Hợp Thể Song Tu

Chương 173-1: Cút! (1)



Bên ngoài Cự tán quan, tàn thi, pháp bảo bể nát của tu sĩ cùng yêu vật, trải rộng quan ngoại mấy ngàn dặm, trong không khí, mùi máu tanh dày vô cùng. Về phần thôn thành người phàm trong Cự tán quan vài ngàn dặm, ngay từ lúc yêu triều ban đầu thì hài cốt đã không còn.

Chỉ một Cự tán quan mấy ngàn dặm địa giới, hơn mấy chục vạn người phàm chết thảm, ngay cả tu sĩ đều mấy ngàn.

Nếu mấy con số này từ Cự tán quan khuếch trương ra toàn bộ Đại Tấn tây bắc vực tính toán, cộng thêm đất thất thủ... Tu sĩ chết sớm có mấy vạn, người phàm chết đã có mấy ngàn vạn...

Cho dù đã trải qua giết hại, khi thấy chuyện thảm trước mắt, Ninh Phàm vẫn khó mà bình tĩnh.

Tu sĩ chết, hắn hờ hững mà chống đỡ, bởi vì tranh đấu, chém giết là số mệnh của tu sĩ.

Nhưng là người phàm thì có tội gì chứ...? Bọn họ chỉ cầu một bữa cơm no, một giấc ngủ ấm áp, một nhà ở cùng nhau, cả đời an nhàn... Nhưng mà yêu triều nổi dậy, đó thành hy vọng xa vời.

Ninh Phàm cùng Giới Hưu bất đồng.

Giới Hưu nghe người phàm chết thì thờ ơ, nghe tu sĩ chết thảm trọng, mới vừa sắc mặt kinh động.

Đạo bất đồng...

Mà Ninh Phàm vạn vạn không ngờ tới, yêu triều cuốn xuống, mấy cái tu thành có hiểm độ thượng cấp đã thất thủ, bị yêu vật chà đạp thành phế tích.

Vào sáu ngày trước, Giới Hưu nói cho hắn biết, tiêu diệt tu thành là ba cái.

Nhưng hôm nay, con số kia đã lên cao đến bảy cái.

Vì vậy, vốn Cự tán quan cũng không phải là dựa vào bên ngoài nhất, theo bên ngoài tu thành bị đột phá, mà trở thành trọng trấn của thượng cấp hiểm độ. Tuyết tôn bị thương trở về, dưới cơn nóng giận ở chỗ này triệu tập tất cả Nguyên anh cao thủ, ý muốn lấy Cự tán quan làm cứ điểm, phản kích yêu triều!

Cảnh Chước cùng Ân Tố Thu, trấn thủ ở quan ải này, không biết có phải là chuyện... sai lầm...hay không? Ngày đó mình nên khuyên Ân Tố Thu chớ có chọn thủ vệ cửa ải này.

Khi Ninh Phàm cùng Giới Hưu đi tới bên ngoài Cự tán quan, yêu triều vẫn còn ở đó.

Thêm vào đó một cổ thần niệm có chút suy yếu, cũng là Hóa thần sơ kỳ lướt qua hai người, cảm giác được thân phận nhân tộc của họ mới không để ý nữa.

Người nọ là Tuyết tôn!

Người nọ đề phòng như vậy, tự nói rõ tình thế khắc không thể chậm trễ!

Giới Hưu hi vọng lập tức chạy tới trong quan ải, nhưng Ninh Phàm lắc đầu.

- Giới đạo hữu, ngươi đi trước bên trong quan ải cùng chư Nguyên anh hội hợp, ta phải đi đầu thành, gặp cố nhân một chút...

- Chu đạo hữu, hôm nay tình thế nguy cấp, cũng không có thời gian lãng phí...

Lời của Giới Hưu căn bản chưa vào trong tai Ninh Phàm, hắn băng hồng đạp một cái, chạy thẳng tới Cự tán quan tường thành.

Còn Giới Hưu khẽ lắc đầu. Ông ta cũng biết, tựa hồ đạo lữ của Chu Minh đang trấn thủ nơi đây...

Như vậy, chỉ có ông ta một ngày đi trình diện Tuyết tôn trước.

...

Cự tán quan, quan ải trùng điệp ngàn dặm, thành cao trăm trượng.

Từng tên yêu vật không biết sống chết, hoặc Ích mạch, hoặc Dung linh, đang như thủy triều vọt tới dưới thành, giết không hết.

Mà phi cầm yêu vật, Dung linh yêu vật, lại phi độn trên tường thành, phát động công kích với trấn thủ tu sĩ.

Những yêu vật này mỗi lần đánh tới dưới thành, liền gặm nhấm hộ quan đại trận, nếu như bị tu sĩ giết chết, trừ phi một kích phải giết, nếu không cũng trước khi chết, tự bạo yêu thân, hoặc cùng tu sĩ lấy mạng đổi mạng, hoặc bằng lực yếu ớt, rung chuyển đại trận.

Cự tán quan đại trận, đã sớm tan tành dưới sự xung kích của yêu triều. Tiên ngọc có thể bổ sung, nhưng gần một phần ba tâm trận, dưới yêu triều xung kích đã bị nát bấy, khó mà chữa trị.

