế nào Tuyết tôn thì Tuyết tôn đó lại trước tiên kiêng kỵ với hắn.

Hết thảy, chỉ bởi vì lão ma để lại một tia khí tức trong Hắc Ma viêm... Khí tức đó là một chữ cảnh cáo đối với tất cả người nào biết lão ma!

- Cút!

Trong Hắc Ma viêm, tia khí tức đó hóa thành cảnh cáo trong lòng Tuyết tôn, chấn động mạnh một cái!

Pháp lực không mạnh... Nhưng mà uy thế của một cái chấn động đó lại khiến cho Tuyết tôn cảm thấy nhỏ bé chưa từng có, không thể kháng cự!

Chỉ có một chữ, nhưng tiên phàm kém! Oai của chân tiên... rất hiếm trong một chữ!

Vốn dĩ lão ta chuẩn bị đối với Ninh Phàm xuất thủ đoạt tủy chi tâm, lập tức thu hồi!

Ninh Phàm cũng không biết, lão ma cho hắn Hắc Ma viêm thực tế là bảo vệ.

Ninh Phàm cũng không biết, lão ma sở dĩ sau khi hắn rời khỏi Thất Mai, già nua nhanh như vậy, là bởi vì trong Hắc Ma viêm, để lại một tia oai của chân tiên, một chữ gầm!

Lão ma rốt cuộc lo lắng Ninh Phàm bị cao thủ ám toán... Nếu không, Hắc Ma viêm vật này làm cho Hóa thần tu sĩ đều lòng lòng, lão vạn vạn sẽ không giao cho Ninh Phàm khi hắn chỉ có Dung linh tu vi...

Nguyên anh tu sĩ không biết lão ma cũng đã đành. Trên Hóa thần, không ít cũng nghe nói qua Hàn Nguyên Cực.

Về phần Luyện hư, Toái hư lại không người nào không biết!

Sự bảo vệ của lão ma không nói tới một chữ, chưa từng báo cho Ninh Phàm biết, chỉ tồn trong lòng. Nhưng mà sự bảo vệ này vẫn luôn ở đấy.

Đệ tử của Hàn Nguyên Cực, chính là Vũ giới Thần hoàng cũng không dám động!

Biết Cự tán quan gặp nguy hiểm, không ít thủ thành Kim đan cũng độn quang tới, hi vọng gặp Nguyên anh lão tổ diệt yêu.

Những thứ phiền toái này, Ninh Phàm giao cho Cảnh Chước xử lý, mình cùng Ân Tố Thu nhập quan.

- Ngươi quá cậy mạnh... Lấy một địch bốn, ngươi cho rằng ngươi là nguyên anh sao...?

Ninh Phàm lắc đầu, còn Ân Tố Thu lập tức bác đạo.

- Ngươi thì đã sao, vì sao liên hệ đại ma phiền... Thiên sương hàn khí, Tùng Hàn Tủy, vật này ngươi thu không được, nghe nói đã bị Vũ điện tôn lão coi trọng, là năng thủ sơn dụ...

Ân Tố Thu hiểu biết Ninh Phàm người mang hỏa, băng song linh, là song linh tu sĩ, cũng thấy qua Ninh Phàm Hắc Ma viêm Long tuyền hỏa uy. Nhưng đó là ở Việt quốc. Bên trong Việt quốc, Ninh Phàm vô địch, bại lộ Hắc Ma viêm không sao, tranh đoạt Thiên sương địa hỏa không sao. Nhưng ở đất của Đại Tấn, dưới chư Nguyên anh thậm chí Hóa thần rình rập, hắn rốt cuộc lại liên hệ phiền toái của Tùng Hàn Tủy...

Chớ nhìn lúc Ninh Phàm diệt yêu, khí thế như nước lụt, nhưng Ân Tố Thu biết được, hắn rốt cuộc chẳng qua là nửa bước Kim đan, thậm chí đi Vô Tận hải, chính là để kết đan.

Hắn ngụy trang thành Nguyên anh đã là miễn cưỡng, đắc tội Vân Cuồng thần sử lại phiền toái, hôm nay lại cùng Vũ điện Hóa thần có khả năng va chạm... Đây là rất nguy hiểm. Ân Tố Thu sẽ lo lắng...

- Không, nếu trước đó ta đích xác lo lắng chuyện của Tuyết tôn, nhưng mới vừa rồi thần niệm của lão ta truyền âm, thố lộ thương thế, khiến cho ta nghĩ tới một khả năng... Thương thế của người này đối với lão ta mà nói cực kỳ khó giải quyết, đối với ta mà nói... ta sẽ chữa được... Ta có nắm chắc, lấy trị thương làm điều kiện, khiến cho lão ta không tranh Tùng Hàn Tủy, thậm chí bảo vệ cho chuyến đi Đại Tấn của ta không lo.

- Cái gì? Ngươi vừa mới tới Cự tán quan, thậm chí còn chưa gặp thấy tôn lão nọ đã nhìn ra thương thế của lão rồi sao?