Còn có Kim đan yêu vật, hoặc hóa thành hình người, hoặc lưu lại thú thân, xông lên tường thành, chính là từng trận chém giết. Tu sĩ trú thủ tầm thường, căn bản không phải đối thủ của những yêu vật này, chỉ có Kim đan tu sĩ, mới có thể ngăn cản một hai.

Ân Tố Thu đang trên tường thành tử chiến.

Nàng cử chỉ ung dung, trôi giạt như tiên, một cái vòng thủy tinh nhỏ trong tay cũng đã dính đầy máu tươi.

Dưới một vòng, Kim đan yêu vật hẳn phải chết, chính là Kim đan đỉnh phong yêu vật cũng có vài tên chết dưới nàng công kích.

Những yêu vật quá nhiều, quá nhiều.

Mà trong mắt Ân Tố Thu không khỏi dâng lên một tia lo lắng.

Yêu triều càng ngày càng khó ngăn cản, Đại Tấn sẽ bị diệt hay không...?!

Chẳng qua sự lo lắng này của nàng so với từ trước đã vô cùng nhạt nhẽo.

Lúc nàng nhớ lại chuyện Ninh Phàm bị Tấn tu gây thương tích, một vẻ lo âu của nàng cũng xóa đi.

- Tấn tu vô đạo, nếu diệt... cũng đương nhiên...

Loại ý nghĩ này từ trước nàng không có. Nhưng hôm nay, nàng sẽ nghĩ như vậy.

Tay nàng cầm Càn Khôn quyển, thật giống như một đóa không cốc u lan đi ra từ trong biển máu, lập tức đưa đến yêu vật công thành coi trọng.

Bốn tên nhân hình Kim đan đỉnh phong chi yêu, hoặc nam hoặc nữ nhân, hoặc cao hoặc thấp, vây nàng vào trung tâm.

Ân Tố Thu ỷ vào Càn Khôn quyển lợi hại, nàng vừa đối mặt liền trọng thương một yêu, nhưng dưới bầy yêu vây công, đã sớm pháp lực tổn hao nhiều.

Do nàng không để ý, bị một tên yêu vật vai u thịt bắp ở sau lưng, huyết trảo yêu mang, cuồng ngược chộp xuống!

- Không tốt!

Đôi mắt đẹp của nàng cả kinh, muốn thúc giục thuấn di điệp dực, tránh được kích này, nhưng pháp lực đã yếu, khó mà thi triển, mắt thấy sẽ bị yêu đòn nghiêm trọng tới người.

Nhưng mà một khắc, thiên địa quanh mình, trong ngàn trượng chợt hàn băng rung một cái, lập tức tiểu yêu trong ngàn trượng đều dưới thiên địa chấn động một cái hóa thành băng tiết biến mất!

Quyền ra, băng toái!

Chính là bốn tên Kim đan đỉnh phong yêu vật cũng đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, đều là sắc mặt chấn kinh, rút người ra bay lùi lại!

Ân Tố Thu còn chưa lấy lại tinh thần, chợt phát hiện, thân thể mềm mại của mình rơi vào một người ôm trong ngực.

Khí tức ấy quen thuộc, nụ cười ấy như khắc sâu, ánh mắt lại thật giống như hàn băng vạn năm không thay đổi vậy!

- Ta đến chậm rồi!

Hắn chỉ một lời nhàn nhạt, lập tức một đạo hắc quang thuấn di biến mất.

Mà bốn tên Kim đan đỉnh phong yêu vật, đồng loạt trong lòng giật mình. Bọn chúng làm gì không biết, người trước mắt lại là một gã Nguyên anh cao thủ!

Bay ngược, lại bay ngược, nhưng mà bay ngược làm sao có thể nhanh so với Ninh Phàm chỉ một cái lôi quang!

Một chưởng vỗ xuống, một yêu đan bể người mất!

Chỉ một cái lôi quang, một yêu bị sét đánh tro bụi!

Một quyền băng toái, một yêu như băng nát bấy!

Một cước đạp xuống, thẳng thừng đạp cho một tên yêu vật cuối cùng thành thịt nát!

Cường thế, tuyệt đối cường thế! Đấy khiến cho thủ quan tu sĩ phụ cận nơi này không người nào không sợ hãi!

- Là Nguyên anh lão tổ! Lão tổ tới cứu viện cứu chúng ta rồi!

- Kỳ quái, Nguyên anh lão tổ không phải đều ở trong quan ải, giúp Tuyết tôn chữa thương sao... làm sao rãnh bận tâm bọn ta chết sống?

Bọn họ không biết thân phận của Ninh Phàm, nhưng chỉ đối với ân viện thủ của Ninh Phàm liền tràn đầy lòng cảm kích.

- Ngươi tới rồi sao? Bọn họ lại làm bị thương ngươi ư?

Ân Tố Thu ở trong ngực Ninh Phàm, tuy biết không ổn, nhưng cũng không được đẩy ra.

Khi nàng nhìn thấy Ninh Phàm sắc mặt trắng bệch, nàng hiển nhiên ân cần hỏi.